1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tân Hoa khôi mùa thứ Tám là nữ sinh năm Nhất.

Không đến một ngày, cái tên Chris Virgo đã nổi khắp toàn trường, không một diễn đàn nào không xuất hiện. Đừng đùa, cuộc thi King&Queen của Học viện Pearl ba năm mới tổ chức một lần, bất kì ai đăng quang ngôi vị này đều sẽ trở thành đối tượng số một cả các trang tạp chí cũng như số báo thời trang, sức hấp dẫn của nó ngay cả các anh đại chị đại đang làm luận tốt nghiệp cũng phải mơ ước chứ đừng nói là một học sinh mới vào trường.

Tân sinh viên, dù sao cũng non nớt, kĩ năng chưa cao, thường sẽ mờ nhạt hơn so với tiền bối khóa trên, nhưng lần này, không ai phủ nhận được sự xuất sắc của Chris Virgo.

Tự tin, sắc sảo và trí tuệ, cô thừa khả năng đánh bại những thí sinh khác để đội Vương miện của Queen Pearl. Đừng cố dìm cô bé ấy xuống, người ta khi sinh ra đã ở vạch đích rồi. Bố là Ảnh đế thường xuyên lưu diễn trong những dự án phim đình đám ở nước ngoài, mẹ là người mẫu đại diện cho hãng thời trang tiếng tăm nhất nhì thế giới, Chris Virgo sớm mang trong mình dòng máu nghệ thuật, cho dù cô có để mặt mộc cũng hơn đứt người khác tỉ mỉ dặm phấn tô son.

Trong nháy mắt, Chris Virgo trở thành nữ thần trong mắt nam sinh, và cũng ngần đó nữ sinh ao ước cô bé để mắt đến mình.

Đương nhiên, so với tân Hoa khôi, người giành danh hiệu Nam vương lại càng khiến kết quả cuộc thi sốt hơn bao giờ hết.

Richard Aquarius, truyền kì thứ hai của Pearl, Nam vương hai mùa liên tiếp của King&Queen.

Văn hòa tĩnh nhã, quân tử như ngọc, những từ này sinh ra là để dành cho anh. Vĩnh viễn là nụ cười ấm áp trên khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, không một ai có thể phủ nhận được sức hút của Richard Aquarius. Ba năm liền đứng đầu Bảng xếp hạng nam sinh của Pearl, năm nay tuy thứ hạng của anh về nhì, thế nhưng nhiêu đó đủ để khiến ngàn vạn thiếu nữ ôm mộng được trở thành cô gái của Aquarius, và các parazazi chạy mòn dép mong lấy được thông tin từ anh. Cho dù là một câu nói thôi, chỉ cần Richard xuất hiện trên mặt báo, chắc chắn số báo đó không bao giờ cũ.

Lại nói, vì sao đứng thứ hai trên Bảng xếp hạng nam sinh lại có thể lần nữa giành ngôi vị Nam vương, chuyện này thực ra là vì vị đứng nhất kia gặp chút chướng ngại về giao tiếp.

Nathaniel Sagittarius, không hổ danh là đệ nhất Nam thần của Pearl, sở hữu khuôn mặt đẹp đẽ hơn cả chuẩn mực được đặt ra trước giờ, không có gì lạ lẫm khi cậu xuất hiện bất cứ ở đâu liền thu hút tất cả ánh mắt người khác ở đấy. Khí chất diễm lệ tĩnh tú, ở Pearl vẫn lưu truyền một câu nói mà thậm chí học sinh ngoài trường cũng nằm lòng, đó là: Trong Pearl có hai thứ bất khả xâm phạm, một là Ryan Leo, hai là mị lực của Nathaniel Sagittarius.

Đáng tiếc, Nam thần sở hữu nhan sắc giá trị cả triệu đô cùng tố chất con người cực kì tốt ấy lại không giỏi giao tiếp, hầu như không ai có thể cùng cậu nói chuyện, mà chính bản thân cậu cũng không muốn mở lời, rốt cuộc đến nay, thái độ của những học sinh khác với cậu vẫn chỉ là kính nhi viễn chi.

Có thể khiến Nathaniel Sagittarius chủ động lên tiếng, cho tới nay chỉ có hai người, đó là Merral Aries và Ryan Leo.

Về Merral Aries có lẽ không cần phải nói nhiều thêm, thân là chị đại của Pearl, quyền lực trong tay ngang ngửa với các King _ Queen của nhiều đời, kể cả Kẻ đặt quyền là Noah Pieces cũng chưa từng có ý định lấn lướt cô. Merral Aries là badgirl, cô chưa bao giờ cố ý che giấu chuyện này, nếu như Noah Pisces là kẻ ra luật thì cô chính là kẻ phá luật, và thậm chí chưa từng để những nhân vật quyền lực của Pearl vào mắt - đương nhiên, để vào mắt và gây sự là hai chuyện khác nhau, đụng chạm vào những người đó kết quả đều chẳng tốt đẹp gì, nên Merral quyết định "Nước sông không phạm nước giếng", chỉ cần họ yên phận không lấn sang lãnh địa của cô, cô tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho đám người có quyền đó.

Tuy Merral chưa từng có ý định kéo bè để củng cố quyền lực của mình, những kẻ đi theo badgirl lại không hề ít. Thậm chí, cô có cả một fanclub lớn mạnh không thua gì King hay Angel, dù Merral hầu hết thời gian thích độc lai độc vãng, thì đám fan của cô vẫn say cô ta như điếu đổ, bất kể là phong cách hay quyền lực của cô.

Merral không để ai vào mắt, nhưng mối quan hệ của cô và Angel không tệ chút nào. Nghe nói trước đây Merral Aries đã từng theo đuổi Angel, tiếc rằng cuối cùng không thu được kết quả như mong muốn, nhưng làm bạn cũng không tệ - theo lời Merral khi từ bỏ cậu em khóa dưới là như vậy.

Đáng chú ý cuối cùng là Ryan Leo, tiểu Vương tử của Pearl. Đừng hiểu lầm, y không có nhan sắc như Angel, không có quyền lực như Merral Aries hay Noah Pisces, không được thế gian thiên vị như Richard Aquarius, càng không có bối cảnh hùng hậu như Chris Virgo. Nghe đâu y là dân tỉnh lẻ, gia cảnh tầm thường, có thể theo học được ở Pearl đến giờ đều là dựa vào học bổng. Vì thế, lí do Ryan Leo nổi tiếng chỉ có một, đó là người duy nhất đồng thời được cả Nam vương và Nam thần bảo hộ mà thôi.

- Thế nên, ở Pearl mà nói, Nam vương và Nam thần hầu như không quan tâm xem cậu làm gì, ở đâu, nhưng muốn được họ để mắt đến - rất dễ thôi, hoặc là cậu là Ryan Leo, hoặc là, đắc tội với anh ta, và sau đó, cả Pearl sẽ đều nhìn đến cậu.

Narian Taurus chớp mắt, nhìn cô bạn bàn trên đang huyên thuyên về những những nhân vật nổi tiếng cùng tai tiếng trong trường, nghiêng đầu tự hỏi chuyện ấy thì liên quan gì đến cô. Những người đó quá nổi bật, và khắp trong Pearl này không nơi nào là không nghe thấy tên của họ, những chuyện ấy đã sớm nhét đầy đầu cô đến phát nhức. Dĩ nhiên, với thân thế của mình, Narian không dám đắc tội với bất kì người nào trong số họ, nhưng cô vào đây không phải để bát quái những chuyện này. Narian chỉ mong mình có thể yên ổn học tập, yên ổn tốt nghiệp ra, cầm tấm bằng giỏi của ngôi trường danh giá này, sau đó xin một cô việc yêu thích phù hợp với bản thân và sống đến cuối đời như vậy. Narian là người tỉ mỉ, cô đã tính trước mọi chuyện, và nói như người quen của cô, thì có lẽ cô đã tính trước cả cách chết của mình cũng nên.

Hơn nữa, đâu cần nói xa xôi đến Nam vương hay tiểu Vương tử, ngay trong khối cô cũng đã có người cô cực lực tránh xa chỉ mong không bao giờ đụng chạm phải - Henry Scorpio.

Không biết là may mắn hay xui xẻo, ngay đầu năm mới lơ ngơ đặt chân vào trường, cô đã bị Henry Scorpio để ý. Thực ra dùng từ 'để ý' có phần hơi xa xỉ, Henry Scorpio chỉ để ý những người xứng đáng, nhưng không hiểu sao ngay từ ngày đầu tiên, người được mệnh danh là đệ nhất lạnh lùng của Pearl lại chiếu thẳng ánh mắt lạnh buốt tới Narian. Mặc dù không đoán nổi  ý nghĩ của cậu ta, nhưng tim của Narian vẫn cứ vô thức run rẩy lợi hại, và tận lực thu mình lại một góc để tránh khỏi ánh mắt của Henry. Dù không muốn nhưng không thể không thừa nhận, ánh mắt đó ám ảnh cô suốt một thời gian dài, và cho đến giờ cô vẫn không dám nhìn vào mắt cậu ta.

- Bình tĩnh. - Mỗi khi ra khỏi nhà, Narian đều phải tự nhủ n lần như vậy, có Chúa mới biết liệu cô có chẳng may gặp Henry trên đường hay không. Được rồi cô gái, Henry được vây quanh bởi bao nhiêu mĩ nữ xinh đẹp, còn lâu cậu ta mới để ý đến cô, nhưng khi sợ hãi thành thói quen, thì chỉ cần nhác thấy người có bóng giống Henry Scorpio cũng đủ làm cô hoảng hốt mà vội đánh mắt đi nơi khác.

Narian từng đọc một câu là 'Trốn tránh không phải là cách, chỉ khi chấp nhận đối mặt thì ta mới thoát khỏi bóng ma quá khứ.' Ờ há, dù cô học không giỏi cũng đừng lừa cô, đố ai trải qua trận hỏa hoạn kinh hoàng tới sắp mất mạng mà có thể hút thuốc được nữa đấy - dù nói thế này có phần hơi quá, nhưng ai dũng cảm lắm mới có thể bình thản đón nhận ánh mắt như dao găm của Henry Scorpio mà thôi, và Narian thì chưa bao giờ nghĩ mình dũng cảm.

- Narian Taurus.

Narian giật mình, tiếng gọi trầm thấp nhưng đầy nghiêm túc vang lên bên tai, và cô nhận ra mình đã lơ dễnh khỏi bài giảng từ lâu cũng như thầy giáo dạy Triết học đã đứng cạnh cô từ bao giờ.

- Dạ? - Cô bối rối hỏi lại, tệ thật, cô lại vì kẻ đã mang tới ác mộng cho mình mà bỏ lỡ lời giảng của thầy cơ đấy.

- Tình cảm là chuyện rất đẹp, nhưng nên cân bằng với học tập nhé. Khi em vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, thì người ta mới nhìn ngược lại em. - Thầy mỉm cười hài hước, thanh âm ôn hòa mang theo kinh nghiệm mấy chục năm đứng lớp làm cô đỏ bừng mặt. Cả lớp ngoái lại nhìn cô, kẻ coi thường, người cười nhạo, tâm thế xem kịch vui rõ ràng. Nhưng quan trọng là, thầy nghĩ cô thích kẻ cô thậm chí còn không muốn thấy mặt hay sao???

Thầy vỗ nhè nhẹ vai cô, sau đó trở lại bục giảng tiếp tục bài dạy còn dang dở, Narian lần này không dám lơ là nữa, vội nghiêm túc nhìn lên bảng. Đường nhìn của cô vô tình quét qua Henry Scorpio, cậu ta cũng đang nhìn lướt qua cô, và ánh mắt ấy vẫn như cũ - lạnh băng.

.

Michael Libra lững thững bước đến bãi đỗ xe, nơi chiếc xe đạp của cậu đổ kềnh càng từ bao giờ và chẳng ai thèm dựng lên giúp. Cái xe mới mua từ đầu năm, bây giờ đã đầy vết xước ngang dọc do thường xuyên bị xô đổ, trông cứ như những con xe cậu từng thấy ở mấy quán sắt vụn sắp được mang đi cân. Cậu cũng chẳng nổi giận, chỉ nhận mệnh dựng nó dậy và chầm chậm dắt ra khỏi trường. Michael không phải người tốt tính, nhưng ở Pearl, cậu căn bản không có quyền lên tiếng. Đùa, một học sinh vào trường nhờ học bổng và phải chạy xô làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống thì lấy đâu ra tư cách hiên ngang như những kẻ có tiền khác.

Lắm khi Michael nhìn thấy Ryan Leo được bao nhiêu người vây quanh nịnh nọt lấy lòng mà tự hỏi, vì sao hoàn cảnh như nhau, đều vào trường nhờ học bổng, đều là dân tỉnh lẻ, thậm chí gia cảnh nhà Michael còn có chút nhỉnh hơn Ryan Leo, mà số phận hai người lại khác nhau như vậy? Người ta tôn thờ Ryan Leo như thái dương, thì chà đạp Michael Libra như bùn đất dưới chân. Người ta chạy theo lấy lòng Ryan Leo bao nhiêu, thì lại coi thường Michael bấy nhiêu. Suy cho cùng, trường này chỉ có một Nam vương và một Nam thần, và họ ủng hộ Ryan Leo chứ không phải Michael Libra.

Khi Michael rẽ xe vào con ngõ nhà mình, một cái bóng lao ầm ầm ra khỏi đường cái, và chờ cậu nhận ra chuyện gì vừa xảy ra thì bản thân đã ngồi bệt trên đất với chiếc xe đè lên chân rồi. Tuy xe là xe đạp, không nặng lắm, nhưng bị đổ vào người thì cũng chẳng nhẹ nhàng gì. Michael cau mày, người đối diện ngẩng phắt đầu lên quát cậu sa sả: 

- Này, đi không biết nhìn đường à?

Vâng, cậu là người sai cơ đấy. Nhưng Michael đã quá mệt để cãi lại - nói đúng hơn là nói lí với người kia, và khi nhận ra đó là Bellary Capricorn cậu liền biết mình lựa chọn im lặng là chính xác.

Bellary Capricorn là tiền bối khóa trên, lập dị và ngang ngược. Cho tới giờ, chị ta là người duy nhất đối đầu với Merral Aries mà vẫn không bị sứt mẻ chỗ nào - thực ra thì cũng không hẳn, nhưng chị ta bị sưng một bên má thì Merral Aries cũng chẳng tránh khỏi mấy bạt tai, và những vết thương đó căn bản chẳng thấm tháp vào đâu so với những gì đám nạn nhân của badgirl đã phải trải qua.

- Xin lỗi. - Không phải Michael nhường Bellary Capricorn đâu nhé, không hề, đơn giản là cậu không muốn đối đầu với mấy người như chị ta. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, cậu không đủ khả năng để làm ầm lên với kẻ có cái cổ họng và lí luận cua bò ăn đứt mười bà bán cá ngoài chợ. Cậu chỉ ngạc nhiên, không nghĩ là Capricorn lại sống cùng khu với mình. Khu phố này tồi tàn và khá xa trung tâm thành phố, với cách ăn mặc của Capricorn, Michael nghĩ chị ta phải sống trong biệt thự cao cấp nào cơ đấy.

Mà, liên quan gì tới cậu? Miễn chị ta để cậu yên là đủ rồi.

Có vẻ như Bellary Capricorn đang rất vội, nên chị ta chỉ cằn nhằn thêm mấy câu rồi đứng dậy chạy vụt đi, nếu là bình thường còn lâu 'người gây chuyện' với Capricorn mới được cho qua dễ dàng như thế. Mà cũng phải, chị ta có làm sao đâu, người bị xước cả một mảng tay là Michael cơ mà. Cậu cười khổ, một ngày quá tệ.

Phòng Michael thuê nằm ở tầng gần cao nhất của căn hộ bé nhất trong khu này. Cuộc sống của cậu bó gọn trong khoảng 30m2 mà cũng đủ để cậu lao đao mỗi tháng để kiếm đủ tiền thuê phòng, tiền điện nước và sinh hoạt. Hàng xóm của cậu hình như cũng đều kinh tế không tốt, nên họ mới thuê phòng ở căn hộ giá rẻ nhất thành phố này và mặt mũi lúc nào cũng quàu quạu khó chịu. Michael không tiếp xúc với họ nhiều lắm, vừa vì cậu không muốn để những khuôn mặt khó chịu đó ảnh hưởng tới một ngày đã chẳng mấy vui vẻ gì của mình, vừa là cậu cũng không thường xuyên ở nhà. Đi làm thêm tuy có vất vả vì chạy xô liên tục, nhưng được ngồi trong phòng điều hòa pha cà phê còn hạnh phúc chán so với giam mình ở căn phòng biến nhiệt theo thời tiết và bị lấp đầy lỗ tai bởi những lời cãi cọ của hàng xóm.

- Libra đấy à? Dạo này thường về muộn nhỉ, làm thêm vất vả quá sao?

Một cô (có lẽ là) hàng xóm của cậu hỏi khi thấy cậu lê bước chậm chạp lên tận tầng bảy. Michael nghi hoặc, cậu đã từng về sớm sao?

- Vâng ạ. - Michael miễn cưỡng đáp lời, quá lâu không giao tiếp với mấy người hàng xóm, cậu còn chẳng nhớ mặt họ chứ nói gì là tìm đề tài chung để tán gẫu.

- Ừ, con gái cô nó cũng đi miết, mấy đứa bây giờ khổ quá, mấy đứa nhà giàu ăn sung mặc sướng làm sao hiểu được...

- Con gái cô cũng vẫn đi học ạ? 

- Ừ. - Người phụ nữ mỉm cười, đôi mắt u tối vì khắc khổ có chút sáng lên khi nhắc về cô con gái của mình. - Con bé cũng khoảng tuổi cháu, hai đứa chắc chưa gặp nhau bao giờ nhỉ? Nó học ở Pearl đấy.

- Vậy ạ? - Đương nhiên rồi, cho dù có là bạn cùng lớp Michael cũng chẳng biết đâu. Ngay cả King&Queen nổi bật như thế cậu còn mất một tuần mới quen nổi mặt thì làm sao nhớ được diện mạo những người khác. - Chắc cô ấy học giỏi lắm ạ?

- Cũng được, nên dù thế nào cô cũng vẫn cố để nó theo học trường đó và không thua thiệt với bạn bè... - Người phụ nữ mỉm cười với nét tự hào và yêu thương khó che giấu, nụ cười của một người mẹ mà Michael chưa từng thấy qua.

Cậu thậm chí còn không biết mẹ mình là ai.

Michael không có bố, mẹ vì khó sinh mà qua đời, cậu lớn lên trong sự ghẻ lạnh của họ hàng, và tới năm 15 tuổi, cậu chính thức bị tống cổ khỏi nhà chú thím ruột của mình. Michael chỉ biết nhún vai chấp nhận, ruột rà máu mủ cũng không thể nuôi báo cô một đứa trẻ mãi trong thời đại đồng tiền gắn liền với quyền lực này. Hoàn cảnh đặc biệt thì phải trưởng thành sống, bằng chứng là cậu đã trở thành một đứa tứ cố vô thân gần một năm nay mà vẫn có thể đỗ vào Học viện nổi tiếng nhất nhì nước và sống nhăn răng đến giờ. Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là nhờ vào hai suất học bổng toàn phần của Pearl mà đến giờ mới chỉ có hai người nhận được - một là Michael, người còn lại đương nhiên là Ryan Leo.

Dù rất biết ơn điều ấy, nhưng lắm khi Michael ác ý nghĩ, nếu Ryan Leo không đỗ vào ắt hẳn cậu sẽ càng vui vẻ hơn.

Sự thật chứng minh, con người luôn có lòng đố kị, nhất là giữa những người như Michael và Ryan Leo.

3 giờ sáng, sắp đến giờ thay ca, Michael vào trong phòng thay đồ đổi quần áo thường ngày của mình. Cậu xin làm bartender của một quán bar có tiếng trong thành phố, ca đêm tuy hơi vất vả nhưng thù lao rất khá, và nó hiện là phần lớn thu nhập của cậu hiện tại. Bây giờ về nhà, ngủ một giấc đến sáng và bắt đầu một ngày mới khá hơn hôm nay nào - Michael tự nhủ như vậy, mắt cậu muốn díp lại, hôm nay mệt mỏi quá, gió đêm mát rượi lại càng ru ngủ hơn bao giờ hết. Rời khỏi bar, thanh âm ồn ào đinh tai nhức óc dần được thay thế bởi phố phường buổi đêm vi vu gió thổi lãng mạn trữ tình với ngàn vì sao trên đầu lấp lánh cuốn trôi tất cả dư vị của phong cách làm việc trong bar còn đọng lại trên người cậu.

Đáng tiếc, Michael quên mất từ khi cậu sinh ra, thần may mắn chưa bao giờ đứng về phía mình.

Phía trước là bóng hai người lẫn trong đêm tối, họ cãi mắng ầm ĩ, hoàn toàn không để ý mình đang làm phiền yên tĩnh vốn có của ban đêm. Chắc lại là cặp nào đó yêu nhau rồi lùm xùm đây mà, Michael chắt lưỡi, có điểm tiếc cho tâm trạng tốt đẹp ban nãy. Mà thôi, cũng chẳng liên quan gì tới cậu, tốt nhất là tránh đi cho lành. Cậu không phải người hùng cứu cả thế giới mà đứng ra giảng hòa cho mấy kẻ điên vì tình, lần thứ n tự nhủ sẽ không dính vào mấy thứ nguy hiểm như thuốc phiện và tình yêu.

Nhưng Michael vừa quay lưng đi được hai bước, một tiếng 'Choang!' chát chúa dộng thẳng vào tai cậu, tiếng cãi nhau dừng lại, thay vào đó là mùi máu dần quện vào hương thơm đặc trưng của sương đêm. Michael sững sờ, theo bản năng cậu quay phát lại.

Chỉ để nhận ra, mình vừa làm một chuyện rất ngu xuẩn: Cô gái cầm chai thủy tinh đã vỡ thành ngàn mảnh vụn sau khi phang thẳng đầu người bạn trai đã ngã xuống đường của mình, hiện tại cô ta đang nhìn chằm chằm cậu, và đó còn là một người Michael vừa gặp lúc chiều tối - đàn chị Bellary Capricorn.

Cậu hít một hơi sâu, cảm giác mình nên chạy nhanh và tốt nhất đừng quay đầu lại. Đụng vào mấy cô gái đang say chẳng vui vẻ gì, và cô gái này còn là Bellary Capricorn thì càng không nên dính dáng vào. Cậu còn muốn yên ổn cho tới khi ra trường.

Michael nghĩ thế, và đã thực sự làm thế, nhưng lạy Chúa, hình như Bellary đã nhận ra cậu rồi.

- Đứng lại! - Bellary Capricorn quát một tiếng, và bất chấp ưu thế về đôi chân dài của Michael, chị ta nhanh chóng bắt kịp cậu, đám nail được cắt tỉa tỉ mỉ bấu chặt lấy tay cậu, đau điếng.

Michael nén tiếng rên rỉ, mùi rượu xốc vào mũi khiến cậu nhăn mặt, chị ta đã uống bao nhiêu vậy?

- Tôi... Chị...

- Khôn hồn đừng chạy, nếu cậu muốn ngày mai vẫn đến trường yên ổn. - Hai mắt Bellary sắc lẻm như dã thú săn mồi, Michael nuốt khan, cậu không nhát gan, nhưng Bellary quá đáng sợ.

Và đó là câu nói cuối cùng, trước khi chị ta gục xuống người cậu.

Quá đủ rồi được không? Michael nhận ra sức nặng đột ngột đè lên người mình của một cô gái bạo lực say mèm mà bản thân tuyệt không muốn có bất kì quan hệ nào, cậu cảm thấy mình sắp bạo phát.

Nhẫn nào, Michael. Cậu tự nhủ, ở đây chỉ có một đứa say và một đứa đang nằm lăn quay, có bạo phát cũng chẳng được gì. Hơn hết, mùi máu gay mũi từ gã đàn ông đang nằm dưới đất kia như muốn nhắc cậu mau mau biến khỏi nơi này nếu không muốn bị cảnh sát tới tóm lại, dù chuyện này chẳng liên quan tới cậu. Ai mà biết Bellary Capricorn có lôi cậu vào làm đệm lót lưng cho chị ta chỉ vì cậu tình cờ có mặt ở đây không?

Khi tha được Bellary Capricorn người đầy mùi rượu về căn hộ của mình, Michael đột nhiên muốn văng tục, chịu được những thứ này, cậu đúng là Thánh nhân.

Thánh nhân thường không dễ dàng, nhất là Thánh nhân với những người ngang ngược. Nên hôm sau, đánh thức cậu là một tràng la hét bên tai.

Bellary Capricorn sau khi kiểm tra bản thân một lượt liền gườm gườm nhìn cậu như thể cậu mắc nợ chị ta vài vạn. Michael chán ngán, mới sáng ra nhìn thấy khuôn mặt cau có kia thật chẳng tốt đẹp gì.

- Có lẽ tôi không nên, nhưng tôi hoàn toàn có quyền nói, chị đã tỉnh rồi thì làm ơn biến khỏi đây và hi vọng sau này tôi sẽ không phải dính dáng vào bất kì điều gì liên quan đến chị nữa, ok?

Bellary Capricorn sững sờ, vẻ mặt cô như vừa bị ăn một tát - thằng nhóc kia dám nói như vậy với cô, người mà cả badgirl Merral Aries cũng phải kiêng kị mấy phần.

Nhưng vì hơi men vẫn còn, đầu đang nhức như búa bổ và Bellary dù có ngang ngược hơn nữa cũng nhận ra nếu không có Michael thì cô đã phải phơi xác ngoài đường cả đêm qua hoặc gật gù trong Sở cảnh sát, nên cô quyết định coi việc bỏ qua câu nói đó là lời cảm ơn cho Michael Libra. Nhưng nếu để mọi thứ trôi đi dễ dàng như vậy thì cô thật thẹn với tên của mình.

- Làm như tôi muốn tới cái ổ lợn này lắm. - Bellary ác ý lườm một cái, trước khi quay ngoắt đi với tiếng giày cao gót lộp cộp trên sàn nhà. Michael lắc đầu, chẳng phải chị đã ở trong ổ lợn và ngủ ngon lành đấy sao, nhưng cũng không hề nói ra suy nghĩ của mình. Hoặc là làm mọi chuyện thêm tệ, hoặc là phải đến lớp trước khi quá muộn, Michael chỉ có thể chọn một.

Nhưng, ừ thì, đã nói là vận xui vẫn còn ám theo Michael mà.

Bellary Capricorn đi trước, Michael dắt xe đạp đi phía sau, và người đầu tiên họ nhìn thấy sáng sớm mà không phải đối phương là người phụ nữ hôm qua nói chuyện với Michael, lúc này đang sững sờ nhìn Bellary Capricorn.

- Belly? Con đi học rồi? Đã ăn sáng chưa...

Thế đấy, hóa ra cô con gái ngoan ngoãn mà người phụ nữ đã tự hào đề cập với Michael hôm qua lại là Bellary Capricorn, một trong mấy chị đại mà đừng nên đụng vào ở Pearl nếu muốn sống an ổn. Michael liếc nhìn khuôn mặt mộc của Bellary, hiểu ra vì sao ban nãy chị ta dù ghét bỏ nhưng vẫn bám nhà vệ sinh của cậu để tẩy trang cho bằng được.

- Thôi mẹ, con sắp trễ học rồi, con đến trường rồi ăn cũng được. - Bellary ngoan ngoãn đáp lại, Michael khinh thường: Giả tạo, tội nghiệp cô Capricorn.

- Ừ. - Cô Capricorn gật đầu, trong mắt là chút xót xa vì con gái mình khổ cực như vậy. Nếu cô ấy mà biết Bellary là một trong những đàn chị máu mặt ở trường thì không biết cô ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?

- A, Libra, cháu cũng đi học hả? Đây là con gái cô, Bellary. Chắc hai đứa cũng biết nhau rồi nhỉ? - Cô Capricorn thấy Michael liền nở nụ cười dịu dàng, và cậu nhận ra mình vừa nhận được một thông tin không tưởng: Bellary Capricorn thực sự sống trong căn hộ tồi tàn mà cậu trọ.

Vậy xem ra đống quần áo đắt tiền chị ta thường vận trên người là do các 'đại gia' mua cho rồi. Michael ác ý nghĩ, dù ngoài mặt vẫn treo nụ cười rất diễn: 

- Vâng, cháu kém chị ấy một lớp ạ.

Cô Capricorn có lẽ còn muốn nói gì nữa, nhưng Bellary Capricorn đã nhanh chóng ngắt lời, có lẽ chị ta sợ cậu nói gì với mẹ mình chăng: "Mẹ, con đi trước, con sắp muộn rồi." và bước nhanh ra khỏi khu nhà. Michael nhìn theo bóng lưng vội vã của chị ta, cũng gật đầu chào cô Capricorn rồi dắt xe đi.

Vừa khuất khỏi tầm nhìn của cô Capricorn, Bellary đã dừng phắt lại, ánh mắt hung ác trừng cậu làm Michael nghi hoặc Belly - ngoan - ngoãn vừa rồi chỉ là ảo giác cậu tưởng tượng ra: 

- Cậu tốt nhất đừng lắm chuyện với mẹ tôi.

- Sao nào? - Cảm giác như bản thân vừa nắm được điểm yếu của cô gái kênh kiệu này khiến Michael có chút thỏa mãn, cậu lạnh nhạt đáp lại: - Có gan làm lại không có gan chịu?

Hai lần nhìn được vẻ mặt vẻ mặt sững sờ của Bellary, Michael đột nhiên có chút cảm giác thành tựu.

Nhưng mà, đồng chí Michael Libra, đã ai nhắc cậu đã thấp cổ bé họng còn miệng nhanh hơn não khi nói chuyện với chị đại thì ăn đòn là tất yếu chưa?

Sau khi ngã ngửa ra sau với gò má tìm bầm đau nhức vì nhận được cú đấm như trời giáng từ Bellary Capricorn, Michael biết từ khi cuộc đời mình từ nay sẽ là một màu u tối.

Một chiếc ô tô sành điệu dừng trước mặt hai người họ, Bellary nhìn cậu cảnh cáo lần cuối trước khi mở cửa xe bước lên. Nhìn chiếc xe đắt tiền lao vút đi, Michael cảm khái, vết bầm này bao giờ mới tan đây?

--- End 1 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro