Chương 1: Nhật Ký Sư Tử (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngày hôm nay, Thiên Yết được mẹ đưa tới trường.

  Thật là hiếm khi nào mà cậu được mẹ đưa đến lớp. Bình thường cậu phải tự mình đi xe buýt đi học, từ lúc cậu mới học lớp Bốn. Nhưng hôm nay, vì cậu đến nhận lớp ở trường Trung học Zodiac - cơ - đấy.

  Có đứa con tự mình thi đỗ vào trường Zodiac, đó là niềm vinh dự lớn nhất đối với mỗi bậc phụ huynh trong thành phố này. Trung học Zodiac là ngôi trường danh giá bậc nhất, nổi tiếng vì thành tựu học tập cũng như khét tiếng vì thành tích "ăn chơi". Nằm riêng ở một khu đất rộng lớn với quy mô một trăm mét vuông, được trang bị tất cả các loại cơ sở vật chất tốt nhất, tổ hợp của một trường cấp hai và một trường cấp ba. Đây là nơi mà nơi mà mỗi học sinh của nó - cả khi bước vào lẫn khi ra đi - đều mang theo tự hào.

  Còn nhớ ngày đầu tiên bước chân vào lớp Sáu, cậu đã bị choáng ngợp bởi cái vẻ xa xỉ của nó. Tất cả mọi nơi đều rộng thênh thang, nhìn chỗ nào cũng thấy các đàng anh đàn chị, dang tay ôm nhau và trò chuyện râm rang. Tiếng giày cao gót, giày thể thao trên nên gạch, hòa lẫn những tiếng hò hét tạo ra một bản giao hưởng đầy tính chất ngẫu hứng. Ngay chính cậu cũng thấy vui vui, mặc dù bản thân chẳng phải là một người cởi mở cho lắm. Cậu hình dung một ngày nào đó, mình sẽ giống như đàn anh phía xa xa kia - quần bò skinny, giày Wings, tay lăm lăm chiếc smartphone đời mới còn vai thì trĩu xuống vì chiếc túi McBook - đang lao tới ôm một đàn chị xinh xắn. Ngày đó, chắc cũng chẳng xa đâu.

  Chỉ là, phải ở lâu cùng nhau, người ta mơia hiểu hết nhau. Bốn năm, đủ để cho cậu biết, tất cả những hình ảnh đó, chỉ là vẻ bề ngoài...
 
  Lâu lắm rồi, đến chính cậu cũng không nhớ là bao lâu, chẳng còn ai ôm cậu thắm thiết như thế nữa. Mà chẳng nói đến ôm, chỉ một cử chỉ quan tâm nhỏ cũng không có. Ba đi công tác suốt ngày, về nhà là say khướt. Mẹ thì còn bận vùi đầu vào đống sổ sách giấy tờ, và nếu thừa thời gian sẽ lượn lờ qua vài shop hàng hiệu và spa. Ban ngày, cậu tự đi học lấy. Về nhà rồi, cậu tự ôn bài, hoặc nếu không thì chúi đầu vào lướt Facebook hay mở ti vi xem Discovery Channel. Cậu không mấy khi được nói chuyện với ba mẹ, mà ra ngoài cậu cũng chẳng nói chuyện với ai. Như mọi người thích dùng từ tự kỷ với những ý nghĩa mà họ mặc nhiên gắn cho nó, thì cậu chính là một kẻ tự kỷ.

  Cậu hiểu cậu không tự kỷ như mọi người nghĩ.

  Thiên Yết đưa đôi mắt hờ hững lẳng lặng nhìn quanh. Ngôi trường này đối với cậu, hay với những học sinh đã theo học suốt bốn năm qua, đã quen lắm rồi! Bốn năm, quang cảnh chẳng khác đi bao nhiêu, và cậu cũng học được nhiều điều. Vẫn là khoảng sân rộng đầy nắng và hàng cây khẳng khiu lơ thơ lá, vẫn lủng lẳng trên cây chùm bóng bay xịt hết hơi tự bao giờ. Còn cậu, vẫn là kẻ đi một mình, về một mình, không một người bạn thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro