Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Etou, chap này au sẽ cho thương vong một chút :)) để tăng kịch tính cho câu chuyện.... Mấy nàng đọc ủng hộ nhé!!!!!!!!!

------------------------

Chủ nhật.............

Bảo Bình đang đứng trước tập đoàn Legend. Hôm nay là lần đầu cô đến đây, công nhận tập đoàn của Thiên Yết cũng bự gớm. Chốc chốc cô cứ nhìn cái hộp cơm trưa trên tay và cười tủm tỉm. Chả là hôm nay cô trổ tài nội trợ, nấu một bữa trưa thật ngon và mang đến cho anh ấy mà.( Au: ảnh mà anh xong chắc đóng đô trong wc cả tuần quá :)  Cả tuần nay Bảo Bảo vui lắm, dường như trong cô có cái gì lạ lắm, một thứ tình cảm lạ đối với anh. Nhưng thôi, cô chẳng cần phải gọi tên nó làm gì, chỉ cần biết nó làm cho cô thấy hạnh phúc là được rồi.

Hít một hơi thật sâu, Bảo Bình tiến đến chào chị nhân viên tiếp tân:

- Chào chị!

- Vâng! Chị muốn đặt phòng hay có hẹn với ai  à?- Cô nhân viện nhoẻn miệng cười.

- À không! Em muốn tìm giám đốc!

- Xin lỗi! Chị có hẹn không?

- Dạ..........Không!

- Vậy chắc không được thưa chị, giám đốc bận lắm!- Cô nhân viên vúi đầu tiếp tục công việc.

- À không, chị cứ cho em gặp đi, em...em là vợ của anh ấy mà!- Bảo Bảo bối rối. Bất đắc dĩ thôi chứ không ấy còn lâu cô mới khai

Nhìn cô gái trước mặt, cô nhân viên tiếp tân thật sự ngạc nhiên. Từ lâu đã nghe nói vợ của giám đốc rất trẻ nhưng cô không ngờ lại nhí thế này. Cô bé trước mặt cô đang vận một chiếc đầm màu xanh nước, tóc xõa ngang lưng, khuôn mặt còn búng ra sữa thế này thì chắc chỉ mới học cấp ba là cùng. Không đâu, chắc cô nhóc nói xạo. Nghĩ thế, cô nhân viên nghiêm giọng:

- Bé con! Không đùa nữa. Về nhà đi học đi!

- Ặc!- Tiểu Bảo trợn tròn mắt nhìn cô ta- Chị vừa mới gọi tôi là gì thế? Tôi 19 rồi đó nha, không có được kêu tôi là bé con đâu!

- Thôi, không bé con thì là bé bự! Cô về nhà đi, đừng phiền tôi!

- Chị nói nha! Tí tôi gọi điện cho anh Thiên Yết bảo anh ấy kỉ luật chị nè! ( Au: sức mạnh của vợ giám đốc :))))

Không ngờ câu hù dọa của nhỏ có tác dụng thật sự, cô nhân viên lễ tân hoang mang hỏi:

- Thật sự cô là vợ giám đốc à ?

- Ừ, anh Yết là chồng tôi thật mà!

- Ừ!- Thấy nhỏ cứ thân mật gọi giám đốc là anh như thế thì cô nhân viên cũng phần nào tin- Tôi đưa cô lên gặp giám đốc!

- Hì hì cám ơn chị!

- Không có méc giám đốc kỉ luật tôi nha, bà giám đốc nhí!

- Hì hì biết rồi mà!

Theo chân cô nhân viên lên phòng Thiên Yết, đi dọc hành lang, Cô thích thú chiêm ngưỡng cách bày trí ở đây. Cái gì cũng đẹp hết! " Quả thật nhìn cù lần vậy mà cũng có tài ra phết! ". Thế đấy, Thiên Yết được giới kinh doanh thán phục, được biết bao nàng mơ ước, thế mà Bảo Bình lại bảo là cù lần. Anh mà biết được thì không biết thế nào nữa.

- Đến rồi đó! Chào cô!

Cúi đầu chào cô nhân viên lễ tân, cô quyết định không gõ cửa mà sẽ mở luôn, xem Yết đang làm gì. Bất ngờ mới vui!

Cánh cửa bật mở... Bảo Bình ngỡ ngàng bởi cảnh trước mắt mình, buông rơi cái hộp cơm cô làm cho anh, cô bỏ chạy thật nhanh mặc cho tiếng gọi thảng thốt của Thiên Yết còn vang vọng khắp hành lang:

- Bảo Bình! Bảo Bình!!!!!

Cô vừa nhìn thấy cái gì thế nhỉ? Thiên Yết và Song Ngư...họ lại có thể tự nhiên ôm hôn nhau trong phòng làm việc thế ư? Nếu đã như vậy thì anh còn tỏ ra yêu thương, dịu dàng với cô suốt mấy tuần nay để làm gì? Anh thật độc ác! Nhỏ khóc, giọt nước mắt nhẹ rơi xuống làn môi mặn đắng. Bất ngờ.............

[ tin...tin........ketttttttttttttttttttttttttttttt]-  Ầm

- Này , cô ơi.... cô có sao không??????

- Mau lên, gọi cấp cứu!!!!!!!!

Những người xung quanh hối hả gọi cấp cứu

Trong tiềm thức của Bảo Bình

" Ưm....đây là đâu??????" Bảo Bảo ngồi dậy, xung quanh cô là một màu đen tối om

" Mình.....đã chết...?????"- Tức thì trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh anh và Song Ngư hôn nhau đầy lãng mạn trong phòng

" Mình...mình...."- Nước mắt của cô cứ trào ra, cô khóc, khóc rất nhiều

"Tại sao???? Tim mình đau như vậy??????"

" Mình ... thật sự.... đã chết à??????"- Cô run run

" Kệ đi!!! Chết ..... chắc không đau!!!"    (Au: ặc ặc....)

" Sống..... mới đau" - Mùi máu tanh nồng bốc lên, tiếng còi cứu thương dần dần bé đi....còn anh, anh đâu rồi?????????

----------------------------------

Trong khi đó............

Thiên Yết không đuổi theo cô và anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với cô,anh cần phải nói chuyện với Ngư. Bởi chính cô là nguyên nhân của tất cả. Thiên Yết sợ nếu không rõ ràng thì không khéo anh sẽ chẳng còn cơ hội để giải thích với cô nữa.

- Sao anh không đuổi theo?- Song Ngư hỏi khi thấy Yết vẫn im lặng, mắt nhìn về một hướng xa xăm.

- Anh cần nói chuyện với em!- Yết trầm giọng.

- Đừng bảo em không yêu anh nữa! Em không làm được!

- Tình cảm là của em, anh không ép buộc được. Nhưng em hãy nhớ, anh đã có vợ và vai vế của em trước đây là em vợ cũ của anh!

- Thì sao?- Ngư tỏ ra giận dữ- Anh yêu con nhóc tì đó ư? Nó có gì hơn em?

- Em ganh tị với Bảo Bình thứ gì thì cô ấy hơn em thứ đó!

- Anh...anh nói mà không sợ em đau lòng sao?

- Sợ chứ! Nhưng anh thà làm kẻ nhẫn tâm chứ không muốn Bảo Bình phải đau lòng!

Thiên Yết lạnh lùng quá. Anh đã rạch ròi trong tình cảm. Ngư hiểu. Cô không có cơ hội, cô luôn là kẻ thua cuộc. Trước đây là chị mình và bây giờ là một cô gái khác. Cô luôn ở bên cạnh anh nhưng mãi mãi người anh chọn không phải là cô. Khi nãy, nhìn thấy Bảo Bình đi vào, cô đã nhanh chóng nghĩ ra cách dàn cảnh để chia cách anh và cô ta. Vậy đó, làm cô ta đau lòng rồi cô được gì, anh vẫn chẳng đoái hoài tới cô. Đành vậy, cô không thể tiếp tục chen vào họ, không thể đi trên vết xe đổ của Song Tử. Tình yêu không thể được nuôi dưỡng bằng lòng tham và sự ganh tỵ.

- Em đã hiểu! Mãi mãi anh vẫn không yêu em!

- Anh xin lỗi! Mong em sẽ tìm được hạnh phúc!

- Anh cũng phải hạnh phúc, chị Song Tử đã làm anh đau rất nhiều rồi! Tạm biệt anh! Mai em sẽ đưa đơn nghĩ việc!- Ngư nghe giọng mình lạ quá.

- Tùy em! Nhưng hãy nhớ, ở đây vẫn luôn có một chỗ cho em!

- Chào anh!

Song Ngư đi rồi. Thiên Yết vẫn đứng đó, anh nghe lòng nhẹ tênh. Tất cả đã được giải quyết.... Giờ anh đang băn khoăn không biết phải giải thích với cô vợ nhí của anh sao đây...  đang loay hoay thì điện thoại anh reo lên, là số của Thiên Minh. Anh liền nghe máy thì thấy nó khóc

- Huhu, ba ơi.... mẹ... mẹ bị tai nạn nhập viện rồi ba!!!!!! 

- CÁI GÌ!!!!!!!!!!!!!!!

-------------------------Hết chap 15---------------------

Troll mấy au cho mấy au hóng chơi:)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro