Chương 9: Bí mật bị kiếp trước vùi lấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói của Tần đế nói ra khiến mọi người một lần nữa đổ dồn ánh mắt về phía Xử Nữ. Phía trước những cánh hoa tường vy đang dần chìm vào biển lửa là một thiếu nữ đang mỉn cười khuynh thành. "Phượng hoàng lửa!" Lửa ngày càng bốc cháy dữ dội, có người còn nhìn thấy một con phượng hoàng lửa đang cố gắng bay lên bầu trời xanh...Ma Kết nhìn nữ tử khuynh thành trước mặt mình kẽ cười 'Nữ tử này quả rất đẹp!'

Xử Nữ không biết có một ánh mắt đang ngưng đọng trên người nàng....

Yến tiệc kết thúc nàng nhanh chóng về đến Nhạc gia, vừa về đến nàng đã nghe nói thanh Trúc đã bị đuổi khỏi Nhạc gia còn Nhạc Tử Dung thì đang dưỡng thương trong phòng. Xử Nữ nhếch lên một nụ cười nhạt 'Nhạc Tử Dung là do ngươi tự làm tự chịu'.

2 tuần sau...

Thân thể Nhạc Tử Dung không sai biệt lắm đã tốt lên, từ sau khi bị hoàng hậu trách phạt, nàng vẫn luôn ở đây dưỡng bệnh.Từ sau khi Thanh Trúc bị đánh đuổi ra ngoài, tâm phúc bên người của nàng liền thiếu hụt, việc truyền tin tạm thời giao cho Thanh Cúc. Cũng may thân thể chính mình rốt cục cũng tốt. Hừ, lần này mặc dù bị thương là ngoài ý muốn thế nhưng dù sao Nhạc Xử Nữ vì vậy mà có được vinh dự đặc biệt, suy nghĩ một chút liền ghen tức. Bất quá nàng tin không lâu trong tương lai sắp tới, chờ mình ngồi lên được vị trí quyền lực, Nhạc Xử Nữ cũng chỉ là một nắm bột trong tay mình, mặc cho mình nhào nắn.

Hôm nay Xử Nữ cùng Nhạc Tử Dung một đường đến đình viện Cẩm Tú các, Cẩm Tú các không hổ là chỗ tốt, quả nhiên ánh mặt trời ấm áp, mặc dù đã là tháng tư nhưng vẫn có chút lạnh. Bao quanh đình viện đều là mẫu đơn và thược dược đua nhau nở rộ, Lạc Tuyết đưa bàn tay trắng nõn hái một đóa hoa mẫu đơn cầm trong tay thưởng thức. Những đóa hoa này đều do Vương thị và phụ thân cùng nhau trồng, có thể thấy sự ân ái của bọn họ, vài vị di nương cũng muốn được chia sẻ sự sủng ái của phụ thân dành cho Vương thị.

"Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đến đây, mau chút tiến vào, phu nhân đang chờ nhị vị tiểu thư." Nàng cùng Nhạc Tử Dung tiến vào cửa. Mẫu thân ngồi ở trên giường ấm, vẻ mặt nhợt nhạt khoác bên ngoài là áo choàng nhũ kim thêu một đóa hoa lan, nha hoàn bên cạnh đưa tới một bát canh gừng. Ngẩng đầu nhìn thấy các nàng đi vào khuôn mặt có chút tươi cười. Nàng còn nhớ kiếp trước mẫu thân đột ngột qua đời Nhu di nương mẹ ruột của Nhạc tử Dung lên nắm quyền hậu viện, địa vị của Nhạc Tử Dung từ đó cũng được nâng lên rất nhiều. Nếu là kiếp trước nàng sẽ tin là do mẫu thân đột ngột qua đời nhưng kiếp này suy nghĩ lại nàng lại cảm thấy quả thật chuyện này rất có vấn đề.

"Bái kiến mẫu thân." Nàng với Nhạc Tử Dung cùng nhau hành lễ.

"Hôm nay như thế nào Nữ nhi lại đi cùng với tỷ tỷ, các ngươi ăn mặc đơn bạc mau tới đây sưởi ấm." Nói xong tiếp đón các nàng đi vào.

"Nữ nhi không phải sợ phiền sao, không bằng đến bên mẫu thân sẽ ấm áp hơn nhiều." Nàng cười hì hì nói.

Mẫu thân sờ đầu nàng cười nói: "Con như vậy lại nghĩ chiếm tiện nghi của ta, mấy hôm trước đòi ta vẽ tranh, hôm nay lại đến đòi ta sưởi ấm, thật sự là khi dễ ta mà." Mặc dù nói như vậy nhưng tay lại lôi kéo tay nàng đặt vào ấm sưởi, nàng chui đầu vào trước ngực Vương thị làm nũng, nàng tự hứa với lòng mình kiếp này nhất định phải bảo vệ mẫu thân thật tốt.

"Ngày hôm nay mẫu thân cảm thấy thân thể tốt chứ, Dung nhi dựa theo lời chỉ dẫn của thái y làm canh bổ cho người."

"Dung nhi lo lắng nhiều rồi, thái y nói thân thể ta có chút không khỏe, không có việc gì to tát cả, nghỉ ngơi mấy ngày liền có thể tốt lên, để các ngươi lo lắng rồi."

"Nhớ mẫu thân có bình hoa màu lam, nữ nhi cố ý hái một đóa hoa mẫu đơn tới tặng mẫu thân." Dứt lời Xử Nữ nàng liền nhảy xuống giường đi đến bên lọ hải đường cắm đóa hoa vào.

"Đóa hoa mẫu đơn này thật xinh đẹp nhưng cũng đừng quên bức tranh thêu của con đó."

Xử Nữ nhìn thấy dư quang trong mắt Nhạc Tử Dung khi nghe nói đến bức thêu mẫu đơn, trên mặt vui sướng chợt lóe rồi biến mất, cũng tốt khiến cho ngươi nghĩ rằng ta và ngươi cùng thêu mẫu đơn.

"Mẫu thân cứ ở đấy đi, Nữ nhi tự mình mang qua cho mẫu thân." Nàng xoay người bưng chén thuốc lên, vừa vặn đụng vào đóa mẫu đơn bên cạnh đột nhiên một con sâu vừa vặn lọt vào trong bát. Xử Nữ hoảng sợ, bát trong tay rơi trên mặt đất vỡ nát. Trong lòng một trận đắc ý, trên mặt lại lộ ra bộ dạng muốn khóc "Tỷ tỷ, ta...ta...ta không phải cố ý."

Vương thị nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sắp khóc lập tức đau lòng nói: "Tay con có bị bỏng không, mau mau tới cho mẫu thân xem, con đó, hái hoa cũng không nhìn thấy sâu."

"Muội muội không có việc gì là tốt rồi, cũng không có gì to tát, canh ta hầm lại là được, chỉ là làm phiền mẫu thân chờ một lát." Nhạc Tử Dung dịu dàng cười nói.

Xử Nữ thấy vẻ mặt nàng không cam lòng, lại muốn ẩn nhẫn làm bộ như hào phóng, trong lòng thật sự rất thoải mái.

"Không bằng tỷ tỷ đưa phương thuốc này cho Dương mụ mụ, muội sẽ học hầm thuốc, về sau muội sẽ ở Thanh Tú các làm là được không cần tỷ tỷ phải khó nhọc mang tới, tỷ tỷ, tỷ nói đúng không?"

Xử Nữ cười hết sức vô hại, mẫu thân bên cạnh trêu ghẹo nói: "Con còn biết đau lòng cho tỷ tỷ con sao, cũng tốt, về sau con ở chỗ này làm cũng không cần làm phiền đến tỷ tỷ, đúng rồi lão thái thái đã dâng hương trở về, đi thỉnh an sớm một chút, chớ để mất quy củ."

"Vậy Dung nhi về Thính Vũ hiên trước, nếu muội muội muốn học hầm canh ta sẽ đem phương thuốc đến đưa cho muội." Nhạc Tử Dung nhẹ nhàng thi lễ mang theo nha hoàn rời đi.

Xử Nữ đang nghĩ phải nói cùng mẫu thân như thế nào về chuyện của Nhạc Tử Dung, dù sao không có chứng cớ rõ ràng mẫu thân sẽ không tin.

Một phen biểu tình rối rắm, hai tay chống má khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nhăn thành bánh bao, tuy nói việc nặng một đời, nhưng dù sao bất quá vẻ ngoài của nàng chỉ là một nha đầu mười ba tuổi, bộ dáng phấn điêu mặt ngài, rất giống Vương thị, hai mắt to, lông mi lại dài, vóc người dù chưa trưởng thành đã có tư thái, gương mặt trẻ con bầu bĩnh, cái miệng nhỏ nhắn càng giống trái anh đào rất là đáng yêu.

Vương thị nhìn biểu tình cực kỳ rối rắm của nàng, còn tưởng rằng nàng chưa học thuộc cuốn sách ngày hôm qua, cho nên mới rối rắm, thế nào cũng làm nũng cọ qua cọ lại trong lòng mẫu thân. 'Phốc' một tiếng Vương thị cười thật thoải mái.

"Nữ nhi chính là đang nhớ ngày hôm qua, thầy giáo dạy một cuốn sách nhưng không thể thuộc được, có phải con đang suy nghĩ làm như thế nào để đánh lừa mẫu thân, có phải không?" Vẻ mặt Vương thị như xem kịch vui nói.

"Mẫu thân, con đương nhiên muốn theo tỷ tỷ cùng đi, người trêu ghẹo con, Tuyết nhi liền không để ý tới người. Ca ca trở về, Tuyết nhi nhất định sẽ ngoan."

Nhớ ngày đó, khi trước Xử Nữ không nghe ca ca khuyên nhủ, cố chấp gả ra. Ca ca không đồng ý cửa hôn sự này, liền đi ra ngài săn bắn, trúng bẫy mà chết, nhớ đến chuyện này chắc cũng không đơn giản như vậy. Trời cao nếu đã cho nàng – Nhạc Xử Nữ sống lại, nàng nhất định phải bảo vệ những người thân yêu của mình. Xử Nữ nhìn mẫu thân, sắc mặt nháy mắt có chút bi thương, ai, nói cho cùng, đều là người trong gia đình, cùng được nuôi nấng. Tự tay mình nuôi lớn vậy mà hóa ra là loài sói lang! Lòng người thật khó dò.

Không bao lâu, Vương Thái y liền tới, sau một lúc chuẩn mạch, thái y mở ra một toa thuốc: "Thân thể phu nhân ăn uống không điều độ, phần lớn là do thể lực bị hao tổn, lão phu kê một đơn thuốc, phu nhân uống theo đơn thuốc này điều dưỡng, ít ngày nữa sẽ khỏi hẳn, mong rằng phu nhân không cần quá sức mệt nhọc."

"Làm phiền thái y rồi, bất quá, ta bây giờ có một chuyện muốn nhờ thái y, mong rằng thái y hỗ trợ."

"Tiểu thư cứ nói đừng ngại."

"Tiểu Ngọc, bưng canh dược tới đây, kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng, không biết thái y có thể xem chén thuốc này có tác dụng gì không, hướng lão thái y lãnh giáo một phần."

Dứt lời, thái y đứng lên, nhẹ nhàng bưng lên chén thuốc ngửi, nhíu mày, tựa hồ có chỗ không đúng, lại duỗi ngón tay chạm vào nếm thử. Nếu thái y biết chén thuốc này nhặt từ mặt đất lên, lại bị con Phúc Tử liếm qua, nhất định sẽ tức giận đến giơ chân múa tay.

"Canh này thuốc bổ an thần rất tốt." Nghe đến điều này, giữa lông mày mẫu thân và Xử Nữ buông lỏng, thở phào một cái. " Bất quá..."

"Bất quá cái gì, thái y cứ nói đừng ngại."

"Canh này được cho thêm thảo dược Ngũ hương, còn có một chút Du sa cùng nữ nhi lệ. Ba vị này, tuy rằng phân lượng cực nhỏ, vẫn không thể gạt được đầu lưỡi lão phu, nữ nhi lệ, Du sa có tác dụng an thần, nhưng hai vị này không thể đặt cùng nhau trong thời gian dài sử dụng, thuốc sẽ từ từ tích lũy, cho đến đêm không thể ngủ say, hồi hộp ưu tư, chậm rãi hao hết tinh khí con người, mà Ngũ hương có tác dụng làm cho người ta nghiện, một ngày không uống liền khiến hoảng sợ hụt hơi, không có tinh thần và thể lực, chân tay mệt mỏi."

Vương Thị nghe như vậy, không khỏi lạnh tâm, vẻ mặt càng thêm cô đơn, nhưng lại miễn cưỡng cười vui nói: "Vất vả cho thái y rồi, mong rằng thái y chớ nói chuyện ngày hôm nay cho người khác biết."

"Việc này hiển nhiên, hôm nay lão phu chẳng qua là bắt mạch cho phu nhân, phu nhân quá sức mệt nhọc, nghỉ ngơi mấy ngày liền tốt rồi."

Vương Thị hơi gật gật đầu, nói với Vương mụ mụ: "Tiễn thái y ra ngoài, lấy năm trăm lượng cho Thái y."

"Đa tạ phu nhân."

Trong phòng chỉ còn Xử Nữ cùng Vương Thị, Xử Nữ ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt Dương Thị trong suốt, nâng lên cánh tay lau nước mắt cho bà.

"Lúc đó ca ca ngươi đã hai tuổi, Dung nhi mới sinh ra, thật nhỏ bé. Thân thể Nhu di nương không tốt, cho nên lão gia ôm qua đây để cho ta nuôi nấng, lúc ấy chưa có Nữ nhi, ta liền yêu thương nàng như cốt nhục của bản thân, đến tận khi có Nữ Nhi con. Nhưng là nương tự thấy mình không có nửa phần bạc đãi nàng, con có nàng cũng có, đối đãi như chính nữ, mẫu thân chưa từng đối đãi nàng như thứ xuất. Ai..." Nói xong, cuối cùng nước mắt cũng không ngăn chặn được.

" Mẫu thân có đúng hay không cũng không thể tha cho tỷ ấy, tâm tư tỷ ấy ác giống như mẹ đẻ của nàng, nếu Nhạc Tử Dung này không tốt, mẫu thân hiển nhiên cũng phải đề phòng, hôm nay nếu không phải có con, sợ rằng mẫu thân bị tỷ ấy hại, còn không biết điều đó. Mẫu thân còn có con, còn có ca ca, mẫu thân không đáng vì loại người này rơi nước mắt. Nữ nhi sẽ ghen tị a." Xử Nữ làm nũng, chớp chớp đôi mắt đáng yêu. Vẻ mặt Vương Thị lại càng trầm lắng.

"Nữ nhi ta có chuyện này muốn nói với con.."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương thị Xử Nữ dần thu lại ý cười"Vâng, mẫu thân cứ nói."

Dương thị khẽ nói nhỏ vào tai Thanh Lam, không biết là chuyện gì Thanh Lam liền chậm rãi bước vào bên trong lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa cho Xử Nữ "Nữ nhi đã đến lúc con phải biết sự thật..."

"Mẫu thân...cái này là?!" Xử Nữ đón lấy chiếc hộp trên tay Thanh Lam nhìn nó một cách khó hiểu.

"Tất cả các ngươi lui ra ngoài trước đi." Vương thị vẻ mặt nghiêm túc ra lệnh, gia nhân từng người một lui ra ngoài.

Sau Khi giai nhân lui ra ngoài không khí vốn trở nên im lặng lại bị Vương thị phá vỡ "Xử Nữ...Thật ra con không phải con ruột của ta..."

Xử Nữ còn đang chăm chú nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay sau khi nghe những lời đó thì bỗng trở nên thất thần...Chẳng lẽ nàng không phải người Nhạc gia, nhìn mẩu thân với vẻ mặt nghiêm túc không giống nói đùa chút nào.

"Thực ra con chính là nữ nhi của dì con Nhạc Bích Lam, ngày đó vào lúc ta mang thai nữ nhi mẫu thân con rời Nhạc gia ngao du thiên hạ bỗng dưng trở về, ta còn nhớ lúc đó mẫu thân con bị trúng một loại kịch độc...không lâu sau ta sinh non nữ nhi ta vì vậy mà chết, mẫu thân con lúc đó hạ sinh con rồi mất. Mẫu thân con lúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro