Chương 8.13 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Duy Mạnh đẩy cửa văn phòng đi vào thì dừng lại một chút.

Vương Hoàng thản nhiên ngồi trên ghế ông chủ của hắn, hai chân gác lên bàn làm việc của hắn.

“Cậu quay lại rồi.” Vương Hoàng nói.

Thiên Vũ gật đầu: “Phải.”

Hai người bình tĩnh chào hỏi nhau như thể mới hôm qua mới gặp nhau xong. Duy Mạnh dự đoán được Vương Hoàng sẽ quay về, chuyện Trần Vân là một tín hiệu, vì thế hắn cũng chẳng giật mình khi y xuất hiện.

Vương Hoàng nhìn kỹ Duy Mạnh, kinh ngạc hỏi:

“Gầy quá. Sao thế, tình nhân bé nhỏ của cậu không cho cậu ăn no à?”

“Quan tâm tiểu tình nhân của tôi thế nên để lại dấu hiệu trên người cậu ta đúng không?”

Hắn ta bật cười.

“Tôi nói rồi, đấy là quà sinh nhật. Đừng bảo tôi không quan tâm cậu, tôi về cái là đến gặp cậu luôn, thế mà cậu còn không vừa mắt, người ta đau lòng lắm đấy.”

Duy Mạnh không muốn cãi nhau với y, hắn ta cũng không vòng vo gì.

“Lo lắng đến thế à?” Vương Hoàng hỏi.

Duy Mạnh hỏi lại: “Tôi còn đường sống để chọn không?”

“Đương nhiên là còn.” Vương Hòang thản nhiên cầm kính mắt mạ vàng như thể rất hứng thú nghiên cứu nó, khóe miệng hơi cong lên.

“Ví dụ như cầm chứng cứ của tôi đưa cho cục cảnh sát hoặc là thành thật…đi tự thú?”

Duy Mạnh thấy bị Vương Hoàng giễu cợt.

“Tự thú ngay dưới mắt anh, anh thấy tôi ngu vậy hả?”

“Lúc nào cậu cũng thông minh.” Vương Hoàng bỏ kính đứng lên, hơi vươn người ra, biểu cảm rất hài lòng “Tôi rất vừa ý với điểm này của cậu.”

Vương Hoàng hài lòng cười, đi về phía hắn, nâng cằm lên quan sát thật kỹ càng.

“Cậu mở miệng nói chuyện là có thể nói ra lời khiến tôi hài lòng. Tiểu Mạnh, cậu bảo tôi buông cậu thế nào được?”

Y cúi đầu muốn hôn thì hắn quay mặt sang hướng khác.

“Sếp Vương, với người anh muốn đi chết thay, đừng diễn tiết mục này nữa.”

“Ai bảo tôi diễn?” Vương Hoàng rất kinh ngạc, “Ai bảo cậu phải chết thay tôi?”

Vẻ mặt Vương Hoàng rất đau lòng, thậm chí còn chân thành thâm tình.

“Người luôn bị tổn thương là tôi, Duy Mạnh à. Cậu tự vấn lương tâm xem bao năm nay tôi từng làm gì có lỗi với cậu chưa? Cậu làm thế này không tổn thương trái tim tôi à?”

Duy Mạnh nhìn biểu cảm thật sự đau lòng lẫn thâm tình trên mặt hắn ta thì càng buồn nôn.

Hắn đột nhiên ra sức kéo hắn ta về phía mình, ép nhìn mình.

“Anh nghiện diễn rồi à? Được, diễn tiếp đi. Nói chút xem anh làm tôi chết mê chết mệt thế nào? Hử? Muốn sống hay chết?”

Vương Hoàng sửng sốt nhìn hắn rồi bật cười, cười đến gập người lại.

Duy Mạnh buông tay, Vương Hoàng cười đủ rồi, dựa vào tường cười tiếp, ánh mắt xoay chuyển trên mặt hắn.

“Đặc biệt lắm! Tôi thích.”

“Tôi phục anh còn cười nổi.”

Nếu Duy Mạnh đoán không sai thì Vương Hoàng về trước thời gian không liên quan gì đến Trần Vân cả. Hắn biết chuyện này rất chấn động, chắc chắn không nhẹ nhàng như hắn ta thể hiện bên ngoài. Hắn ở cạnh nhiều năm, Vương Hoàng thật sự ung dung hay tâm trạng không tốt, mấy lần là nhìn ra luôn.

Chuyện Trần Vân tuy đột ngột nhưng không phải không có nguyên do. Từ lúc trước khi Vương Hoàng nói với hắn hàng bị kiểm hóa Duy Mạnh đã nhận thấy gì đó.

Chỉ là không nghĩ có thể nhanh như vậy.

Duy Mạnh cũng hiểu ra tại sao sau đó Vương Hoàng lại đột nhiên ngả bài với hắn. Quang Hải từng nói gần đây hắn ta đang hoạt động lớn, hắn ta liên hệ với một số chuyện trước sau thì sự việc dần sáng tỏ. Hắn biết có lẽ Vương Hoàng đã nhận thức được đầu mối không ổn, đang chuẩn bị đường lui cho mình, mà hắn chính là một quân cờ quan trọng trên đường lui quân này của y.

“Tôi biết ý cậu là gì.”

Vương Hoàng ngồi xuống sô pha.

“Trần Vân ngã ngựa, tập đoàn họ Vương thương gân động cốt, hướng gió thay đổi, phải xem gió thổi bên nào, anh chuẩn bị chưa?”

Vương Hoàng chọc ngón tay lên tay vịn sô pha.

“Đừng cất công suy nghĩ, nếu ngã một người thì sẽ đến người tiếp theo, đây là quy tắc quan trường. Hiểu chưa?”

“Tôi không có hứng thú với quy tắc quan trường của anh.” Duy Mạnh ngồi xuống ghế giám đốc “Anh thấy đấy, tôi rất thành thật, an phận thủ thường.”

“Cậu rất thành thật.” Vương Hoàng cười “Thành thật đến mức tôi phải kinh ngạc, thế này không giống con mèo xòe móng tí nào.”

“Tôi chỉ là một con chó của anh, muốn tròn muốn dẹt đều nằm trong tay anh cả.”

Vương Hoàng nhìn chăm chú một lúc, không nhận ra sự bất thường gì trên gương mặt hắn.

Y mỉm cười, từ từ lên tiếng.

“Với cậu thì tôi lo gì chứ. Có thể người bên cạnh cậu không an phận thế.”

Bàn tay gõ bàn phím dừng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn.

Điện thoại đột nhiên vang lên, nhận điện trong lòng có dự cảm không tốt.

Hắn nghe thay trợ lý kinh hoàng kêu lên trong điện thoại: “Sếp Đỗ!”

Duy Mạnh nghe giọng nói hoảng loạn của cô thì tâm trí chìm hết xuống.

“Có chuyện gì?”

“Sếp Nguyễn…” Giọng trợ lý có cả tiếng khóc: “Sếp Nguyễn bị tai nạn xe cộ, vừa đưa đến bệnh viện cấp cứu!”

Trên hành lang bệnh viện, Duy Mạnh ngồi trên băng ghế ngoài phòng phẫu thuật, nhìn chằm chằm xuống đất trong đầu là tình cảnh hồi nãy trong văn phòng.

“Vương Hoàng, anh ra tay với Nguyễn Chính Phong à?!”

“Cụ ông lớn tuổi, quản nhiều chuyện linh tinh quá, tôi để ông ta nghỉ ngơi chút. Ông ta còn sống để tìm chứng cứ dính lứu đến tôi, cậu bảo tôi có thể mặc kệ sao?”

“Nên anh xuống tay với ông ấy?! Ông ấy hơn sáu mươi rồi! Là người già đấy!”

“Không chết được đâu. Nhưng cụ ông mang vạ là việc không tránh khỏi. Tôi biết cậu coi ông ta là bố mình! Tôi muốn cậu hiểu ra đấy, muốn để người khác tốt thì cậu nên làm gì. Đúng rồi, nói đến Quang Hải, tôi về rồi đây, ba chúng ta cũng nên tụ tập đi! Ha ha!”

Nguyễn Chính Phong hôn mê một ngày một đêm trong viện mới tỉnh lại. Người bị thương nghiêm trọng nhưng cuối cùng vẫn giữ được mạng.

Quang Hải đã nhận được tin Vương Hoàng về nên hỏi.

Hắn bảo: Y tìm mình, vẫn muốn hắn buôn thuốc phiện cùng.

Gã bảo hắn: Đừng để Vương Hoàng chọc giận mình, cũng đừng dễ dãi đồng ý, chờ hành động tiếp theo của y.

Hắn gật đầu.

Hai người vẫn đang trong nhà, hôm nay Quang Hải nghe điện thoại trong phòng, hắn thì xem đá bóng.

Gã nói chuyện điện thoại, hắn xem TV bắt đầu mất kiên nhẫn, hô to với gã: “Cậu ra ngoài gọi điện được không?”

Quang Hải chăm chú nghe điện, nghe vậy thì liếc Duy Mạnh một cái, nhận ra mình lớn tiếng thì đứng lên đi vào phòng khác nghe điện, đóng cửa phòng lạ. Đến khi gã nghe xong rồi quay lại thì hắn nói: “Sau này đừng nghe điện trong phòng lâu thế, có cho người khác làm việc không?”

Quang Hải bảo: Có chuyện đột nhiên phải xử lý, khiến anh thấy ồn à?

Duy Mạnh bảo: Ồn hay không cậu không tự thấy à?

Câu này của hắn thô lỗ quá, rất thiếu bình tĩnh, gã nghe xong thì ngạc nhiên nhìn hắn.

Duy Mạnh bỏ điều khiển từ xa ra.

“Xem TV cũng không yên.”

Hắn đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa rầm một cái.

Ngày nào Duy Mạnh cũng bận, hình như Biển sao lại bắt đầu bận. Quang Hải cũng bận, đôi lúc hắn về nhà lúc rạng sáng thì Quang Hải đã ngủ trên sô pha với TV tối đen, có khi hắn về nhà thì gx còn chưa về.

Duy Mạnh ngả đầu xuống là ngủ, đến lúc Quang Hải tỉnh lại vào buổi sáng thì hắn đã đến công ty. Hai người cứ đảo lộn như thế nên tuy ở cùng một chỗ nhưng mấy ngày liền chẳng nói được mấy câu.

Hôm nay Duy Mạnh lại về khuya, thấy ngọn đèn nhỏ trong phòng khách còn sáng, gã ngồi trên sô pha thì nói một câu: “Cậu chưa ngủ à?” rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Đến khi Duy Mạnh xong xuôi rồi, Quang Hải ngồi trên giường chờ hắn.

Hắn cởi quần áo, gã xốc chăn lên, hắn nằm vào, gã đắp chăn cho hắn, dém góc chăn lại rồi tắt đèn.

Duy Mạnh thấy nặng nặng, cánh tay gã kéo hắn lại, kéo hắn vào lồng ngực.

Nụ hôn dừng lại trên môi, chu đáo dịu dàng hôn lên khóe môi, đầu lưỡi tham lam quấn lấy Duy Mạnh. Hắn và Quang Hải hôn nhau một lúc, hơi thở gã dồn dập hơn, tay xoa ngực, hắn đè tay gã lại, quay đầu sang một bên.

“Tôi mệt, hôm nay thôi đi.”

Quang Hải dừng một chút, không tiếp tục nữa, cách người ra. Hắn xoay người quay lưng về phía gã chuẩn bị ngủ, gã do dự một chút, ôm hắn từ đằng sau.

“Dạo này anh bận quá, đừng để mệt, nếu không tối tôi đi đón anh.”

“Không cần đâu, cậu cứ bận việc mình đi.”

“Nhưng tôi lo.”

Duy Mạnh hơi mất kiên nhẫn.

“Từ lúc nào mà cậu dài dòng thế? Tôi đàn ông đàn ang lái xe, có gì mà lo?”

Quang Hải không nói tiếp, Duy Mạnh cũng nhận ra giọng điệu mình không tốt nên vươn người nhìn gã một cái.

“Tôi thật sự rất mệt. Ngủ đi.”

Gã dém chăn cho hắn thật kỹ, hắn không nhắc lại nữa mà ngủ luôn.

Có mấy buổi tối Duy Mạnh về trễ, ra khỏi công ty thì thấy xe Quang Hải ở ngoài tầng một chờ hắn, cũng không biết đến lúc nào. Gã thấy hắn đi ra thì mở cửa xe, hắn bảo không phải nói cậu đừng đến à?

Gã nói tôi đi ngang qua, tiện đường đến đây.

Duy Mạnh lên xe, gã vừa lái xe vừa nói chuyện với hắn nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi.

Duy Mạnh nhìn gã một lúc sau không nhịn được ngáp một cái mà còn cố gắng đùa với hắn, Duy Mạnh bảo mệt mỏi thì sớm về ngủ sớm đi, có phải tôi không có xe đâu, làm gì không chạy được một chuyến.

Quang Hải nhìn hắn một cái, nói như thể đang đùa, tôi muốn đến gặp anh, không chào đón hả.

Hắn bảo cậu không cần sợ Vương Hoàng ra tay với tôi đâu, muốn xuống tay thì đã làm sớm rồi, không chờ đến tận giờ đâu.

Quang Hải không nói gì mà chỉ im lặng.

Duy Mạnh nhìn đường phố bên ngoài tối như mực, nghe thấy sau đó gã hào hứng nói gì đó nhưng hắn không để ý, trong đầu bận nghĩ mãi đến khi nghe thấy Quang Hải gọi mấy lần: “Duy Mạnh?”

Duy Mạnh tỉnh táo lại “Hả?”

“Đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì. Cậu chuyên tâm lái xe đi, đừng nói chuyện, lơ đễnh.”

Quang Hải nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Duy Mạnh vốn nghiện thuốc lá, dạo này gần như thuốc không rời tay. Gã từng nói hắn mấy lần nhưng hắn không nghe, gã biết hắn phiền muộn vì chuyện Vương Hoàng nên cũng không ép, nhưng đôi khi thấy hắn hút quá nhiều thì không nhịn được bảo hắn hút ít thôi.

Hôm nay Quang Hải đi về thì thấy trong phòng ngập khói, Duy Mạnh cũng không mở cửa sổ, ngồi đối diện với sổ và máy tính trước bàn uống nước, miệng ngậm đầu lọc, nheo mắt lại, đang chơi game. Lúc Quang Hải rời nhà Duy Mạnh có bộ dạng này, công việc buổi sáng xong xuôi quay về thì thấy hình như hắn còn chẳng đổi tư thế, thảm dưới chân là một bãi tàn thuốc, bên cạnh là gạt tàn chứa đầy mấy chục đầu lọc.

Quamg Hải xua làn khói dầy đặc để mở cửa sổ, hắn thấy gã quay về cũng không phản ứng gì, vẫn tập trung chơi game, Quang Hải bước nhanh đến giật thuốc ra khỏi miệng hắn.

“Cậu làm gì thế?”

Duy Mạnh đang chiến đến lúc quan trọng, bất mãn ngẩng đầu.

“Anh không muốn sống nữa à!”

Quang Hải cũng giận dữ, chỉ vào gạt tàn đầy thuốc.

“Anh đếm xem bao nhiêu rồi! Mới có một buổi sáng thôi đấy!”

Duy Mạnh nhìn chằm chằm Quang Hải một cái, thấy gã dập điếu kia vào gạt tàn thì cũng không đoạt lại, lấy một điếu từ trong bao thuốc trên người ra.

Hắn đang định châm thuốc thì cả bao thuốc đều bị Quang Hải cướp lấy, vò nát thành một cục trong lòng bàn tay.

Duy Mạnh thật sự tức giận. “Cậu điên à?”

Hắn nhảy dựng lên quát.

“Đừng hút nữa!” Quang Hải lên cơn giận, sắc mặt cũng thay đổi.

“Mẹ kiếp tôi ghét nhất người khác quản mình!”

Duy Mạnh đạp bàn uống nước ra, sổ và dây điện rơi hết xuống thảm. Hắn cầm lấy áo khoác rồi ra ngoài, gã định kéo hắn lại thì Duy Mạnh chỉ gã:

“Bớt quản tôi đi, nếu không sớm muộn tôi cũng chán cậu.”

Hắn mở cửa, cũng không quay đầu lại mà đi luôn.

Quang Hải đứng một mình trong phòng…
_______
Đừng bảo nại, có biến nữa nha! :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro