Chương 2 - Phụng gia không chỉ có ngần ấy người(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại tiểu thư"

Phụng Kết La nghe thấy giọng Tiểu Hà, quay đầu lại vừa hay chiêm ngưỡng bộ dạng thảm hại của Phụng Tử Phàm, ánh mắt lập tức tối sầm.

Nàng không biết, khoảnh khắc nàng xoay người lại, kẻ nào đó đã bị đoạt mất hồn phách. Xiêm y tử sắc mềm mại trang nhã, khuôn mặt tươi sáng tựa trăng rằm lại mang theo vẻ trầm ổn băng lãnh, tuy không thể nói là phong hoa tuyệt đại song dung mạo này, khí chất này kết hợp vừa hay khiến nàng thêm vài phần đoan trang tao nhã. Chính là loại cảm giác chỉ cần nhìn vào liền đoán biết được xuất thân không tầm thường, gia môn không phải quyền thế hơn người thì cũng là phú khả địch quốc.

Phụng Kết La tiến đến, hai mắt Hàn Mã Hiên lập tức sáng rực như sao "A La"

"Hàn công tử" Phụng Kết La lịch sự hành lễ, thái độ đối với hắn không hề có nửa điểm quan tâm, kể cả hai tiếng A La này, nàng cũng coi như không nghe thấy.

Tiểu Hà cảm thấy vị công tử bên cạnh khóe miệng hơi rũ xuống, bèn e ngại mở miệng xua tan không khí ngượng ngùng này "Tiểu thư, thiếu gia đã về đây rồi, nếu không còn việc gì tiểu nhân xin lui trước"

Phụng Kết La để tầm mắt rơi trên người Phụng Tử Phàm, hắn ngoại trừ việc ngoan ngoãn gọi nàng một tiếng "tỷ" thì hành vi chẳng toát ra chút nào dáng dấp của một vị thiếu gia.

Hôm nay phụng gia mở đại yến mừng sinh thần phụ thân, hắn lại ngang nhiên trốn gia ngoài, việc này nếu để lọt ra ngoài thì e rằng thể diện phụng gia đều bị ném sạch. Thân là trưởng nữ, nàng tức giận, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Yến tiệc cũng sắp bắt đầu, Hàn công tử mời người ra sảnh chính hội họp cùng các vị đại nhân. Tiểu nữ còn phải giúp tiểu đệ sửa soạn không thể đi cùng người, thất lễ rồi"

Nói xong liền sai hạ nhân dẫn đường đưa Hàn Mã Hiên đi trước, hắn không cam tâm quay lại nhìn nàng, nàng ngược lại cười tươi như hoa, không có vẻ gì lưu luyến. Hắn hết cách, đành ôm một bụng ấm ức rời khỏi.

A La, rốt cục là do nàng ngốc, hay là thực sự không thèm để bổn thiếu gia vào mắt?

...

Phụng Kết La dẫn Phụng Tử Phàm theo lối vào hậu viện trở về phòng. Mặc dù hành lang cách một quãng lại treo một cái đèn lồng, song vì đây là góc khuất nên từ ngoài nhìn vào cũng rất khó để nhìn rõ người bên trong.

"Lát nữa phụ thân tuyên bố việc trọng đại, đệ tốt nhất là ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Đại sự mà thành, chuyện đệ trốn ra ngoài tỷ cũng sẽ không tính toán"

Phụng Tử Phàm thừa biết cái gọi là "đại sự" thực chất chỉ là một cái gông đang chực chờ đeo lên người hắn. Hắn đưa mắt thăm dò ý tứ của Phụng Kết La, nàng ngược lại tỏ ra điềm đạm, tựa hồ trong tâm tưởng không chút gợn sóng nào.

Hắn nhướn mày cười một tiếng, nữ tử đúng là thứ khó hiểu, vừa ban nãy bộ dạng giống như muốn lột da dóc xương kẻ khác, chớp mắt một cái đã biến thành đại tiểu thư ôn nhu trầm mặc.

"Đệ còn cười?" Phụng Kết La đột ngột dừng lại, giọng điệu có phần khác thường

Phụng Tử Phàm sớm đã quen với trạng thái này của nàng, hắn khoanh tay tựa người vào cột, không hề nghĩ ngợi nói một câu "Xưởng hương liệu hoạt động thế nào, chế tác hương liệu ra sao tỷ đều là người rõ nhất. Chức trưởng quản này, tỷ cam tâm giao cho một kẻ không hề có kinh nghiệm ư?"

Phụng Kết La ngoài mặt bình tĩnh, song trong lòng đã có đôi chút xáo trộn. Ngày mà tiểu đệ của nàng tiếp nhận xưởng hương liệu, nàng sẽ phải lui về tư phòng, tìm một đức lang quân, làm một nữ nhân bình thường.

Nàng thực sự cam tâm sao?

"Tỷ chỉ thay đệ gánh vác trách nhiệm này một thời gian. Đệ trưởng thành rồi, tất nhiên phải giao cho đệ"

Phụng Tử Phàm hai mắt dán chặt lên người Phụng Kết La, nàng không nhìn hắn, nói đúng hơn là không dám nhìn hắn. Đại tỷ của hắn trước giờ đều tỏ ra trầm ổn, thực sự lại không phải kiểu người giỏi che giấu cảm xúc. Mỗi lần như vậy, ánh mắt đều cố tình trốn tránh.

"Được rồi! Trong lòng tỷ nghĩ thế nào tỷ rõ nhất"

Phụng Kết La nhìn bàn tay Phụng Tử Phàm đặt trên vai mình, toàn thân bất giác thả lỏng "Có những chuyện nói ra mới giải quyết được. Quan trọng nhất vẫn là ý nguyện của bản thân"

Câu nói này của hắn trong tức khắc khiến nàng không thể động khẩu. Đột nhiên cảm thấy, nam nhân trước mắt sớm đã không còn là một đứa trẻ, ít nhất là nàng nghĩ vậy.

"Quan gia, xin người hãy để tiểu nữ vào trong, tiểu nữ thực sự có chuyện quan trọng muốn thưa với Phụng lão gia"

Giọng nữ nhân khẩn khoản truyền từ cửa sau đến, trong khoảnh khắc đã thu hút sự chú ý của tỷ đệ Phụng gia. Hai người đưa mắt nhìn sang trông thấy một nữ tử gầy gò, mặt mày lấm lem, y phục chằng chịt những vết vá. Nàng ta dùng hết sức bình sinh nhằm thoát khỏi cánh tay rắn chắc của quan binh canh cửa, bộ dạng khẩn trương giống như có người sắp chết vậy.

Phụng Kết La vẫy tay ra hiệu cho một kẻ trong số quan binh, người đó hiểu ý lập tức chạy lại.

"Xảy ra chuyện gì?" Nàng nhíu mày hỏi.

Vị quan binh thành thật khai báo, nữ tử kia tự nhận mình quen biết Phụng lão gia, một mực muốn gặp Phụng lão gia, còn nói chuyện này liên quan đến mạng người không thể chậm trễ.

Phụng Kết La có chút hoài nghi, thân phụ bình thường tuyệt không giao du với kiểu người như vậy. Nếu không phải có điều uẩn khúc thì cũng là làm loạn hòng kiếm chút tiền ăn tiêu. Trông thái độ của nữ nhân kia, khả năng thứ nhất dường như chiếm lợi thế hơn.

"Đưa cho nàng ta ít ngân lượng rồi đuổi đi là được"

Bình thường thì nàng sẽ cho dẫn người vào hỏi chuyện, song hiện giờ đại yến sắp bắt đầu, quan trọng nhất vẫn phải đề phòng mọi bất trắc.

"Khoan! Dẫn nàng ta vào!"

"Tử Phàm, đệ...?" Phụng Kết La khó hiểu nhìn sang Phụng Tử Phàm, hắn rốt cục là đang muốn làm cái gì?

"Phụng lão đầu lại có thể làm quen với một kẻ không quyền không thế, tỷ không cảm thấy hiếu kì sao?" Phụng Tử Phàm để tầm mắt rơi trên người nữ tử lạ mặt, biểu cảm không hề che giấu vẻ thích thú.

Hiếu kì? Nàng đúng là có chút hiếu kì, có điều... "Đại yến sắp bắt đầu rồi, không thể để xảy ra bất kì chuyện gì, chúng ta vẫn nên..."

"Đệ chỉ hỏi nàng ta mấy câu. Tỷ xem, còn có thể xảy ra cái gì?" Phụng Tử Phàm nhanh chóng dập tắt suy nghĩ cố chấp của nàng, đoạn, vỗ vai đại tỷ nói hai tiếng yên tâm.

Sau đó, nàng quả nhiên đã bị hắn khuất phục.

...

"Thiếu gia đại lượng, xin người hãy cho tiểu nữ gặp Phụng lão gia"

Nữ tử lạ mặt quỳ sụp xuống, giọng điệu khẩn khoản tha thiết thực khiến người ta có chút ái ngại.

"Ngươi tên gì? Tại sao lại muốn gặp thân phụ?" Phụng Tử Phàm đỡ nàng ta dậy, hỏi một câu, nàng ta lại không dám mở miệng "Ngươi không nói, bổn thiếu gia cũng không thể giúp ngươi"

Nàng ta ngập ngừng một lúc, cuối cùng đánh liều kể một mạch "Tiểu nữ Khinh Dương, nhà ở phía đông phố Lộ Hà. Thân phụ chơi bạc bên ngoài thua trắng, cùng đường bỏ trốn, thân mẫu chịu không nổi đám người tối ngày kéo đến đòi nợ mà đổ bệnh. Trong nhà cái gì bán được đều bán cả rồi, tiếp tục như vậy, mạng của thân mẫu tiểu nữ sợ rằng..."

"Nhà ngươi thành ra như vậy cũng không phải do Phụng gia, ngươi cố chấp tới đây xin tiền vì cớ gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro