[Phần 3]Chương 7: Xóa...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Rầm"-Song Tử đá mạnh vào tên vampire quân đang quỳ rạp xuống sàn. Sự tức giận làm hắn không kiềm chế được. Ánh mắt nóng rực như có lửa. Hắn siết chặt tay, gầm gừ:

-Bảo Bình!!! Lần này ta nhất định không buông tha cho cô!!!

_______________________________

Gió buốt lạnh thốc vào viền áo, luồn lách đi qua cơ thể. Nó vuốt nhẹ tà chiếc váy đang bay phập phồng, ngồi bệt xuống vệt cỏ, tay ôm khẽ đầu gối trắng nhỏ, đầu nghiêng nghiêng cho ánh nắng ngã dần trên khuôn mặt. Mái tóc lả lơi la lướt lên bờ vai gầy. Bảo Bình nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra đều đặn.

Đã 4, 5 giờ chiều, trời dần dịu bớt gay gắt của nắng trưa hè. Hoàng hôn đỏ rực nơi tận cùng thế giới. Nó nằm xuống đất, gác tay che khuất đôi mắt tím bình lặng. Yên tĩnh lắng nghe âm thanh núi rừng, lắng nghe nhịp đập chậm rãi của con tim. Một con chim vừa cất cánh bay vào không gian rộng lớn, đôi cánh trắng trải dài, lan rộng. Nó thỏa sức bay, thỏa sức tung hành, thỏa sức vùng vẫy trong tự do...tự do...

"Chưa xong đâu...mày chưa thể tự do...

Mày còn nhiều...rất nhiều việc chưa làm...

Tự do???"

Giọt nước mắt nhẹ rơi rơi trên gò má gầy gò xanh xao...

Bỏng rát...

Yêu thương từ lâu đã câm lặng...

Bỗng chốc gợi về trong nỗi nhớ thiết tha...

Lại 2 năm trôi... 99 vampire bị giết chết...

Vẫn còn nhiều...còn nhiều...

Yêu thương vẫn nên lặng câm...

Yêu thương vẫn trở nên bị phong tỏa...

Cuối cùng...còn sót lại yêu thương???

_____________________________________

Hắn ngồi trên cao gương đôi mắt mơ hồ xuống cái đại sảnh gần hơn một ngàn con Vampire đang nhốn nháo ồn ào. Chúng quá lo sợ, quá khẩn trương, quá sốt ruột. Đã có rất nhiều người thân, bạn bè của chúng chết thảm dưới tay tên vampire hunter đáng sợ kia. Gía mà khi trước, chúng không ngu ngốc nghe theo Thiên Yết đại nhân, tha cho ả ta một mạng, thì giờ đây, chúng đã đâu mất đi 99 đồng loại ruột rà. Lũ vampire bắn tia nhìn đầy giận dữ về phía Thiên Yết. Chúng đã chẳng còn sợ nữa trước cái chết gần kề, vì nỗi đau đớn lúc mất đi người thân còn nhiều hơn thế.

Song Tử đong đưa ly rượu hồng đỏ thẫm đặc sệt, đôi lông mày khẽ nhíu để lộ sự bực dọc khó chịu trong thâm tâm. Hắn nhăn mặt xoa xoa thái dương, cất giọng gầm gừ:

-Im hết đi!!!!

Tiếng ồn ào nhố nhăng lập tức im bặt, nhường chỗ cho không gian u ám, đáng sợ bao chùm. Song tử nhẹ nhắm mắt dưỡng thần, chìm vào trầm tư suy nghĩ...

Hắn cũng ước...giá mà... trong lần đó, hắn giết chết cô ta đi...

Hắn không hiểu tại vì sao, khi nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn hắn lúc tan biến, hắn lại lặng lẽ đau lòng...

Ánh mắt đó, có tiếc nuối, có sợ hãi, có xót xa...

Cô ta đưa tay vỗ về níu kéo bóng hình hắn trong tàn tro...

Giọt nước mắt cô ta nhẹ rơi...

Mong manh khẽ vỡ...

Hắn rất muốn, rất muốn chạy tới bên cạnh, ôm chặt cô ta vào lòng, để cô ta không bao giờ rời xa hắn nữa...

Nhưng mà, rất nhanh, hắn cảm nhận được luồng lạnh lẽo từ thanh kiếm hắn đang cầm trên tay. Luồng lạnh lẽo ấy nhắc nhở hắn không được khoan nhượng.

Giữa hắn và cô ta.

Giữa Vampire và Hunter.

Hoàn toàn không có chỗ cho yêu thương, vấn vương cùng nỗi nhớ.

Nó chỉ chứa toàn hận thù, nước mắt và niềm đau...

Hắn buộc mình gắn gượng gương cao thanh kiếm đáng nguyền rủa.

Hắn buộc mình gắn gượng đâm mạnh vào người con gái đang xoay lưng về phía hắn không chút phòng bị.

Hắn buộc mình gắng gượng nở nụ cười thật nhẫn tâm.

Trong phút giây cuối cùng, hắn vẫn mong thấy được nụ cười của cô ta, không bi thương, không đau đớn, không đong đầy nỗi nhớ về một bóng hình xa lạ.

Chỉ đơn thuần là nụ cười tươi tắn tựa sớm mai...

Đường kiếm bén ngót mạnh mẽ đâm vào da thịt, cơ thể yếu ớt của cô ta chực chờ đổ ngã.

Hắn giang tay muốn đỡ lấy người con gái ấy...nhưng mà...hắn sợ....

Sợ khi đã ôm chặt cô ta trong vòng tay, cô ta lại vùng vẫy thoát khỏi hắn. Điều đó làm hắn đau...

Ánh mắt cô ta nhìn hắn, vỡ vụn. Mọi hi vọng, niềm tin, chút lữa tàn còn lại...đều theo gió trôi!!!

Hắn trách cô ta thật ngu ngốc khi yêu hết mình như vậy, yêu đến nỗi rẻ rúng mạng sống bản thân mình.

Hắn đùa bỡn cô ta, cố ý làm cô ta đau nhói khi thấy Yết đi bên cạnh Ma Kết- em gái hắn. mục đích duy nhất hắn khát khao, là cô ta sẽ sớm ngừng đi những yêu thương vô nghĩa.

Nhưng mà, ngược lại, cô ta dõng dạc trả lời hắn "KHÔNG HỐI HẬN"

Hắn muốn bóp chết cô ta, bóp chết luôn sự kiên trì, bền bĩ.

Cô ta vọng tưởng rằng đó là những yêu thương bất tử.

Không!!! Sẽ chẳng có gì gọi là " Những yêu thương bất tử"!!!

Hắn tức giận xoay lưng bước đi, bỏ mặc cô ta ở lại phía sau. Hắn giao cô ta cho lũ vampire khát máu. Hắn đi mà chưa 1 lần ngoái nhìn lại.

Vì hắn biết, vẫn còn Thiên Yết...

Còn Thiên Yết...

________________________________

- Anh đang suy nghĩ gì vậy?- ma Kết bước vào, lạnh lùng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của hắn.

Song Tử giật mình, ngạc nhiên hỏi Ma Kết:

-Em đi đâu vậy? có chuyện gì sao?

Kết ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ thở dài, đôi đồng tử đen láy to tròn ẩn nhẫn lo lắng:

-Anh biết chuyện gì mà!

-Anh biết!- Song Tử gật đầu, trầm ngâm- Thật tiếc là lúc đó, anh không tự tay giết chết cô ta!!!

-Điều đó chẳng có ý nghĩa gì đâu!!!- cô giật lấy li rượu đang đong đưa trên tay hắn, lớn giọng- Anh có thôi điệp khúc giá mà đi dược không???

-Anh biết rồi!!!- Hắn vò đầu, gắt gỏng giật lại ly rượu- Anh đang suy nghĩ!

-Về cái gì?- Kết đứng dậy, lững thững tiến thêm vài bước, ánh nhìn vô định rơi rớt trên lũ vampire đang gục đầu sợ hãi. Cô cắn chặt môi kiềm nén tức giận đang trào dâng.

Chẳng có ai đáp lời cô, chỉ thấy những gợn gió thốc đã bắt đầu thổi mạnh. Gió đập vào tường, gió đập vào các cửa sổ gãy kính. Gió len lõi quanh kẹt cửa, khúc cua và hầm sâu bí mật. Gió hát vang khúc ca lẫy lừng ghê sợ của quỷ dữ cùng hơi thối rửa, vị mặn nồng của đất bốc lên từ các khu cổ mộ.

"Hú...hú...hú..." Dù đã tàn đêm, gió vẫn thổi...

Trăng đỏ rực một màu máu trên bầu trời.

Câu truyện về sau sẽ rưới đỏ dòng chảy của huyết mạch.

Còn đỏ rực hơn màu đỏ ánh trăng kia...

End chap 7.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro