130--

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ái tình - thân tình

Sau khi ăn xong bữa sáng, Tần Vãn Thư cùng Tả Khinh Hoan rời khách sạn trở lại nhà của Tả Khinh Hoan.

Tần Vãn Thư bước vào nhà, giống như tùy ý nhưng thật ra đang chăm chú nhìn qua một lần. Cùng ba năm trước không thay đổi gì, không giống có người ngoài từng ở qua. Thanh Diệp là một cô gái tinh tế và thể thiếp, hoàn toàn không chừa lại chút dấu vết nào. Tần Vãn Thư đối với một cô gái như Thanh Diệp càng trở nên yêu thích.

“Thanh Diệp là một cô gái tốt.” Tần Vãn Thư cảm thán từ trong nội tâm mà nói.

“Ừ.” Tả Khinh Hoan chỉ đơn giản gật đầu. Tuy trong lòng có đầy những từ ngữ ca ngợi Thanh Diệp, nhưng trước mặt người yêu đi khen người con gái khác, chuyện ngu xuẩn như vậy chắc chắn bản thân sẽ không dại gì mà làm.

“Sau này đổi căn nhà lớn hơn một chút, miễn cho có khách đến lại không có chỗ ở.” Tả Khinh Hoan tự giác nói.

“Cũng tốt.” Tuy luyến tiếc nơi này, nhưng Tần Vãn Thư nghĩ chỗ này hai người ở có điểm chật chội. Cả nàng và Tả Khinh Hoan đều cần không gian riêng.

“Chúng ta đi chợ mua đồ ăn đi. Buổi trưa làm cơm cho ngươi ăn có được không?” Tả Khinh Hoan từ sau ôm lấy thắt lưng Tần Vãn Thư, nhẹ nhàng hỏi. Chỉ cần đơn giản ôm Tần Vãn Thư như lúc này cũng khiến bản thân cảm thấy hạnh phúc.

“Ân.” Tần Vãn Thư gật đầu. Kỳ thực nàng rất nhớ Tả Khinh Hoan, cũng nhớ nhung những chuyện mà Tả Khinh Hoan làm cho mình.

“Chúng ta chỉ có hai người, có phải là mua quá nhiều hay không?” Tần Vãn Thư nhìn đống túi xách trên tay mình và Tả Khinh Hoan, lên tiếng nhắc nhở kẻ nào đó còn đang hăm hở tiếp tục công cuộc mua bán.

“Thế nhưng lâu rồi không có nấu ăn, cái gì ta cũng muốn làm.” Tả Khinh Hoan chưa từng xuống bếp trong ba năm qua. Đây là bữa cơm đầu tiên tự tay làm cho Tần Vãn Thư, tự nhiên muốn dùng tâm gấp đôi.

“Ngươi không làm cho Thanh Diệp ăn sao?” Tần Vãn Thư tùy tiện hỏi, kỳ thực nàng không hy vọng Thanh Diệp có thể chia xẻ những đặc quyền mà Tả Khinh Hoan dành cho mình.

“Không có, tay nghề của Thanh Diệp không kém cạnh gì Lý Hâm. Thật ra thỉnh thoảng em ấy cũng nấu cho ta ăn, hơn nữa ta chỉ nguyện ý làm người nấu cơm cho Tần Vãn Thư mà thôi.” Tả Khinh Hoan mặc dù khó tránh nghi ngờ dùng lời ngon tiếng ngọt. Nhưng trên thực tế, ở Nhật không có nhiều thời gian để xuống bếp, Thanh Diệp là tiểu thư, hơn nữa tài nghệ nấu nướng cực tốt, bản thân không nhất thiết phải động thủ. Với lại bản thân mình không phải đam mê ẩm thực, nếu không phải làm cho người mình yêu, Tả Khinh Hoan cũng không có hứng thú lớn như vậy.

“Thanh Diệp thực sự là một cô gái ưu tú.” Tần Vãn Thư nghĩ cùng là tiểu thư, Thanh Diệp có thể nấu nướng, mình lại không biết. Sớm biết năm đó cũng học một ít món đơn giản, bằng không lúc này sẽ không có cảm giác thấp kém hơn người ta. Tần Vãn Thư mặc dù hiếm khi tự kỷ, nhưng đụng phải hoàn cảnh xấu hổ như bây giờ, đại khái đến 33 tuổi đại tiểu thư cũng chưa từng trải qua, cảm giác thật không tốt.

“Tần Vãn Thư, hôm nay ngươi đã khen Thanh Diệp hai lần rồi đó, mà đến bây giờ cũng chưa khen ta một lời.” Tả Khinh Hoan bất mãn tố giác. Nàng thừa nhận Thanh Diệp có thể xem như là ưu tú chỉ sau Tần Vãn Thư, so với mình còn muốn xuất sắc hơn nhiều. Vì thế, cho dù nàng là muội muội, bản thân cũng cảm thấy ghen tị nha.

“Ta khen muội muội của ngươi, ngươi không phải càng vui vẻ hơn sao?” Tần Vãn Thư ngược lại không cảm nhận được Tả Khinh Hoan đang ăn dấm, rõ ràng là cố tình dời đi đề tài mới đúng.

“Người ta kém hơn Thanh Diệp sao. Thanh Diệp tốt như vậy, thật ra ta vẫn nghĩ Tần Vãn Thư mới là xuất sắc nhất, cho nên a, bản thân mới có cảm giác mất mát.” Tả Khinh Hoan nửa thật nửa giả nói. Tuy Thanh Diệp thích mình, Tần Vãn Thư cũng thích mình. Thế nhưng ai biết được Thanh Diệp quen biết Tần Vãn Thư xong, có thể di tình biệt luyến hay không. Trong mắt Tả Khinh Hoan, mị lực của Tần Vãn Thư đối với mọi người là vô pháp ngăn cản, mà Thanh Diệp vừa nhìn đã biết là một mầm non tiềm năng. Bản thân mình thấy nàng tốt không nói, nếu ngay cả Tần Vãn Thư cũng thích nàng, đến lúc đó người thê thảm nhất chính là mình. Tuy xác suất này không cao, nhưng đề phòng luôn là biện pháp đúng đắn.

“Thanh Diệp và ta có thể nói là tương tự, giống như chúng ta đều là nước. Nước và nước có thể dung hợp nhưng không tạo ra phản ứng. Thế nhưng ngươi có thể bị ta hấp dẫn, khó nói sẽ không bị nàng hấp dẫn.” Tần Vãn Thư thản nhiên nói.

Bản thân xác thực có hảo cảm với Thanh Diệp, nếu không có Tần Vãn Thư, có lẽ mình sẽ bị nàng hấp dẫn, có thể sẽ không, dù sao đó là chuyện không thể xảy ra. Thế nhưng mình đã có Tần Vãn Thư, tất cả giả thiết cũng không thành lập. Nàng chỉ chung tình với một mình Tần Vãn Thư. Nàng rất rõ cảm giác của mình, nàng biết tình cảm dành cho Tần Vãn Thư và tình cảm dành cho Thanh Diệp tuyệt đối là bất đồng.

“Vậy ta đây là cái gì?” Tả Khinh Hoan đột nhiên nghiêm túc nhìn Tần Vãn Thư.

“Là lửa sẽ làm nước sôi sục.” Là ngọn lửa có thể khiến mình xôn xao, cũng có thể khiến Thanh Diệp có phản ứng tương tự.

“Sai, ta nghĩ mình là một cái lọ chứa đầy nước của ngươi. Nước khác không thể thêm vào, nhiều hơn nữa cũng chỉ tràn ra ngoài mà thôi.” Tả Khinh Hoan nghĩ ví dụ của bản thân mới thích đáng nhất.

“Thanh Diệp là muội muội không phải đã ở trong lòng ngươi sao? Ngươi dùng một cái lọ chứa ta, lại dùng một lọ khác chứa nàng.” Tần Vãn Thư cũng hiểu được mình ăn dấm kiểu này rất vô vi. Thế nhưng, bản thân lại rất lưu tâm phân lượng của Thanh Diệp trong mắt Tả Khinh Hoan. Tuy tình yêu và tình thân không có xung đột, nhưng nàng chính là muốn so đo với người kia, nhìn bộ dạng hết đường xoay xở của Tả Khinh Hoan, không hiểu sao tâm tình lại tốt hơn.

A, Tả Khinh Hoan quả nhiên chỉ hết lời trong chốc lát. Sau đó nhanh chóng vắt hết óc tìm luận điểm phản bác.

“Vậy cũng là hai cái chai khác nhau, một cái là tình yêu, một cái là tình thân, hai cái không bị xung đột. Giống như ta không có dục vọng với nàng, thế nhưng đối diện ngươi, ta lại tràn ngập ham muốn, vừa nhìn thấy ngươi, ta đã muốn phát tình.” Tả Khinh Hoan nói xong liền ái muội nhìn Tần Vãn Thư, thấy được gương mặt xấu hổ của đối phương, tâm tình trở nên tốt hơn. Tả Khinh Hoan nghĩ câu này của mình thật tuyệt, không chỉ áp đảo người nào đó không cho nàng ăn giấm nữa, còn có thể biểu đạt cảm nhận sâu sắc nhất trong lòng, gián tiếp lộ ra ý đồ muốn giao hoan với nàng.

“Được rồi, mua xong cần phải trở về.” Tần Vãn Thư ho nhẹ một chút, chuẩn bị nói sang chuyện khác. Nàng không nghĩ cùng Tả Khinh Hoan ở trên đường thảo luận vấn đề biến chất lệch lạc này.

Đáng tiếc Tả Khinh Hoan không để Tần Vãn Thư toại nguyện. Thân thể nàng ép sát Tần Vãn Thư, đôi môi kề sát bên tai đối phương, lấy giọng điệu ái muội nhất mà nàng nghe được, thì thầm.

“Tần Vãn Thư, có nhớ hay không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta tưởng ngươi là Lý Hâm nên ôm ngươi. Khi ta biết ngươi là Tần Vãn Thư, bàn tay đang đặt trên đùi ngươi, thật lâu cũng không thể buông ra. Lúc đó ta nghĩ trên đời làm sao có được một nữ nhân đẹp đẽ như thế, quả thực giống như một nữ thần, cho nên ta muốn….” Tả Khinh Hoan nói đến phân nửa bỗng nhiên cố ý dừng lại.

Trên mặt Tần Vãn Thư lập tức đỏ ửng. Nàng nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt, lòng bàn tay nóng rực của Tả Khinh Hoan dán ở trên đùi mình thật lâu, khi đó bản thân đối với hành vi mạo phạm của Tả Khinh Hoan còn bực bội không ít…

“Ngươi không hiểu được lúc ta ở Nhật, không biết có bao nhiêu đêm ta làm mộng xuân cùng ngươi triền miên. Tỉnh mộng mới phát hiện, bản thân rất ướt …” Môi của Tả Khinh Hoan cách nàng càng lúc càng gần, thổi khí vào bên tai Tần Vãn Thư. Nếu không phải hai người đang ở ngoài đường, nàng nhất định sẽ ngậm lấy vành tai người kia. Người qua đường tuy thấy hai người thân mật, nhưng cũng chỉ cho là cả hai đang thì thầm cái gì đó với nhau.

Tần Vãn Thư cảm giác lỗ tai mình trở nên cực kỳ mẫn cảm, mang theo một dòng điện lưu. Nàng không nghĩ tới Tả Khinh Hoan dám ở ngoài đường nói những lời khiến người ta cảm thấy thẹn thùng, còn cố gắng khiêu khích mình. Nữ nhân này thật là khinh hoan bạc đức mà.

“Tả Khinh Hoan!” Tần Vãn Thư thấp giọng cảnh cáo Tả Khinh Hoan.

“Ân? Đồ ăn mua đủ rồi, về nhà làm cho ngươi ăn.” Chỗ thông minh của Tả Khinh Hoan là luôn biết trêu chọc Tần Vãn Thư đến một giới hạn nhất định, sau đó dừng lại đúng lúc.

Chương 129

Giây phút thân mật thật ngắn ngủi!!!

Tả Khinh Hoan về đến nhà, liền lập tức chạy vào phòng bếp bận rộn, Tần Vãn Thư cũng giúp một tay. Thế nhưng Tả Khinh Hoan sợ Tần Vãn thư càng giúp càng loạn, ngang nhiên đẩy nàng ra ngoài.

Tần Vãn Thư không thể làm gì khác hơn là dựa vào cửa nhìn thân ảnh bận rộn kia. Tả Khinh Hoan búi tóc lên cao, mặc vào chiếc tạp dề màu trắng, thoạt nhìn giống như vợ hiền mẹ tốt, so với biểu hiện không đứng đắn ngoài phố giống như hai người khác nhau. Tần Vãn Thư rất thích bộ dáng bận rộn vì mình của Tả Khinh Hoan.

Tả Khinh Hoan quay đầu liếc mắt nhìn Tần Vãn Thư, thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt nàng không khỏi đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn. Sau đó tiếp tục chăm chú xào nấu mấy món sở trường của mình, tuy ba năm rồi chưa xuống bếp, có chút mới mẻ, nhưng dần dần cũng thành thạo hơn.

Lúc ăn cơm, Tả Khinh Hoan mở một bình rượu đỏ. Nàng nghĩ rượu là thứ tốt trợ hứng, đặc biệt lúc tâm tình vui vẻ, sẽ nghĩ uống chút rượu. Hơn nữa nàng cũng thích nhìn bộ dáng sau khi uống rượu của Tần Vãn Thư, người kia uống rượu xong, phản ứng thật rất đáng yêu. Vì thế Tả Khinh Hoan đặc biệt thích chuốc say Tần Vãn Thư.

“Có muốn uống một chút hay không?” Tả Khinh Hoan không có hảo ý hỏi dò.

Tần Vãn Thư lắc đầu, kỳ thực nàng không phản cảm với rượu, thậm chí là có điểm thích. Chỉ là thân thể quá mức mẫn cảm với rượu, nàng không thích bị say. Thân thể và lý trí đều không thể khống chế, cho nên ít khi chủ động đụng đến rượu.

Tả Khinh Hoan tuy thích bộ dáng khả ái khi uống say của Tần Vãn Thư, bất quá nàng không miễn cưỡng Tần Vãn Thư. Chỉ là tự đổ vào ly của mình, hữu mô hữu dạng (ra dáng) uống cạn. Ba năm qua, Tả Khinh Hoan theo Thanh Diệp học không ít cách hành xử của xã hội thượng lưu, thưởng thức rượu đỏ chỉ là một khoản nho nhỏ trong đó mà thôi.

Tần Vãn Thư giống như có chút suy tư nhìn Tả Khinh Hoan. Tuy biến hóa rất nhỏ, nhưng Tần Vãn Thư vãn phát hiện ra, trên người Tả Khinh Hoan bắt đầu mơ hồ triển lộ cảm giác tao nhã. Thứ cảm giác này trước đây không hề tồn tại trên người Tả Khinh Hoan.

“Thế nào?” Tả Khinh Hoan cảm giác Tần Vãn Thư đang nhìn mình.

“Ta đang suy nghĩ ngươi rốt cuộc học được bao nhiêu thói hư tật xấu của xã hội thượng lưu.” Tần Vãn Thư biểu tình nghiêm nghị nói ra.

“Ta còn tưởng ngươi sẽ khen người ta biến thành ưu nhã rồi chứ!” Tả Khinh Hoan cười vui. Thói xấu, xác thực đúng là thói xấu. Chẳng qua không thể không nói, đây đều là thói xấu cần thiết.

“Chỉ cần ngươi mở miệng sẽ bị lộ nguyên hình.” Tần Vãn Thư trêu chọc. Tả Khinh Hoan biến thành ưu nhã tuy có một loại mị lực khác, nhưng Tần Vãn Thư luôn nghĩ nàng trở nên thật xa lạ.

“Vậy ta đây không nói nữa.” Tả Khinh Hoan nói xong, bày ra tư thế dùng cơm tao nhã, nàng không tin mình hù không được Tần Vãn Thư. Lễ nghi của Nhật Bản so với Trung Quốc càng coi trọng càng phức tạp hơn. Tiêu di đưa mình đến Nhật quả nhiên là đã tính kỹ.

“Ta quen với một Tả Khinh Hoan chân thật hơn.” Tần Vãn Thư cầm đũa lên, chuẩn bị dùng cơm.

“Ở trước mặt Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan vĩnh viễn đều là chân thật nhất.” Tả Khinh Hoan nhìn thẳng Tần Vãn Thư, ánh mắt trở nên nóng rực.

“Ân.” Tàn Vãn Thư thản nhiên nở nụ cười.

“Ngươi ăn thử xem, ba năm không có xuống bếp, không biết có bị lụt nghề hay không.” Tả Khinh Hoan có chút lo lắng hỏi, tuy bản thân đã thử qua, thế nhưng vẫn luôn có cảm giác lo lắng…

“Giống hệt mùi vị trước đây, ngon lắm.” Tần Vãn Thư ăn thử một miếng xong, nở nụ cười. Mùi vị không thay đổi, mỗi một người đầu bếp đều có mùi vị đặc hữu. Đây là hương vị riêng của Tả Khinh Hoan.

Tả Khinh Hoan lúc này mới yên tâm gắp một miếng cá đưa đến bên miệng Tần Vãn Thư. Nàng rất thích đối xử tốt với Tần Vãn Thư.

Tần Vãn Thư phải mở miệng ăn miếng cá mà Tả Khinh Hoan gắp cho mình, cảm giác này vô cùng thân mật. Nó thân thiết đến nỗi làm cho Tần Vãn Thư thấy không được tự nhiên, thế nhưng cảm giác ngọt ngào càng chiếm đa số.

Tả Khinh Hoan từ phía sau ôm lấy Tần Vãn Thư đang rửa chén, hận không thể lúc nào cũng khắc khắc dính chặt vào bên người Tần Vãn Thư. Nàng tham lam hấp thu khí tức trên người đối phương. Quả nhiên, chỉ cần tới gần Tần Vãn Thư bản thân sẽ muốn phát tình, khí tức trên người Tần Vãn Thư chính là thuốc kích dục tốt nhất.

“Tần Vãn Thư.” Thân thể Tả Khinh Hoan dính sát vào người Tần Vãn Thư, vô cùng thân thiết gọi tên người yêu.

“Ân?” Tần Vãn Thư nghĩ Tả Khinh Hoan vẫn giống hệt trước đây thích bám lấy mình, một điểm cũng chưa từng đổi.

“Tần Vãn Thư, chúng ta….” Tả Khinh Hoan vốn có dục vọng mãnh liệt với Tần Vãn Thư, hơn nữa đã cấm dục ba năm, hiện tại thật vất vả mới quay lại bên cạnh Tần Vãn Thư. Dục vọng của nàng giống như hồng thủy cường liệt tùy thời có thể xông thẳng ra ngoài.

“Không được.” Tần Vãn Thư làm sao không biết bàn tính trong lòng Tả Khinh Hoan, ban ngày ban mặt tuyên dâm, ngoại trừ Tả Khinh Hoan còn có ai vào đây nữa? Lúc Tả Khinh Hoan phát tình, ánh mắt giống như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống vậy, chẳng qua Tần Vãn Thư không dự định nhanh như vậy đã thỏa mãn mong muốn của Tả Khinh Hoan.

“Vì sao?” Tả Khinh Hoan vẻ mặt ủy khuất hỏi.

“Tuy ta đáp ứng ngươi sẽ không lơ là ngươi, thế nhưng tuyệt đối không có nghĩa là ta đã hết giận.” Tần Vãn Thư nở một nụ cười ôn hòa với người kia, thế nhưng nụ cười đó rõ ràng là có thâm ý khác.

“Thân ái, ngươi không muốn sao?” Tả Khinh Hoan hiếu kỳ hỏi. Theo lý thuyết, trước đây Tần Vãn Thư bị lãnh cảm, không có ham muốn thì đành chịu. Thế nhưng Tần Vãn Thư rõ ràng đã được mình khai phá, hơn nữa lại đang ở độ tuổi như lang như hổ, vì sao lại không động tình được chứ?

“Hoàn hảo.” Tần Vãn Thư thản nhiên trả lời. Đối với phương diện này, nàng không nhiệt liệt bằng Tả Khinh Hoan. Nữ nhân có thể xem như hoàn mỹ hơn nam nhân, bởi vì nữ nhân so với nam nhân càng biết cách khống chế dục vọng của bản thân.

“Hoàn hảo, chính là có đi, đã có, sẽ thuận theo tiếng gọi của bản thân. Người ta sẽ phục vụ ngươi rất thoải mái nha…” Tả Khinh Hoan ghé sát bên tai Tần Vãn Thư ái muội nói ra. Đôi tay đặt bên hông Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống. Một tay hướng về phía trước, một tay di chuyển xuống dưới.

Tần Vãn Thư cảm giác đôi tay háo sắc của Tả Khinh Hoan căn bản không hiểu uyển chuyển, trực tiếp trượt vào giữa hai chân mình, động tác nhanh đến mức Tần Vãn Thư trở tay không kịp.

“Tả Khinh Hoan!” Tần Vãn Thư không khỏi nâng cao âm lượng, cảnh cáo nữ nhân háo sắc này.

Tả Khinh Hoan biết Tần Vãn Thư đang cực lực khắc chế ham muốn của bản thân. Tần Vãn Thư càng khắc chế, mình càng muốn trêu chọc nàng. Tả Khinh Hoan muốn nhìn thấy Tần Vãn Thư thay đổi hình dáng trở nên quyến rũ dưới đầu ngón tay của mình. Nàng muốn nghe được những tiếng thở gấp trầm trầm của đối phương khi được mình hầu hạ. Nàng muốn thân thể Tần Vãn Thư vì động tác của mình mà không thể khống chế, vô lực bám vào trên người mình, để cho mình muốn làm gì thì làm. Cho nên Tả Khinh Hoan không thèm để ý cảnh cáo của Tần Vãn Thư. Đôi môi ngậm lấy vành tai của người đứng trước, chậm rãi dùng lưỡi tiến vào trong tai Tần Vãn Thư loạn liếm một trận. Ngón tay của tay phải cách quần vuốt ve điểm mẫn cảm . Còn tay trái tiến vào bên trong nội y, phủ lên một bên mềm mại ra sức nhào nặn, đến khi nhũ phong biến hình mới thôi, động tác nhiệt liệt dường như có chút vội vàng.

Tần Vãn Thư cảm giác thân thể vốn ngủ say của mình giống như trong nháy mắt bị khiêu khích bừng tỉnh, có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nàng ý thức được cơ thể bắt đầu phản ứng, đồng thời có một dòng nhiệt lưu từ phần eo và bụng tuôn về địa phương tư mật. Tuy cố gắng khắc chế phản ứng của cơ thể, thế nhưng từ lúc Tả Khinh Hoan giở trò, Tần Vãn Thư càng cảm thấy bản thân hư thoát vô lực, thậm chí khắc chế không được khoái cảm.

Tả Khinh Hoan đặt Tần Vãn Thư lên tường, đôi môi đã chuyển qua cần cổ của Tần Vãn Thư gặm cắn liếm láp. Một chân chen vào giữa hai chân Tần Vãn Thư, cố ý ma sát chỗ tư mật của người kia. Y phục của nàng đã bị Tả Khinh Hoan khiến cho trở nên mất trật tự không chịu nổi. Gương mặt Tần Vãn Thư nổi lên một tầng ửng đỏ, thoạt nhìn cực kỳ quyến rũ, nhưng lúc Tả Khinh Hoan muốn lột đồ của Tần Vãn Thư, di động đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông chói tai khiến Tần Vãn Thư đang bị ý loạn tình mê từ trong sóng tình do Tả Khinh Hoan chế tạo giật tình thức tỉnh, nàng ngăn lại bàn tay của đối phương, không cho người kia tiếp tục làm càn. Cảm giác thân thể không chịu khống chế khiến nàng có chút khủng hoảng, thiếu chút nữa để Tả Khinh Hoan ở trong phòng khách muốn mình, quả thực quá mức điên cuồng, loại điên cuồng này trước giờ chưa từng xảy ra.

“Đi nghe điện thoại đi.” May mắn điện thoại reng lên đúng lúc, Tần Vãn Thư vội vàng cài lại những nút áo bị Tả Khinh Hoan cởi ra.

Tả Khinh Hoan luyến tiếc buông ra người yêu, thế nhưng di động đặt trên bàn ở ngoài phòng khách vẫn còn reng lên chói tai, nhìn lại ánh mắt của Tần Vãn Thư đã phục hồi thanh minh, trong lòng Tả Khinh Hoan rất là nóng nảy. Là ai không biết điều, dám phá hư việc tốt của lão nương. Phải biết rằng, có thể làm cho Tần Vãn Thư trở nên ý loạn tình mê là chuyện khó tới cỡ nào.

Tả Khinh Hoan nghiêm trọng dục cầu bất mãn. Vì vậy lúc nghe điện thoại, giọng điệu cực kỳ không tốt.

“Lý Hâm, ngươi tốt nhất có chuyện quan trọng tìm ta, nếu không…” Tả Khinh Hoan dùng giọng điệu bất mãn nói.

“Ngữ khí vì sao bén như thế, bộ muốn tìm bất mãn hả?” Lý Hâm nghe được bên kia giống như ăn trúng hỏa dược, chẳng lẽ là đang làm được phân nửa bị cắt ngang đi? Không thể không nói Lý Hâm rất hiểu biết Tả Khinh Hoan, một lần đoán lập tức trúng tâm điểm.

“Nói nhanh.” Tả Khinh Hoan giống như nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ.

“Hắc hắc, ngại ngùng quá, ai biết được giữa ban ngày bồ lại phát tình đâu. Ngày mai Vấn Vấn nhà mình mời bồ đi uống cà phê đó.” Lý Hâm tuy mở miệng nói xin lỗi, nhưng hết lần này đến lần khác lại có chút hả hê. Tả Khinh Hoan ăn chay ba năm, đừng nói lần đầu tiên tìm đồ mặn đã bị mình chen ngang, nghĩ đến người nào đó lúc này phỏng chừng nhanh phát điên rồi.

“Không rảnh.” Tả Khinh Hoan nói xong liền cúp máy, ai khiến nàng gọi điện thoại cho mình vào lúc này!

Lý Hâm nghe thấy bên kia không có âm thanh, phỏng chừng bị kẻ muốn tìm bất mãn nào đó thẹn quá hóa giận cúp máy.

Tả Khinh Hoan vừa tắt máy, di động lại vang lên, Tả Khinh Hoan cho rằng Lý Hâm lại tiếp tục đeo bám không tha.

“Ngươi có thể để yên cho ta tiếp tục làm việc không?” Tả Khinh Hoan quát to vào trong điện thoại, la xong phát hiện bên kia nửa ngày cũng không có phản ứng, cảm giác không đúng, vừa nhìn vào màn hình mới biết người gọi đến là Thanh Diệp.

Thanh Diệp hơi sửng sốt, lần đầu tiên bị Tả Khinh Hoan to tiếng, cho nên có chút không biết làm sao.

“Thanh Diệp có chuyện gì không?” Tả Khinh Hoan lập tức thay đổi giọng nói hòa nhã dễ gần.

“Tài liệu của buổi họp ngày mai, em giúp chị chuẩn bị xong rồi.” Thanh Diệp nghe được giọng nói quen thuộc kia, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Đợi lúc Tả Khinh Hoan nghe điện thoại xong, làm sao còn thấy được bóng dáng của Tần Vãn Thư. Nàng chỉ để lại một tờ giấy nhắn tin nói phải quay về Tần gia một chuyến, Tả Khinh Hoan quả thực muốn nôn ra máu rồi.

 Giây phút thân mật thật ngắn ngủi!!!

Tả Khinh Hoan về đến nhà, liền lập tức chạy vào phòng bếp bận rộn, Tần Vãn Thư cũng giúp một tay. Thế nhưng Tả Khinh Hoan sợ Tần Vãn thư càng giúp càng loạn, ngang nhiên đẩy nàng ra ngoài.

Tần Vãn Thư không thể làm gì khác hơn là dựa vào cửa nhìn thân ảnh bận rộn kia. Tả Khinh Hoan búi tóc lên cao, mặc vào chiếc tạp dề màu trắng, thoạt nhìn giống như vợ hiền mẹ tốt, so với biểu hiện không đứng đắn ngoài phố giống như hai người khác nhau. Tần Vãn Thư rất thích bộ dáng bận rộn vì mình của Tả Khinh Hoan.

Tả Khinh Hoan quay đầu liếc mắt nhìn Tần Vãn Thư, thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt nàng không khỏi đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn. Sau đó tiếp tục chăm chú xào nấu mấy món sở trường của mình, tuy ba năm rồi chưa xuống bếp, có chút mới mẻ, nhưng dần dần cũng thành thạo hơn.

Lúc ăn cơm, Tả Khinh Hoan mở một bình rượu đỏ. Nàng nghĩ rượu là thứ tốt trợ hứng, đặc biệt lúc tâm tình vui vẻ, sẽ nghĩ uống chút rượu. Hơn nữa nàng cũng thích nhìn bộ dáng sau khi uống rượu của Tần Vãn Thư, người kia uống rượu xong, phản ứng thật rất đáng yêu. Vì thế Tả Khinh Hoan đặc biệt thích chuốc say Tần Vãn Thư.

“Có muốn uống một chút hay không?” Tả Khinh Hoan không có hảo ý hỏi dò.

Tần Vãn Thư lắc đầu, kỳ thực nàng không phản cảm với rượu, thậm chí là có điểm thích. Chỉ là thân thể quá mức mẫn cảm với rượu, nàng không thích bị say. Thân thể và lý trí đều không thể khống chế, cho nên ít khi chủ động đụng đến rượu.

Tả Khinh Hoan tuy thích bộ dáng khả ái khi uống say của Tần Vãn Thư, bất quá nàng không miễn cưỡng Tần Vãn Thư. Chỉ là tự đổ vào ly của mình, hữu mô hữu dạng (ra dáng) uống cạn. Ba năm qua, Tả Khinh Hoan theo Thanh Diệp học không ít cách hành xử của xã hội thượng lưu, thưởng thức rượu đỏ chỉ là một khoản nho nhỏ trong đó mà thôi.

Tần Vãn Thư giống như có chút suy tư nhìn Tả Khinh Hoan. Tuy biến hóa rất nhỏ, nhưng Tần Vãn Thư vãn phát hiện ra, trên người Tả Khinh Hoan bắt đầu mơ hồ triển lộ cảm giác tao nhã. Thứ cảm giác này trước đây không hề tồn tại trên người Tả Khinh Hoan.

“Thế nào?” Tả Khinh Hoan cảm giác Tần Vãn Thư đang nhìn mình.

“Ta đang suy nghĩ ngươi rốt cuộc học được bao nhiêu thói hư tật xấu của xã hội thượng lưu.” Tần Vãn Thư biểu tình nghiêm nghị nói ra.

“Ta còn tưởng ngươi sẽ khen người ta biến thành ưu nhã rồi chứ!” Tả Khinh Hoan cười vui. Thói xấu, xác thực đúng là thói xấu. Chẳng qua không thể không nói, đây đều là thói xấu cần thiết.

“Chỉ cần ngươi mở miệng sẽ bị lộ nguyên hình.” Tần Vãn Thư trêu chọc. Tả Khinh Hoan biến thành ưu nhã tuy có một loại mị lực khác, nhưng Tần Vãn Thư luôn nghĩ nàng trở nên thật xa lạ.

“Vậy ta đây không nói nữa.” Tả Khinh Hoan nói xong, bày ra tư thế dùng cơm tao nhã, nàng không tin mình hù không được Tần Vãn Thư. Lễ nghi của Nhật Bản so với Trung Quốc càng coi trọng càng phức tạp hơn. Tiêu di đưa mình đến Nhật quả nhiên là đã tính kỹ.

“Ta quen với một Tả Khinh Hoan chân thật hơn.” Tần Vãn Thư cầm đũa lên, chuẩn bị dùng cơm.

“Ở trước mặt Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan vĩnh viễn đều là chân thật nhất.” Tả Khinh Hoan nhìn thẳng Tần Vãn Thư, ánh mắt trở nên nóng rực.

“Ân.” Tàn Vãn Thư thản nhiên nở nụ cười.

“Ngươi ăn thử xem, ba năm không có xuống bếp, không biết có bị lụt nghề hay không.” Tả Khinh Hoan có chút lo lắng hỏi, tuy bản thân đã thử qua, thế nhưng vẫn luôn có cảm giác lo lắng…

“Giống hệt mùi vị trước đây, ngon lắm.” Tần Vãn Thư ăn thử một miếng xong, nở nụ cười. Mùi vị không thay đổi, mỗi một người đầu bếp đều có mùi vị đặc hữu. Đây là hương vị riêng của Tả Khinh Hoan.

Tả Khinh Hoan lúc này mới yên tâm gắp một miếng cá đưa đến bên miệng Tần Vãn Thư. Nàng rất thích đối xử tốt với Tần Vãn Thư.

Tần Vãn Thư phải mở miệng ăn miếng cá mà Tả Khinh Hoan gắp cho mình, cảm giác này vô cùng thân mật. Nó thân thiết đến nỗi làm cho Tần Vãn Thư thấy không được tự nhiên, thế nhưng cảm giác ngọt ngào càng chiếm đa số.

Tả Khinh Hoan từ phía sau ôm lấy Tần Vãn Thư đang rửa chén, hận không thể lúc nào cũng khắc khắc dính chặt vào bên người Tần Vãn Thư. Nàng tham lam hấp thu khí tức trên người đối phương. Quả nhiên, chỉ cần tới gần Tần Vãn Thư bản thân sẽ muốn phát tình, khí tức trên người Tần Vãn Thư chính là thuốc kích dục tốt nhất.

“Tần Vãn Thư.” Thân thể Tả Khinh Hoan dính sát vào người Tần Vãn Thư, vô cùng thân thiết gọi tên người yêu.

“Ân?” Tần Vãn Thư nghĩ Tả Khinh Hoan vẫn giống hệt trước đây thích bám lấy mình, một điểm cũng chưa từng đổi.

“Tần Vãn Thư, chúng ta….” Tả Khinh Hoan vốn có dục vọng mãnh liệt với Tần Vãn Thư, hơn nữa đã cấm dục ba năm, hiện tại thật vất vả mới quay lại bên cạnh Tần Vãn Thư. Dục vọng của nàng giống như hồng thủy cường liệt tùy thời có thể xông thẳng ra ngoài.

“Không được.” Tần Vãn Thư làm sao không biết bàn tính trong lòng Tả Khinh Hoan, ban ngày ban mặt tuyên dâm, ngoại trừ Tả Khinh Hoan còn có ai vào đây nữa? Lúc Tả Khinh Hoan phát tình, ánh mắt giống như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống vậy, chẳng qua Tần Vãn Thư không dự định nhanh như vậy đã thỏa mãn mong muốn của Tả Khinh Hoan.

“Vì sao?” Tả Khinh Hoan vẻ mặt ủy khuất hỏi.

“Tuy ta đáp ứng ngươi sẽ không lơ là ngươi, thế nhưng tuyệt đối không có nghĩa là ta đã hết giận.” Tần Vãn Thư nở một nụ cười ôn hòa với người kia, thế nhưng nụ cười đó rõ ràng là có thâm ý khác.

“Thân ái, ngươi không muốn sao?” Tả Khinh Hoan hiếu kỳ hỏi. Theo lý thuyết, trước đây Tần Vãn Thư bị lãnh cảm, không có ham muốn thì đành chịu. Thế nhưng Tần Vãn Thư rõ ràng đã được mình khai phá, hơn nữa lại đang ở độ tuổi như lang như hổ, vì sao lại không động tình được chứ?

“Hoàn hảo.” Tần Vãn Thư thản nhiên trả lời. Đối với phương diện này, nàng không nhiệt liệt bằng Tả Khinh Hoan. Nữ nhân có thể xem như hoàn mỹ hơn nam nhân, bởi vì nữ nhân so với nam nhân càng biết cách khống chế dục vọng của bản thân.

“Hoàn hảo, chính là có đi, đã có, sẽ thuận theo tiếng gọi của bản thân. Người ta sẽ phục vụ ngươi rất thoải mái nha…” Tả Khinh Hoan ghé sát bên tai Tần Vãn Thư ái muội nói ra. Đôi tay đặt bên hông Tần Vãn Thư nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống. Một tay hướng về phía trước, một tay di chuyển xuống dưới.

Tần Vãn Thư cảm giác đôi tay háo sắc của Tả Khinh Hoan căn bản không hiểu uyển chuyển, trực tiếp trượt vào giữa hai chân mình, động tác nhanh đến mức Tần Vãn Thư trở tay không kịp.

“Tả Khinh Hoan!” Tần Vãn Thư không khỏi nâng cao âm lượng, cảnh cáo nữ nhân háo sắc này.

Tả Khinh Hoan biết Tần Vãn Thư đang cực lực khắc chế ham muốn của bản thân. Tần Vãn Thư càng khắc chế, mình càng muốn trêu chọc nàng. Tả Khinh Hoan muốn nhìn thấy Tần Vãn Thư thay đổi hình dáng trở nên quyến rũ dưới đầu ngón tay của mình. Nàng muốn nghe được những tiếng thở gấp trầm trầm của đối phương khi được mình hầu hạ. Nàng muốn thân thể Tần Vãn Thư vì động tác của mình mà không thể khống chế, vô lực bám vào trên người mình, để cho mình muốn làm gì thì làm. Cho nên Tả Khinh Hoan không thèm để ý cảnh cáo của Tần Vãn Thư. Đôi môi ngậm lấy vành tai của người đứng trước, chậm rãi dùng lưỡi tiến vào trong tai Tần Vãn Thư loạn liếm một trận. Ngón tay của tay phải cách quần vuốt ve điểm mẫn cảm . Còn tay trái tiến vào bên trong nội y, phủ lên một bên mềm mại ra sức nhào nặn, đến khi nhũ phong biến hình mới thôi, động tác nhiệt liệt dường như có chút vội vàng.

Tần Vãn Thư cảm giác thân thể vốn ngủ say của mình giống như trong nháy mắt bị khiêu khích bừng tỉnh, có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nàng ý thức được cơ thể bắt đầu phản ứng, đồng thời có một dòng nhiệt lưu từ phần eo và bụng tuôn về địa phương tư mật. Tuy cố gắng khắc chế phản ứng của cơ thể, thế nhưng từ lúc Tả Khinh Hoan giở trò, Tần Vãn Thư càng cảm thấy bản thân hư thoát vô lực, thậm chí khắc chế không được khoái cảm.

Tả Khinh Hoan đặt Tần Vãn Thư lên tường, đôi môi đã chuyển qua cần cổ của Tần Vãn Thư gặm cắn liếm láp. Một chân chen vào giữa hai chân Tần Vãn Thư, cố ý ma sát chỗ tư mật của người kia. Y phục của nàng đã bị Tả Khinh Hoan khiến cho trở nên mất trật tự không chịu nổi. Gương mặt Tần Vãn Thư nổi lên một tầng ửng đỏ, thoạt nhìn cực kỳ quyến rũ, nhưng lúc Tả Khinh Hoan muốn lột đồ của Tần Vãn Thư, di động đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông chói tai khiến Tần Vãn Thư đang bị ý loạn tình mê từ trong sóng tình do Tả Khinh Hoan chế tạo giật tình thức tỉnh, nàng ngăn lại bàn tay của đối phương, không cho người kia tiếp tục làm càn. Cảm giác thân thể không chịu khống chế khiến nàng có chút khủng hoảng, thiếu chút nữa để Tả Khinh Hoan ở trong phòng khách muốn mình, quả thực quá mức điên cuồng, loại điên cuồng này trước giờ chưa từng xảy ra.

“Đi nghe điện thoại đi.” May mắn điện thoại reng lên đúng lúc, Tần Vãn Thư vội vàng cài lại những nút áo bị Tả Khinh Hoan cởi ra.

Tả Khinh Hoan luyến tiếc buông ra người yêu, thế nhưng di động đặt trên bàn ở ngoài phòng khách vẫn còn reng lên chói tai, nhìn lại ánh mắt của Tần Vãn Thư đã phục hồi thanh minh, trong lòng Tả Khinh Hoan rất là nóng nảy. Là ai không biết điều, dám phá hư việc tốt của lão nương. Phải biết rằng, có thể làm cho Tần Vãn Thư trở nên ý loạn tình mê là chuyện khó tới cỡ nào.

Tả Khinh Hoan nghiêm trọng dục cầu bất mãn. Vì vậy lúc nghe điện thoại, giọng điệu cực kỳ không tốt.

“Lý Hâm, ngươi tốt nhất có chuyện quan trọng tìm ta, nếu không…” Tả Khinh Hoan dùng giọng điệu bất mãn nói.

“Ngữ khí vì sao bén như thế, bộ muốn tìm bất mãn hả?” Lý Hâm nghe được bên kia giống như ăn trúng hỏa dược, chẳng lẽ là đang làm được phân nửa bị cắt ngang đi? Không thể không nói Lý Hâm rất hiểu biết Tả Khinh Hoan, một lần đoán lập tức trúng tâm điểm.

“Nói nhanh.” Tả Khinh Hoan giống như nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ.

“Hắc hắc, ngại ngùng quá, ai biết được giữa ban ngày bồ lại phát tình đâu. Ngày mai Vấn Vấn nhà mình mời bồ đi uống cà phê đó.” Lý Hâm tuy mở miệng nói xin lỗi, nhưng hết lần này đến lần khác lại có chút hả hê. Tả Khinh Hoan ăn chay ba năm, đừng nói lần đầu tiên tìm đồ mặn đã bị mình chen ngang, nghĩ đến người nào đó lúc này phỏng chừng nhanh phát điên rồi.

“Không rảnh.” Tả Khinh Hoan nói xong liền cúp máy, ai khiến nàng gọi điện thoại cho mình vào lúc này!

Lý Hâm nghe thấy bên kia không có âm thanh, phỏng chừng bị kẻ muốn tìm bất mãn nào đó thẹn quá hóa giận cúp máy.

Tả Khinh Hoan vừa tắt máy, di động lại vang lên, Tả Khinh Hoan cho rằng Lý Hâm lại tiếp tục đeo bám không tha.

“Ngươi có thể để yên cho ta tiếp tục làm việc không?” Tả Khinh Hoan quát to vào trong điện thoại, la xong phát hiện bên kia nửa ngày cũng không có phản ứng, cảm giác không đúng, vừa nhìn vào màn hình mới biết người gọi đến là Thanh Diệp.

Thanh Diệp hơi sửng sốt, lần đầu tiên bị Tả Khinh Hoan to tiếng, cho nên có chút không biết làm sao.

“Thanh Diệp có chuyện gì không?” Tả Khinh Hoan lập tức thay đổi giọng nói hòa nhã dễ gần.

“Tài liệu của buổi họp ngày mai, em giúp chị chuẩn bị xong rồi.” Thanh Diệp nghe được giọng nói quen thuộc kia, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Đợi lúc Tả Khinh Hoan nghe điện thoại xong, làm sao còn thấy được bóng dáng của Tần Vãn Thư. Nàng chỉ để lại một tờ giấy nhắn tin nói phải quay về Tần gia một chuyến, Tả Khinh Hoan quả thực muốn nôn ra máu rồi.Biết người biết mình

Tần Vãn Thư sống đến tuổi này còn chưa trải qua cảm giác chạy trối chết, bản thân cũng không bài xích sự thân mật của Tả Khinh Hoan. Có điều cảm giác không thể khống chế khiến nàng không cách nào thích ứng, tránh được mùng một không trốn được mười lăm. Tóm lại về trước Tần gia trì hoãn một chút, thuận tiện tạo cơ hội để Tả Khinh Hoan đến bái phỏng Tần gia.

Ăn xong cơm tối, Tần Vãn Thư đi vào thư phòng của Tần Chính. Gia gia đang luyện tập thư pháp, Tần Vãn Thư không quấy rầy Tần Chính, chỉ là lẳng lặng đứng một bên chờ ông luyện chữ xong, mới lên tiếng.

“Gia gia, đêm mai con dự định đưa Tả Khinh Hoan về nhà dùng bữa tối.”

“Con đã suy nghĩ cẩn thận chưa?” Tần Chính khẽ nhíu mày hỏi.

“Dạ, con đã suy nghĩ kỹ càng.” Giọng nói của Tần Vãn Thư ôn hòa mà kiên định.

“Cô gái đó chưa chắc là người thích hợp nhất với con. Con muốn loại người nào mà chẳng có chứ?” Bỏ qua vấn đề giới tính, Tần Chính như trước không buông tha cho cơ hội khuyên bảo Tần Vãn Thư.

“Tiêu liêu sào vu thâm lâm, bất quá nhất chi; yển thử ẩm hà, bất quá mãn phúc(*), Vãn Thư có nàng là đủ rồi, từ nhỏ đến lớn, con luôn rõ ràng bản thân muốn cái gì.” Tần Vãn Thư mỉm cười nói, nàng sớm đoán ra gia gia tất nhiên không đơn giản thỏa mãn ý nguyện của mình, bất quá ngược lại gia gia không giống ba năm trước phản đối kiên quyết như vậy.

(*): câu này trích trang sách Tiêu Dao Du của Trang Tử - ý là: chim hồng tước làm tổ trong rừng sâu, chỉ chọn lấy một cành; con chuột đồng uống nước sông, chẳng qua chỉ cần đầy bụng.

“Mà thôi, con đã muốn đưa nàng về đây, ta sẽ theo ý con.” Thái độ của Vãn Thư đối với Tả Khinh Hoan không bởi vì ba năm qua đi mà thay đổi. Điểm đột phá xem ra vĩnh viễn không ở trên người Vãn Thư. Hắn cũng muốn nhìn xem Tả Khinh Hoan sau ba năm rốt cuộc có đúng hay không vẫn là một quả hồng mềm.

“Cám ơn gia gia.” Trong lòng Tần Vãn Thư có chút yên tâm, chỉ cần Tả Khinh Hoan kiên định lập trường, cho dù gia gia không cam lòng sẽ không làm khó nàng. Gia gia là một người tuân thủ hứa hẹn, điểm ấy Tần Vãn Thư tuyệt đối không nghi ngờ.

“Đã làm lành với cô gái kia chưa?” Nữ nhi khi trở về, thái độ so với ngày thường có chút bất đồng, giống như hàm chứa một chút mị sắc (sắc khí quyến rũ). Đây là đặc điểm riêng biệt mà chỉ có nữ nhân đang yêu mới có, tuy rằng rất nhỏ, nhưng Lâm Tĩnh Nhàn thận trọng như vậy làm sao không phát hiện được.

“Ân, đêm mai con tính đưa nàng về nhà ăn cơm chiều.” Rất muốn để mẹ gặp mặt Tả Khinh Hoan, mẹ sẽ thích nàng.

“Đến lúc nên đưa về gặp gia trưởng rồi, mẹ vẫn luôn hiếu kỳ rốt cuộc cô gái đó là người như thế nào mới có thể mê hoặc Vãn Thư của nhà ta?” Lâm Tĩnh Nhàn mỉm cười nói, trượng phu đối với cô gái đó cũng rất tò mò.

“Có lẽ do nữ nhi của mẹ mê hoặc nàng thì sao?” Tần Vãn Thư hiếm khi dí dỏm pha trò.

“Nữ nhi của ta vừa duyên dáng vừa ưu tú, mê hoặc tất cả mọi người là chuyện đương nhiên.” Lâm Tĩnh Nhàn vừa cười vừa nói. Tuy tình yêu giữa hai nữ tử khó có thể lý giải, nhưng bộ dáng đang yêu của nữ nhi lại cực kỳ hiếm thấy. Chuyện khác đều không còn trọng yếu, quan trọng nữ nhi vui vẻ là tốt rồi.

Tần Vãn Thư nở nụ cười, bữa cơm tối mai, Tả Khinh Hoan chắc là không cần câu nệ nữa.

Tả Khinh Hoan thế nhưng ở nhà hờn dỗi. Tần Vãn Thư đáng ghét, làm hại người ta dục cầu bất mãn không nói, bây giờ còn một người lẻ loi trơ trọi bị bỏ rơi trong nhà, cũng không gọi điện thoại đến dỗ ngọt người ta. Rõ ràng nàng muốn chủ động gọi cho Tần Vãn Thư, thế nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống. Chỉ cảm thấy bản thân muốn nhịn sắp sửa thành nội thương, Tả Khinh Hoan phẫn hận muốn cắn chăn.

Tần Vãn Thư nằm trong bồn tắm, cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho người nào đó có lẽ đang hờn dỗi mình.

Điện thoại vang lên một tiếng, Tả Khinh Hoan không nghe, hai tiếng tiếp tục reo, đến tiếng thứ ba, Tả Khinh Hoan rốt cuộc nhịn không được bắt máy. Tuy trong lòng phỉ nhổ bản thân vô số lần, nhưng thấy Tần Vãn Thư chủ động gọi đến, tâm tình của nàng chính là thoáng cái thay đổi.

Tần Vãn Thư thấy điện thoại nối được, không khỏi giương lên khóe miệng. Nàng còn nghĩ Tả Khinh Hoan sẽ nhịn lâu hơn một chút. Nếu mình không gọi cho nàng, phỏng chừng nàng nhịn không được sẽ gọi cho mình thôi.

“Thế nào không nói lời nào?” Tả Khinh Hoan bất mãn nói.

“Ta nghĩ nghe ngươi nói trước.” Tính nhẫn nại của Tả Khinh Hoan đúng thật không tốt, chẳng qua Tần Vãn Thư đích thực muốn nghe Tả Khinh Hoan nói trước.

“Tần Vãn Thư, ta ghét ngươi nhất.” Tả Khinh Hoan nghiêm túc nói cho Tần Vãn Thư, bản thân mình đang giận dỗi, kỳ thực nghe được âm thanh của Tần Vãn Thư xong, tức giận cái gì đều biến mất.

Tần Vãn Thư nghe xong không khỏi cười lớn, vì sao nàng nghĩ Tả Khinh Hoan nói ghét mình lại giống như lúc nàng nói thích mình đến thế.

“Sau đó thì sao?” Tần Vãn Thư tiếu ý càng sâu, hỏi lại.

“Sau đó người ta bây giờ cô chẩm nan miên (trằn trọc ngủ một mình).” Tả Khinh Hoan oán giận nói, người ta muốn dục cầu bất mãn có được hay không. Đêm dài tịch mịch không biết làm sao cho qua thời gian a. Chờ một chút, bên kia có tiếng nước chảy, “Ngươi đang ngâm mình?”

“Ân.” Tần Vãn Thư thành thật trả lời.

Đầu óc của Tả Khinh Hoan tự động phác họa hình ảnh gợi cảm mê người không một mảnh vải che thân, nghe được tiếng nước bên kia, có loại cảm giác ngứa ngáy khó nhịn.

“Tần Vãn Thư, người ta dục cầu bất mãn làm sao bây giờ?” Tả Khinh Hoan dùng giọng nói lẳng lơ nhất để hỏi, thật là để câu dẫn Tần Vãn Thư nàng có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào.

Tần Vãn Thư nghe được giọng nói đầy ái muội của Tả Khinh Hoan, cảm giác lỗ tai nóng lên. Di động trong tay thiếu chút nữa rớt thẳng xuống bồn tắm.

“Ta đang tưởng tượng cơ thể của mình và Tần Vãn Thư dính sát vào nhau. Ta muốn sờ soạng khắp người nàng. Ta muốn vùi đầu vào giữa hai chân Tần Vãn Thư…” Xuyên qua điện thoại, Tả Khinh Hoan dùng âm thanh nóng bỏng khiêu khích Tần Vãn Thư.

Tần Vãn Thư cảm thấy một bên tai càng lúc càng nóng, ngay cả thân thể không hiểu sao có chút không được tự nhiên.

“Đừng luôn nghĩ những chuyện không đứng đắn. Tối mai ta đón ngươi, sau đó chúng ta quay về Tần gia ăn cơm chiều.” Tần Vãn Thư nhanh chóng đẩy dời đề tài, miễn cho nữ nhân này nói ra nhiều lời khiến người mặt đỏ tới mang tai.

Vừa nghe trở về Tần gia ăn cơm, ảo giác xấu xa của Tả Khinh Hoan quả nhiên lập tức biến mất, mỗi dây thần kinh đều tiến vào trạng thái phòng bị.

“Ân, vậy ta đi chuẩn bị một chút.” Tả Khinh Hoan nghiêm túc đáp lại. Nàng đoán được dụng ý của Tần Vãn Thư, đây là cơ hội giới thiệu mình để mọi người ở Tần gia nhận thức, không giống khi một mình gặp mặt Tần Chính, bởi vì ý nghĩa bất đồng, cho nên Tả Khinh Hoan càng thêm xem trọng.

“Không cần quá để ý, thả lỏng một chút thì tốt rồi.” Tần Vãn Thư trấn an nói.

“Tự nhiên muốn chuẩn bị một chút, lần này và lần trước bất đồng, đối diện với cả gia đình ngươi, không chỉ có gia gia của ngươi, còn có cha mẹ ngươi. Ngươi cùng ta nói một chút bọn họ là người như thế nào, khiến cho tâm lý của ta có sự chuẩn bị, đến lúc đó mới có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Lần này là muốn gặp gia trưởng, Tả Khinh Hoan rốt cuộc có thể biết được cảm giác con dâu xấu muốn gặp cha mẹ chồng.

Năng lực sát ngôn quan sắc (tùy mặt gửi lời) của Tả Khinh Hoan không khiến Tần Vãn Thư quá lo lắng. Chẳng qua thấy nàng thận trọng như vậy, để Tả Khinh Hoan biết tính nết của mọi người từ trên xuống dưới ở Tần gia cũng tốt.

“Mẹ ta là một người lan tâm huệ chất (khí chất như huệ, tấm lòng như lan ---> chỉ người cao nhã, thanh khiết), chỉ cần ngươi dùng tính cách thật đối diện với bà là tốt rồi. Tuy mẹ luôn tôn trọng ý kiến của phụ thân, nhưng đó chỉ là biểu hiện bề ngoài. Trên thực tế, ba ta cho tới bây giờ đều lấy ý kiến của mẹ ta làm chuẩn mực…” Tần Vãn Thư nói ra tính cách của những thành viên chủ yếu trong Tần gia, để Tả Khinh Hoan tri kỷ tri bỉ (biết mình biết người).Ra mắt gia trưởng

Tần Vãn Thư xuyên qua tấm cửa thủy tinh, thấy Tả Khinh Hoan đang họp với quản lý cao cấp của công ty. Một bộ vest màu trắng, so ngày thường thoạt nhìn muốn thành thục hơn một ít, mái tóc bình thường luôn xõa tung sau lưng được búi lên, nhìn có vẻ lão luyện hơn, so với luôn thích ở trong lòng mình làm nũng giống như hai người khác nhau. Biểu tình nghiêm túc tự tin thoạt nhìn có mị lực khác, quả thực so với trước đây càng tăng thêm hương vị chọc người ghé mắt.

“Tôi kiểm tra qua một số sổ sách của công ty, phát hiện năm nay công ty có những chi phí quản lý quá cao, tồn tại rất nhiều địa phương không hợp lý. Chuyện trước đây tôi không truy cứu, nhưng khi tôi tiếp nhận chức vụ…” Tả Khinh Hoan nói đến phân nửa, bỗng nhiên thấy ngoài cửa Tần Vãn Thư đang chăm chú nhìn mình. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay, Tần Vãn Thư đến sớm nửa tiếng.

Họp xong, Tả Khinh Hoan lập tức kéo Tần Vãn Thư vào phòng làm việc của mình, khóa cửa xong, ôm chầm lấy Tần Vãn Thư.

“Đợi lâu không?” Để Tần Vãn Thư chờ nửa tiếng, Tả Khinh Hoan cảm thấy thật đau lòng.

“Là ta tới sớm.” Vừa nghĩ Tả Khinh Hoan đã trưởng thành, thế nhưng phía sau vẫn dán người như thế. Tần Vãn Thư tự nhiên ôm lại Tả Khinh Hoan, nàng phát hiện mình càng ngày càng nuông chiều nữ nhân này.

“Ta lập tức thay đồ.” Tả Khinh Hoan kéo rèm cửa, trước mặt Tần Vãn Thư, cởi bộ vest trắng ra, thay một bộ y phục đã sớm chuẩn bị tốt.

Thấy Tả Khinh Hoan một điểm cũng không thẹn thùng dám trước mặt mình cởi quần áo, Tần Vãn Thư cảm thấy bản thân đặt tầm mắt trên thân thể cởi sạch vốn chỉ còn giữ lại nội y của Tả Khinh Hoan có chút không đúng. Dáng người Tả Khinh Hoan tuy không phải đặc biệt đầy đặn, nhưng cũng rất đẹp, mang theo một cảm giác xinh đẹp mỏng manh. Thân hình mảnh khảnh làm cho bản thân có loại ảo giác muốn vươn tay ôm chặt lấy nàng, để cho Tần Vãn Thư không thể dời đi tầm mắt.

Tả Khinh Hoan nhanh chóng thay một bộ y phục đơn giản đúng mực, tăng thêm vẻ siêu trần thoát tục, càng lộ rõ thanh nhã.

“Như vậy được không?” Tả Khinh Hoan rất hài lòng khi Tần Vãn Thư chằm chằm nhìn mình. Nếu không phải đêm nay muốn đến Tần gia, Tả Khinh Hoan còn muốn câu dẫn Tần Vãn Thư một phen. Chẳng qua còn nhiều thời gian, lần đầu ra mắt gia trưởng nhưng là rất quan trọng.

“Tốt lắm.” Tần Vãn Thư tới gần Tả Khinh Hoan, giúp đối phương thả tóc xuống. Nàng thích nhất là bộ dáng xõa tóc của Tả Khinh Hoan, có vẻ trở nên văn tĩnh nhu thuận. Trưởng bối luôn thích những hài tử nhu thuận.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Tả Khinh Hoan kéo cánh tay Tần Vãn Thư. Nàng nghĩ bản thân lúc này tâm tình rất phức tạp, chờ mong xen lẫn thấp thỏm.

“Ân.” Tần Vãn Thư gật đầu.

“Nhìn ngươi có vẻ căng thẳng?” Tần Vãn Thư hỏi người ngồi bên ghế phụ lái.

“Hoàn hảo.” Đúng là có chút khẩn trương, nhưng vẫn còn trong phạm vi kiểm soát.

“Không khẩn trương thì tốt rồi.” Tần Vãn Thư nghiêng người giúp Tả Khinh Hoan đeo lại dây an toàn, nhẹ nhàng hôn lên bên má Tả Khinh Hoan, lập tức ngồi ngay ngắn trên ghế của mình.

Tuy chỉ là nụ hôn nhẹ lại khiến Tả Khinh Hoan an tâm, chỉ cần Tần Vãn Thư bên cạnh, Tả Khinh Hoan nghĩ bản thân không có gì phải sợ hãi.

Xe rất nhanh đã chạy đến nhà tổ của Tần gia, đây là lần thứ hai nàng tiến vào Tần gia. Hơn hẳn lần trước phải lén lút đi vào, lần này rốt cuộc có thể quang minh chính đại rồi. Loại chênh lệch này khiến trong lòng Tả Khinh Hoan có chút cảm khái.

Tần Đằng đang dựa vào cây cột trước cửa chính, thấy tỷ tỷ nhà mình và Tả Khinh Hoan từ xe bước xuống. Hôm nay tỷ tỷ chính thức đưa Tả Khinh Hoan về ra mắt, cho nên hắn phải trở về ăn bữa cơm có thâm ý này.

“Đã lâu không gặp.” Tả Khinh Hoan hào phóng chủ động tiến lên chào hỏi Tần Đằng. Nàng nghĩ Tần Đằng so với bộ dáng phóng túng nganh ngạnh của ba năm trước càng trở nên thâm trầm hơn. Bởi vì Thi Vân Dạng nghiêm túc chọn một nữ nhân còn tệ hơn Tả Khinh Hoan, điều này khiến Tần Đằng hết sức tức giận. Hắn thà rằng Thi Vân Dạng không tim không phổi, tiếp tục trò chơi nhân gian, so với cùng một chỗ với một nữ nhân thứ gì cũng không biết rõ ràng tốt hơn.

Tần Đằng ngược lại có chút kinh ngạc nho nhỏ, nếu bản thân nhớ không lầm, ba năm trước Tả Khinh Hoan dường như rất sợ mình, cơ bản đều là bị động lựa chọn tránh xa mình. Hành động chủ động như lúc này chính là lần đầu tiên, hơn nữa giống như nàng hoàn toàn không còn sợ mình, quả nhiên cách biệt ba năm, càng phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Hơn hẳn nữ nhân bên cạnh Thi Vân Dạng, Tần Đằng bỗng nhiên nghĩ ánh mắt chọn nữ nhân của tỷ tỷ tốt hơn Thi Vân Dạng nhiều lắm. Tần Đằng càng nhìn Tả Khinh Hoan càng cảm thấy thuận mắt. Hiện tại trong lòng hắn ấm ức lớn nhất chính là nữ nhân tên Hứa Chiêu Đệ, cũng chính là nữ nhân bên cạnh Thi Vân Dạng, vốn nghĩ Thi Vân Dạng chỉ là nhất thời thử nhấm nháp một chút cháo trắng dưa cải, trong chốc lát sẽ chán, không ngờ Thi Vân Dạng lại động chân tình.

“Ba năm không gặp, xem ra không còn là ngô hạ a Mông của năm đó nữa a.” Tần Đằng nhíu mày nói.

“Quan điểm rộng mở nhìn vấn đề sẽ khác.” Tả Khinh Hoan mỉm cười đáp lại.

“Nghe nói, cô trở thành nghĩa nữ của Bắc Dã Phong phải không?” Bắc Dã tập đoàn là tập đoàn tài chính lớn ở Nhật Bản, có Bắc Dã Phong người nghĩa phụ này, lại giao hảo tốt với người kế thừa của Bắc Dã tập đoàn trong tương lai, Tả Khinh Hoan thật là có chút tiền vốn.

“Nhờ có nghĩa phụ không ghét bỏ.” Tả Khinh Hoan thản nhiên trả lời. Nàng tuyệt đối không cảm thấy đây là chuyện đáng giá khoe khoang.

“Thật là cá chép vượt long môn, giá trị con người tăng vọt gấp trăm lần.” Lời nói của Tần Đằng không biết là khen hay chê. Có thể ở trong mắt Tần Đằng xuất thân của mình chung quy là một vết nhơ, cho dù bây giờ mang danh là nữ nhi của Bắc Dã Phong, cũng bất quá là cáo mượn oai hùm. Nhưng có những thứ không thể thay đổi, chỉ có thể thản nhiên chấp nhận. Mấy năm nay Tả Khinh Hoan đã học được một đạo lý, đó là muốn để người khác tôn trọng ngươi, bản thân ngươi phải biết tôn trọng mình trước.

Xem ra, lần này Tả Khinh Hoan đến Tần gia đã làm đủ chuẩn bị, là nữ nhân của tỷ tỷ, miễn cưỡng có thể coi như là đạt tiêu chuẩn.

“Chúng ta đi vào thôi.” Tần Vãn Thư lúc này mới lên tiếng. Nàng cố ý không xen vào giúp đỡ Tả Khinh Hoan, chỉ để nàng một mình đáp lời Tần Đằng. Thấy Tả Khinh Hoan đối đáp khéo léo, Tần Vãn Thư đã có thể an tâm, ba năm lịch lãm bên ngoài rốt cuộc là đáng giá.

Lâm Tĩnh Nhàn thấy Tả Khinh Hoan đứng bên cạnh nữ nhi, có chút vô cùng kinh ngạc, hài tử này lớn lên rất thuần khiết thoát tục, một điểm cũng không tưởng tượng được thân phận trước đây của nàng, thoạt nhìn cực kỳ nhu thuận, cũng rất giống hài tử của nhà giàu có nuôi dưỡng.

Tả Khinh Hoan gặp Lâm Tĩnh Nhàn, cảm giác đây là một phụ nữ cao quý mà ôn nhu. Đây không phải hình dáng lý tưởng của một người làm mẹ mà mình luôn ước ao khi còn bé sao? Cùng với xinh đẹp nóng bỏng không chịu trách nhiệm Tả Diễm cách biệt một trời một vực, vừa nhìn chính là hiền thê lương mẫu, ôn nhu như nước, cả người tản ra một loại cảm giác dịu dàng, làm cho bản thân không thể tự chủ muốn đến gần. Tần Vãn Thư trưởng thành có chút giống bà, chẳng qua tướng mạo của Tần Vãn Thư càng có thể nói là hậu sinh khả úy hơn mẹ nàng.

“Chào dì, con là Tả Khinh Hoan. Ngài có thể gọi con là tiểu Hoan.” Tả Khinh Hoan ngọt ngào cười với Lâm Tĩnh Nhàn. Nàng nghĩ mẹ của Tần Vãn Thư thân cận không chút khó khăn, ngược lại, rất có cảm giác gần gũi của một bà mẹ.

Hài tử hay cười hơn phân nửa đều khiến người ta yêu thích. Lâm Tĩnh Nhàn nhìn dáng cười thuần khiết giống hoa sen của Tả Khinh Hoan, trong lòng lập tức sinh ra hảo cảm. Bà giống Tần Vãn Thư, tin tưởng tướng tùy tâm sinh, cho nên tướng mạo của Tả Khinh Hoan rất được hai mẹ con Tần Vãn Thư yêu thích.

“Đến ngồi cạnh ta này.” Lâm Tĩnh Nhàn vẫy tay, ý bảo Tả Khinh Hoan đến bên cạnh mình.

Điều này khiến Tả Khinh Hoan có chút thụ sủng nhược kinh. Nàng nghe lời ngồi bên cạnh Lâm Tĩnh Nhàn. Tả Khinh Hoan nghĩ mẹ của Tần Vãn Thư không khó thân cận, có loại cảm giác gần gũi như mẹ ruột.

Tần Vãn Thư khẽ cười, nàng đã biết, mẹ mình nhất định thích Tả Khinh Hoan.

Kiên định

“Vãn Thư, đứa con này tính cách có chút trầm lặng phải không?” Lâm Tĩnh Nhàn cười hỏi.

“Dạ đúng!” Tả Khinh Hoan dí dỏm gật đầu đồng ý, quả nhiên biết con không ai bằng mẹ.

Tần Vãn Thư thế nhưng vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, tính cách của mình thực sự có như thế sao? Tả Khinh Hoan từng nói qua mình không hiểu phong tình, còn mẹ đây là lần đầu tiên bà nói mình như thế.

Lâm Tĩnh Nhàn hơi bất ngờ, bà không nghĩ tới Tả Khinh Hoan sẽ trực tiếp thừa nhận lời nhận xét của mình. Bà cho rằng Tả Khinh Hoan sẽ nói tốt cho con gái mình.

“Nàng từ nhỏ đã trầm lắng như vậy sao? Lúc bé nàng có nhào vào trong lòng mẹ làm nũng hay không? Hay là có chuyện gì cũng thích dấu kín trong lòng.” Tả Khinh Hoan hiếu kỳ pha lẫn mơ ước đặt câu hỏi. Nàng rất muốn biết bộ dáng làm nũng của Tần Vãn Thư như thế nào, tuy nghĩ rằng khi còn bé Tần Vãn Thư có lẽ cũng không thích làm nũng với ai.

“Ba nàng luôn nói ba tuổi giống người lớn, sáu tuổi giống cụ già. Vãn Thư từ nhỏ đã lặng lẽ như thế, tuy ngoan ngoãn không cần người khác quan tâm, càng không thích dán lấy bất kỳ ai, mọi chuyện đều tự có chủ kiến, không thường xuyên tâm sự với ai cả….” Lời bộc bạch của Tả Khinh Hoan khiến Lâm Tĩnh Nhàn như tìm được đồng minh. Vãn Thư từ nhỏ nhu thuận hiểu chuyện là một việc tốt, những thứ như nhào vào lòng mình làm nũng cái gì, thật đúng chưa từng có qua, nghĩ đến để Lâm Tĩnh Nhàn có chút tiếc nuối.

Lâm Tĩnh Nhàn kể cho Tả Khinh Hoan nghe chuyện của Tần Vãn Thư từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành. Hai người giống như tìm được đề tài chung, còn người bị điểm trúng tên lại có chút bất đắc dĩ. Mẹ và người yêu trò chuyện hòa hợp vui vẻ là chuyện tốt, thế nhưng có thể đừng đặt trọng tâm của câu chuyện lên trên người mình mới tốt a? Đặc biệt là ở trước mặt đương sự thản nhiên phê bình, cảm giác làm cho bản thân không được tự nhiên! Chẳng qua nàng đại khái hiểu được tâm tư của mẹ, đứa con tuy nói nghe lời bớt lo, để cho người làm mẹ thiếu đi cảm giác thành tựu, nghĩ đến Tần Vãn Thư lại cảm giác bản thân mình vốn là vô tội.

“Lấy quan hệ giữa con và Vãn Thư, sau này cũng giống nàng gọi ta là mẹ được không?” Lâm Tĩnh Nhàn rất thích Tả Khinh Hoan. Cô gái này có thể chứng kiến những phương diện không tốt của Vãn Thư, nhưng ngay cả khuyết điểm cũng có thể coi là ưu điểm, chỉ cần chuyện đó đã khiến Lâm Tĩnh Nhàn rất hài lòng.

Tả Khinh Hoan biết, Tần mụ mụ đã chính thức chấp nhận mình rồi. Điều này khiến Tả Khinh Hoan có cảm giác không dám tin tưởng, xen lẫn chút bất an, luôn cảm thấy không giống sự thực. Nàng nhìn về phía Tần Vãn Thư, dùng ánh mắt hỏi đối phương, bản thân có thể gọi như thế nào?

Tần Vãn Thư cũng rất bất ngờ, nhưng nàng vui vẻ khi thấy được kết quả này. Nàng hướng Tả Khinh Hoan vui vẻ gật đầu, bản thân mình đương nhiên tình nguyện chia phân nửa tình thương của mẹ cho Tả Khinh Hoan, cũng chờ mong Tả Khinh Hoan có thể làm một nữ nhi biết làm nũng để bù đắp tiếc nuối cho mẹ.

Biểu tình hướng về Tần Vãn Thư xin ý kiến của Tả Khinh Hoan bị Lâm Tĩnh Nhàn thu vào trong mắt. Bà nghĩ cô gái này chỉ sợ trong tương lai sẽ bị Vãn Thư ăn hiếp gắt gao.

“Mẹ…” Tả Khinh Hoan ngượng ngùng gọi một tiếng, lúc này nàng cảm giác giống như người vợ lần đầu tiên gọi mẹ chồng là mẹ vậy.

Tần Vãn Thư tỏ ra hứng thú nhìn Tả Khinh Hoan, biểu tình xấu hổ của nàng lộ ra thật đúng là hiếm thấy.

Lúc sắp ăn cơm, Tần Chính rốt cuộc xuất thủ.

“Lão gia thỉnh Tả tiểu thư đến thư phòng một chuyến.” Tần Hải đâu ra đấy chuyển lời.

Tần lão gia tử rốt cuộc muốn gặp mình, Tả Khinh Hoan nghĩ bản thân mình đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi.

Tần Vãn Thư cũng muốn biết gia gia sẽ nói gì với Tả Khinh Hoan. Nàng nghĩ cùng đi theo người yêu vào thư phòng, bởi vì nàng muốn kề vai tác chiến bên cạnh người kia.

“Tiểu thư, lão gia chỉ muốn gặp một mình Tả tiểu thư.” Tần Hải cung kính nói với Tần Vãn Thư.

“Yên tâm, chờ ta trở lại.” Tả Khinh Hoan nghiêm túc kiên định trấn an Tần Vãn Thư.

“Được, ta chờ ngươi.” Tần Vãn Thư gật đầu, nàng sẵn lòng tin tưởng Tả Khinh Hoan.

Một câu “ta chờ ngươi” của Tần Vãn Thư, khiến trong lòng Tả Khinh Hoan sôi sục ý chí chiến đấu. Lúc này đây mình tuyệt đối sẽ không lùi bước.

Tần Hải dẫn lối Tả Khinh Hoan đến trước cửa phòng, sau đó rời đi.

Tả Khinh Hoan bước vào căn phòng của Tần Chính, đây là lần thứ hai nàng vào đây. Cảm giác hoàn cảnh và cách trang trí cũng không thay đổi gì, ngay cả hình ảnh của Tần Chính cũng không khác ba năm trước đây, ông ta đang lau chùi cho một cái bát gốm cổ.

“Lão gia tử, tôi là Tả Khinh Hoan.” Tả Khinh Hoan chủ động mở miệng, lúc này tâm trạng cùng ba năm trước tuyệt nhiên bất đồng, chí ít nàng sẽ không thấp thỏm bất an như năm đó.

“Rốt cuộc cũng trở về.” Tần Chính buông cái chén sứ trong tay, thở dài mà nói. Xem ra kết quả sau ba năm cũng không như ý muốn của mình. Tần Chính đánh giá Tả Khinh Hoan, ở cái tuổi như Tần Chính hiển nhiên là duyệt người vô số, mạnh mẽ hay yếu đuối chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra. Chỉ có kẻ yếu mới dễ dàng bối rối bất an, mà kẻ mạnh biết cách che giấu tâm tư của bản thân, sẽ không để đối thủ đơn giản bắt được nhược điểm để công kích. Cho nên ba năm trước Tần Chính có thể đơn giản nắm được nhược điểm tự ti của Tả Khinh Hoan, đánh cho nàng tơi bời tan tác. Hiện tại nha đầu này khó đối phó hơn năm xưa.

“Đúng vậy, từ khi bỏ đi, tôi biết chắc mình sẽ quay về.” Tả Khinh Hoan thản nhiên thừa nhận.

“Chúng ta uống trà chậm rãi trò chuyện đi.” Tần Chính ra hiệu bảo Tả Khinh Hoan ngồi xuống, bắt đầu đun nước sôi.

“Ân.” Tả Khinh Hoan không vội vã. Tần lão gia tử am hiểu nhất chính là dùng phương pháp gián tiếp tác chiến. Tả Khinh Hoan quyết tâm lấy bất biến ứng vạn biến (ý là lấy bình tĩnh chống lại ngàn sự biến động).

“Ba năm qua có cực khổ hay không?” Tần Chính ôn hòa hỏi.

“Những chuyện khác không tính là vất vả, đau khổ nhất là không thể ở bên cạnh Tần Vãn Thư.” Tả Khinh Hoan mỉm cười nói.

“Tuy ba năm qua, cô có tiến bộ không ít. Nhưng lúc cô phát triển, Vãn Thư đồng thời cũng trở nên thuần thục hơn. Khoảng cách giữa hai người vĩnh viễn không thể xóa nhòa.” Tần Chính lúc này ngược lại không vòng vo như trước kia, mà trực tiếp nói ra nội dung chính.

“Chỉ cần là hai cá thể độc lập luôn luôn tồn tại chênh lệch, bởi vì có chỗ thua kém mới cần bổ sung. Ngài rốt cuộc nghĩ dạng người thế nào mới xứng với nàng chứ? Hơn nữa, ngài có từng hỏi qua nàng muốn người như thế nào chưa? Một đôi giày có hợp với người đi hay không, không phải người ngoài cuộc có quyền lên tiếng?” Tả Khinh Hoan liên tục hỏi ngược lại Tần Chính ba vấn đề.

“Thế nhưng ít nhất người bên cạnh nàng phải là một nam nhân, thì nàng mới không bị xã hội nói xấu sau lưng.” Lần này Tả Khinh Hoan thuận lợi trở về, Tần Chính đã lường trước tuyệt đối không dễ gì đuổi nàng đi. Trên thực tế so với trong tưởng tượng của mình còn khó đối phó hơn. Tần Chính cũng dự liệu đến tình huống xấu nhất là không cách nào đánh bại Tả Khinh Hoan, chỉ là trong lòng ông có chút không cam lòng.

“Vãn Thư yêu tôi, bởi vì tôi là nữ nhân, cho dù không phải tôi, có thể người tiếp theo nàng chọn vẫn là một nữ nhân.” Tả Khinh Hoan mặc kệ Tần Vãn Thư có phải bởi vì mình là nữ nhân mới yêu mình hay không, thế nhưng chính là cắn chặt lấy điểm này không tha.

Tần Chính sửng sốt hồi lâu. Cho tới bây giờ ông chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, bởi vì trong tư tưởng của ông tình yêu nam nữ mới là thiên kinh địa nghĩa (là những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi hay nghi ngờ). Bản thân ông luôn cho rằng Vãn Thư bị Tả Khinh Hoan dụ dỗ mới trở nên như thế, nhưng vạn nhất cháu gái ông chỉ thích nữ nhân. Đuổi được Tả Khinh Hoan, Vãn Thư vẫn như trước không chọn nam nhân, tiếp tục lựa một nữ nhân khác, can thiệp được một lần, khó có thể lần thứ hai hoặc lần thứ ba vẫn kiên trì can thiệp hay sao?

Quá quan vượt ải

Tả Khinh Hoan thấy nước nóng sôi, chủ động xung phong pha trà. Ở Nhật ba năm, Tả Khinh Hoan tạm có thể xem là quen việc dễ làm, khiến Tần Chính tìm không ra khuyết điểm.

“Lão gia tử, sau ba năm không hiểu ngài còn không hài lòng tôi ở chỗ nào? Ngài cứ việc nói ra, tôi sẽ tận sức thay đổi.” Tả Khinh Hoan khiêm tốn cung kính nói. Nàng uyển chuyển nhắc nhở Tần Chính nên hết lòng tuân thủ hứa hẹn.

“Không sai, cô đích xác tiến bộ không ít.” Tần Chính hiếm khi trước mặt Tả Khinh Hoan chấp nhận sự thay đổi của nàng. Hơn hẳn sự khôn vặt ti vi của ba năm trước, hiện tại mới xem như có chút trí tuệ, chẳng những hiểu được phương pháp gián tiếp tác chiến, còn biết đồng thời ở thời điểm thích hợp dành lại quyền chủ động.

“Nhờ phúc của lão gia tử.” Trời biết, để có được điểm tiến bộ ấy, mình ăn bao nhiêu khổ. Chẳng qua những trả giá này đều thích dáng. Nàng tin tưởng Tần Chính sẽ không thất tín, dù sao ông sống đến tuổi này rồi, có được uy vọng vang dội, thành tín (thật lòng, đáng tin cậy) là điều cơ bản nhất.

Tần Chính trầm mặc trong chốc lát, một lần nữa cầm chén trà lên, ngón tay nhẹ nhàng ma sát hoa văn trên chén trà. Xem ra nha đầu kia rất quyết tâm, cũng không giống năm đó ngay cả một kích cũng chịu không nổi, hiện tại muốn chia rẽ các nàng càng không đơn giản. Huống hồ năm đó bản thân từng hứa hẹn, thất tín là chuyện mà mình không bao giờ phạm phải, nhưng chấp nhận thành toàn các nàng, trong lòng lại có vướng mắc, không được thoải mái.

Tả Khinh Hoan đang đợi câu trả lời của Tần Chính, còn ông ta hiển nhiên không muốn lập tức trả lời nàng.

“Cô ra ngoài trước đi.” Tần Chính phẩy tay, để Tả Khinh Hoan ly khai.

Tuy trong lòng Tả Khinh Hoan có chút không cam tâm nhưng không có biện pháp, đành phải cất bước ra khỏi thư phòng.

“Có ổn không?” Tần Vãn Thư lo lắng hỏi Tả Khinh Hoan, không biết lần này nàng có bị dao động quyết tâm hay không.

“Tuy gia gia của ngươi còn chưa tỏ thái độ, nhưng ta nghĩ hắn sẽ không nuốt lời.” Tả Khinh Hoan trấn an Tần Vãn Thư.

“Ân, gia gia sẽ không thất tín, ta nghĩ hiện tại ông chỉ là không cam lòng.” Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan nói vậy,lúc này mới yên tâm. Nàng vươn tay lặng lẽ nắm tay Tả Khinh Hoan, ngón tay của đối phương lập tức phản ứng lại. Tả Khinh Hoan biết, cả đời này bản thân sẽ không bao giờ buông ra bàn tay của người trước mặt.

“Tần Vãn Thư, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, lần này tuyệt đối không gạt ngươi.” Tả Khinh Hoan dùng giọng nói nhỏ nhẹ nhất để nói ra lời này.

“Nếu như ngươi còn dám gạt ta, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi.” Tần Vãn Thư nghiêm túc nói, cho dù phải cô đơn cả đời, cũng không rộng lượng tha thứ nàng lần nữa. Chẳng qua lần này nàng tin Tả Khinh Hoan sẽ không có lý do để lừa mình.

Lúc ăn cơm tối, Tần Chính không làm khó dễ Tả Khinh Hoan, ngược lại tỏ ra ôn hòa với nàng. Tả Khinh Hoan thấy thái độ của Tần Chính, không thể lấy lòng, không làm gì khác hơn là tĩnh quan kỳ biến (bình tĩnh quan sát biến hóa). Những người khác vào lúc Tần Chính chưa tỏ thái độ, vẫn rất khách sáo với Tả Khinh Hoan. Ngay cả Lâm Tĩnh Nhàn cũng không dám ở trước mặt bố chồng quá mức nhiệt tình với nàng. Tần Vãn Thư đối với thái độ của gia gia đã sớm lường trước, thật ra không ngoài ý muốn, cho nên nàng chỉ im lặng ăn cơm, chẳng qua hay dùng ánh mắt quan tâm Tả Khinh Hoan. Tuy bữa cơm này có chút quá mức bình thản, thế nhưng Tả Khinh Hoan vẫn cảm thấy yên tâm.

Cơm tối sắp dùng xong, Lâm Tĩnh Nhàn hỏi Tần Vãn Thư, hai người họ có ở nhà một đêm hay không. Lúc Tần Vãn Thư nói không, Tần Chính chỉ im lặng liếc mắt nhìn hai người, chẳng nói gì, sau đó một mình lên phòng.

Tần Vãn Thư kéo Tả Khinh Hoan cùng nói chuyện phiếm với mọi người, còn bản thân lại kéo Lâm Tĩnh Nhàn ra một góc lặng lẽ nói vài câu.

“Mẹ, con nghĩ gia gia hiện tại không còn kiên quyết phản đối quan hệ giữa con và Tả Khinh Hoan. Nếu không người sẽ không chịu để nàng xuất hiện ở Tần gia, chỉ là trong lòng có chút phóng lao phải theo lao, không muốn chấp nhận chúng con quen nhau. Bây giờ con không thể làm gì, mẹ giúp chúng con nói vài câu tốt đẹp trước mặt gia gia được không, cũng giúp con khuyên giải ông một chút.” Tần Vãn Thư khẩn cầu.

“Nếu không phải con, mà là đứa nhỏ khác, gia gia nhất định không nói hai lời lập tức đuổi khỏi cửa, cũng may là con. Gia gia rõ ràng trong lòng không ưng, còn phải chấp nhận, chuyện của gia gia con, ta thử xem sao.” Lâm Tĩnh Nhàn vừa cười vừa nói. Bà cũng đoán được lão gia tử không tốt nuốt lời chia rẽ uyên ương, lại không muốn thành toàn các nàng, trong lòng cảm giác tiến thoái lưỡng nan bị nghẹn đến mức hoảng sợ. Hết lần này đến lần khác, tâm tư của lão gia tử còn bị Tần Vãn Thư thấu đáo nhất thanh nhị sở. Nếu bản thân không lập tức giúp hai người làm thuyết khách, Lâm Tĩnh Nhàn sợ lão gia tử thực sự nhịn quá sinh bệnh. Hơn nữa hạnh phúc của nữ nhi mới là quan trọng nhất, cho nên mặc dù Vãn Thư không chủ động nhờ cậy, bà cũng vì các nàng nói vài câu.

Tần Vãn Thư chỉ cười cười, nàng biết mẹ mình nói ra một điểm cũng không khoa trương. Nếu không phải là mình, sợ rằng gia gia không nói hai lời đã đuổi người kia ra khỏi cửa, buộc gia gia chấp nhận cảm tình không hợp lễ giáo của mình và Tả Khinh Hoan, chính là làm khó cho ông.

“Cám ơn mẹ.” Tần Vãn Thư biết mẹ một khi ra tay, vấn đề sẽ không còn khó nuốt nữa.

“Ngốc quá, cám ơn cái gì đâu!” Lâm Tĩnh Nhàn nuông chiều nhìn con gái. Nữ nhi cho dù hiểu chuyện nghe lời, ở trong mắt của người mẹ vẫn luôn là một đứa nhỏ, cần mình quan tâm bảo hộ.

Thời gian Tả Khinh Hoan tiếp xúc với Tần ba ba không nhiều lắm. Ở một đám tuấn nam mỹ nữ của Tần gia, Tần ba ba tướng mạo không được coi làxuất sắc, tính cách trung hậu, nói không nhiều, cũng không khó thân cận, là một người thích nghiên cứu, cho nên trò chuyện không bao lâu ông liền từ biệt trở về phòng nghiên cứu của mình. Tần Vũ, Tả Khinh Hoan không xa lạ, nội liễm ổn trọng, so với trước đây càng lộ rõ thiện ý, còn có thể cùng nói chuyện làm ăn với hắn. Khó chung đụng nhất có lẽ là Tần Đằng, thế nhưng hắn không còn ác ý như trước, Tả Khinh Hoan cũng có thể thừa sức ứng phó. May mà đây chỉ là một bữa cơm thông thường, không có các thành viên của nhánh phụ, khiến Tả Khinh Hoan thoải mái không ít. Tâm tình của Tả Khinh Hoan đặc biệt tốt, rất hiển nhiên thái độ của Tần mụ mụ đã tuyệt đối quyết định đại bộ phận người của Tần gia sẽ nghiêng về bên mình. Tần mụ mụ chính là một nhân vật then chốt, mà duy nhất còn chưa bày tỏ thái độ là Tần lão gia tử.

Ngày hôm sau, trước khi ăn điểm tâm, Tần Chính đang ngồi ở phòng khách xem báo chí. Bởi vì ông thức rất sớm, cho nên lúc này phòng khách cũng chỉ một mình Tần Chính, Lâm Tĩnh Nhàn nắm đúng cơ hội này.

“Ba năm nay Vãn Thư thỉnh thoảng luôn đi ra nước ngoài công tác, đã lâu không thấy Vãn Thư ở lại trong nhà nữa.” Lâm Tĩnh Nhàn cảm thán nói ra.

Tần Chính hiểu được con dâu nói ra lời này để cho mình nghe. Thế nhưng ông vẫn bất động thanh sắc như trước, làm bộ như không nghe thấy.

Lâm Tĩnh Nhàn thấy Tần Chính không phản ứng, cũng không để ý. Bà biết bố chồng nhất định nghe được mình than thở.

“Vãn Thư rất để ý cô gái kia, sau khi nàng bỏ đi, Vãn Thư mới thường xuyên ra ngoài bôn ba. Nữ nhi ở bên ngoài cho dù xuất sắc đến đâu, trong lòng người mẹ luôn bận tâm lo lắng.” Lâm Tĩnh Nhàn giống như tự mình nói chuyện.

Ba năm qua, Tần Vãn Thư hiếm khi ở nhà, ngay cả Tần Chính cũng cảm thấy tịch mịch không ít. Cần phải hiểu tri âm khó kiếm, thế nhưng lại không thể nói gì, dù sao những thành công của cháu gái đều khiến mình tự hào. Hôm nay bị Lâm Tĩnh Nhàn nhắc nhở, Tần Chính mới suy nghĩ đến, đúng là sau khi Tả Khinh Hoan bỏ đi Nhật Bản, Vãn Thư mới liều mạng làm việc, lẽ nào thực sự đều do Tả Khinh Hoan?

“Hiện tại cô gái kia trở về, Vãn Thư cũng sẽ dừng chân, không tiếp tục bôn ba bên ngoài. Nữ hài tử chính là cần một cuộc sống ổn định mới tốt.” Lâm Tĩnh Nhàn thật tâm vui vẻ mà nói.

“Phụ nữ có chồng, kiến thức chính là nông cạn. Vãn Thư là đứa bé ưu tú nhất của Tần gia, tự nhiên muốn tạo dựng sự nghiệp, làm sao có thể bởi vì cảm tình không thể công khai kia mà trốn ở một xó cầu an chứ?” Tần Chính nhíu mày nói.

“Phần lớn nữ tử đều chỉ hy vọng một cuộc sống ổn định. Vãn Thư cho dù xuất sắc cũng là một nữ tử, còn là một đứa nhỏ cực kỳ cố chấp. Con nhớ kỹ nàng từ nhỏ đến lớn thích thứ gì cũng không thay đổi, giống như sở thích đồ cổ, đã bao nhiêu năm, chính là trước sau như một đam mê. Ngoài cô gái đó ra, con sợ Vãn Thư sẽ không thể chấp nhận người khác, mà chịu cô độc sống hết quãng đời còn lại. Tuy Vãn Thư từ nhỏ là một đứa trẻ chịu được tịch mịch, nhưng làm cha mẹ, làm sao có thể nhẫn tâm để con mình cô đơn cả đời chứ?” Lâm Tĩnh Nhàn lo lắng.

Tần Chính trầm mặc, tính tình của Vãn Thư, bản thân ông là người rõ ràng nhất. Người khác có thể không làm như thế, nhưng Vãn Thư. Trong lòng Tần Chính lo lắng, ông thật tâm yêu thương Tần Vãn Thư như tâm can bảo bối, cho nên ông cũng sợ làm hại chung thân đại sự của cháu gái. Mà thôi, bây giờ Tả Khinh Hoan không phải quá kém cỏi, đứng chung với Vãn Thư cũng không xem như ủy khuất cháu gái, coi như nhắm một mắt mở một mắt vậy.

“Là Vãn Thư để con làm thuyết khách phải không?” Tần Chính buông tạp chí, hỏi.

“Nàng sợ ngài không thoải mái trong lòng.” Lâm Tĩnh Nhàn thấy bố chồng có dấu hiệu buông lỏng, trong lòng âm thầm mừng rỡ.

“Nàng nếu sợ ta khó chịu, không cần dây dưa với Tả Khinh Hoan mới phải.” Tần Chính nói thầm một câu giận lẫy, nhưng thật ra trong lòng đã có chút buông xuống, chí ít không phiền muộn như trước đây.a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro