Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mina ơi, xin lỗi mina nhìu, uhuhuhu, mik ra chap rồi đây, có ai nhớ mình ko, huhuhu,mik sẽ cố ra chap thật nhanh mà, mina thứ lỗi hé!!!!!!

-----------------------------------------------------------

Còn Yết, đêm đã khuya nhưng anh vẫn nằm đó. Anh giận mình không nói được một tiếng xin lỗi với cô vợ nhí của mình. Đêm buồn, chợt những kỉ niệm của quá khứ hiện về. Song Tử- người mà anh yêu thương nhất cũng là kẻ phản bội anh. Cô đã mất, anh cũng đã chấp nhận tha thứ, thế nhưng niềm tin vào con người cũng mất đi trong anh từ đó. Anh hận đồng tiền. Thứ vô tri đã cướp đi của anh tất cả. Thế là anh sống như một kẻ không tim, gần ba năm qua.

Dạo gần đây, khi gặp Bảo Bình, anh có cảm giác mình thay đổi. Cười nhiều hơn, và anh còn biết trêu chọc mọi người nữa. Có lẽ vì thế mà khi nghe nói cô làm những việc đó vì tiền, anh vừa sợ lại vừa giận. Sợ cái gì? Giận cái gì chỉ mình anh hiểu.

_Nè, dậy đi! Không ngủ được mà cứ giả bộ!- Cô lay lay Yết.

_Sao biết tôi ngủ không được!- Anh hỏi, mắt vẫn nhắm nghiền.

_Hihi! Giờ hối hận nên ngủ không được, đúng hông nè?

_Trời!- Yết nhỏm dậy- Cô nằm mơ đó à?

_Hihihi hết đau chưa?

_Quan tâm lắm à?

_ Tất nhiên rồi, anh đỡ cho tôi mà!- Cô gật đầu ngây thơ.

_Đừng nói là thích tôi rồi nha!

- Hứ!- Cô nhảy nhổm như đĩa phải vôi- Chừng nào nào mà tôi đi ngang qua 192 Hàm Tử, cái tự dưng tôi chạy tọt vô đó, leo lên bàn, hét: "Ta là bóng đèn! ", họa may chừng đó tôi ghé mắt tới anh! Xí!

_Hahahah!

_Hahahah!

Nghe cái giọng cười của cô mà Thiên Yết có cảm tưởng là tất tần tật những gì trong đầu anh đều bị nhỏ biết cả. Haiz...

_Cười hoài!

Vờ giận dỗi, Yết bỏ ra sân. Chứ nếu như cứ ở trong đó, không khéo anh lại không kiềm chế nổi tình cảm của mình mất. Trăng đêm nay đẹp quá, ngước nhìn ánh trăng, anh chợt thấy tâm hồn thanh thản lạ kì. Đông Phương Bảo Bình- cơn gió nhỏ thổi từ phương Đông, liệu em có là cơn gió làm mát đời anh? (Au: méo phải đâu anh:))

__________________________________________________ ______________________
Hôm sau

Vừa bước vào nhà, cô thấy Sư Tử. Anh ngồi đó, trong có vẻ là rất mệt mỏi.

Dường như là anh có điều gì lo nghĩ lắm.

- Anh sao vậy?- Mặc dù là chị dâu của Sư Tử nhưng cô vẫn gọi Sư Tử bằng anh. Có lẽ bởi vì anh lớn hơn cô nhiều, Sư Tử chỉ thua Thiên Yết có một tuổi chứ nhiêu.

_À, không có gì đâu! Anh chỉ hơi mệt!- Nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm, anh lại nói- Em không đi học à?

_Hôm nay là chủ nhật mà anh!- cô ngạc nhiên- Anh lạ lắm nha!

_Bảo Bình nè!- Sư Tử im lặng một lúc- Mai anh dọn ra ngoài!

_Hả? Tại sao?

_Anh vừa mới mua nhà!

_Nhưng ở đây không tốt hơn ah?

Sư Tử im lặng, anh không muốn ai, đặc biệt là Bảo Bảo biết nguyên do vì sao anh lại ra riêng. Ừ, đơn giản bởi vì anh thích Bảo Bình, chị dâu của mình. Thích ngay từ cái hôm đầu tiên gặp gỡ. Có lẽ là tình yêu sét đánh như người ta thường hay nói. Và anh đã xiểng niểng ngay cái cú sét đó. Lúc đầu, khi biết được giữa Yết và Bảo không có tình yêu, anh đã rất hi vọng. Nhưng bây giờ anh đã hiểu, họ sinh ra là của nhau, đúng, họ yêu nhau nhưng không thừa nhận. Dọn đi, Sư Tử làm thế để tình cảm của mình được ngủ yên và cũng vì anh sợ, Thiên Yết là một người khá tinh tế, nếu một mai Yết nhận ra thì sẽ như thế nào?

_Anh Sư Tử!- Nhỏ khẽ gọi khi thấy Sư Tử cứ im lặng như chìm vào một thế giới khác- Anh có sao không?

_Không!- Sư Tử cười- Anh muốn ra riêng chỉ vì lí do công việc thôi! Không có gì đâu. Em đừng lo.

_Uk! Vậy hôm nào anh cho em biết nhà qua chơi ha!

_Không ghét anh nữa à?

_Hì hì hồi đó có, bây giờ hết rồi!

Sư Tử bật cười. Có một chút gì chua chát trong giọng cười của anh. Cô không hiểu. Chỉ biết rằng Sư Tử đi như vậy chắc mẹ sẽ rất buồn, cả Yết, bé Minh và cô nữa. Nhưng dù sao thì đó cũng là ý muốn của anh, không ai ngăn được.

Cô nào đâu có biết được nguyên do thật sự mà anh muốn đi. Vì nhỏ. Cơn gió đem lại hơi mát cho người này nhưng lại làm cho người khác rét buốt.

Tối hôm đó...

_Anh Yết!

_Gì?

_Sao anh không cản Sư Tử! Để ảnh ra ngoài sống một mình, buồn lắm đó!

_Cô lo à?

_Gì chứ?

_Lo thì đi theo đi!

_Anh...vô duyên vừa thôi!

Im lặng. Thiên Yết bỏ sang phòng làm việc. Đốt cho mình một điếu thuốc, anh cố tập trung vào công việc nhưng mãi vẫn không được. Anh không phải thằng ngốc để không biết Sư thích Bảo. Nếu có ngốc thì chỉ có cô vợ của anh thôi, giỏi đánh nhau chứ đầu óc thì trẻ con vô tội vạ. Một chút ích kỉ len lỏi trong Thiện, có lẽ vì thế mà anh để Sư Tử dọn ra riêng. Thậm chí còn ủng hộ nữa chứ. Quả thật con người là một loài sinh vật phức tạp nhất trong tất cả các loài.

Quán kem...

Đây là một địa chỉ được rất nhiều bạn trẻ quan tâm đến bởi cách bày trí khá bắt mắt, thức uống ngon, giá thành rẻ và một đội ngũ nhân viên phục vụ rất ư là nhí nhảnh. Cái quán này do anh em Ma Kết bỏ tiền ra thành lập để giải quyết việc làm cho một số trẻ mồ côi, và cũng là để có thể tự lo cho mọi sinh hoạt của hai anh em, không phải làm phiền đến ba mẹ.

Đưa mắt nhìn một lượt khắp quán, Ma Kết chậc lưỡi:

_Phải chi có tiền, mở thêm chi nhánh nữa thì khỏi phải đi giải quyết mấy vụ rắc rối!

_Uh! Nhưng vấn đề là không có tiền!- Bạch Dương nói trong khi muỗng kem của cô vẫn không ngừng hoạt động.

_Haiz...!- Bảo Bình thở dài- Khi tôi sinh ra mang được ngay tiếng con nhà...

_Giàu!- Kết ca tiếp lời của nhỏ.

_Xì! Giàu đâu mà giàu?

_Đại tiểu thư ơi! Chứ em nghèo chỗ nào? Chỉ anh coi!

_Hứ! Chỗ nào cũng nghèo hết!

_Ừ, nghèo nhất là nhan sắc!- Kết cười lớn- Á...á...á...

Tiếng cười của anh vụt tắt mà thay vào đó là tiếng thét kinh hoàng làm mọi người phải quay lại nhìn họ. Kết đưa cánh tay phải lên, xuýt xoa:

_Hic Bảo ơi là Bảo, em ác vừa thôi!

_Chà, cái này là ngày nào mày cũng mài răng hả?- Bạch Dương cười cười nhìn vết cắn trên tay Kết.

_Cho chừa cái tội bêu xấu mĩ nhân!

_Bác hai dính độc rồi! Hihi!- Lúc này Thiên Minh mới lên tiếng sau khi dứt xong ly kem.

_Cái này là phải đi chích ngừa đó con!- Kết mếu máo- Về dặn ba con cẩn thận nha Minh! Cẩu sực là mất khả năng làm ba lần hai đó con :))!

_Anh nói gì?

_À không, anh nói răng em cắn nhìn vết trông đẹp lắm!

_Hahahah!

Cả bọn được dịp cười một trận ra trò. Ai mà không biết món cắn của cô là thứ mà Kết ớn nhất. Nhìn mặt anh lúc này thật tội!

_Híc, em coi chừng đó. Fan hâm mộ của anh sẽ xẻo thịt em cho coi!

_Hừ! Em sợ quá!

_Đồ ăn hiếp con trai!- Kết nhăn nhó 

_Thôi, đừng có mà tào lao nữa!- Cô đổi giọng nghiêm- Chuyện ba cậu ấm hôm trước sao rồi? Em không nghe anh với Bạch Dương đá động gì hết vậy?

_ Xong rồi!- Bạch Dương cười - Ngay hôm đó ba cậu gọi điện thỏa thuận lại rồi. Tiền bạc với Bảo Hân cũng thanh toán xong luôn rồi!

_Còn tiền thuốc, tiền băng bó cho anh Yết, tụi nó không đền ah?

_ Ai biết đâu!

_Ủa mẹ ơi! Tiền đó, nội trả mà!- Minh nói.

_À ra thế, định kiếm thêm hả em?- Kết xoa xoa tay, cười- Mơ đi bưởi!

_Muốn nữa hông anh?- Cô nhe răng ra doạ Kết.

_Anh chị dùng bánh đi!- Một nhân viên của quán mang đến một đĩa bánh qui.

_Ừ cám ơn em!- Kết hỏi- Dạo này mọi chuyện ở quán vẫn tốt chứ?

_Dạ, buôn bán rất đắt khách nhưng...- Cô bé ngập ngừng.

_Nhưng sao?

_Dạ, dạo này tụi em mất ngủ hoài!

_Sao vậy?- Nhỏ quan tâm- Bộ ở đây có dịch "mất ngủ " ah?

_Không phải! Tụi em không có bệnh mà là sợ, không ngủ được!

_Sợ gì chứ?- Bạch Dương nhăn nhó- Em nói sao khó hiểu ghê!

_Sợ ma!

_Hả?- Cả bốn cái miệng cùng đồng thanh. Thiên Minh run giọng- Cô nói ma hả? Đâu?

_Em nói rõ anh nghe xem!

_Hic, hơn cả tuần nay tụi em bị ma hù! Ngủ không được!

_Nhưng ma ở đâu chứ?- Nhỏ nóng nảy.

_Căn biệt thự cách quán mình bốn căn nhà ấy. Trước nay nó bỏ hoang, vậy mà tự dưng một tuần nay, tụi em nghe tiếng gào thét trong đêm, có lúc tự dưng đèn bên đó bật sáng tụi em còn thấy bóng một cô gái tóc dài nữa.

_Cô nói thiệt hả cô!- Mặt nhóc Minh tái xanh.

_Ma ư?- Kết lẩm nhẩm.

_ Hay đó, tối nay chúng ta đi khám phá đi!!!!!!- Bảo lên tiếng

___________________Hết chap 12________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro