Chương 5.1 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Long đuổi việc Quang Hải.

Không nói lí do gì mà đuổi việc luôn.
Các câu lạc bộ đêm, quán bar, sàn nhảy trong thành phố, chỉ cần có địa điểm đều được dặn dò. Quang Hải chuyển khỏi ký túc xá của Hoàng Long, không ai biết cậu đi đâu. Trước mặt Duy Mạnh, Văn Thanh không nói thêm gì, hắn biết anh ta làm việc hợp lý nên cũng không hỏi.

Sau khi biết sự việc thì Vương Hoàng hỏi qua điện thoại: “Cậu ầm ĩ cái gì vậy?”

Duy Mạnh bực mình: “Động chạm đến nhân tài của anh hả?”

Vương Hoàng cười: “Giữ cậu ta cũng là cậu, đuổi cậu ta cũng là cậu. Đáng tiếc cho thằng nhóc này, tôi thật sự có lòng bồi dưỡng cậu ta.”

Hắn cười khẩy tắt điện thoại, hắn biết hắn ta chả nói thật lời nào.

Ngày đó cảnh sát chẳng tra được gì ở Hoàng Long, hỏi chuyện mấy người rồi đi. Lúc sau Chu Tiểu Châu mất tích cũng đột ngột quay lại, luôn miệng giải thích đây là hiểu lầm, cậu ta ở nhà bạn một thời gian, chủ nhà cho thuê phòng thấy đồ đạc trong phòng bị mang đi, sợ cậu không nộp tiền nhà nên báo cảnh sát.

Văn Thanh nghe xong thì nói cậu giải thích với Quang Hải đi, cậu ấy với sếp Đỗ có hiểu lầm.

Chu Tiểu Châu vội vã cười lấy lòng "Tôi đã giải thích qua với anh Hải rồi, đều do tôi sai."

Sau đó, Văn Thang hỏi Duy Mạnh có muốn đuổi việc Chu Tiểu Châu không, hắn cũng không ngẩng đầu lên: “Cậu ta thế nào thì cứ để như thế.”

Văn Thanh hiểu ý, không làm gì cả.
Sau đó, Duy Mạnh đến Hoàng Long nhìn thấy Chu Tiểu Châu thì nghĩ nếu cậu ta còn ở Hoàng Long thì tám phần Quang Hải cũng ở lại đây. Thế nhưng Duy Mạnh đi tiệc tùng xã giao đến các địa điểm trong thành phố, nhìn nhưng quả thật không thấy cậu đâu, hắn biết Thương Thành làm việc rất chu đáo nên những nơi cần dặn dò đều không bỏ sót.

Một vũ công nam không thể nhảy múa, không bằng cấp, không có kinh nghiệm làm việc khác mà muốn tìm việc kiếm tiền ở Thương Thành này thì đúng là viển vong. Làm việc ngắn hạn hay làm công nhật có thể nuôi thân nhưng đừng mong nuôi ông nội và chu cấp cho em gái đang đi học, càng không nói đến khoản nợ bên ngoài kia.

Rời Thương Thành, biết đâu là chạy đến nơi khác. Nếu không muốn rời đi thì trừ khi trở về cầu xin hắn...xin hắn cho cậu quay về Hoàng Long.

Thời điểm đầu tháng, cô giúp việc cho ông nội Quang Hải gọi điện cho Duy Mạnh nói mình bị từ chối rồi.

“Con cháu nhà họ nói tìm người trong thôn đến chăm sóc, sau đó từ chối cô.”

“Cô không nói tiền công đã trả rồi à?”

“Cô nói rồi, cậu ấy bảo tiền này là của ông chủ Đỗ. Đến cuối tháng này không thuê cô được nữa.”

Cúp điện thoại, hắn chửi một câu.

Quang Hải, cậu trong sạch cao thượng, lại trong sạch cao thượng, để xem cậu có thể không quan tâm đến ông nội với em gái cậu không?

Duy Mạnh đến Destiny, Tony tiếp hắn, hai người nhìn mấy trai nhảy trên sân khấu, Tony lắc đầu: “Trình độ này không chấp nhận được. Nếu Quang Hải ở đây thì nào đến lượt mấy đứa ấy lên biểu diễn.”

Duy Mạnh liếc anh ta một cái. “Cậu ta không tìm anh à?”

“Không.”

Tony vừa uống rượu vừa liếc hắn một cái.

“Tôi nghe kể rồi. Cậu tuyệt tình thật đấy, giờ trong thành phố không ai dám nhận cậu ấy. Cậu chơi không nổi, vì yêu sinh hận hả?”

“Tôi giống thế à?”

“Ha ha!”

Tony cười. “Được rồi. Mấy vị công tử các cậu đấy, không phải chơi ai cũng được đâu. Tôi đồng tình với Quang Hải, đúng là một thanh niên tuyệt vời, bây giờ người như cậu ấy chẳng có mấy đâu. Lúc người ta nhắc đến cậu thì toàn khen tốt, thế mà cậu lại đối xử ác thế.”

Duy Mạnh dừng lại: “Cậu ta nói tôi thế nào?”

“Nói cậu là người tốt, tâm tính tốt, không giống mấy thằng khốn nạn. Bố khỉ, tôi nói xấu cậu đôi câu là cậu ấy không vui luôn.”

Duy Mạnh không lên tiếng, chỉ uống rượu.

Tony nhìn hắn.

“Đủ rồi, nên chấm dứt đi. Người như cậu ấy chẳng dễ kiếm đâu. Cậu định làm gì thế?”

“Để cậu ta đến cầu xin tôi!”

Hắn không chịu được.

“Cậu ta quay về cầu xin thì tôi sẽ buông tha.”

Tony kinh ngạc một chút rồi cười.

“Mấy vị đại thiếu gia các cậu…”

Đầu Báo quay về từ Hà Tĩnh.

Đầu Báo đi một chuyến rất dài, nghe nói XYX có chuyện phiền phức, lần này đi bị bao vây, không biết gì ngoài việc hắn thoát thân thành công, nói chung lúc quay về thì rất vui vẻ, xem ra là đã giải quyết xong một vụ rắc rối lớn.

Vương Hoàng chưa về nước, việc đón tiếp là do Duy Mạnh sắp xếp. Hân cũng nghe được chút chuyện về tiểu sử Đầu Báo nhưng cũng không biết nhiều lắm. Sau khi gặp nhau thì xã giao lễ nghĩa, cũng chỉ nói vài câu thăm hỏi hình thức, hắn biết con người Đầu Báo không thích người khác hỏi chuyện công việc nên tốt nhất không đề cập chữ nào, thế nhưng không biết gì không quan tâm gì thì tên kia sẽ không vừa lòng.

Vì thế Duy Mạnh nói chuyện thông minh uyển chuyển chu đáo, Đầu Báo nghe cũng vừa lòng, tự nhiên lại kể với hắn lần này đi Hà Tĩnh* bị dính vào rắc rối vùng biên giới, thiếu chút nữa là phải vào tù, may mà thuộc hạ là người đáng tin cậy, bỏ hết sức lực ra nên giờ chuyện xong rồi, giải quyết sự việc cũng ổn.

Còn rắc rối là gì thì Đầu Báo không nói rõ, hắn cũng đoán được. Đầu Báo có nền tảng lớn ở Thương Thành, thế nhưng việc làm ăn xã hội đen ở đây chưa đủ để gã có thế lực lớn như thế. Chuyện buôn bán ngầm, nếu không phải buôn lậu thì chính là buôn thuốc phiện, đây đều là những trường hợp không nên đề cập ở đây, mà Duy Mạnh cũng không muốn biết.

Sau khi trở về Đầu Báo cũng thường xuyên đến Hoàng Long, tay chân của Đầu Báo ở Hoàng Long cũng tăng lên, xem ra là muốn biến Hoàng Long thành vị trí chủ chốt. Hắn không can dự, đây là thỏa thuận giữa Tiêu Nam và Đầu Báo, hắn biết nên giữ thế nào cho có chừng mực.

Một lần nọ, Duy Mạnh đi ngang qua một trạm xăng dừng lại đổ xăng thì cảm thấy nơi này quen quen. Hắn lái xe được một đoạn, thấy một cửa hàng tiện lợi thì phanh gấp lại.

Cửa hàng tiện lợi 24 giờ, qua lớp cửa kính có vài ba nhân viên cửa hàng không có việc gì làm, đang nói chuyện.

Duy Mạnh nhìn rồi đi.

Sau ngày đó hắn chưa gặp lại Quang Hải.

Cách một thời gian, tài khoản ngân hàng của hắn lại nhận một khoản tiền chuyển đến. Số tiền không lớn nhưng được chuyển đều đặn không gián đoạn. Mỗi lần nhìn thấy tiền xuất hiện thêm trong tài khoản là hắn lướt nhanh hai mắt, bỏ mặc ở một bên.

Hắn biết chắc chắn Quang Hải sẽ không quay lại cầu xin hắn. Cậu dù có muốn kiếm cơm cũng không đến cần xin hắn.

Hắn nhớ đến bóng lưng trẻ tuổi của người kia sau khi nói câu “Tôi không làm” ở Destiny, giống hệt một con sư tử bạo ngược kiêu hãnh, bóng lưng trong sạch cao thượng. Khi ấy, ở trong phòng riêng của Destiny, lần đầu tiên nhìn thấy bóng dáng kia hắn cảm thấy tấm lưng ấy thật đẹp, sự chính trực kia khiến người khác cảm thấy lời từ chối thật nực cười, còn với hắn lại đầy thu hút. Thế nhưng hiện giờ hắn ghét cảm giác cứng cỏi trên thân thể cậu, ghét cảm giác kiêu ngạo này, chỉ muốn túm lấy mà dẫm nát dưới chân.

Duy Mạnh không biết Quang Hải đi đâu? Đang làm gì? Làm sao để sống qua ngày? Không có chút tin tức gì, người cậu như thể bốc hơi đến rỗng cả rồi. Thế nhưng Duy Mạnh cảm giác cậu chưa rời khỏi Thương Thành. Không chỉ bởi vì Chu Tiểu Châu vẫn còn ở đây mà chính là cảm giác như thế.

Lại có tiền chuyển vào tài khoản, hắn nhìn con số trên tài khoản, đột nhiên nổi điên.

Hắn nghĩ số tiền này có thể là mấy phần thu nhập, hắn có cảm giác thất bại bất công.

Người làm sai là cậu, người có lỗi với hắn là cậu, vì sao cậu thà gắng gượng chống đỡ cũng không nói một câu tôi sai rồi, vì sao cậu không đến nhận lỗi?!

“Mẹ kiếp!”

Hắn chửi, tắt trang web tài khoản…

Hơn một tháng sau, ở công ty Duy Mạnh bận tiếp nhận dự án biểu diễn của một nhóm người Hàn Quốc. Công ty trung gian của Biển sao đã lên kế hoạch chương trình, bước đầu tiên là hợp tác với công ty biểu diễn, đảm nhiệm dự án biểu diễn, Duy Mạnh cũng lo về cách thức mua hàng, tập hợp mấy công ty biểu diễn ở Thương Thành.

Hôm nay cây nước của văn phòng hết nước mà mãi không có người đến thay, hắn đang bận nên dễ cáu, nổi giận một trận. Thư ký vội vàng đi hỏi, nói rằng người đổi nước hàng ngày bị bệnh, họ sẽ cử người khác đến luôn.

Sau 20 phút, Duy Mạnh đang cúi đầu viết tài liệu thì có người gõ cửa, một người mặc quần áo lao động màu xanh lam khiêng một bình nước đi vào, đi về phía cây nước ở góc phòng.

Hắn cũng không ngẩng đầu lên:

“Bên cậu phục vụ kiểu gì thế, bị bệnh thì phải thay luôn người khác đến, lần sau còn chậm nữa sẽ đổi sang công ty khác đấy.”

Người đưa nước không trả lời, im lặng đổi bình, lấy bình nước rỗng xuống rồi nhấc bình mới đặt lên giá.

Duy Mạnh nâng mắt lên.

“Này, nói với cậu đó.”

Vẫn không có tiếng trả lời.

Hắn nhìn bóng dáng người nọ thì đột nhiên dừng bút.

Ánh mắt hắn dõi theo động tác của người đưa nước, càng lúc càng nghi ngờ.

Tấm lưng, eo thon. Đội mũ màu xanh làm trên đầu, sau cổ lộ ra mái tóc ngắn nâu đỏ.

Ánh mắt từ nghi ngờ chuyển sang kinh ngạc, im lặng, lặng lẽ nhìn cậu.

Người đưa nước nhanh nhẹn đổi xong bình nước, cầm chiếc bình nước rỗng, không nói lời nào xoay người đi ra cửa.

Khi người đó sắp bước ra đến cửa, Duy Mạnh mở miệng.

“Dừng lại.”

Người đưa nước đứng lại. Ra sức kéo hết mức xuống để che khuôn mặt đang chảy mồ hôi ròng ròng dưới vành mũ, cũng không có biểu cảm gì.

Duy Mạnh đứng lên, nhìn thẳng vào cậu, không nói gì.

Người đưa nước đứng lại một tẹo, không nghe thấy lời Duy Mạnh nói phía sau lưng, tiếp tục đi ra cửa.

Ngoài cửa có người đi vào, là Tiểu Lưu của bộ phận xuất nhập khẩu.

“Sếp Đỗ, tờ khai này…”

Tiêu Lưu chạm mặt người đưa nước, ngẩn cả người, đột nhiên kinh ngạc hỏi: “Hải à?”

Cậu ta kinh ngạc quan sát Quang Hải.

“Cậu là Hải đúng không? Tôi là Lưu Hằng! Ở bộ phận xuất nhập khẩu! Sao cậu lại…làm việc này?”

Quang Hảu cười với Tiểu Lưu cũng không nói gì, chỉ nhấc bình đi ra ngoài.

Tiểu Lưu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Quang Hải đi ra cửa chính rồi quay lại nhìn Duy Mạnh:

“Sếp Đỗ, sao lại thế kia? Đấy là Quang Hải đúng không? Không phải cậu ấy là người được tin cậy bên XX sao…”

Hắn đứng im, cứng ngắc ký tờ khai cho Tiểu Lưu. Hắn xoay người đi đến bên cửa sổ, kéo cửa sổ lá sách lên.

Ở tầng dưới, một người mặc quần áo lao động màu xanh lam đi ra khỏi cửa chính, đặt bình rỗng lên giá phía sau xe đạp, đẩy chiếc xe có 5,6 bình nước nặng nề, ngồi lên rồi ra sức đạp đi.

Duy Mạnh nhìn cậu đạp xe, biến mất ở đầu phố, quay người hỏi thư ký công ty đưa nước là bên nào.

Hắn ngồi 1 mình trước bàn làm việc, gọi điện thoại.

“Alo, bên các anh có người đưa nước tên là Quang Hải phải không?”

“Để tôi xem…Có một người tên thế.”

“Tôi là bạn cậu ấy, lâu rồi chưa liên lạc với nhau. Cho tôi xin địa chỉ của cậu ấy được không?”

=+=+=+=+=
Sau thấy xót quá v nè :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro