Chương 4.6 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Lục đang móc "em trai" ra ngoài thì Duy Mạnh đi qua, đặt tay lên vai hắn. Lưu Lục quay đầu nhìn thấy Duy Mạnh thì giật mình, lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười. "Ôi, sếp Đỗ! ..."

Hắn giễu cợt nhìn phía dưới đang tênh hênh của gã. Lưu Lục vội vàng kéo khóa quần lên cười lấy lòng: "Sếp Đỗ, để cậu chê cười rồi ..." Vội vội vàng vàng chỉnh trang lại quần áo.

Duy Mạnh từ từ nở nụ cười.

"Ông chủ Lưu, nóng giận như thế có phải do người của tôi làm mất lòng anh không? Tôi giúp anh hết giận."

Lưu Lục sửng sốt.

"Người của cậu?"

Duy Mạnh quay sang Quang Hải.

"Hải, tôi dặn dò cậu thế nào nhỉ. Ông chủ Lưu là bạn bè tôi, cậu không phục vụ ông ấy cho tốt chính là không phục vụ tôi tốt đấy."

Lưu Lục nghe lời này xong thì ngẩn người, đổi luôn sang vẻ mặt tươi cười.

"Hóa ra là người của sếp Đỗ, hiểu lầm hiểu lầm thôi ..."

Hắn cũng cười.

Duy Mạnh để Quang Hải và Chu Tiểu Châu cùng mời Lưu Lục một chén, Lưu Lục uống cạn rồi còn nói mấy lời khách sáo. Chờ đưa người ra ngoài rồi, Duy Mạnh bảo Trương Thư Thần về phòng trước, cậu ta liếc Quang Hải một cái rồi đi.

Đến hành lang, Chu Tiểu Châu vội vàng đến thành khẩn cảm ơn, Duy Mạnh để cậu quay lại làm việc, Chu Tiểu Châu nhìn, Quang Hải gật đầu thì Chu Tiểu Châu mới đi.

Quang Hải nhìn Duy Mạnh đứng đây thì cười xấu hổ. Hắn lấy thuốc lá từ ví ra, đưa một điếu cho Quang Hải. Cậu nhận lấy, lấy bật lửa vội vàng châm thuốc cho Duy Mạnh, cũng châm cho chính mình. Hai người đi vào chỗ cầu thang không có người ở bên cạnh, hút thuốc.

Duy Mạnh hút một lúc, nhìn Quang Hải qua làn khói mờ mịt.

"Lần sau đừng làm chuyện dại dột. Không đáng đâu."

Quang Hải cũng hút, cau mày.

"Quá sức biến thái."

"Về sau gặp chuyện thế này đừng có làm cứng. Bảo người gọi Văn Thann đến. Anh ta là người của Vương Hoàng, cũng được nể mặt hơn."

"Không có gì. Cũng không thể không tìm cách đối phó sự việc."

Hắn không lên tiếng, rút điếu thuốc ra...hình như nhớ ra một việc.

"Người vừa rồi tên Chu Tiểu Châu à? Cậu bảo vệ cậu ta ghê nhỉ."

Quang Hải giật mình một tẹo, lại cười không nói gì.

"Bạn à?"

Quang Hải gật đầu.

"Cậu mang đến à?"

"Có chỗ không thuê cậu ấy nữa, không biết đi đâu. Tôi xin quản lý Thanh chiếu cố."

"Cậu vì bạn bè mà dám chịu nhục ..."

Sau đó Duy Mạnh quay về phòng, Trương Thư Thần sắp xếp rất nhiều đồ điểm tâm, cười nói bộ dạng trừng trị biến thái của Duy Mạnh vừa rồi rất đẹp trai. Hắn nghe xong thì buồn cười, nhìn thấy trong mắt Trương Thư Thần toàn là tôn kính và tình cảm thì không khỏi động lòng, ôm Trương Thư Thần hôn một lúc.

Sau khi Trương Thư Thần làm ầm ĩ vào ngày nọ thì ngoan ngoãn hơn trước. Duy Mạnh thể hiện rất rõ ràng hắn không thích người gây khó chịu, Trương Thư Thần rất thông minh không hề nhắc đến Quang Hải nữa.

Có một lần trên giường hắn cười hỏi cậu ta tại sao giờ không đề cập đến Quang Hải nữa, Trương Thư Thần thành thật trả lời vì cậu ta biết Quang Hải với hắn không lên giường với nhau nữa, cậu ta không lo lắng nữa. Hắn nghe xong thì thấy Trương Thư Thần cực kì đáng yêu, giữ chặt cậu ta làm thêm một lượt nữa.

Trương Thư Thần nghe lời Duy Mạnh, nhuộm tóc màu vàng. Hắn thích túm chặt mái tóc dài màu vàng kia lúc ở trên giường, cắm vào thân thể Trương Thư Thần mà đóng cọc từng phát từng phát một. Mỗi lần nhìn mái tóc vàng rối tung kia là hắn đều dễ dàng bị kích thích.

Hắn cảm thấy mình có bệnh rồi.

Duy Mạnh đút cho Trương Thư Thần mấy miếng điểm tâm, hai người lại tình cảm một lúc, hắn đứng dậy đi vệ sinh.

Nhà vệ sinh tầng này có người nôn mữa, Duy Mạnh đẩy cửa vào thì bị đống bầy nhầy trên sàn làm cho ngạt thở phải ra ngoài, quay người đi phòng vệ sinh riêng ở tầng trên. Chỗ đó chỉ có người nội bộ mới dùng, người khác không dùng được.

Hắn lười chờ thang máy nên đi bộ lên hai tầng, lúc ra ngoài thì thấy điện trong phòng bên cạnh sáng, có người đang nói chuyện bên trong.

Duy Mạnh nghe thấy giọng nói kia thì khựng lại. Tiếng nói chuyện bên trong đột nhiên ngừng lại.

Duy Mạnh đứng gần lại, liếc qua.

Vẻ mặt Chu Tiểu Châu rất uất ức, Quang Hải thì đang giữ mặt cậu, cẩn thận nhìn dưới đèn.

"Đánh những chỗ nào rồi?"

Chu Tiểu Châu kêu oai oái, chỉ vết tích còn lại trên cả hai má. Ngón tay lướt qua, xoa cho cậu ta

"Thằng cha chết tiệt, tôi rủa cả nhà ông ta chết đi...Ui..."

Chu Tiểu Châu kêu đau, lại uất ức nói:

"Anh...nhẹ tay thôi..."

Quang Hải lấy lòng bàn tay xoa cho cậu.

"Cậu đó...Lần sau làm việc cẩn thận chút..."

Chu Tiểu Châu cười, hai má lúm đồng tiền rất sâu.

"Không phải có anh rồi sao..."

"Lúc nào tôi cũng che chở cho cậu được hả?"

"Anh không muốn à?"

"Đừng cử động..."

Ánh đèn rọi sáng khuôn mặt dịu dàng, yêu thương của cậu.

Duy Mạnh yên lặng đứng nhìn ở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro