☆10: Mặt Trăng ✧ Đi Học Trễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


↑ ♪: Limbo
📃Trình bày: haruno

Tình không phải tự mình mà tới
phải có duyên mới kết thành chính quả.

————————————————————
- 'Anh đi làm về rồi đây !'

- 'Ừm.'

- 'Đồ ăn hôm nay em nấu ngon quá !'

- 'Ừm—'

- 'Anh yêu em—'

- '...'

- 'Chúng ta li dị đi.'

- '...'

- '—-'

- 'Được.'

Ba tôi thực ra nhỏ hơn mẹ tôi hẳn 8 tuổi.

Tôi không hiểu tại sao mẹ tôi lại chịu đựng tất cả một mình như vậy.

Vì đã quá dễ dãi với người bà yêu ?

Hoặc vì bà quá vô tâm, không quan tâm đến ba nên tình cảm bắt đầu nguội dần ?

Mẹ tôi thật ra rất thẳng thắn, nói có là có, nói không là không.

Nhưng khi ba nói lời li dị, bà lại có chút do dự.

Tôi còn có thể nhìn thấy sự đau đớn ẩn khuất đằng sau chiếc mặt nạ thờ ơ đó.

Có phải vì bà không muốn từ bỏ gia đình này ?

Hay bà không muốn mang lại gấp đôi tai tiếng bôi nhọ về bản thân ?

Bản thân bà chăm lo cho gia đình này và đấu chọi xã hội đã rất áp lực.

Vẻ đẹp đã không còn như xưa.

Khuôn mặt của bà dần dà xuất hiện thêm nhiều những nếp nhắn méo mó theo từng thời gian.

Khi li dị rồi rất khó để tìm được một tình yêu mới và bắt đầu lại từ đầu.

Làm sao có thể dễ dàng nói bỏ là dứt được ?

Tôi biết trong lòng bà đã thầm lặng chịu nhiều lời đắng cay từ phía hai bên gia đình và xã hội.

Bọn họ bảo bà hãy buông tha cho ba tôi, tuổi còn trẻ lại lấy một người già vô dụng như mẹ tôi.

Tương lai của ba tôi có lẽ sẽ tốt hơn nếu không kết hôn với một người già nua xấu xí vô tích sự như bà.

Có lẽ mẹ nghĩ về chuyện đó nhiều lắm, nhưng không lần nào san sẻ nỗi tâm sự riêng với ba.

Thay vào đó quyết định lạnh nhạt với ba lại là một tội ác khiến tình cảm mà bà luôn trân trọng tan vỡ thành hàng vạn vết nứt khó lành.

Một khi tấm gương vỡ nát, không có cách nào để nó có thể hồi phục lại vẻ đẹp như xưa được nữa.

Càng dán lại càng vụn vỡ, những lỗ hổng trong tim đâm chết sự nhiệt huyết, sự tin tưởng, và sự đơn thuần.

Căn bản là không thể cứu chữa được tình yêu ấy nữa.

Vậy nên mẹ tôi là một người thật khó hiểu.

Đồng thời cũng là người đàn bà có tâm hồn đẹp nhất tôi từng gặp.

Đó là lý do tôi muốn hiểu tình yêu là gì.

Tôi muốn hiểu nỗi buồn của mẹ.

。。。

Mở mắt—

- "Hộc hộc—"

Song Ngư mở to đôi mắt còn đọng lại nước mắt trên khoé mi, mồ hôi ướt át vương vấn trên trán cao. Cơn ác mộng đã lâu không gặp của cô. Bản thân cô đã tưởng rằng mình đã trở nên mạnh mẽ và vượt qua chuyện đó. Nghĩ rằng nếu gặp lại giấc mơ ấy thì sẽ chẳng còn cảm xúc nào dành cho nó nữa. Thế nhưng đó chỉ là một suy nghĩ đơn thuần của một đứa trẻ mộng mơ. Dần dà quên đi chiều không gian của mình và đắm chìm vào những thứ hão huyền để quên đi thực tại.

Song Ngư chau mày giữ bình tĩnh ngồi dậy nhìn ngó xung quanh. Căn phòng trông rất lạ lẫm, nó chẳng màu mè hay hoa lá hẹ nào cả. Chỉ đơn giản là một căn phòng giản dị có hai chiếc giường đôi và cái bàn học trống trơn. Chỉ càng khiến Song Ngư mặc cảm về bản thân, cảnh tượng như muốn vả vô mặt cô. Lợi dụng những suy nghĩ viễn vông để giải thoát chính mình.

- "Đây là đâu? "

Xung quanh cô trông giống như là phòng trọ hơn là kí túc xá. Trên bờ má ướt đẫm mồ hôi của cô có một tấm vải mát lạnh làm dịu đi những vết tát. Cô ngơ ngác nhìn vào khoảng không trung, bắt đầu hồi tưởng lại những sự kiện đã xảy ra mới đây. Ôi trời ơi, cái bản mặt dễ thương xinh đẹp của tôi ! Mấy người có đền được không hả ?

Thật là một thảm họa !

Song Ngư chưa kịp la hét cho số phận éo le của cô thì từ phòng tắm có một chàng trai với dáng người quen thuộc bước ra. Lại không mặc đồ tử tế nữa chứ, cơ thể săn chắc cùng vài vết thương đã phai mờ ở trước ngực. Bờ vai rộng, mặc quần thun dài màu đen, chiếc khăn tắm màu trắng nằm ngay ngắn ở xung quanh phần cổ.

Hắn không biết xấu hổ nhưng cô thì có ! Song Ngư dụi mắt nhìn kỹ lại mới nhận ra đó là Xà Phu ! Nhắc đến Xà Phu là Song Ngư lại chìm đắm trong cảm xúc của mình, mũi cô lại bất giác chảy máu cam. Vậy người mà đã cứu cô hồi nãy có phải là do cậu ấy đến giúp cô !? Nghĩ đến anh bạch mã hoàng tử Xà Phu đến giải cứu cô công chúa yếu đuối Song Ngư. Sao nghe nó lại tình thế kia chứ hi hi !

- "N-Này bạn học Song Ngư, cậu có sao không ?"

Trong lòng Song Ngư vui mừng như lễ hội, hai bên gò má của cô chợt bừng đỏ nhạt. Nhưng để xác nhận lại rằng mình đúng hay sai, cô quyết tâm hỏi Xà Phu.

Song Ngư muốn mở lời nhưng lại ấp úng. Không biết cô sợ cái gì. Sợ rằng mình đã nhận lầm ý tốt của người khác chăng ? Sẽ cảm thấy thất vọng nếu người đó không phải là Xà Phu ? Đứng trước sự hiếu kỳ của cô Cá, Xà Phu dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lý để trả lời các câu hỏi của cô. Anh chỉ tuỳ tiện ngồi kế bên cô, khẽ sờ đầu và nói.

- "Có gì sao ? Thấy chỗ nào không khỏe à ?"

Xà Phu tận tâm hỏi thăm cô, càng khiến con tim của Song Ngư gõ trống nhanh hơn. Song Ngư để hai tay trên đầu gối, không dám nhìn thẳng mặt của chàng trai kế bên. Hơi ấm lan tỏa ra khắp cơ thể, Song Ngư ôm mặt thở gấp. Cái cảm giác này khác xa cái gì cô gọi là thích. Có lẽ cô đã biết yêu rồi ? Hay đây là một loại cảm giác ảo mà cô tự tạo ra ?

- "À—có phải cậu đã cứu tớ ra khỏi mấy tên côn đồ ở tầng ba đó—phải không ?"

Song Ngư vừa nói, đôi mắt của cô phát sáng chờ đợi câu trả lời của Xà Phu. Dường như không đoán được câu hỏi đó của cô, Xà Phu có hơi bất ngờ. Cậu không nhớ bản thân đã cứu cô khỏi mấy tên côn đồ ở tầng mười ba. Tuy nhiên anh Rắn lại biết rất rõ người đó là ai.

— — — — — —

Cả đám đang nằm dài trườn ườn ra bàn. Bạch Dương với Kim Ngưu thì ăn bánh gạo trong im lặng. Có người thì ngủ, người thì cứ cắm mặt cắm mũi vào điện thoại. Vào những lúc tĩnh lặng như vầy, bỗng có một tiếng nói xé toẹt màn sương yên ắng. Ở kí túc xá và trường học đa phần đều có những tệ nạn riêng, luôn liên quan đến bắt nạt và đánh nhau. Đều là gia thế khủng bố cùng với số tiền phải chi ra cho nhà trường để che đậy. Thế nên rất khó để có thể bắt gặp hoặc nếu có thì cũng không bắt được.

- "Nè nè các cậu có kinh nghiệm đánh nhau không ?"

Nhân Mã nói với giọng điệu khá nghiêm túc hơn thường ngày. Có chút không quen với tính cách này của anh Ngựa, người nào người nấy nhìn cậu. Coi bộ lại nhớ ra thêm một lời đồn hay ho nào nữa ư ?

Bạch Dương mở tròn mắt, miệng vẫn ăn không ngừng nghỉ, hết bánh này thì ăn thêm một cái bánh khác. Song Tử rảnh rỗi vừa xem tin nhắn vừa ngồi kế bên mở bịch bánh giúp cô Cừu vì tiện tay.

- "Cậu sợ ?"

Bảo Bình hất mặt qua chỗ khác, theo logic* vặn vẹo của cô thì biết thừa hỏi như vậy cũng đều có lý do cả. Nhân Mã gãi đầu cười ngượng, âm mưu đã bị bại lộ sớm hơn dự định. Bảo Bình quay mặt sang chỗ khác, không thèm nói đại lý với cậu. Một tên ngu ngốc như Nhân Mã thì có giải thích không hiểu nổi được đâu. Đỡ phải tốn nước bọt.

- "Biết chút tí xíu, chưa bằng một nửa ngón tay."

Thiên Bình giơ tay cố gắng diễn tả thực lực đánh đấm của anh. Cơn buồn ngủ ập đến như bị deadline dí, cậu ngáp nãy giờ cũng mấy chục lần.

- "Có chút kiến thức."

Thiên Yết ngại ngùng nói, kỹ năng của anh chỉ đủ để hăm doạ mấy tên nửa mùa mà thôi. Nghe anh Cạp nói vậy, Thiên Bình bỗng dưng cười không nhặt được mồm. Ban nãy anh vừa nghe thấy cậu bạn học nhà họ Thiên tên Yết vừa mới nó gì thế? Nghe hài sấp mặt cậu luôn rồi đây ! Câu trả lời phong Phú kia kiếm Thiên Bình tìm được cuộc trò chuyện mới, đập tan đi cơn buồn ngủ vừa nãy. Nếu nói về quá khứ của Thiên Yết, anh đây biết khá nhiều đấy. Nếu muốn nghe thì đề nghị mỗi người phải tự nguyện nộp 20k.

- "Tớ chơi thể thao, chỉ biết chút ít võ."

Bạch Dương thở dài, cô đang tính đến chuyện học võ, vừa đi làm việc bán thời gian vừa học nữa. Càng lớn càng bận rộn, cuộc đời đưa đẩy nhiều thế sự khác nhau. Không có nhiều thời gian thoải mái như trước kia để làm những điều cô muốn. Chỉ cần học xong năm học cuối này, toàn thời gian của cô sẽ bỏ vào hết cho công việc.

- "Phu phu miễn bàn ! Tâm như Bồ Tát đến cả con kiến cũng không nỡ giết."

Bảo Bình giảng đạo văn vẻ với việc cô không thể đánh nhau, và cô là người tốt bụng ngang ngửa Đường Tăng. Vì giống với Đường Tăng nên cô Lọ có mong muốn được làm tiên trên trời. Thiên Bình nghe cái này xong ôm bụng cười không thấy mặt trời ở đâu luôn. Thiên Bình không tin trên đời sẽ có người như vậy, lời nói dối này thật sự quá buồn cười. Nhìn tổng quan của cô Lọ, không phải là vì không muốn giết con kiến. Mà là không giết nổi chứ tâm địa lương thiện như thế nào ?!

- "Lớp phó đây chỉ biết nắm chặt tay phải, dùng hết sức lực đấm vào mặt hoặc bụng thôi."

Sư Tử cũng giống như Bạch Dương, có lực nhưng không có học thức. Nhưng nếu có người sẵn sàng chỉ bảo anh thì anh đây sẽ học. Sư Tử thu nắm đấm hoàn mỹ lại dưới ánh mắt hâm mộ của nhiều chòm sao. Hành động rất dứt khoát, đủ khả năng để tự bảo vệ bản thân mình cực kỳ tốt.

Song Tử bây giờ mới bỏ điện thoại xuống, tập trung ăn phần bữa tối của mình. Món ăn hôm nay do chính tay Thiên Bình làm nên. Mặc dù là một món ăn đơn giản, cơm chiên dương châu, nhưng bốc lột sức lao động của cậu thì cũng đáng để ăn. Thiên Bình ngồi từ xa nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn. Trong đầu bỗng xuất hiện một ý nghĩ là sẽ bỏ độc vào thức ăn của anh vào một ngày không xa.

- "Chẳng phải chỉ cần đánh thôi sao ? Tao chắc chắn sẽ làm được dẫu là lần đầu tao đánh nhau."

Kim Ngưu giả bộ đánh đấm boxing* các thứ. Bỗng dưng lỡ đấm vào cái bình hoa, một phát rơi xuống dưới đất, các mảnh thủy tinh vỡ ra từng miếng. Kim Ngưu trố mắt đưa mắt liếc nhìn xung quanh rồi vội vàng xóa bỏ chứng cứ. Làm chúa hề lâu quá rồi, bây giờ biến hình thành soái ca cũng chẳng không khác gì. Cái tính nhây lầy của anh Trâu đã bị các bạn học ăn mòn sâu vào trong não rồi, giờ thì thách đứa nào thay đổi được quan điểm đó.

———

Song Ngư híp mắt phồng má ôm đầu. Xà Phu đúng là không hiểu tính tình khó chịu con gái mới dính vào tình yêu mà. Xà Phu để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của cô bèn đứng dậy, đi vô phòng tắm giặt cái khăn mát ra đưa cho cô để lên mặt. Như thế sẽ nhanh chóng chữa khỏi khuôn mặt đáng yêu bị sưng đỏ thế kia. Tụi con gái mà thấy Song Ngư thế này, anh có khi bị ăn đấm sưng hơn cả mặt của Song Ngư hiện giờ.

Song Ngư thấy Xà Phu đang lo lắng cho cô, bắt đầu ngượng ngạo nhận ra mình ở quá gần với khuôn mặt đẹp không tì vết của anh Rắn. Trái tim như đang gõ trống. Hai chữ 'thình thịch' cứ vang lên vang lại bên trong lòng ngực của cô.

- "Hả—hảo soái !"

Song Ngư trầm trồ, cô càng nghĩ mặt càng đỏ, lại càng làm cô nghĩ Xà Phu soái kèm theo ánh sáng hào quanh từ đâu xuất hiện. Bất giác Song Ngư nói ra trong vô thức, ấy thế Xà Phu lại nghe được mấy lời biến thái đó! Mặt mũi đâu nữa, đem cho chó ăn hết rồi! Sao mình lại biến thái thế cơ chứ ?!

- "Ha ha cảm ơn cậu."

Xà Phu rất giỏi lấy lòng các cô gái qua lời nói ngọt ngào; cộng thêm việc anh có nhan sắc đốn tim từ bé. Trong đầu anh liền nhảy số Cự Giải sẽ đập vào mặt anh khi nói những lời sến súa này với cô. Đúng là không thể dụ ăn nói ngọt với cô nàng ngang như cua đó được. Mỗi lần nghĩ đến Cự Giải, anh Rắn khẽ bật cười khúc khích. Cứ ngỡ anh cười vì bộ dạng ngốc nghếch của cô, mặt Song Ngư đỏ hết lan xuống phần cổ.

-「Nóng quá, muốn phát sốt luôn rồi ! Phải nghĩ ra cách gì đó để hạ nhiệt độ cơ thể xuống.

Song Ngư đặt tay phải lên trái tim đang đập thình thịch nãy giờ. Không thể lơ là tình trạng này, có khi dễ bị bệnh tim mà xanh cỏ sớm. Song Ngư căng thẳng nhìn xuống dưới nền nhà. Xà Phu thấy không khí ở đây cũng có hơi ngột ngạt. Quyết định gật đầu và gác mọi chuyện qua chỗ khác, tiện tay vớt luôn cái áo khoác đi theo.

- "Chúng ta đi dạo một chút không ?"

———

Hai cô cậu đi sánh vai, Song Ngư được mệnh danh là mỹ nữ chân dài, chiều cao của cô chỉ bằng tới phần vai với Xà Phu. Trai xinh gái đẹp, đi với nhau thật sự rất xứng đôi. Người người đi làm thêm về muộn, mỗi lần đi ngang qua đều nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Hai người bọn họ đi lòng vòng ở khu sân xung quanh khu vườn nhỏ kí túc xá. Những bông hoa xinh đẹp đang tắm trong ánh trăng, làm khung cảnh lãng mạn hơn bao giờ hết. Cô bước đi chậm chạp như muốn thời gian ngừng trôi lại.

Nguyên cả một quá trình đi dạo, cứ chìm vào im lặng. Thông thường Song Ngư sẽ chủ động trước, nhưng giờ đây cô lại muốn Xà Phu chủ động nhiều hơn chút. Song Ngư nhăm nhe nhìn Xà Phu, anh cũng quay lại mỉm cười. Gió thổi mát rười rượi, anh sợ Song Ngư sẽ lạnh nên đưa chiếc áo khoác lên trên vai cô. Đối với cô đi chung với Xà Phu đã vui lắm rồi, không cần nói chuyện chỉ cần đứng gần nhau như vậy thôi. Hạnh phúc thật nhỏ nhoi, một hành động nhỏ có thể khiến cô vui cả một tháng.

Đi cũng khá lâu, bọn họ ghé qua sảnh nhà chính để uống chút nước. Cảnh tượng cả bọn cùng lớp nằm lăn lóc ở dưới đất, có kẻ nằm trên ghế sofa, kẻ còn lại ngủ gục ở trên bàn. Vài người xuống phòng bếp kiếm đồ ăn vặt cũng không kiềm được mà cười. Dù đã ngủ nhưng miệng của Kim Ngưu không ngừng rú lên từng cơn.

- "..."

Tình thế nhìn cạn lời hết sức, kí túc xá để làm gì mà ngồi ngủ ở đây. Xà Phu thở dài nhìn Song Ngư kế bên mỉm cười. Anh bước vào bên trong lấy hai cốc nước cho anh với Song Ngư. Cô ngồi xuống nhìn các bạn của mình ngủ ngon lành, Bạch Dương lăn ra sàn ngủ như chết, chỉ có Cự Giải và Thiên Yết là ngủ bình thường nhất. Xà Phu bước ra với hai ly nước, vấp trúng cái chân của Thiên Bình xém xíu nữa té sấp mặt.

Trước khi đi, Xà Phu còn không quên đá chân chân của mấy tên cán đường. Tiếng động nhỏ phát ra khiến Thiên Yết vừa tỉnh vừa mơ, dụi dụi khuôn mặt vào hai cánh tay của mình cùng với mái tóc bù xù trông rất đáng yêu. Tiếp tục ngủ, đầu anh gục xuống nghiêng về phía Cự Giải. Vừa hay cô Cua cũng nghiêng đầu về phía Thiên Yết, cả hai người không hẹn mà cùng dựa đầu vào nhau mà ngủ ngon lành.

Với sự chứng kiến của Xà Phu và Song Ngư, cô đưa tay che miệng bất ngờ, hai người ấy ở chung với nhau dễ thương quá đi ! Xà Phu đứng không gần cũng không xa, cảnh tượng ngay trước mắt khiến cậu không kiềm được mà bóp chặt ly nước rạn nứt ra một chút.

Anh tiến gần mỉm cười hiền hậu đưa ly nước cho Song Ngư, xong lại gần chỗ hai người bọn họ đang ngủ, lấy tay nhẹ nhàng chia rẻ hai người đó ra xa một khoảng cách nhất định. Đến khi Xà Phu vừa lòng, mới quay về chỗ Song Ngư. Cô thấy hành động đó của Xà Phu, lòng cô bỗng dưng cảm thấy bứt rứt khó chịu.

- "Nè Xà Phu."

- "Bạn học Cự Giải đối với cậu là gì ?"

Song Ngư cười ngượng, cô không biết hỏi như vậy có làm anh khó xử hay không nữa. Trong lòng vẫn còn hoài nghi, chỉ cần lần trả lời này từ Xà Phu nói thì cô đều tin hết. Song Ngư bối rối nắm chặt đuôi váy nhìn đi hướng khác. Ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm đen đầy sao nhỏ, đây là phong cảnh mà cô thích nhất. Những ngôi sao đa dạng có to có nhỏ đều rất lộng lẫy nhưng dù vậy mặt trăng vẫn là tỏa sáng nhất. Giống như tình yêu vậy, khi đã thích rồi khó lòng dứt ra được.

Người mình thích tượng trưng cho mặt trăng, những ngôi sao còn lại tượng trưng cho những người khác. Thế giới rộng lớn đến đâu, cho dù những cô gái hoặc chàng trai khác xinh đẹp và tốt bụng đến mấy, bạn vẫn sẽ coi người ấy là duy nhất. Một mực một lòng chỉ hướng về người bởi vì trong mắt của kẻ sinh tình, người mình thích luôn luôn nổi bật và tỏa sáng nhất.

Chỉ đơn giản là nó giữ vị trí rất quan trọng ở trong tim. Mặt trăng và mặt trời có thể tượng trưng cho trái tim, cõi gốc của sự trung tâm và tầm quan trọng của mỗi người. Xà Phu im lặng bao nhiêu, Song Ngư càng căng thẳng bấy nhiêu. Anh thực ra cũng không biết nữa. Thích là gì ? Yêu là gì ? Tìm lời giải đáp thật là khó, phải áp dụng công thức. Anh đây lại không thích áp dụng, chỉ thích bản thân tự tính toán.

Sai cũng được, đúng cũng được, không quan trọng đối với cậu chút nào cả. Tất cả đều thiên về cảm xúc và trải nghiệm của mình nhiều hơn là một chữ yêu hoặc thích. Nhiều khi ở bên Cự Giải, anh chỉ cảm nhận được những bậc cảm xúc khác nhau mà cô trao cho. Đôi lúc cũng thật khó chịu. Cảm giác như bản thân đang bị cưỡng chế bởi cô nhưng bản thân lại không ghét nó một chút nào.

Xà Phu híp mắt mỉm cười phủi tay không đưa ra một câu trả lời nào cả. Đối với một tên máu lạnh, cậu luôn tự bảo với bản thân rằng cậu không hề có tình cảm đặc biệt nào với Cự Giải. Ấy thế tim của Xà Phu có chút thắt lại, cứ như mình vừa rồi tự dối lòng. Lời nói dối đã quá đỗi quen thuộc với Xà Phu. Anh không còn cảm xúc khó chịu khi nói dối nữa nhưng dối lòng thì lại khác, nó có chút đau.

- "Tớ thích cậu."

- "Chúng ta mới quen nhau chưa được vài ngày. Không phải là quá nhanh sao ?"

Xà Phu nói nửa phần nghiêm túc nửa phần châm chọc. Có lẽ ngay cả chính anh cũng không tin cái thứ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Vả lại thì phải tốn rất nhiều thời gian để thích một người, đâu thể nào chỉ rung động một chút mà đã nghĩ đến việc gắn bó cả cuộc đời. Điều này sẽ dẫn đến nhiều hậu quả khó lường sau này, nói tóm lại là nên tìm hiểu kỹ một người nào đó trước khi quyết định tỏ tình và tính đến các bước đi khác.

Song Ngư chu môi, lắc đầu tội nghiệp, có lẽ nên bắt cậu ta đọc nhiều tiểu thuyết một chút. Sau một hồi lâu, cuộc trò chuyện giữa cô và anh chấm dứt, Song Ngư ngủ gục ở trên bàn. Xà Phu ân cần đặt cái áo khoác bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé kia, đúng là không khác gì một con nít mới lên ba. Nụ cười thầm lặng khẽ vang lên trong một buổi tối buồn chán nọ.

———

Chíp chíp—

Những chú chim bay trên bầu trời trong veo kêu ríu rít, mặt trời đã mọc lên đỉnh đầu, những tia ánh sáng ấm áp khẽ chiếu vào sảnh nhà, nơi các sao đang nằm ngủ. Như đang được nằm ở một vùng cỏ bao la, cảm giác thanh thản chẳng vướng bận tới cuộc sống vồ vập này. Đôi khi cuộc đời quá khó khăn và tẻ nhạt, khiến cho nhiều người đi vào một hướng ngõ cụt không lối thoát. Những thứ trước mắt vượt qua tầm kiểm soát của chúng ta, cứ thế con người lại quên đi sự giản dị.

Tiếng chuông báo thức phát ra từ điện thoại của Song Tử, một người nghiêm túc lạnh lùng boy* như anh lại có những lúc khó xử như thế này. Bảo sao sợ bị người ngoài cười chê mới thành ra cái tính cách thói quen như bây giờ.

🎶 "Mỗi sáng thức giấc vẫn thấy riêng mình ta
Tiếng hót thánh thót của những chú chim
vừa qua
Ngày vui lại đến
Sao lòng thấy cô đơn lạ thường—" 🎶

- "Đệt, thằng nào cài chuông báo thức bê đê thế ?"

Sư Tử lăn lộn ở dưới sàn, anh gào thét vì đã bị phá đi giấc ngủ ngon nhất từ trước tới nay của anh. Bảo Bình ở gần đó bị tác động vật lý mạnh nên thức giấc. Cô giật giật cơ mặt ném cái gối vô cái bản mặt đáng ghét của cậu; song, cố gắng chôn vùi khuôn mặt lún vào sâu cái ghế sofa. Ngủ còn chưa đã cái nư, dậy dậy cái quần đùi !

Thiên Bình nheo mắt đứng bật dậy quyết định làm anh hùng. Tuy vẫn còn đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ nhưng vẫn có ý thức rõ rệt. Loay hoay mãi một chỗ để đi tìm tiếng nhạc, nó nghe rất gần nhưng cũng rất xa vời, nó ở tầm chung chung giữa giữa. Thiên Bình mất kiên nhẫn mạnh bạo vô tình đập vô cái đùi của anh chàng xấu số gần đó.

Bị đánh một phát rõ đau, Song Tử thức giấc lơ mơ chảy ke, nghe thấy quả nhạc chuông xong cậu lập tức lấy điện thoại ở trong túi ra tắt ngay và luôn. Qua được cơn nguy kịch, Song Tử thở phào nhẹ nhõm và đẩy Thiên Bình mà ngồi dậy. Hy vọng là không ai để ý đến cậu, hỡi những con người bị nguyền rủa hãy ngủ tiếp đi.

Mọi người từ khi nào đã thức dậy nhìn chằm chằm vào anh cùng với nụ cười nguy hiểm. Không tin được Song Tử sẽ có ngày này, mọi sở thích bí mật đáng xấu hổ thầm kín đã bị bại lộ! Nghĩ đến việc đó, mặt cậu càng lúc càng đỏ. Song Tử dẫu là con trai nhưng giờ đây lại trông như thiếu nữ e thẹn, mặt mày cứ đỏ hoe lên hết cùng với bộ dạng lê thê.

Kim Ngưu và Nhân Mã bắt đầu ôm bụng cười há há, tựa vào vai Sư Tử cũng đang cười chung. Bảo Bình cùng với Bạch Dương đứng bật dậy, khoanh tay đập bàn đầy tức giận. Đúng là chẳng ra hệ thống gì cả, đã là người sắp trưởng thành hết rồi mà vẫn y như đứa trẻ mới đi học mầm non. Còn gì là niềm tự hào của trường Space Mystery này chứ. Mỗi năm đều luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi và nghiêm trang chuẩn mực. Đâu có năm nào như năm nay, toàn là những chúa hề không hơn không kém.

- "Phu phu, tôn trọng quyền riêng tư của người ta chút đi !"

Bảo Bình ôm gối dịu mắt đập ghế sofa, ra dáng của một lớp trưởng đáng tin cậy. Bạch Dương ở kế bên nghiêm túc cũng gật gù theo, cho dù không có chức vụ cụ thể nhưng lại có niềm tin đam mê mãnh liệt cho sự hòa bình của thế giới. Thành công thu hút sự chú ý của lớp trưởng đại nhân, được phong lên làm công công.

- "Trời hôm nay đẹp ghê !"

Song Ngư mắt nhắm mắt mở kéo rèm cửa sổ lên, hóng không khí thiên nhiên vào buổi sáng. Tiếng chim hót líu la cứ vang vọng lặp lại một bài hát vô đề. Sư Tử nhắm mắt bỏ mặc ngoại hình bê bối của mình, mỉm cười như tên khờ du dương theo tiếng hát.

- "Ủa, trời hôm nay sao nhìn trong veo thế nhỉ ?"

Nhân Mã đè đầu cưỡi cổ Sư Tử thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Coi bộ đã thay đổi thời gian rồi ư? Cậu nhớ không lầm thì vào tháng 11 mới đổi giờ để theo đúng chu kỳ của thời tiết. Nghe đến manh mối của anh Ngựa, Song Ngư hốt hoảng trố mắt bật người đứng dậy mà run cầm cập. Nhìn thấy biểu cảm và hành động khó hiểu của cô Cá, Sư Tử và Nhân Mã mới ngẫm nghĩ thật kỹ. Thôi chết, chuẩn bị ăn lờ rồi—

- "Thứ năm, đã là 9:45 sáng rồi."

Song Tử bật điện thoại lên xem, nói với vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh. Cả đám nghe xong, mặt mày từ màu trắng cam đỏ hồng biến sắc thành xanh tím  vàng đen.

- "Chả phải trường bắt đầu vào lúc 8:30 sáng sao—?"

- "AHHH CHÁY !"

Các sao tá hỏa ôm thân chạy vội lên phòng kí túc xá, chuẩn bị các thứ trong vài phút ngắn ngủn. Thân đứa nào đứa nấy lo, phóng hơn cả tốc độ ánh sáng đến trường. Quên béng mất luôn cả việc còn hai người bạn, Thiên Yết với Cự Giải, vẫn còn đang ngủ rất chi là ngon lành.
.
.
Ngôi trường Space Mystery có nhiều thành tích và giáo dục tốt, thế nên việc đi học trễ là điều không thể nào chấp nhận được. Do đó cổng trường sẽ được đóng lại sau khi tiếng chuông vang lên, không học sinh nào được phép tự tiện vô hoặc ra với sự canh gác nghiêm ngặt từ các chú bảo vệ. Một là phải lên văn phòng chính chịu tội và chép phạt. Nếu việc này cứ tiếp diễn thì sẽ bị gọi phụ huynh,  còn trường hợp tệ nhất là làm giấy đuổi ra khỏi trường.

Các sao đứng trước cổng trường, thiết tha cầu xin cho vô trường đi. Các chú cứ chối mãi, bảo rằng nếu cho vào thì mất việc nhẹ nhàng lương bổng trên trời như chơi. Cuối cùng cũng đành bỏ cuộc nhưng sao mà đấu lại cái bộ não khùng điên nhất cỉa nhóm. Nhân Mã cười tươi bèn đưa ra một sáng kiến khác. Cả đám quyết định trèo tường, đứng ở phía đằng kia của trường, tránh để các chú bảo vệ thấy.

Đi học trễ còn hơn nghỉ học một bữa, như vậy thì càng không thể chấp nhận !

- "Thằng con trai nào sức chịu đựng trâu bò nhất bước ra đây phu phu !"

Bảo Bình ra lệnh với tư cách lớp trưởng dán mác hàng dởm. Thực ra thằng nào ngu dốt lắm mới bước ra làm cục đạn cho cả nhóm nữ leo lên. Mọi người im ru như chùa bà đanh, huýt sáo đánh trống lảng này nọ. Bảo Bình không có đáng sợ như Xử Nữ thành ra cả đám chẳng ai sợ hãi cô. Vì tổ quốc đồng bào và xã hội, cô bật chế độ bà chằn lên.

- "Tớ sẽ đi mách lẻo với thầy Nam Anh, rồi truyền đến tai của bạn học Xử Nữ, với trọng trách lớp trưởng tớ sẽ nhân đôi hình phạt cho dừa lòng các người phu phu !"

Chỉ có những lúc cô xinh đẹp nhất thì không ai nghe lời, lúc như thế này thì vạn người nhìn cô. Cả bọn cũng không muốn bị dính líu đến Xử Nữ ác quỷ đó đâu, cũng đành nghe theo lời Bảo Bình. Đứa nào đứa nấy tia mắt nhìn sang cậu bạn học tóc xanh ở kế bên.
.
.
.
Nói hết câu, người nào người nấy đạp trên lưng của Thiên Bình mà trèo qua bước tường ở bên kia. Thiên Bình chịu trận cùng với mấy đòn đánh chí mạng từ lũ bạn. Hầu như tất cả đều cao ráo nên dễ dàng leo qua phía bên kia, chỉ còn lại một người duy nhất.

Song Tử trong lòng rất hả hê nhưng bên ngoài lại lạnh lùng sắt đá, ấy thế trên khuôn mặt lại xuất hiện một nụ cười nhếch môi. Anh Cân cắn răng, nhẫn nhịn cười hiền từ "mời" Song Tử đẹp trai siêu cấp vũ trụ bước lên và trèo sang bên kia. Song Tử cảm thấy rất vui khi được chà đạp Thiên Bình như thế này. Anh Song mãi nhìn Thiên Bình bằng ánh mắt thoã mãn khiến cậu không kiềm được điên tiết lên.

- "Đệt ông cụ ! Leo thì leo lẹ đi !"

Thiên Bình tức giận khoanh hai chân lại ngồi bịch xuống dưới đất. Có lẽ mỗi tính cách trẻ con đấy của Thiên Bình làm Song Tử bất lực, cứ hở tí là giận với chả dỗi.

- "Rồi rồi, quỳ đi để tôi leo lên."

Song Tử bỏ tay vào túi quần đứng trước mặt anh. Thiên Bình tiếp tục nổi thêm một cục tức, tức đến nghẹn cả họng. Không có chuyện đó đâu, anh đây chỉ làm một lần duy nhất đã đủ nhục rồi, làm thêm lần nữa chắc hình tượng sẽ sụp đổ trong mắt Song Tử. Từ đó suy ra dễ dàng bắt nạt anh nhiều hơn, không thể để chuyện như thế xảy xa được !

Sự cứng đầu đã ăn mòn sâu bên trong Thiên Bình, cậu cứ ngồi ở đây thì đố Song Tử làm được gì ! Ngồi đến ngày mai cũng được nữa, cậu đây chẳng sợ mưa sợ gió. Song Tử bấm bụng xoa huyết thái dương, ở phía bên kia bức tường có tiếng kêu gọi từ cả nhóm.

- "Ê ! Qua đây nhanh lên đi, trễ tiết bốn của ông Nam Anh là khỏi đi đầu thai luôn đó !"

- "Ô LE Ô LE ! VƯỢT NGỤC VUI QUÁ !"

Bạch Dương hối Song Tử và Thiên Bình lập tức trèo qua đây. Cuối cùng cũng không cản được cơn điên khi được làm điều trái quy tắc của Sư Tử, anh hét rú lên một tiếng động lòng trời. Ở cổng trường vang vọng lại tiếng bước chân nhộn nhịp của mấy chú bảo vệ, có lẽ bọn họ đã nghe được tiếng gọi của Sư Tử. Cả đám sợ hãi đành ôm thân chạy đi, bỏ mặc hai anh chàng xấu số kia ở lại.

- "Thôi hai tụi bây cố gắng lết qua đây nhé, tụi tao đi trước !"

Sư Tử xách vội hai thằng chạy chậm phi thẳng vào trường, cả lũ cũng theo sau kịp trốn chạy các chú bảo vệ. Tiếng thổi còi chạy theo bọn Sư Tử nhanh như gió. Thiên Bình và Song Tử dựa lưng vào tường nín thở, bị phát hiện là lên phòng hiệu trưởng như chơi.

Một hồi sau không nghe tiếng động gì nữa mới an tâm thở hắt một hơi dài. Cậu bạn học Song Tử này đúng là thích đùa dai thật mà! Thiên Bình nghiến răng, mặt mày toé lửa nhìn Song Tử. Hai người chịu trận ôm cặp nhìn ra ngoài đường. Hay là quay về kí túc xá nhỉ? Nghỉ một bữa cũng chẳng có gì nặng xảy ra đâu nhỉ? Nói tóm lại là anh đây chưa thấy quan tài chưa đổ lệ !

Đang chill* cùng gió và mây, chợt có bóng dáng thon thả, cặp chân dài trắng nõn đứng trước mặt Song Tử và Thiên Bình. Hai người ngước lên nhìn khuôn mặt của cô nàng đó. Thiên Bình bỗng đỏ mặt vì cô này mặc đồ style quá gợi cảm.

Cô gái mặc một bộ đầm màu đen ngắn đến đùi trông rất khiêu gợi cùng vòng ngực khủng. Tóc uốn nhẹ màu nâu pha vàng trà, chân mang đôi guốc màu đen. Khuôn mặt baby đánh đôi môi đỏ tươi đứng khoanh tay nhìn hai người. Song Tử ngạc nhiên cau đôi lông mày lạnh lùng chỉ vào mặt cô mà nói.

- "Sao cô lại ở đây, Song Thư ?"

———

- "Hộc hộc, mất dấu chưa ?!"

Song Ngư thở dồn dập, hai tay đặt ở trên đầu gối, không hiểu kiểu gì mà các chú bảo vệ có thính giác minh mẫn như vậy. Đứng cách xa chỗ văn phòng chính rồi mà vẫn bị phát hiện. Đúng là đều được thầy hiệu trưởng sơ lược thuê những người có võ công thần kỳ gì không à.

Sư Tử nằm sải lai thở hổn hển hấp hối như sắp tạch tới nơi. Ôm theo hai cục củ nợ, Nhân Mã và Kim Ngưu, mập như heo chạy một vòng quanh trường trèo lên tầng ba là hay lắm rồi.

- "Không sao, đến trước cửa phòng học rồi ! Giờ tìm lý do hợp lý để thưa thầy Nam Anh thôi."

Bạch Dương hé mở cửa nhìn vô trong, cô ngóng tình hình bên trong ra sao. Chỉ thấy cảnh tượng chết chóc ở bên trong, không khác gì địa ngục Trần gian. Trông thấy thôi đã muốn xách cặp đi về rồi chứ luyến tiếc gì nơi này nữa.

- "Sao cái lớp chỉ có ba người đi học thôi vậy ?"

Thầy Nam Anh cầm cây thước mới mua đập thẳng xuống bàn, như muốn đập bể cái bàn ra làm đôi. Ma Kết, Xà Phu và Xử Nữ im lặng chịu cơn thịnh nộ của thầy. Bạch Dương và Kim Ngưu vừa đút đầu liền bị ăn chửi, nín thở trong lòng sợ hãi khép cửa lại. Nam mô a di đà phật, thầy làm vậy rồi còn đứa nào dám bước vô lớp nữa. Công sức bỏ ra đi từ kí túc xá, trèo tường rồi bị mấy ông bảo vệ dí tụt quần để đến tận đây.

- "Cứ bảo đại là cả đám hẹn nhau đi học chung, đâm ra bị kẹt xe ?"

- "Nói nhỏ thôi đồ ngốc phu phu ! Chúng ta chẳng phải ở kí túc xá sao ? Làm gì có chuyện bị kẹt xe."

Nhân Mã nói ra ý tưởng của anh, anh Ngựa lỡ đâm vào vết xe đổ của Sư Tử, quên chỉnh âm lượng lỡ miệng nói lớn. Bảo Bình và cả đám liền nhanh tay bịt miệng Nhân Mã lại, cái đà này thì không sớm cũng muộn sẽ bị ông thầy phát hiện ra.

Bảo Bình cắn răng chửi thầm, nắm chặt hai bả vai to lớn của Nhân Mã mà lắc lư mấy chục vòng. Ông thầy đang muốn trở thành quỷ ở bên trong lớp học kia kìa, cứ đó mà nghĩ ra mấy cái trò trẻ con gì không đâu. Trong tay của mỗi người đều đang nắm giữ sáu sinh mạng thiêng liêng, tốt nhất là đừng làm điều gì quá đỗi ngu ngốc.

Nhân Mã quên béng mất việc bọn họ đã chuyển qua kí túc xá. Cậu thở dài mệt mỏi tựa người vào cái cửa phòng học, bỗng cánh cửa mở toang ra làm cậu xém té. May là có mấy thằng bạn đáng đồng tiền bát gạo, theo quán tính nắm lấy tay của cậu.

- "Cậu kiếm chuyện hả, bạn học Bạch Dương !?"

Nhân Mã tức giận nói nhỏ, quay người lại tính mắng cho một trận. Thế nhưng trước mặt cậu, Bạch Dương từ khi nào đã ngồi bắt chéo chân ngay lan can gần đó. Vậy thì người vừa mới mở cửa là ai ?

- "Các em ở đây vui quá ha ! Đến trễ rồi còn bày trò lừa gạt tôi nữa."

Khuôn mặt thân quen của thầy Nam Anh nhìn Nhân Mã song niềm nở nhìn kỹ khuôn mặt của các thành phần còn lại. Nguyên cả đời dạy mười năm của thầy thì chưa bao gặp cái trường hợp nào mà gần hai phần ba học sinh trong lớp đi học trễ như thế này. Nhân Mã trố mắt mấp máy môi muốn đưa ra một lời giải thích nhưng chẳng biết phải nói ra sao. Trong tình huống đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết thì làm quái gì có ai giữ được bình tĩnh trước tình huống này.

Ting—

Cả đám bị bắt đứng ở hành lang đến hết tiết, mỗi hai tay của từng người được cầm một cái xô nước đầy. Đứa nào làm rớt hoặc đặt xô nước xuống đất sẽ bị phạt dọn nhà vệ sinh một tuần. Cả lũ khóc thầm chen chúc đứng gần nhau, đôi mắt dõi theo các đám mây trắng bay trôi nhẹ nhàng. Y như các tấm lá bèo trôi nổi theo cơn dòng chảy siết, Song Ngư thư giãn vừa đứng vừa ngủ gục. Xém tí nữa là làm rớt cái xô nước, Sư Tử kịp trở tay chụp lấy nó.

Tiếng động mạnh khiến Song Ngư thức giấc, Sư Tử ở kế bên vừa than khổ vừa một lúc cầm ba thùng nước đầy. Song Ngư kinh ngạc bèn lấy lại xô nước của cô và rồi cúi đầu cảm ơn ríu rít. Thế nhưng sau một hồi cũng lập lại tình trạng cũ, Sư Tử thấy thế cũng không nỡ gián đoạn giấc ngủ của cô Cá. Tiện tay ôm luôn mỗi tay hai xô nước, lũ bạn thấy thế liền nảy ra ý tưởng táo bạo.

Từng người tinh ranh cố gắng nhét thêm cái xô nữa vô hai tay của Sư Tử. Do bẻ lái phanh không kịp, Sư Tử mất đà té xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo. Tiếng động vang to đến ấm ức, các học sinh ở khối khác phải mở cửa sổ ra hóng hớt. Nước chảy lênh đênh khắp sàn nhà, thiệt hại của việc hút quá nhiều lá đu đủ đấy.

- "Moé, lỡ dại rồi—"

Ông thầy Nam Anh mà không phạt thêm nữa thì đó sẽ là chuyện kinh dị. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền. Đúng như dự đoán, tiếng kéo cửa sổ vang lên ở khoảng cách rất gần với Bảo Bình và Nhân Mã. Ở bên trong xuất hiện hình bóng của hai anh chàng mê học bỏ bạn kia. Thầy Nam Anh cúi gầm mặt lộ ra một đường đen ngay mặt và từ từ tối sầm lại. Trên tay cầm một cây thước xịn mới mua ở chợ đầu ngỏ, nhìn ngó xung quanh đánh giá nó.

- "Các trò muốn bị phạt lắm đúng không ?"

Thầy Nam Anh mỉm cười ấm áp cùng giọng nói lạnh như ở Bắc Cực. Thầy Nam Anh không nhiều lời nữa mà hành động, hai người ngay tức khắc bị ăn đấm ngay trên đầu. Nhân Mã và Bảo Bình giống y như đúc ôm đầu cúi gập người xuống xoa dịu cục u ở trên đầu. Tiếp sau đó là Bạch Dương, Sư Tử, Kim Ngưu và Song Ngư cũng không thể thoát khỏi bàn tay tử thần.

- "Lo mà dọn mấy cái đống này, nếu đến chiều mà vẫn chưa xong thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn."

Thầy Nam Anh đấm thêm một phát lên đầu hai người gần nhất cho cục u nó có đồng có loại. Xong việc liền phủi mông đóng cửa sổ lại. Nhân Mã ôm đầu thân khổ, ai biểu đứng ngay gần đó rồi khi không lại ăn thêm một cú đấm. Tình trạng của Bảo Bình cũng không khác gì cậu bạn học ở kế bên.

Các sao nhìn nhau thở dài, một phút lỡ chơi dại, hại luôn nguyên cả đám. Nếu biết trước cậu bạn Sư Tử không bưng nổi mười hai cái xô thì đã không làm nên chuyện đày trời này rồi.

✧✧✧

Giới thiệu nhân vật mới:
Song Thư

———

#7153

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro