#Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~oOo~

Ban đêm lặng lẽ mà tĩnh mịch.

Ánh trăng đỏ tươi màu máu chiếu xuống mặt đất thứ ánh sáng chết chóc. Ánh trăng phủ xuống những toà nhà cao tầng, tạo ra những bóng đen trải dài trên mặt đất âm u. Gió mơn man khẽ thổi, mang theo hương vị máu tươi nhàn nhạt.

Ở giữa một vùng hoang vu hẻo lánh, một đám huyết tộc đang cuồng hoan thưởng thức bữa tiệc của chính mình. Những tiếng cười khàn đục phát ra ở khắp mọi nơi.  Từng tiếng cắn nuốt vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch khiến cho mọi thứ nơi đây càng trở nên rợn ngợp.

Máu tươi đem đất đai xung quanh nhuộm đỏ, những cái xác bị vứt bỏ nằm la liệt trên những vũng máu. Hốc mắt của những cái xác trũng sâu, đôi đồng tử mở to giống như họ đã phải chịu điều gì hết sức đáng sợ trước khi chết.

"Mau! Bên kia!"

Tiếng bước chân gấp rút nện trên nền đất ẩm thấp. Tiếng lách cách khi lên cò súng vang lên trong đêm tối lại trở nên đặc biệt rõ ràng.

Chàng trai bước ra từ trong một góc khuất âm u nào đó, mái tóc màu nắng dưới ánh trăng dường như phát sáng. Chiếc huy hiệu màu bạc đeo trên ngực trái của chàng trai khẽ loé lên tia sáng sắc lạnh.

"Thợ săn!" Một tên trong đám huyết tộc kêu lên, máu tươi chưa kịp nuốt hết từ trong miệng hắn chảy ra, nhiễm đỏ đôi môi nhợt nhạt tái màu, cũng để lộ ra đôi răng nanh cực kỳ sắc nhọn. Khuôn mặt kia gầy gò đến hốc hác, đôi mắt trũng sâu, thâm quầng. Quần áo trên người hắn cũng vô cùng bẩn thỉu, đôi chỗ còn dính máu đã khô lại, ố thành màu nâu xỉn.

Đám huyết tộc đang cuồng hoan nghe thấy thế thì lập tức dừng lại, đôi mắt đỏ tươi màu máu tràn ngập hoảng loạn nhìn người vừa mới xuất hiện.

Thợ săn quỷ hút máu cấp S - Lãnh Song Tử.

"Cấp E?" Sau lưng đám huyết tộc vang lên một tiếng nói tràn đầy nghi hoặc, tựa như khó tin.

Đám người nghiêng đầu về phía phát ra giọng nói, liền nhìn thấy một chàng trai với vẻ ngoài y hệt chàng trai vừa nãy. Cậu ta đang nghi hoặc nhìn về phía bọn họ, khoé môi xinh đẹp khẽ cong lên một nụ cười khẽ.

Sống lưng đám quỷ hút máu trở nên lạnh toát, gương mặt méo mó cũng càng trở nên tái nhợt.

Người vừa mới xuất hiện cũng là một thợ săn quỷ hút máu cấp S - Lãnh Kim Ngưu.

"Không, là cấp D." Song Tử lên cò súng trong tay, không chần chừ một giây mà giơ súng chỉ về phía đám huyết tộc.

Dưới ánh trăng đỏ tươi, báng súng màu bạc tựa như đang phát sáng. Ở đó, khắc rõ hình một bông hoa anh đào năm cánh xinh đẹp.

"Pằng-" viên đạn bạc từ trong họng súng bay ra, xé gió mà lao đến, chuẩn xác ghim vào một tên huyết tộc đang có ý định chạy trốn. Tên huyết tộc ngã ra đất, thống khổ kêu gào từng cơn đau đớn. Nơi viên đạn ghim vào bắt đầu bốc cháy, không ngừng lan rộng ra.

Đám huyết tộc giống như thú non bị vây khốn, vùng vẫy gào thét trong tuyệt vọng. Từng tiếng thét thê lương mà bén nhọn đâm vào màng nhĩ, khiến đầu óc người nghe cảm thấy choáng váng.

Đột nhiên, ở giữa đám huyết tộc xuất hiện một tia sáng. Một tinh đồ (*) bốn cánh chậm rãi hiện ra, bao phủ cả đám huyết tộc. Ánh sáng màu lam lạnh lẽo lan toả, khiến cho người nhìn vào cảm thấy cực kỳ áp lực. Tinh đồ càng ngày càng phát ra ánh sáng mạnh mẽ, cuối cùng nó nổ tung.

(*) tinh đồ: trận pháp hình ngôi sao.

Máu tươi từ bên trong tinh đồ văng ra, nhuộm đỏ cả khu đất, bám lên trên những ngọn cỏ xanh mượt, tạo thành điểm nhấn thị giác cực mạnh. Mùi máu tươi tanh nồng lờn vờn trong không khí, mãi không tiêu tán.

"Thú vị." Kim Ngưu câu môi cười khẽ một tiếng. Tiếng cười của anh trong trẻo mà thanh thuý nhưng lại khiến người khác nghe ra hàn ý ẩn sâu bên trong.

Trước mặt bọn họ đột ngột xuất hiện thêm một người, mái tóc màu nâu mềm mại dưới ánh trăng như nhuộm thêm sắc đỏ, đôi đồng tử màu trà ánh lên sự lạnh lẽo.

"Cậu đến muộn rồi." Song Tử nhìn người vừa xuất hiện, cong môi cười khẽ.

"Không muộn, vừa kịp lúc."

Bảo Bình không nhanh không chậm lên tiếng, ánh mắt từ nãy đến giờ vẫn chưa từng rời khỏi tinh đồ kia. Trong tinh đồ dần dần hiện lên một bóng người, mờ ảo không chân thực, rồi dần dần rõ ràng. Một tiếng thét dài vang lên, huyết tộc trong tinh đồ lao đến.

Tay của Bảo Bình khẽ động một cái, một dòng nước từ trên không trung đột ngột xuất hiện, lao thẳng đến chỗ huyết tộc. Dòng nước kia sắc tựa như dao, những nơi nó đi qua đều để lại vệt cắt bén nhọn kéo dài.

"Đây là?" Kim Ngưu hứng thú nhìn một màn trước mắt, quay qua hỏi Bảo Bình.

"Những Huyết tộc cấp D lúc nãy, dùng sinh mạng để triệu hồi một Huyết tộc có sức mạnh lớn hơn." Bảo Bình khẽ chuyển tay, dòng nước đột ngột chuyển động cắt ngang qua người Huyết tộc vừa nãy làm hai mảnh. Dòng nước bị máu tươi hoà thành màu hồng lập lờ đột ngột vỡ tung trên không trung.

Những Huyết tộc cấp thấp có thể dùng tính mạng  của mình, cùng nhau triệu hồi ra một Huyết tộc cấp cao hơn. Đây là huyết tế, là một trong những khế ước cấp thấp nhất của Huyết tộc.

Ánh trăng màu đỏ tựa như máu, chiếu lên thân hình của ba người tạo thành những cái bóng thật dài kéo lê trên mặt đất.

~oOo~

Trên một mảnh đất cằn cỗi trên không trung, một tòa lâu đài u ám với những đường tơ nhện giăng mắc chằng chịt khắp nơi.

Tòa lâu đài với màu đen hắc ám bao trùm, nhìn từ xa đã phải mấy trăm niên đại trôi qua. Những đường nứt vỡ kéo dài từ đỉnh lâu đài kéo xuống, tựa như chỉ cần khẽ đẩy nhẹ, toà lâu đài sẽ không có sức chống cự mà đổ xuống. Hoa tường vi đỏ tươi màu máu lan ra thật rộng, phủ kín các cánh cửa của lâu đài, từng đóa, từng đóa đỏ rực rỡ tựa máu tươi.

