Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

... Điện Cam Lộ...


- Hoàng thượng ! Có nhũ mẫu cầu kiến người.

Ma Kết ngẩng đầu khỏi đống tấu sớ, cười :

- Nhũ mẫu đã đến.

- Cự Giải thỉnh an bệ hạ !

Ma Kết ngạc nhiên nhìn người con gái lạ. Nàng bận y phục tím, phục sức khác hẳn người của hậu cung. Cổ đeo khánh thạch anh, tay mang vòng ngọc thạch lẻng kẻng. Dáng người nàng mềm mại, yểu điệu, đi đứng như dương liễu nghiêng nghiêng trước gió. Nét mặt thanh tú, hiền dịu, môi lúc nào cũng phảng phất một nụ cười trìu mến. Đặc biệt là đôi mắt nàng trong sáng như làn thu thủy, cái nhìn như soi thấu hết cả tâm can người nhìn vào.

Ma Kết đứng lên, tiến ra đỡ nàng dậy.

- Công chúa không cần đa lễ

- Tạ ơn Bệ hạ !

- Nàng đến đúng lúc lắm ! Bay đâu, chuẩn bị trà

Nhũ mẫu cúi đầu chào :

- Hoàng thượng, hạ thần còn có chút việc xin phép được cáo lui !

- Nhũ mẫu cứ lui

- Tạ hoàng thượng

Cự Giải cúi người chào nhũ mẫu. Người nàng bỗng dưng rạo rực, hồi hộp kì lạ, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

- Nàng ngồi xuống đi ! – Ma Kết nói. Có cái gì đó Cự Giải không lí giải nổi ở giọng nói của chàng.
Trong chất giọng mang đầy vẻ ân cần kia, nàng vẫn thầm cảm thấy một tâm hồn lạnh lùng và xa cách. Nàng có cảm tưởng người ngồi ở đó không phải là chàng, mà là một nguồn ánh sáng bất tận, không phải của riêng ai cả, dù nàng có được ở gần bên, nàng cũng chẳng bao giờ hiểu hết con người ấy.
Giống như cha nàng vậy, người ấy che chở cho nàng, yêu thương nàng, nhưng không thể là của nàng.

- Công chúa dùng trà đi ! Ta thật vô tâm quá. Lẽ ra ta phải chuẩn bị nghênh tiếp nàng chu đáo.

- Hoàng thượng đừng khách sáo. Ta biết người rất bận.

- Vậy là nhũ mẫu cũng đã nói qua với nàng ?

- Có phải hiện giờ trong cung đang rất nhiều chuyện ?

Ma Kết thở dài :

- Phải !

- Cần có người cai quản hậu cung thay người!

- Chính vì thế ta mới muốn nói chuyện này với nàng, ta rất cần công chúa giúp ta.

- Cự Giải chỉ là một nữ nhân nhỏ bé. Bệ hạ cần xin cứ ra lệnh, Cự Giải sẽ dốc lòng vì bệ hạ.

- Được, ta cũng chẳng vòng vo nữa. Ta muốn nàng là hoàng hậu của ta. Trong thời gian này, nàng phải hết sức cẩn trọng. Thứ nhất, sẽ có người không muốn hai nước chúng ta hòa bình đâu, nên mong nàng hãy nói rõ với phụ thân nàng. Thứ hai, trong cung nàng càng phải cảnh giác, đừng nên thân thiết với người ở Hồng Hạc cung và Thiền Cung.

- Cự Giải lĩnh ý !

...

Cung Lạc Nhạn, trăng chiếu xiên qua cửa sổ mở rộng

- Công chúa ! Muộn vậy rồi người nên đi nghỉ thôi

- A Ly ngươi không hiểu đâu.

Có thể nào chăng ? Người ấy ? Cái con người vừa ân cần vừa lạnh lùng ấy, con người sáng suốt và thông minh ấy, con người mà từ lần đầu gặp mặt đã làm trái tim nàng xao xuyến ấy, rồi đây, sẽ là chồng nàng ?

Cứ như thể bỗng nhiên có cái gì đó quá lớn ập xuống trái tim nàng, choán hết tâm trí nàng, khiến nàng không sao chống đỡ nổi. Cự Giải nghĩ đến mẫu hậu nàng và phụ hoàng nữa. Chàng và nàng cũng giống như phụ hoàng và mẫu hậu vậy !

- A Ly ! Có phải ta quá may mắn không ?

- Công chúa đang nói gì vậy ?

- Ta thật là may mắn !

Cũng lúc ấy, ở một nơi cách cung Lạc Nhạn không xa, cũng có một ô cửa sổ còn mở, trăng chiếu chênh chếch vào. Người con gái ngồi trước gương chải tóc, đôi môi lạnh lùng khẽ nhếch lên một nụ cười sâu xa :

- Ngươi vẫn chưa biết điều gì đang chờ đón người đâu, Cự Giải ạ !

Choèng !

- Canh ba đêm khuya, cẩn thận củi lửa !

Ngõ vắng tối om. Gió bấc về lạnh hiu hắt. Đèn lồng trước phủ thái sư sáng lờ mờ, đỏ đòng đọc như hai con mắt quỉ Satan.

Trăng nửa vành tỏa ra cái màu bàng bạc và đục ngầu. Một bóng đen lướt ngang bóng trăng non, đậu xuống mái ngói phủ thái sư, không một tiếng động nhỏ. Bóng đen dừng lại trước một khoảng sân vườn tăm tối, ngay trước một gian nhà vắng teo, đèn le lói. Bóng đen mở cửa một cách đường hoàng

- Ngươi đến rồi hả ? – Một người mặc áo choàng bạc nói

- Con gái Thiên tể tướng đâu ?

- Ngươi vội gì !

- Ngươi đã nói với ta sẽ để nó đi cơ mà ?

- Nhưng với điều kiện là ngươi xử xong hai con bé công chúa đó ! Chẳng phải chúng nó vẫn sống nhăn đấy sao ?

- Ngươi ...

Bóng đen tức giận muốn rút kiếm ra, song hắn đừng được. Hắn biết trên xà nhà lúc nào cũng có một bóng đen khác sẵn sàng cho tất cả những kẻ muốn giết người mặc áo choàng bạc đi chầu Diêm Vương.

- Ngươi không phải lo ! Thiên tiểu thư sống rất tốt ! Ta cũng đâu có đối xử tệ với nó !

- Bao giờ ta gặp nó ?

- Đừng vội ! Nếu lần này ổn thỏa, ta sẽ để tiểu thư của ngươi đi !

- Làm gì ?

- Ta muốn người giết một người

- Là ai ?

Người mặc áo choàng bạc khẽ nhếch mép cười :

- Chưa phải bây giờ !  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro