Chap 1: Sự trở về của cô gái bị ruồng bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1: sự trở về của cô gái bị ruồng bỏ

10 P.M

Sân bay xyz

Vù Vù

Gió thổi mạnh làm tung bay mái tóc đen ngắn của cô. Đôi mắt màu đỏ lạnh lùng mang theo chút u buồn đang hướng tầm nhìn về một phía của bầu trời. Ở đó chả có gì ngoài một màu đen của bóng tối. Giống hệt cô lúc này. Trong lòng cô cũng chả muốn trở về đây một chút nào nhưng... cô đã hứa với cô bạn thân của mình rằng cô sẽ ko bỏ rơi cô ấy. Vậy nên cô phải thật mạnh mẽ lên thôi. Có như thế cô mới có thể đối mặt với mọi người trong dòng họ được. Đã 10 năm rồi mà. Hít một ngụm khí lớn rồi thở ra. Được rồi. Cô nhất định sẽ làm được. Lấy điện thoại ra bấm bấm một lúc , cô áp điện thoại lên tai và lắng nghe:

"Alo"-tiếng một cô gái phát ra từ đầu dây bên kia

"Bạch Dương"-thanh âm đều đều nhưng trên mặt cô đã nở nụ cười hài lòng

"Sư Tử?!"

"Tớ đã về rồi..."

******

6.20 A.M

Trường THPT xyz

"Brừm"

Phía cổng trường bỗng xuất hiện một trên xe moto màu đỏ đen. Nó phi vào nhà gửi xe của trường. Thật là, vì là ngôi trường danh giá nên phần lớn học sinh ở đây đều thuộc hạng quý tộc. Việc đi xe riêng đến trường ko phải là chuyện lạ. Dù vậy nhưng vẫn có những người nhìn theo bóng chiếc xe đó. Bởi vì...

Từ nhà xe bước ra là một chàng trai có đôi mắt màu xanh dương lạnh lùng và mái tóc màu cam rối bù. Nhìn cứ như chưa chải bao giờ nhưng chính điều đó lại tạo nên cho cậu vẻ hoang dạ. Từ đó suy ra lượng fangril của cậu đang tăng lên với một con số đáng kể. Nhưng điều đó ko hề ảnh hưởng gì tới cậu cả. Đúng vậy, cậu là một con người lạnh lùng, một kẻ sống bất cần đời , và... một đứa mồ côi. Thật bất hạnh. Mới 7t đã mồ côi mẹ, cha thì có cũng như ko. Gia đình cậu tan nát. Là vì bà ta.Và cũng vì ông ta. Nhưng cũng may thay là cậu vẫn còn có người đó. Người con gái đã xuất hiện cách đây 10 năm. Là người đã đem đến cho cậu một tia hi vọng. Tuy rằng cô ấy cũng sống trong bóng tối nhưng cậu có niềm tin một ngày nào đó cô ấy sẽ trở về với ánh sáng và cậu cũng vậy...

******

Phía sau vườn trường

Bên những khóm hoa thủy tiên trắng là thân ảnh của một cô gái. Sở hửu mái tóc màu nâu café và đôi mắt màu đen u buồn. Một cô gái thật xinh đẹp. Khung cảnh này tạo nên một bức tranh thật hoàn mĩ. Nhưng...bóng lưng cô độc đó. Trông cô thật cô đơn làm sao. Ngón tay cô vân vê trên từng tán lá của cây hoa thủy tiên. Ánh mắt man mát buồn. Khẽ mỉm cười với bông hoa :

-Bạn có cô đơn giống mình ko?

Phải rồi. Cô lúc nào cũng cô đơn. Đó là vì họ khinh thường cô, họ sợ cô. Cha cô ko còn ở đây nữa nhưng họ vẫn vậy. Ám ảnh trong quá khứ, làm sao quên được? Họ xa lánh cô, ko, là tẩy chay cô là vì thân phận của cô. Điều đó quan trọng vậy sao? Ghét một người chỉ vì thân phận của họ. Nếu vậy thì thật oan ức. Đó vốn dĩ đâu phải lỗi của cô đâu chứ. Cô là người chịu tội thay ư?...

******

Lớp 12E

"Cạch"

Tiếng mở cửa vang lên. Nhân Mã bước vào lớp. Trong lớp hiện giờ có 5 học sinh. Sự xuất hiện của Nhân Mã chả là gì với họ. Lớp học vốn đặc biệt nên học sinh cũng đặc biệt. Một trong số đó có lẽ là khả năng bơ nhau như ko khí. Nghe cũng thật buồn cười. Học cùng một lớp được 1 tuần, tức 6 ngày vậy mà bọn họ rất hiếm khi nói chuyện với nhau.Những gì họ biết về nhau chỉ có cái tên, ngoài ra ko còn gì. Như đã nói họ bơ nhau như ko khí, thậm chí còn coi cả lớp học như chỉ có mình họ. Và còn một điều nữa. Ở những học sinh này có một cái gì đó, ko ,lớp học này có một cái gì đó thật âm u, khác thường.

Nhân Mã đi về chỗ ngồi. Trước khi ngồi ko quên nói một câu với người ngồi bàn bên:

-Chào.

Vẫn lạnh lùng như vậy nhưng có vẻ đã bớt được chút sát khí trong lời nói.

Người ngồi bàn bên khẽ ngẩng đầu dậy nhìn Nhân Mã. Đó là một cô gái có mái tóc màu nâu hạt dẻ và đôi mắt màu vàng. Một đôi mắt vô hồn, trống rỗng. Môi cô khẽ mấp máy:

-Chào

Rồi cô lại cúi xuống với con thỏ bông của mình. Tiếp tục nghịch nó. Nhân Mã thấy vậy cũng chả nói gì thêm. Đúng hơn là cậu ko có gì để nói nên chỉ im lặng ngồi chờ đến giờ học.

-Xữ Nữ, tan học đi chơi với tớ nha?

Phía bàn trên vang lên tiếng nói chuyện của hai cô gái. Nhìn họ trông có vẻ bình thường

-Không được,tớ bận rồi.

Cô gái tóc đỏ trả lời một cách phũ phàng. Đôi mắt màu đỏ đậm lạnh lùng ko chút gợn sóng khiến người ta ko thể nghi ngờ lời cô vừa nói ra nhưng...

-Gì chứ? Cậu tưởng tớ ko bit sao. Rõ ràng là cậu dành thời gian để làm mấy cái đề trắc nghiệm gì đó trên mạng nên mới ko đi.

Cô gái tóc vàng ra chiều giận dỗi nói, đè bẹp câu nói của Xử Nữ. Tuy giọng nói có vui vẻ nhưng ẩn hiện trong đôi mắt màu xanh lá đó vẫn xen chút lạnh lùng khó đoán.

"Rầm"

-Song Ngư! Xử Nữ!

Một cô gái có mái tóc màu kem dài ngang lưng chạy xộc vào và phi thẳng đến bàn của Song Ngư và Xử Nữ. Đôi mắt màu lam tinh anh ánh lên những tia vui mừng khó tả

-Bạch Dương? Có chuyện gì vậy?

Song ngư ngạc nhiên hỏi. Chuyện gì có thể khiến Bạch Dương vui mừng đến muốn phá cửa vậy?

-Thực ra là..

Bạch Dương chưa nói hết câu thì Xử Nữ đã xen vào:

-Cậu mà phá cửa nữa thì lên phòng giám thị uống trà vì tội phá hoại của công đó

Bạch Dương hướng mắt ra cửa nhìn rồi quay lại nhìn Xử Nữ cười trừ :

-Cái đó... lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn

Thấy mọi việc có vẻ ổn Song Ngư liền quay lại chủ đề lúc này:

-Thế vừa nãy cậu định nói gì thế?

-À là...

-Ai đã đạp cửa vậy?

-Hả?!

Bạch Dương và Song Ngư cùng hướng ra cửa nơi có một anh chàng tóc đen ,mắt đen đang tra hỏi. Bạch Dương nhìn cái cửa ấp a ấp úng ko bit nên nói gì. Song Ngư thấy vậy mỉm cười nói:

-Là cậu ấy nhỡ phá cửa thôi, Ma Kết. Dù sao cũng ko hư hỏng gì. Cùng lắm là gẫy thôi mà.

"Lời nói nhẹ nhàng, an ủi này nghe sao phũ phàng quá" Bạch Dương thầm nghĩ

Đúng lúc đó...

-Cậu lại phá cửa rồi à, Bạch Dương?

Từ cửa lại xuất hiện một chàng trai tóc xanh (nói chung chung là thế) mắt xanh lam .Mồm thì nói vậy nhưng chân thì vẫn ung dung bước vào. Bạch Dương nín bặt, ko dám nói gì. Quả thực đây là lần thứ n cô phá cửa xông vào lớp rồi. Cậu ấy dùng từ "lại" quả ko sai. Phen này quả thật mất mặt quá. Đã thế Song Ngư còn nói một câu rất chi là châm chọc:

-Kìa Cự Giải, nói với bé Bạch Dương vậy mất cảm tình quá đấy. Làm bé í ngại lắm đó

-S-o-n-g-N-g-ư!

Bạch Dương lửa bốc ngùn ngụt. Giọng gằn từng chữ. Nghe như kiểu chuẩn bị nhảy đến làm thịt Song Ngư vậy. Xữ Nữ ngồi quan sát hồi lâu thì thầm:

-Tội nghiệp con bé.

Không bít từ "con bé" ở đây là chỉ ai. Chỉ bít Song Ngư đang toát mồ hôi hột xua xua tay với Bạch Dương. Và đúng lúc này...

"Reng Reng"

Tiếng chuông vào học vang lên giải thoát cho Song Ngư. Tất cả học sinh bước trở về lớp. Bạch Dương có nén cơn giận lại và đi về chỗ. Trước khi đi ko quên lườm quýt Song Ngư một cái thật dài. Song Ngư nhà ta thầm thở dài nhẹ nhọm và cảm ơn tiếng chuông vào học này. Cũng may nhờ nó mà cô ko bị Bạch Dương làm thịt. Amen. Ông trời vẫn còn thương người.

"Cộp cộp"

Vị giáo viên 30t già dặn bước vào lớp mang theo bầu ko khí âm u như để tăng cường lực lượng khí độc cho lớp học này. Ánh mắt diều hâu quét một lượt khắp lớp sau đó mới đi về bàn giáo viên hé mỏ:

-Các em, hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm một học sinh mới. Mời em!

Từ cửa bước vào là một cô gái có mái tóc đen ngắn và đôi mắt màu đỏ tuyệt đẹp. Gương mặt lạnh lùng ko một biểu cảm. Ánh mắt quét qua một lượt lớp học. Cuối cùng dừng lại ở chỗ của một chàng trai có mái tóc trắng mang đôi mắt đỏ giống cô. Cô có thể thấy nét ngạc nhiên, sững sờ trong đôi mắt của cậu. Khẽ mỉm cười trong 1s cô đứng giữa bục giảng. Bà cô già lại cất giọng:

-Đây là Sư Tử. Học sinh mới của lớp chúng ta. Cô mong sau này các em sẽ hòa thuận với nhau. Bây giờ em hãy tự giới thiệu đi.

Bà cô kết thúc màn giới thiệu rồi quay sang nói với Sư Tử. Gương mặt Sư Tử vẫn lạnh băng ko chút biểu cảm, giọng nói đều đều:

-Xin Chào. Tôi là Sư Tử

Ở phía dưới, chàng trai tóc trắng khẽ mấp máy môi:

-Chị...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#12chomsao