"Trăng máu." Thiên Bình dựa người vào cửa sổ của lâu đài, nhìn lên ánh trăng đỏ rực tựa máu đang chiếu xuống thứ ánh sáng chết chóc khắp lục địa nơi đây "Chắc hẳn là điện hạ sắp tỉnh dậy sau giấc ngủ dài ba trăm năm."

Khi nhắc đến hai chữ "điện hạ", thanh âm của Thiên Bình hạ thấp một chút, trầm thấp nghe không ra cảm xúc ẩn giấu trong đó.

Ánh trăng màu đỏ tươi, nhàn nhạt tựa như máu, mang đến sự chết chóc cho vạn vật. Một vài chú dơi con nhỏ bé hoảng loạn bay trong lâu đài, va đập khắp nơi vào những chiếc đèn treo tường cũ kĩ. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo lắc lư chao đảo làm cho không gian nơi đây càng trở nên u ám tối tăm.

Hoa tường vi đỏ tươi màu máu bao kín cửa sổ đột ngột vươn những bông hoa rực rỡ đỡ lấy những chú rơi con non nớt đang chậm chạp rơi xuống dưới đất.

"Tỉnh lại rồi? Thế mà cô ta lại tỉnh lại vào lúc này?" Bạch Dương cầm một ly máu trên tay, cô nhìn theo ánh mắt của Thiên Bình ngay lập tức thấy vầng trăng đỏ tươi tròn vành vạnh kia, đôi môi đỏ hồng căng mọng khẽ vẽ lên một nụ cười đầy quỷ dị.

Mái tóc màu hung đỏ của cô bị cơn gió ngoài cửa sổ kéo tung, từng lọn tóc xoã ra trên lưng, nhẹ nhàng lay động. Một đóa hoa tường vi men theo bờ tường nứt vỡ, bò tới bên cạnh Bạch Dương, vươn ra những bông hoa mang màu đỏ máu quỷ dị chạm vào mái tóc của cô.

"Vút-" tiếng vật sắc nhọn xé rách không khí lao đến. Bạch Dương giơ tay bắt lấy cành hoa hồng kiều diễm với những chiếc gai sắc nhọn đang phóng về phía mình.

Bàn tay của cô trắng nõn, màu da có chút tái nhợt không có huyết sắc của người sống siết chặt vào thân cành hoa. Gai nhọn sắc bén cắm sâu vào da thịt, máu đỏ tươi trượt theo thân cành mà nhỏ xuống từng cánh hoa. Bông hồng kiều diễm càng tăng thêm vẻ đẹp hắc ám ma mị, từng cánh hoa càng nở rộ rực rỡ hơn. Dưới ánh trăng màu máu đỏ tươi, bông hồng tựa như một loại bùa chú, dẫn dụ người khác lâm sâu vào trong hắc ám vô tận không lối thoát.

Sư Tử chậm chạp đi ra từ trong bóng tối. Mái tóc màu nâu hạt dẻ buông xoã sau lưng, khẽ lắc lư bao trọn lấy đường cong duyên dáng của cơ thể. Đôi mắt đỏ tươi như viên ngọc quý được khảm nạm tinh tế nhìn bông hoa hồng càng trở nên tươi đẹp kiều diễm trên tay Bạch Dương. Cô nhỏ giọng thì thầm một câu không rõ nghĩa, môi mọng căng đỏ khẽ kéo lên một nụ cười đầy mê hoặc, tựa như hồ yêu thành tinh câu hồn đoạt phách người khác.

Cự Giải ngồi im lặng trên chiếc ghế làm bằng xương trắng và đầu lâu cách đó không xa, bàn tay nhỏ bé xinh đẹp khẽ lắc lư chiếc ly trong tay. Chất lỏng đỏ tươi lóng lánh trong ly không ngừng dao động lên xuống theo động tác của cô. Đôi mắt mang màu huyết dụ nhìn chằm chằm vào dòng máu nóng hổi đỏ tươi trong ly rượu, thỉnh thoảng cô lại khẽ nhấp một ngụm. Khuôn mặt xinh đẹp nở ra một nụ cười ngọt ngào nhưng cô hoàn toàn không xen vào câu chuyện của họ.

Song Ngư ngồi bên cạnh Cự Giải, đang ôm lấy một chiếc gối hình quả bí ngô, đôi mắt to tròn ngập nước lúng liếng nhìn sang từng người một đầy e dè, thanh âm nhỏ bé vụn vặt vang lên:

"Điện hạ sắp tỉnh rồi sao?"

"Đúng vậy, có lẽ sẽ nhanh thôi." Thiên Bình nghiêng đầu nhìn sang hai cô em gái út ngồi cách đó không xa, một kẻ thờ ơ nghịch ngợm ly máu, một kẻ thì đang nhút nhát uống từng hớp máu một, cười nhàn nhạt. Nụ cười kia có chút khó hiểu, tựa như châm biếm, nhưng nhìn kỹ thì lại không phải.

Song Ngư nhìn thấy nụ cười của Thiên Bình, cảm thấy da đầu của bản thân tê dại từng mảnh, nước mắt trong vắt chậm chạp lăn xuống gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần.

"Khóc? Ai làm gì cô mà cô khóc?" Bạch Dương đối với cô em gái mang huyết thống thuần huyết mà sức mạnh chỉ ngang với quý tộc này vô cùng không hài lòng. Cô bé này từ khi sinh ra đã yếu ớt, lại còn hay khóc lóc, bản tính thì nhút nhát đơn thuần, hoàn toàn không có một chút bản lĩnh của Huyết tộc bọn họ.

Ngay cả Cự Giải là một kẻ dị loại mà sức mạnh cũng là cấp S, vậy mà Song Ngư đường đường là một vampire thuần huyết lại yếu ớt đến mức đáng thương.

"Em... em xin lỗi!" Song Ngư ngập ngừng nói lời xin lỗi, thanh âm cũng tràn ngập sự sợ hãi đối với bọn họ.

Cự Giải ngồi bên cạnh đặt ly máu đã uống cạn xuống mặt bàn, nhấc giày cao gót rời khỏi nơi đây. Không khí nơi đây khiến cho cô có cảm giác không thoải mái, vẫn là khí trời rét lạnh ngoài kia thư thái hơn.

"Chậc, từ khi điện hạ ngủ say, nơi đây đã không còn tôn ti trật tự gì nữa rồi!" Sư Tử buông lời châm chích rồi cũng không thèm đoái hoài gì tới biểu cảm của mọi người, hóa thân rồi biến mất trong bóng đêm vô tận.

Thỉnh thoảng trong bóng đêm đen dày đặc ngoài kia vang lên từng tiếng gào thét thê lương vô cùng ghê rợn.

Thiên Bình nhún vai nhìn sâu vào trong bóng đêm dày đặc ma mị đầy dụ hoặc kia. Cô cất bước rời khỏi căn phòng được trang trí tỉ mỉ xa hoa này, nghiêng đầu nhìn vào hành lang sâu hun hút vô tận, vẫn là nên đợi Huyết tộc Vương tỉnh dậy rồi tính đi.

Còn lại Bạch Dương trong căn phòng này, Song Ngư càng cố gắng đè thấp sự tồn tại của mình hơn. Cô cúi người thật thấp, vùi thật sâu vào trong chiếc ghế làm bằng xương trắng kia.

Bạch Dương nhìn thấy cũng chỉ khẽ lắc đầu, nện giày cao gót lộp cộp trên mặt đất rời khỏi nơi đây.

Song Ngư nhìn theo bóng dáng đã khuất của Bạch Dương trong hành lang tối tăm lạnh lẽo, từng ngón tay bám chặt vào chiếc gối ôm làm cho nó trở nên biến dạng nhăn nhúm thành một đoàn. Nước mắt không tự chủ rơi xuống lách tách trên mặt đất lạnh băng.

"Em gái, khóc cái gì chứ?" thanh âm kiều mị đến tận xương tủy rót sâu vào trong tai của cô. Một ngón tay thon dài mảnh khảnh tinh xảo nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt nhỏ nhắn.

Thiếu nữ xinh đẹp tinh xảo như một con búp bê được cất giấu trong tủ kính, bao bọc vô cùng kỹ càng. Mái tóc màu bạch kim thật dài xoã tung, theo từng động tác của cô mà khẽ lắc lư lên xuống có nhịp điệu. Đôi đồng tử đỏ tươi màu huyết dụ chất đầy ý cười nhu hoà nhưng nhìn kỹ trong đó lại là từng lớp băng tuyết kết chặt lại với nhau, rét lạnh đến cực điểm.

"Điện hạ!" Song Ngư thấy người vừa mới xuất hiện thì như túm được cọng rơm cứu mạng mà nhào vào lòng người noẹ, thanh âm nức nở nghẹn ngào đầy kìm nén.

"Suỵt." Xử Nữ đưa ngón trỏ đặt lên trên đôi môi đỏ hồng căng mọng, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập ý cười ôn nhu, thanh âm thanh lãnh mà tràn đầy kiều mị "Ngoan. Không được khóc."

"Vâng..." Song Ngư cố nén tiếng khóc của bản thân, vành mắt hoe đỏ tựa như là nín nhịn đến đau cả mắt. Thanh âm của cô vụn vặt, nếu không để ý kĩ thì hầu như không thể nghe thấy gì.

"Vậy mới ngoan." Xử Nữ cười ngọt ngào tựa như thiên sứ nhưng lại làm cho da đầu Song Ngư tê dại thành từng mảnh.

Xử Nữ là Nữ vương của Huyết tộc, thủ đoạn thâm sâu khó dò, kế sách đối phó người khác lại không thiếu. Bình thường cô luôn mang một bộ đang thiếu nữ xinh xắn thanh thuần động lòng người, nhưng chỉ cần khẽ chớp mắt, người thiếu nữ xinh đẹp tựa thiên sứ đó có thể hoá thành ác quỷ, độc ác máu lạnh đến nỗi khó ai có thể sánh nổi.

Ở trong Huyết tộc, người Song Ngư thân nhất, kính nể nhất chính là Xử Nữ nhưng mà người cô sợ hãi nhất cũng chính là Xử Nữ.

Xử Nữ mỉm cười ngọt ngào nhìn Song Ngư rời khỏi căn phòng này, xong cô mới quay ra nhìn vầng trăng đỏ tươi màu máu treo bên ngoài khung cửa sổ. Thứ ánh sáng chết chóc bao trùm lên toàn bộ cơ thể của cô, hoà lẫn cô vào sâu trong bóng đêm hắc ám.

Từng cành hoa tường vi đỏ tươi men theo ánh trăng, tiến dần về phía cô. Xử Nữ đưa tay chạm vào chùm hoa tường vi đỏ rực rỡ tựa máu tươi, ngón tay xinh đẹp mà trắng xanh càng trở nên nổi bật trong sắc đỏ yêu dã của loài hoa tường vi. Hoa tường vi giống như yêu thích việc bị cô đụng chạm, càng vui vẻ mà quấn quýt lấy đầu ngón tay của cô.

Xử Nữ nhìn cành hoa tường vi đang quấn quanh cổ tay mình, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Sau cuộc chiến với nhân loại và thợ săn quỷ hút máu, sức mạnh của cô bị suy yếu, yếu đến nỗi một con người bình thường cũng có thể ra tay giết chết cô. Để phục hồi, cô mới lựa chọn hình thức ngủ say, nhưng không biết tại sao cô lại đột nhiên tỉnh lại, tựa hồ sắp có chuyện xảy ra.

"Đói..." thanh âm của Xử Nữ có chút suy yếu. Ngủ say hơn 300 năm, một giọt máu cô cũng chưa từng được nếm qua. Cảm giác cồn cào trào lên, làm cho cô cảm thấy cả người suy yếu.

Đói. Thật đói. Mùi máu thật thơm, thật ngon miệng, muốn ăn.

Xử Nữ nương theo hương vị máu tươi đặc biệt thơm ngon mà rời khỏi lâu đài, đi qua kết giới tiến vào thế giới của nhân loại.

Đói! Đói quá! Muốn ăn!

Máu tươi của hắn thật thơm làm sao, thật ngọt.

Xử Nữ nuốt nước bọt, đi theo phía sau một chàng trai vào sâu trong một ngõ hẻm tối tăm.

Đói! Muốn ăn!!

Dường như Xử Nữ bị cơn đói chi phối, nhìn mạch máu nhảy lên trước mặt của bản thân, hương vị máu tươi thơm ngọt kích thích cô. Cô hoàn toàn không khống chế nổi ham muốn muốn uống máu của anh ta. Cô kéo chàng trai đó lại, đè ép anh ta vào bức tường vụn lở sau lưng kia, răng nanh không một lời báo trước cọ xát trên chiếc cần cổ trắng mịn, xé rách làn da non mềm, máu tươi trào ra theo vết cắn.

Cô tham lam uống từng ngụm, mùi vị thơm ngọt lan tràn trong khoang miệng. Hương vị máu tươi tựa như mật đào thơm mọng, ngọt ngào khiến người khác mê say.

Âm thanh cắn nuốt vang lên trong đêm tối cực kỳ rõ ràng...

Thiên Yết suy yếu đến nỗi không có sức đẩy người đang đè phía trên mình ra, bàn tay yếu ớt chống đỡ. Anh cố phản kháng nhưng toàn thân suy yếu hoàn toàn không thể đẩy Xử Nữ ra. Rõ ràng anh không bị thương thế nhưng một chút sức lực cũng không có, tựa như bị một lực lượng nào đó hút cạn.

Âm thanh cắn nuốt dừng lại, chiếc lưỡi lạnh băng ma sát trên vết cắn, máu lập tức dừng chảy. Trong bóng đêm đen đặc, Xử Nữ dương mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, chiếc lưỡi nhỏ khẽ liếm liếm đôi môi của mình. Người này thế mà lại là một thiên thần?

"Thức ăn nhỏ, ngươi thật ngọt ngào đấy." Xử Nữ nở một nụ cười, thanh âm trầm thấp kiều mị tận xương tuỷ vang lên bên tai của Thiến Yết.

Thiên Yết dưới ánh trăng yếu ớt trong đêm tối cố gắng nắm bắt từng đường nét khuôn mặt của cô. Ánh mắt anh dừng lại trên mái tóc bạch kim của cô, trong nội tâm tràn đầy khiếp sợ...

Nữ vương của Huyết tộc? Sao cô ta lại ở đây?

Thiên Yết muốn niệm một câu thần chú, nhưng lúc này môi anh lại bị một đôi môi mềm mại chặn lại, khiến cho câu thần chú đọc được nửa chừng thì ngắt quãng. Đôi môi kia mềm mại mà mát lạnh, còn mang theo một tia hương vị máu tươi ngọt ngào, là vị máu của anh.

Thiên Yết trợn mắt nhìn người con gái đang không yên phận mà càn rỡ bản thân, khuôn mặt của anh đỏ bừng không biết là bởi vì xấu hổ hay tức giận.

"Điểm tâm nhỏ, gặp lại sau." Xử Nữ đặt nhẹ ngón tay lên khoé môi, câu môi cười ngọt ngào rồi lập tức thuấn di rời đi.

Thiên Yết đưa tay đặt lên khoé môi của bản thân, trong đáy mắt không rõ là cảm xúc gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro