Chương 48: Thần trí ly khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48: Thần trí ly khai

  Tác giả: Peckanhdongdanh  

Không muốn làm cánh hoa rơi trong nước

Đừng để ai vì ai thêm lo lắng

Năm tháng không thể xóa đi những vết sẹo đầy người

Không muốn làm cánh hoa rơi vì tình

Đừng để trái tim giằng xé giữa yêu và hận

Ngày mai trái tim, ai sẽ lang bạt tận chân trời


Phượng Vu Quốc.

Dãy Hoàng Tuyền, nơi mà tên gọi cũng dọa sợ thế nhân. Ngày ngày, tháng tháng, năm này qua năm khác. Nó chưa từng được Hiên Viên gia khai phá trọn vẹn, hai mươi năm một lần, họ sẽ để một số võ giả cạn kiệt thọ nguyên tiến nhập vào địa phương này, nhằm vẽ ra bản đồ Dãy Hoàng Tuyền. Mỗi lần tiến nhập là một tràng máu tanh, bảy, tám người đi, may ra chỉ có một người quay lại với một vài dặm khám phá thêm, có khi còn không ai ra khỏi. 1000 năm qua, Hiên Viên gia chỉ có được nửa bản đồ Dãy Hoàng Tuyền thiếu sót.

Hoàng cung.

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) quan sát bản đồ, mi liễu hơi nhíu. Bản đồ này chỉ nói lên đại khái một số địa hình, chú thích ít ỏi, nơi này quá mức hung hiểm, dù Phượng Y Y (Kim Ngưu) nói cho nàng thêm không ít thông tin, nhưng hiểu biết về Dãy Hoàng Tuyền vẫn không đủ. Nàng thực sự lo lắng cho chính bản thân mình, vào đây, liệu có bước chân ra nổi? Mà có người lại nói rằng chờ nàng.

*Cốc..cốc* Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) quay lại. Nữ nhân vận tử y đang dựa lưng vào cửa gỗ trầm hương. Dung mạo diện tái phù dung (xinh đẹp hơn hoa sen), ánh mắt ôn nhu tựa thủy, phảng phất dương chi bạch ngọc (cao quí, thanh khiết). Tóc dài quá thắt lưng, trên tay là một món đồ tinh xảo xuất chúng. Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không) nhìn gương mặt ngạc nhiên của Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình).

"Hoàng nữ.." Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) biết ý, lập tức hành lễ. Nàng là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ đã được dạy dỗ vô cùng tốt, chưa kể khi còn bé đã từng vào cung cùng công chúa học nghi lễ.

"Vân Khinh, đừng như vậy.. Thật khiến ta khó xử" Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) nhẹ nhàng đỡ Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) dậy, y như lúc nàng còn là Hoàng Quí Phi, nàng cũng đã từng đỡ Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình). Chút quá khứ vụt qua tâm thần khiến nàng bất động trong giây lát.

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) mỉm cười với Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư). Mâu quang hướng về phía đám lão nhân phía sau Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư). Nam có, nữ có, bộ dáng đều già cả, tóc trắng như cước, hàm răng không đầy đủ, ngay cả lông mi cũng biến mất. Xem ra thọ nguyên cũng không còn nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng sống thêm đoạn thời gian nữa.

"Vân Khinh.. Mai chúng ta tới Dãy Hoàng Tuyền thám thính.. Họ sẽ đi cùng chúng ta.." Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) khẽ nói, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng vương nụ cười nhạt.

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) mím môi, bằng trí thông minh của nàng, những người gần đất xa trời, cạn kiệt thọ nguyên kia, họ sẽ là vật mở đường cho ngày mai. Nàng nhìn Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) đầy phức tạp.

"Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì?" Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) lướt qua người Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình), tĩnh lặng ngồi xuống "Họ là người của Hiên Viên gia, họ cần phải vì gia tộc đóng góp... Dù già hay là trẻ"

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) biết Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) là người như thế nào, nếu hôm sau dẫn theo đám hình nhân thế mạng này chỉ sợ Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) sẽ phản đối, gây rối loạn. Mà nàng đối với nữ tử này có vài phần yêu quý, cho nên rất muốn tham khảo chủ ý của Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) trước khi quyết định.

Một lão nhân lên tiếng, giọng nói trầm đục "Cô nương.. Bọn ta không phải kẻ tham sống sợ chết.. Hãy để bọn ta cùng cô tiến vào nơi đó.." lão cười "Duyên với Hiên Viên gia, đến lúc chấm dứt rồi... Hy vọng kiếp sau lại có thể làm một nhân vật trong gia tộc này.."

Thấy sự phân vân trong đáy mắt Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình), lão bà khác lên tiếng "Ta rất yêu thương Thái nữ, mười sáu năm qua, chứng kiến cảnh Thái nữ thành nữ thi, rồi Hoàng nữ hương tiêu ngọc vẫn.. Ta thực muốn đem mạng già này giúp Thái nữ có cơ hội tái sinh.."

"Ta.. Ta" nàng mấp máy. Thực sự nàng vô cùng phân vân. Những người trước mắt, có đáng hy sinh vậy không?

"Trong một gia tộc, luôn có những quy tắc riêng.. Vân Khinh, hy vọng cô hiểu.. Hiên Viên gia chỉ là bất đắc dĩ.." nàng đã tính kĩ, ngày mai sẽ thám thính tình hình Dãy Hoàng Tuyền, để Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) dùng thân thể dò tìm phương hướng Sinh Mệnh Hoa, khi chắc chắn sẽ dùng mọi cách xông vào đoạt Thần hoa.

"Nhưng.."

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) nhìn nàng, nữ nhân này, bản chất thiện lương, nhưng thế gian, thiện lương không thể làm lên việc lớn "Được rồi, các vị lui xuống đi.. Chuẩn bị một phen, sáng mai cùng ta và Vân Khinh cô nương thám thính địa phương kia.." nàng nâng chén trà lên khẽ thổi "Chuẩn bị tốt một chút, đừng làm Hiên Viên gia mặt mũi mất hết..."

Đám lão nhân nhìn nhau rồi lục đục rời đi. Nữ nhân kia, mới ngày nào là tiểu nha đầu ở mạch phụ trong gia tộc, mà giờ lại thành người có thân phận không thể coi thường. Lạnh lùng, tàn nhẫn, hậu nhân của Hiên Viên gia ngày càng trở nên lãnh huyết.

"Hoàng nữ.."

"Ngươi đừng nói gì... Chúng ta nên lấy đại cục làm trọng.. Ngươi là người của Nhật Nguyệt Quốc.. Vân Khinh, ngươi hãy cứ theo kế hoạch của ta đi.."

"Ta biết thân phận của ta... Nhưng, hoàng nữ, người không phải đem theo đám người kia để làm vật thế mạng sao?" nàng nắm tay "Mà ta, ta không thể dẫm đạp nên mạng sống người khác..."

"Vân Khinh.. Ta nói điều này với ngươi, không phải vì ngươi là người Nhật Nguyệt Quốc nên ta bảo hộ kĩ càng.." Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) nhìn Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) "Là vì ta không muốn ngươi bị tổn thương.."

"Cảm ơn người.. Ta biết điều đó.. Ta biết người là người tốt.. Hoàng Quý Phi" Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) bụp miệng lại, nàng mở to mắt nhìn sắc mặt bình thản của Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư). Đoạn quá khứ kia, tại sao nàng lại nhắc lại.

"Mai chỉ là thám thính bình thường, chưa coi là tiến nhập.. Ta mang họ đi là phòng trừ vạn nhất..." nàng hơi ngập ngừng nói.

"....."

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) nhận thấy bản thân thất thố, miệng cười ôn nhu "Khuya rồi, Vân Khinh nghỉ sớm.. Mai chúng ta đi thám thính trước..." quay lưng đi, ánh mắt là cả bầu trời thất vọng.

"Hoàng nữ, người cũng giữ gìn sức khỏe"

Phượng Vu Quốc.

Dãy Hoàng Tuyền.

Đoàn người tất cả vận hắc y, thú sủng xé gió lao tới Dãy Hoàng Tuyền. Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) dẫn đầu đoàn người, vạt áo khẽ bay, thân hình thon dài linh động, mái tóc dài cột gọn đằng sau, thân khinh như yến (người đẹp như yến). Bên cạnh là Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình), dù vận hắc y, nhưng thần thái lại nhu mỹ phiêu dật (dịu dàng tự nhiên), nàng tựa như nhược liễu phù phong (liễu rủ trong gió), xinh đẹp tựa tinh linh.

"Hoàng nữ đại nhân.. Địa phương trước mắt sương mù che khuất tầm nhìn.. Chúng ta hãy để sủng thú đi xuống.. Vạn nhất.."

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) giơ tay lên. Ánh mắt lạnh lẽo.

Hạ nhân kia hiểu chuyện cúi người với nàng một cái rồi quay ra sau "Hoàng nữ có lệnh.. Tất cả mau chóng hạ xuống ven Dãy Hoàng Tuyền.."

Mau chóng hạ xuống, không thanh không sắc. Tựa như làn khói vô tình ghé qua. Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) lần đầu tham gia loại chuyện như này, không khỏi trầm trồ, kinh hãi trước thế lực thực sự mỗi gia tộc lớn.

"Vân Khinh.. Đây chỉ là bên ngoài của Dãy Hoàng Tuyền.. Ngươi hãy dùng thân thể cảm ứng vạn vật.. Biết đâu có thể nhìn ra Sinh Mệnh Hoa" Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) nói. Đám lão nhân xung quanh như nhận mệnh, chủ động tạo thành vòng bảo hộ xung quanh Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình), ngay cả con ruồi cũng khó lọt.

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) gật đầu. Nàng thả hồn theo gió, Chân nguyên trong cơ thể rục rịch nhảy múa trong kinh mạch, làn da trong suốt, người ngoài có thể nhìn thấy cả mạch máu. Con xích điệp trên trán khẽ động, lập tức bay vút ra bên ngoài, xung quanh Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) xuất hiện hàng vạn tia khí nguyên dao động.

Sinh Mệnh Hoa trong u cốc chợt lóe sáng. Sinh cơ bừng bừng, phun nạp tinh hoa mặt trăng cùng mặt trời hàng trăm năm qua. Loài cây này không ngờ lại có thần trí ít ỏi [Chủ nhân]. Nó nhanh chóng hóa thành một con bạch điệp bay vút ra khỏi u cốc.

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) cảm nhận sự chuyển động chậm chạp của nơi này, tuế nguyệt (năm tháng) xoay vần, sinh tử luân hồi. Mọi người đều cảm nhận được luồng khí tức tang thương đang bị Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) dẫn động tới đây. Tựa như thế gian bên ngoài đã trải qua hàng vạn năm, tựa như một thời khắc ở đây bằng ngàn năm bên ngoài.

Địa phương này, trong lòng nàng dường như cảm thấy bất an, nàng là Thánh Linh thể, linh giác tuyệt đối sắc bén. Rốt cuộc nơi này ẩn giấu thứ gì, ban đầu nghĩ là sẽ có hung hiểm phát sinh, nhưng thời gian trôi qua đã phủ định sự phỏng đoán đó của nàng.

Thật ra, nói cảm giác bất an là sai, mà do chính tâm linh nàng thấy quen thuộc từ ngàn năm trước đọng lại. Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) mơ hồ cảm thấy có cái gì đó đang kêu gọi nàng, không những thế, tiếng gọi đó cùng tâm linh nàng phát sinh sự cộng hưởng, càng khiến cho nàng thêm phần hoang mang.

Thời gian trôi qua, tiếng gọi ấy càng lúc càng mạnh mẽ, như muốn mang theo linh hồn nàng rời đi chốn này. Nàng giật mình, phát hiện thần trí từ lúc nào đã hóa thành một luồng quang mang nhàn nhạt. Cơ thể vẫn bên dưới, mà thần trí nàng lại lơ lửng như phi thăng.

Lúc này, nàng dần yên tĩnh lại, cảm ứng rõ tiếng gọi từ sâu trong Dãy Hoàng Tuyền "Linh Đip h pháp"

Lòng nàng rối như tơ vò, thân thể đột nhiên xuất hiện tình trạng thần trí ly khai thần bí.

[A..] Nàng kêu lên. Thần trí bị một sức mạnh vô hình tóm lấy đưa vào khoảng không kì lạ.

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) mở mắt. Trước mặt là một di tích xa xưa, rảo bước đến cái hồ cạn khô, nước sông vừa vặn chảy theo hướng khác. Nàng lắc đầu, thần trí đứng ở nơi mông lung. Từng luồng thanh âm kì lạ phảng phất tới.

"Vân Uyn.."

"N thn đin h.."

"Ngươi không cn quỳ như vy.. Thiên Mng h pháp giam ngươi ba năm cũng là mun tt cho ngươi..."

"Vân Uyn hiu rõ ti nghip mình gây nên, thn chưa bao gi oán trách Thiên Mng h pháp mt li.. Ch là trách bn thân ngông cung vô li..."

"Vân Uyn, nếu ngươi không th Hc Phượng thì cũng có k khác thôi.. Không cn t trách bn thân... Ngươi là mt trong ngũ đi h pháp ca ta, trách nhim ln lao.. Ta hy vng ngươi có th dùng hết sc lc gi an bình cho nhân gian, tuyt đi đng đ s vic kia xy ra thêm mt ln nào na.."

"Vân Uyn rõ.."

"Ta tng ngươi gc Bt T Thn Dược Bách Đip Chi Phượng.. Nó chính là con cưng ca đi đo, được thiên đa ưu ái ban cho kh năng Bt T, nó cũng là vt thông linh ca Nguyên Lc thế gian.. Nó s giúp ngươi mnh hơn.."

"N thn.. Ngc Liên Vân Uyn cm thy không xng, k ti đ mi được phóng thích như thn, không nên được hưởng ân hu như vy... N thn hãy ban cho người khác xng đáng hơn thn..."

"Ngươi là k hu tình nht trong ngũ đi h pháp, bn cht lương thin, li hay mm lòng.. Bách Đip Chi Phượng kia có kh năng thu hi kí c, gt b tình cm.. Có nhng th, nên quên đi thì hơn.."

"N thn.."

Nguyệt quang như thủy, vạn vật yên tĩnh, đối thoại biến mất. Chỉ còn lại mình nàng giữa hồ. Hình ảnh con cá vàng dưới hồ nước đang cứu một con chim sẻ, nhẹ nhàng đưa nó lên bờ gần nhất hiện lên rồi chợt biến mất.

Trong lòng Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) cực kỳ trống rỗng, cảnh sắc này vô cùng quen thuộc. Nàng nhắm mắt lại, tựa như có thể cảm giác được cành cây, ngọn cỏ xung quanh đang lay động. Nàng nhìn thấy hai chú chim đang chăm chút đàn con trên ổ nhỏ, nhìn thấy một con rắn đang thò đầu ra ngoài, nhìn thấy cả một đôi mắt đỏ đang chằm chằm nhìn nàng từ xa,...

Tuy nàng đã nhắm mắt, nhưng cảnh vật xung quanh như khắc họa rõ nét trong trí óc của nàng, trong lúc cực kì yên tĩnh, nàng đã hòa nhập với thiên địa nơi đây, tất cả mọi sự vận động nhẹ nhất xung quanh nàng cũng có thể cảm nhận được.

Nàng chợt mở mắt, mâu quang hướng về phía xa, đối diện với ánh mắt kia. Con bạch điệp cánh phượng đang bay, tiếng đập cánh như có như không truyền đến tâm trí nàng. Kéo thần trí nàng về lại thân thể.

[Chủ nhân.. Cẩn thận]

Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình) sợ hãi tỉnh dậy. Tay trái lau mồ hôi trên trán, gương mặt vẫn là sự hoảng sợ rõ ràng, đôi mắt đỏ kia, là thứ gì, nàng cảm giác, nó đã theo dõi nàng rất lâu.

"Vân Khinh.. Ngươi sao vậy?" Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) ngạc nhiên hỏi.

"Không sao... Chỉ là trong lúc cảm ứng gặp phải chút bất biến" nàng trả lời qua quít rồi nhẹ giọng "Ta thấy một con bạch điệp cánh phượng.. Ngoài ra mọi sự đều bình thường.. Ta có thể cùng nó tương thông.. À, à.. Ta có thể cảm nhận nó, nó tồn tại trong Dãy Hoàng Tuyền.." nàng hơi chột dạ vì lỡ lời.

"Sinh Mệnh Hoa chính là con bạch điệp cánh phượng.. Nó là thần dược sinh ra thần trí, có thể ảo hóa thành hình dáng bạch điệp tùy ý di chuyển" Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) trầm ngâm "Nghe nói, nó là một gốc thần dược bên cạnh Linh Điệp hộ pháp"

"Vậy sao?" nàng hồi tưởng lại sự việc lúc nãy. Dường chính con bạch điệp kia đã giúp nàng cảm nhận vạn vật và phát giác ra kẻ đang ngầm theo dõi nàng từ xa. Chẳng lẽ nàng là Linh Điệp hộ pháp nên nó mới trợ giúp chủ nhân cũ là nàng. Và nữ thần rốt cuộc là ai? Khi nàng thành Hộ pháp cũng đã tự lập lời thề với người này, còn Ngọc Liên Vân Uyển??

"Chúng ta trở về..."

Hiên Viên Yên Đan (Song Ngư) nhìn biểu tình Mục Nhã Vân Khinh (Thiên Bình). Dường như nàng ta còn giấu diếm điều gì đó. Xem ra, nữ nhân kia không đơn giản như bề ngoài.

Hang động – nơi mà Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) và Vân Tường (Thần Nông) trú chân yên tĩnh kì lạ, dường như nó đã thế cả vạn năm, dù thế sự xoay vần hay nhật nguyệt đảo lộn, nó vẫn sẽ như vậy..

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) đã dần quen với cuộc sống không thể nhìn và không thể nghe. Nàng trở nên kiệm lời và trầm ổn hơn. Mọi sự vật xung quanh nàng đều dùng tay cảm nhận cho thật kĩ, cố gắng khắc họa nó trong thần trí, tự mình tạo ra không gian ảo tưởng.

Vân Tường (Thần Nông) luôn nhìn nàng, ánh mắt hắn không rời khỏi nàng một khắc. Bóng hồng chật vật tự mình xoay sở, nàng ít khi nhờ đến trợ giúp từ hắn. Mọi sự đều là nàng tự mình làm.

Nàng đang loay hoay cạnh một gốc cây nhỏ bèn ngồi xuống, thanh âm nhỏ bé "Nhất định phải tự làm, không được nhờ đến ai.."

Một bàn tay nắm lấy tay nàng [Không cần như vậy.. Cô có thể nhờ ta..] Vân Tường (Thần Nông) ngồi bên nàng đã rất lâu. Sợ rằng trong lúc nàng bất cẩn mà vấp ngã, nên hắn luôn theo sát nàng.

"Niệm.. Ta rất cảm ơn ngươi.. Nhưng hãy để ta tự làm.. Ta không muốn mình thành kẻ vô dụng.. Ta có thể tự đứng dậy sau khi vấp ngã mà không cần ai đỡ.."

"Công chúa, việc gì nàng phải như vậy.. Ta chưa bao giờ xem nàng là kẻ vô dụng.. Trong lòng ta, nàng luôn là tài giỏi nhất..."

Lãnh Dạ Thi (Xử Nữ) không nghe thấy câu nói kia, nàng di chuyển ra chỗ khác.

"Có lẽ công chúa, nàng đói rồi.. Ta phải đi kiếm thứ gì cho nàng ăn" Vân Tường (Thần Nông) đứng lên, lưu luyến nhìn nàng "Nhanh chóng, nhanh chóng ra khỏi đây..."

����>

Nàng vẫn chú tâm khắc họa hình dáng đoạn đường kia, miệng lẩm bẩm "Dạ Ngọc.. Ta rất muốn lúc này có thể bên chàng tùy ý làm nũng.. Dạ Ngọc, ta nhớ chàng.." bàn tay khẽ chạm vào lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro