Hoàn cảnh nhân vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt độ ngày càng giảm xuống.
Hà hơi thành sương.
Sương sớm giăng đầy trong con hẻm nhỏ.
Sáng sớm mùa đông, cả con hẻm đều chìm trong yên lặng. Như bị sương mù bao phủ, không có một tiếng động nào.

" Thiên Yết, mang sữa theo này con!"
Đang chuẩn bị mở cửa thì mẹ đã từ trong phòng khách chạy ra, trên tay cầm theo một chai sữa vừa hâm nóng bốc hơi nghi ngút.

"Mẹ bảo này, mấy đứa con trai thông minh như con là phải uống nhiều sữa vào, biết chưa? Không uống là không được đâu."

Nói xong, Nhân Mã(mẹ Thiên Yết) liền đưa tay kéo mở khoá cặp sau lưng Thiên Yết, nhét chai sữa vào.

Cho chai sữa vào cặp xong , Nhân Mã níu lấy cánh tay Thiên Yết và bắt đầu ca cẩm: " Mùa đồn mà ăn mặc phong phanh thế này làm sao được. Mình là con trai, đâu cần phải chú trọng việc ăn mặc quá thế ?"

" Được rồi được rồi." Thiên Yết nhỏ giọng đáp, sau đó mở cửa ra. " Con đi học đây mẹ, không thì lại đến muốn mất".

Sương mù dày đặc tràn vào trong nhà.
Trên đầu là ánh sáng nhờ nhờ lơ lửng đặc thù của mùa đông.
Trời còn rất sớm, ánh sáng chưa kịp chiếu hết cả con hẻm dài.

Thiên Yết đóng cửa lại, nhốt tiếng ca cẩm của Nhân Mã vào nhà. Chỉ kịp nghe loáng thoáng nữa câu. "Sau khi tan học nhớ...", không khí lạnh của mùa đông đã ngăn cách tất cả.

Thiên Yết nâng quai cặp, thở ra một luồng khí trắng, nhún vai đi ra đầu ngõ.
Mới đi được vài bước đã suýt va vào Sư Tử vừa lảo đảo chạy ra khỏi cửa.

Thiên Yết đang định mở miệng chào buổi sáng thì nghe thấy từ trong cửa vọng ra tiếng phụ nữ the thé:
" Hấp ta hấp tấp, mày vội đi đầu thai hay sao? Sao mài không đi chết đi, đồ xui xẻo!"

Sư Tử ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt có chút lúng túng của Thiên Yết.
Trong buổi sớm mùa đông thiếu ánh sáng, trên gương mặt trầm lặng của Sư Tử không lộ ra biểu cảm gì.

" Lại cãi nhau với mẹ à?"

"Ừ."

"Chuyện gì thế?"

" Thôi đừng hỏi nữa." Sư Tử xoa vết bầm tím trên cánh tay , đó là do hôm qua bị mẹ cô nhéo.

" Cậu biết mẹ tớ là người mắc bệnh thần kinh mà. Tớ cũng chẳng quan tâm đến bà ấy."

"Ừ. Sư Tử không sao chứ?"

"Không.Không sao."

Hôm nay là thứ Bảy, tất cả người lớn đều đi làm. Học sinh cấp ba vẫn phải tuân thủ quy định đi học.
Tề Minh đột nhiên nhớ ra gì đó, cởi một bên quai cặp xuống, lấy ra chai sữa rồi nhét vào tay Sư Tử: "Cho cậu."
Hai người đi đến đầu hẻm sáng sủa, biến mất vào một vùng sương mù trắng mênh mang.
——————————————————————————

Bốn năm trước, Song Tử ( ba của Thiên Yết) nghỉ việc ở đơn vị để chuyển sang kinh doanh.
Bây giờ đã là ông cchur của một nhà hàng lớn. Mỗi ngày khách đến khách đi, làm ăn cực kỳ phát đạt.

Căn hộ mới mua nằm trong một khu nhà cao cấp. Toà nhà cao tầng , có cảnh sông đẹp đẽ. Chỉ chờ tới mùa hè nhận phòng là có thể rời khỏi con hẻm chật chội mà ẩm ướt này rồi. Có thể dùng từ " thoát khỏi". Như rút chân ra khỏi một vũng bùn lầy lội.

Mỗi ngày Thiên Yết đi về nhà đều phải đi qua nàh của Sư Tử.
Lúc đi qua nhà Sư Tử sẽ thấy cô mặc tạp dề đang nấu cơm trong bếp.
Mẹ cô - Bạch Dương - chiều nào cũng ngồi ngoài cửa cắn hạt dưa,hoặc xem báo chí.
Thiên Yết đưa quyển vở qua cửa sổ phòng bếp: " Của cậu này. Tớ chép hộ cậu rồi."

Sư Tử ngẩn đầu lên, lau mồ hôi trên trán nói:" " Cảm ơn nhưng giờ tay tớ bẩn, cậu đưa cho mẹ giúp tớ."
Lúc Thiên Yết đưa quyển vở cho Bạch Dương mẹ của Sư Tử, lần nào Bạch Dương cũng cầm lấy , sau đó ném thẳng vào trong nhà.

Thiên Yết đi thêm vài bước là đến nhà mình.
Chìa khoá còn chưa kịp tra vào ổ, mẹ đã lập tức mở cửa, cầm lấy cặp sach của cậu, kéo cậu nhanh chóng vào nhà ăn cơm.
Ăn được một nửa, thông thường sẽ lại nghe thấy từ bên hàng xóm truyền đến giọng nói của Sư Tử: " Mẹ, cơm chín rồi".

Năm mười ba tuổi, trong một lần nói chuyện phiếm.
Thiên Yết hỏi: " Mẹ tớ là giáo viên , lúc nào cũng thích nói lý lẽ, rất phiền phức. Mẹ cậu làm gì?".
Sư Tử quay đầu lại, nói : " Cậu hỏi Bạch Dương à? Bà ta là gái điếm, là một ngừoi phụ nữ thốt nát. Tớ hận bà ta. Nhưng có lúc tớ vẫn rất yêu nà ta."

Gương mặt mười ba tuổi của Sư Tử bình tĩnh phơi dưới ánh mặt trời ngày hè, làn da như trong suốt, gần như có thể nhìn thấy những mạch máu đỏ bên dưới.

Cơm nước xong. Thiên Yết đứng lên định dọn bát đũa,Nhân Mã vội vàng hét lên ngăn lại, bảo cậu mau vào phòng ôn bài,nói: " Con làm sao coa thể làm phí thời gian vì nhữung việc này được."
Thực tình, Thiên Yết không thích mẹ hét lên như vậy. Cậu đặt đũa xuống, cầm cặp sách trên ghế lên, đi về phía phòng mình.

Vừa đóng cửa lại , bên nhà hàng xóm lại truyền đến giọng nói của Dịch Dao.
" Mẹ, tóm lại mẹ có ăn hay là không?"

" Tao ăn hay không liên quan gì đến mày?"

" Nếu mẹ không ăn thì đừng bắt con phải nấu vất vả như vậy..."

Còn chưa nói xong đã vang lên tiếng đĩa bị đập xuống đất.

" Mày vất vả? Mày nấu một bữa cơm mà vất vả?
Màu tưởng mày là tiểu thư khuê các lá ngọc cành vàng sao?"

" Tốt nhất là mẹ đừng đập đĩa." Giọng Sư Tử không nghe ra tình cảm gì."

" Đạp lại phải mua. Trong nhà không có nhiều tiền nhue vậy đâu".

" Mày nói chuyện tiền với tao?Mày nghĩ mài có tư cách gì nói chuyện tiền bạc với tao hả?"

Thiên Yết đứng dậy đóng cửa , không nghe rõ câu nói tiếp theo, chỉ nghe thấy giọng nữ the thé vẫn tiếp tục oanh tạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro