Chương 7.9 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày đó bên bờ sông, Duy Mạnh chưa từng gặp lại Quang Hải.

Chuyện về Tân Đông vẫn không ngừng truyền đến tai hắn, thế nhưng Quang Hải không xuất hiện trước mặt hắn nữa. Hắn sắp xếp bộ phận xuất khẩu xuất hàng bình thường, nhất là hợp tác với Kim Mậu, tất cả đều bình thường. Ngoài việc có một nhân viên trong bộ phận xuất nhập khẩu nghỉ sinh thì nhìn qua không có gì thay đổi.

Vèo một cái đã hơn một tháng. Hơn một tháng sóng yên biển lặng.

Quang Hải biến mất rất lâu. Nhưng hắn không quan tâm.

Có lúc hắn nhớ tới lời Vương Hoàng ngày đó.

Quang Hải đang làm gì?

Hắn có thể làm gì chứ? Ngoài việc lấy đen đối đen* thì gã ta còn có thể làm gì chứ?

*Hắc ngật hắc: dùng cách phi pháp để giải quyết chuyện phi pháp

Duy Mạnh nhớ đến Quang Hải ngày trước. Khi đó cậu ta cũng rất có tham vọng. Cậu ta không muốn mãi chỉ là một vũ công nam, ngay lúc ấy hắn cũng nghĩ thế.

Giờ thì sao?

Ở dưới lòng đất của Hoàng Long, phòng VIP thối nát tối tăm trong sòng bạc, đám đàn ông bị thua bạc giống như một đám cặn bã quỳ dưới chân Quang Hải cầu xin sự khoan dung, mà mặt không đổi sắc nhìn xuống bọn chúng đang run sợ dưới chân gã.

"Thế giới này chẳng có ai làm việc mà không có mục đích cả." Hắn nghĩ.

Quang Hải cũng thế.

Hắn cũng thế.

Vì thế hắn không chẳng quan tâm chuyện lâu rồi không thấy Quang Hải xuất hiện. Mãi đến một ngày nọ, hăbs đang ở trong công ty thì thư ký nói có người tìm.

Hắn bảo cô để người đó vào, sau đó ngẩng đầu lên.

Hắn hơi sửng sốt.

“…Chu Tiểu Châu?”

Chu Tiểu Châu ngồi trên sô pha. Duy Mạnh dựa lưng vào ghế, quan sát Chu Tiểu Châu qua bàn làm việc.

Vẫn là khuôn mặt kia nhưng lại biến thành một người khác. Bộ dạng cậu trai trẻ yếu ớt, nhát gan trong ấn tượng đã không còn, trước mặt là một gã đàn ông mặc quần áo màu đen, trên cánh tay rắn chắc xăm trổ chữ màu xanh, ánh mắt sắc bén, nhanh nhẹn.

Lúc ở Hoàng Long thì bộ dạng run run rẩy rẩy, giả vờ giả vịt giống thật đấy. Giống Quang Hải, đều có thiên phú diễn kịch. Duy Mạnh chợt nghĩ, đây là kiểu người mà Tân Đông chuyên sản xuất ra hả?

“Chắc anh cũng đoán được rồi. Tôi là người bên Tân Đông.”

Chu Tiểu Châu nói. Hắn tỏ ý bảo gã tiếp tục.

“Gần đây Quang Hải có tìm anh không?”

Chu Tiểu Châu hỏi thẳng vào vấn đề.

“Cậu thấy tôi có cần trả lời cậu không?” Hắn bình tĩnh hỏi. Chu Tiểu Châu không nói gì, nhìn Duy Mạnh một lát, trong đôi mắt ấy hắn nhìn thấy sự tức giận và sốt ruột đang bị che giấu.

“Cậu ấy mất tích.” Một lúc sau Chu Tiểu Châu nói.

Duy Mạnh không phản ứng gì. Hắn suy nghĩ một chút, mặt không có biểu cảm gì.

“Chuyện này có liên quan gì đến tôi à?”

“Sếp Đỗ, anh biết ai ra tay.” Chu Tiểu Châu nói “Anh có thể hỏi từ chỗ Vương Hoàng, hỏi chỗ Quang Hải mất tích.”

Duy Mạnh mỉm cười.

“Chỉ sợ tôi không có bản lĩnh như thế.”

“Anh có, hơn nữa anh phải hỏi.”

Giọng nói của Chu Tiểu Châu bình tĩnh như đang kể lại một sự việc có thật.

“Việc cậu ấy mất tích có liên quan rất lớn đến anh.”

“Đến tôi?” Duy Mạnh hỏi lại. “Thế á?”

“Đỗ Duy Mạnh” Chu Tiểu Châu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to nhìn thẳng khiến hắn cảm nhận phẫn nộ khó hiểu của gã.

Chu Tiểu Châu như thể đang kiềm chế gì đó, ngực hơi phập phồng, từ từ mở miệng: “Làm người không cần giả bộ hồ đồ đâu.”

Duy Mạnh nghiêng người về phía trước, kéo điện thoại ở trên bàn.

“Anh Chu. Chắc tôi không gọi sai chứ, nếu đây đúng là tên của anh. Anh chạy đến văn phòng tôi, nếu chỉ đến giảng giải thì xin mời về cho.”

Cầm điện thoại lên, ấn nút.

“Giờ Quang Hải đang gặp nguy hiểm.” Chu Tiểu Châu đứng lên đi đến mép bàn làm việc. “Duy Mạnh, nếu anh còn chút lương tâm thì đi tìm xem cậu ấy đang ở đâu, đừng ngồi đây khua môi múa mép với tôi!”

Thư ký đi đến. “Sếp Đỗ.” Cô do dự bối rối, không biết có mời khách rời đi hay không nữa.

“Đây là chuyện giữa mấy người và Vương Hoàng.” Hắn mặt không đổi sắc, ngẩng đầu nhìn Chu Tiểu Châu.

“Muốn tôi giúp, cũng được. Cho tôi một lý do đi.”

Chu Tiểu Châu nhìn. Duy Mạnh nhìn kỹ gã, gã cũng nhìn kỹ hắn.

Sau đó Chu Tiểu Châu xoay người ngồi xuống sô pha.

Hắn liếc thư ký một cái, thư ký đi ra ngoài, đóng cửa lại.

“Không phải anh luôn muốn biết vì sao Quang Hải gia nhập xã hội đen đúng không?”

Chu Tiểu Châu nói.

“Tôi nói cho anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro