3. 𝒦𝓲𝓶 𝓅𝓱𝓊𝓉 𝓀𝓲𝓶 𝓰𝓲𝓸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cậu định cứ như thế mà rời công ty à Bảo Bình? Mọi nổ lực của cậu cứ thế mà từ bỏ à?"

" Vì chuyện gì chứ? Hân Bảo Bình cậu nói rõ cho tớ. Tớ không cho phép cậu từ bỏ mà không có nguyên nhân rõ ràng?"

Vừa nghe thông tin của chị Phi thông báo việc Bảo Bình rời khỏi công ty. Ma Kết vội phi về nhà ngay.

Cô biết rõ không có gì là tự nhiên cả. Lí do phía sau liệu có liên quan đến người đó...

" Ma Kết à... Hức..."

Bảo Bình khóc.

Lâu lắm rồi, Vân Ma Kết không thấy cô ấy khóc nữa.

Cô ấy đã rất mạnh mẽ, kiên cường.

Có lẽ tất cả chỉ là một vỏ bọc hoàn hảo.

" Bảo Bình... Sao đấy? Nói tớ nghe nào. Cậu khóc đấy à?"

" Anh ấy... Thật ra anh ấy đã lấy vợ. Anh ấy đã che giấu tớ. Che giấu suốt ba năm trời mà tớ ngu ngốc không nhận ra. Đến hôm nay mới vỡ lẽ...."

" Là bạn trai của cậu? Sếp của VitZang? Không phải báo chí cũng đều nói anh ta độc thân sao?"

" Không ai biết cả. Kể cả tớ cũng không biết. Làm sao có thể chứ? Bảy năm này anh ấy đều ở cạnh tớ. Luôn... Luôn luôn bên cạnh mà. Chỉ có một lần vào ba năm trước, tớ ra nước ngoài học quản lý 3 tháng. Vậy mà anh ấy lại kết hôn vào lúc ấy"

Hân Bảo Bình òa khóc nức nở. Gương mặt cô ấy toàn là nước mắt. Vân Ma Kết giật mình. Trên mặt Bảo Bình có vết tát.

Từ lúc nãy vào phòng cho đến giờ, Bảo Bình luôn ngồi cúi mặt vào đầu gối. Bây giờ, cô ấy ngước mặt lên, Ma Kết mới phát hiện mặt cô ấy là dấu vết bị tát. Lửa giận trong cơ thể Vân Ma Kết bùng phát lửa giận.

" Hân Bảo Bình. Cậu nói cho tớ biết. Là ai đã tát cậu hả? Là Trần Nhật Phong sao? Hân Bảo Bình cậu nghe không hả? Ai đã tát cậu?"

" Này! Hân Bảo Bình. Cậu làm sao đấy? Đừng làm tớ sợ mà Bảo Bình"

" Bảo Bình. Bảo Bình. Tỉnh dậy đi..."

Vân Ma Kết vội chạy ra khỏi phòng gọi lớn.

" Dì Hồng. Gọi cấp cứu đến đây nhanh lên. Bảo Bình xảy ra chuyện rồi."

____________________

Chăm Bảo Bình đã một ngày, một đêm. Cơ thể tôi không nhịn được có chút mệt mỏi. Nhưng mỗi khi nhìn sang cô ấy, cả cơ thể tôi bỗng cảm thấy xót xa.

Vân Ma Kết này đã cũng cô ấy làm bạn thân cũng đã gần 10 năm rồi. Tôi gặp Bảo Bình vào năm nhất đại học. Lúc ấy, tôi và cô ấy là bạn cùng phòng, tôi học văn học, còn cô ấy học quản lí nghệ thuật.

Lúc đầu, tôi và cô ấy không thân thiết gì mấy.

Tôi thân thiết với hai cô bạn cùng phòng còn lại hơn. Một người là Sương Sương cùng học về văn học với tôi, người còn lại là Uyên Như học thanh nhạc.

Vả lại, Bảo Bình thường ở nhà trọ không hay về kí túc xá, nên dù muốn làm quen cũng rất khó.

Chỉ là trong một lần tình cờ, lúc đầu năm hai đại học, tôi và cô ấy đột nhiên trở nên thân thiết.

Kể sơ một chút, gia đình tôi thuộc dạng khá giả, bố mẹ đều là giáo viên. Nên từ nhỏ tôi đã được quản giáo rất kĩ. Tiền tiêu vặt mỗi tháng bố mẹ cho không thể nói là quá nhiều, nhưng tôi có thể sống dư giả. Nhưng tôi vẫn muốn đi làm thêm. Đơn giản là tôi thích trải nghiệm.

Sương Sương giúp tôi tìm một chỗ làm thêm. Là chị họ của Sương Sương. Tên chị ấy là Hà Kim Chung.

Nơi đó rất tốt. Chị chủ rất tốt bụng. Chỉ là có hơi xa.

Nói về chuyện thân thiết với Bảo Bình thì...

Tôi nhớ hôm ấy là một ngày nắng siêu đẹp, chỉ là chiều lại tối đi nhanh quá. Tháng 10 mà nhỉ. Tôi thường làm việc ca trưa hoặc chiều. Tại sáng tôi còn phải đến lớp. Nhưng hôm ấy khách đông, tôi muốn ở lại giúp chị chủ một lát.

Lại bắt gặp Bảo Bình đang say khước, ngồi ở một góc. Tôi không thích uống rượu, càng không thích mùi rượu. Và đương nhiên cũng không muốn đến gần người say rượu.

Nhưng khi thấy Bảo Bình ngồi sầu não ở đấy. Tôi vẫn không tự chủ mà mang đến bên cạnh đưa cho cô ấy một ly nước chanh. Thế mà cô ấy lại gục ngay vào người tôi, khóc lóc rất nhiều. Mùi rượu nồng nặc trên người cô ấy bám vào người tôi. Tôi có hơi mất tự nhiên và muốn tránh đi. Nhưng vì phép lịch sự vẫn cố gắng kiềm chế sự ghét bỏ, ngồi xuống vỗ lưng cô ấy vài cái.

Cô ấy cử chỉ siêu vẹo. Tôi định mang cô ấy về kí túc xá. Nhưng cô ấy không chịu. Thế là đành ngỏ ý mang cô ấy về phòng trọ.

Về đến phòng trọ của Bảo Bình, vừa định rời khỏi lại phát hiện ra cô ấy sốt cao quá, cả người nóng sốt nên mê man, những thứ ăn vào lúc chiều cũng nôn ra hết.

Haizz.

Chắc là tôi nợ cô ấy.

Tôi nằm nghỉ trên chiếc sofa dài cạnh giường.

Những tia sáng tinh nghịch chạm vào mặt, khiến tôi cơ hồ tỉnh táo. Lúc mở mắt ra, lại phát hiện Bảo Bình suy tư ngồi bên cạnh cửa sổ.

Quả thật, Bảo Bình rất xinh đẹp. Tôi phải công nhận điều đó. Ngoại trừ quả đầu bảy sắc cầu vòng đó.

Có lẽ, cô ấy sẽ trở nên đẹp hơn thay vì nhuộm màu tóc khác, chứ không phải bảy sắc cầu vòng như bây giờ.

Từ hôm đó, tần suất Bảo Bình về kí túc xá nhiều hơn.

Lúc về, cô ấy thường mua đồ ăn và nước ngọt về.

Tôi không thích ăn vặt. Nhưng phải công nhận đồ ăn cô ấy mua rất ngon. Tình cảm bạn cùng phòng của bốn người chúng tôi trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Bởi thế mới nói, dạ dày chính là con đường làm thân nhanh nhất.

Người thân với Bảo Bình nhất, chính là Vân Ma Kết tôi. Tôi cũng thấy tự mãn về điều đó.

Tôi với cô ấy nhắn tin rất nhiều, cũng cùng nhau chơi game.

Lúc cô ấy không về kí túc xá, thì sẽ luôn nhắn tin cho tôi. Điều đó dường như đã trở thành thường lệ. Bởi sau khi thân thiết, mỗi khi giờ giới nghiêm của kí túc xá đến mà Bảo Bình vẫn chưa thấy về. Tôi sẽ luôn luôn nhắn tin cho cô ấy, cô ấy không trả lời thì tôi sẽ gọi điện. Cô ấy chê tôi phiền, tỏ vẻ muốn chặn tôi. Nhưng đó chỉ là lời nói suông. Từ đó, nếu như không về sẽ gửi tin nhắn cho tôi biết.

Lúc đầu, tôi thân với Sương Sương nhất, không biết từ khi nào đã chuyển sang Bảo Bình. Sương Sương lại hay ghẹo tôi giống chị gái nhỏ. Tôi cũng cảm thấy giống vậy.

Ngày trước, Bảo Bình lạnh lùng bao nhiêu, thì bây giờ lại thân thiết bấy nhiêu.

Cô ấy xem tôi như người thân thật sự, chuyện gì cũng kể tôi nghe. Và đương nhiên là chỉ kể cho có một mình tôi.

Gia đình Bảo Bình rất khá giả, nếu không muốn nói là giàu có. Ba cô ấy có một công ty lớn về cung cấp vật liệu giáo dục. Mẹ cô ấy là một giáo viên trung học phổ thông. Nghe nói rất nổi tiếng, nhận không ít bằng khen.

Nhưng tôi cảm thấy Bảo Bình không vui vẻ gì mấy. Ba mẹ bảo bọc cô ấy quá đáng. Nhưng đương nhiên cô ấy không thích điều đó. Chị gái của Bảo Bình là một ví dụ điển hình.

Chị gái của Bảo BìnhHân Dao. Chị ấy học bác sĩ và đang học đến năm thứ tư. Chị ấy không thích nghề này, nhưng mẹ chị ấy thì có.

Bảo Bình chán ghét cảnh chị gái không phản kháng, chị gái luôn ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chuyện. Mẹ rất vui lòng. Và muốn hướng Bảo Bình giống như thế.

Năm đó, công nghệ thông tin trở thành xu hướng, điểm thi tuyển rất cao, rất có tương lai. Mẹ muốn Bảo Bình thi ngành đó. Bảo Bình không muốn học công nghệ thông tin và cũng không biết bản thân muốn gì.

Có lẽ, Bảo Bình sẽ trở thành một Hân Dao thứ hai.

Nếu như năm lớp 10, cô không phát hiện ra chị gái mình hút thuốc... Phát hiện ra chị ấy khóc thầm trong chăn không biết bao nhiêu lần. Phát hiện ra chị ấy không thoải mái trong chính căn nhà của mình.

Bảo Bình cứ tưởng tính cách chị ấy vốn là thế. Ngoan ngoãn, nghe lời, ít nói. Nhưng Bảo Bình lại tiếp tục phát hiện. Phát hiện ra lại thoải mái khi ở bên cạnh bạn bè. Thì ra căn nhà này đã ép chị ấy thành một người như vậy.

" Chị hai khuyên tớ đừng nên sống cuộc sống như chị ấy..."

Bảo Bình nổi loạn. Cậu ấy vốn học không giỏi. Nhưng điểm số lại rất cao. Đó nhờ vào bạn trai bí mật của cậu ấy. Trịnh Văn. Cậu ấy biết bản thân không đủ năng lực để thi đậu công nghệ thông tin.

Năm ấy, Trịnh Văn thi vào công nghệ thông tin của Đại học A. Bảo Bình muốn bên cạnh bạn trai nên cũng đăng ký Đại học A. Nhưng điểm lại cao quá.

Trường bên cạnh Đại học A là Đại học Y. Chuyên đào tạo về khối ngành nghệ thuật và xã hội. Điểm chỉ cao một số ngành trọng điểm, còn lại cũng tầm trung. Nhưng nó lại cũng quá sức với Bảo Bình.

May thay, Đại học Y lại ra mắt ngành học mới là quản lí giải trí. Thế là, Bảo Bình vội vã đăng ký. Và điểm của cậu ấy đã trở thành điểm chuẩn của ngành này.

Nhưng rồi hai người cũng chia tay, hôm đó là một ngày của tháng 10.

Tôi nghe sơ qua được, hôm chia tay, Trịnh Văn đã nói với Bảo Bình thế này.

" Hiện tại hai chúng ta chia tay chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai."

Tôi có thử nghe ngóng về cậu bạn này. Nghe nói sau khi chia tay Bảo Bình không lâu, cậu ấy có được học bổng toàn phần đến nước G.

Bảo Bình vẫn còn suy tên bạn trai cũ này. Tôi biết chứ.

Có khuyên thì cô ấy vẫn suy.

Sang đến cuối học kỳ 2 của năm 2, Bảo Bình đã hết suy hẳn. Chắc được gần 5 tháng. Tôi thở phào nhẹ nhỏm thay bản thân và Sương Sương.

Cuối cùng sẽ không nghe thấy lúc say rượu lỡ lời, cô ấy sẽ nhắc đến bạn trai cũ nữa.

Nhưng có lẽ tôi mừng quá sớm. Bởi cô ấy thông báo rằng đã có bạn trai mới rồi.

Là một anh trai lớn hơn cậu ấy 3 tuổi, đang học năm cuối quản trị bên đại học A. Trần Nhật Phong.

Tại sao lại là 3 tuổi mà không phải 2 tuổi nhỉ? Vì anh ta nợ môn. Đơn giản.

Lại là đại học A. Cô ấy có duyên với trường này ghê...

Lúc cô ấy mang Trần Nhật Phong ra mắt bạn cùng phòng đã có chuyện lớn xảy ra.

Ở nhà Bảo Bình xảy ra chuyện lớn. Tôi cùng cô ấy bắt xe về ngay trong đêm.

Là chị Hân Dao. Trong kỳ nghỉ, lúc về nhà với gia đình, dì Hân phát hiện ra chị Hân Dao kì lạ. Mang chị ấy đi kiểm tra thì phát hiện ra chị ấy đã mang thai. Dì gặn hỏi mãi mà chị ấy không nói cha đứa bé là ai cả. Muốn kéo chị ấy đi phá thai. Chị ấy nhất quyết không đồng ý.

Lúc vừa đến cửa, tôi nghe thấy dì ấy tức giận đuổi chị Hân Dao khỏi nhà. Nói muốn từ mặt chị ấy vì chị ấy đã làm mất mặt cả gia đình.

Tôi thuê khách sạn gần đó, mang Bảo Bình và chị Hân Dao đến đó.

Hai người muốn nói chuyện riêng, nên tôi cũng không làm phiền. Bảo Bình nhờ tôi về nhà mang đồ chị Hân Dao đến đây hộ.

Ba cô ấy đã mang vali của chị ấy giấu đi trước khi dì Hân mang chúng đi bỏ.

Sau đó không lâu, chị Hân Dao kết hôn, bảo lưu việc học và sinh đứa bé ra. Là một bé gái đáng yêu lắm luôn.

Lúc chị ấy sinh, dì Hân có đến ở ngoài thăm rồi rời đi ngay. Trước khi đi, dì ấy còn lịch sự chào tôi.

Ba cô ấy thì đợi chị Dao tỉnh dậy rồi mới đi.

Bảo Bình nói với tôi mẹ cô ấy rất cố chấp. Lại còn rất ghét người con rễ này...

_________________

" Lúc nảy chị Dao có điện thoại đến. Tớ bảo cậu ra ngoài mua dưa hấu để quên điện thoại ở nhà rồi. "

" Quên mất. Lúc nãy, nghệ sĩ của cậu có đến. À không nghệ sĩ cũ"

" Là Vũ Ân. Cậu ấy đã đưa công ty duyệt đơn xin nghỉ của cậu."

" Ổn rồi chứ?"

Bảo Bình gật đầu. Chắc lại muốn ngủ nữa.

Vân Ma Kết lấy cho Bảo Bình một cốc nước nhấp môi. Môi cô ấy khô quá rồi đấy.

" Cậu có muốn đi đâu không? Tớ đi với cậu"

" Tớ nhớ Cherry rồi. Đến thăm con bé với chị hai và anh rễ thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro