Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Bình mệt mỏi và không muốn tiếp tục ở lại thêm nữa. Cô quyết định gọi tài xế để trở về nhà một mình. Vương Sư Tử thấy vậy nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không hề có ý định đi cùng cô.

- Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi.

Tài xế cẩn thận mở cửa xe cho Thiên Bình. Cô chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Trên đường về, cô nhìn ra cửa sổ, cảm giác tức tối và khó chịu khi nghĩ về hành động của Vương Sư Tử. Anh hoàn toàn phớt lờ cô, dành toàn bộ sự chú ý cho Lục Linh, người mà anh vẫn luôn yêu thương từ nhỏ.

Thiên Bình cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết rằng mình không nên để cảm xúc tiêu cực chi phối, nhưng không thể phủ nhận rằng hành động của Vương Sư Tử đã làm cô tổn thương sâu sắc. Cô tự hỏi liệu anh có bao giờ để ý đến cảm xúc của cô hay không, hay chỉ xem cô như một người vợ trên danh nghĩa.

Trong khi đó, Vương Sư Tử vẫn còn ở lại buổi tiệc cùng Lục Linh. Khi buổi tiệc kết thúc, anh đích thân đưa Lục Linh về nhà.

- Cảm ơn anh, Sư. Anh luôn quan tâm em như vậy, em thật sự rất cảm động.

Lục Linh nhẹ nhàng nói khi Vương Sư Tử dừng xe trước cửa nhà cô. Anh chỉ khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

- Em về nghỉ ngơi đi.

Lục Linh mỉm cười, bước xuống xe và vẫy tay chào tạm biệt. Vương Sư Tử đứng nhìn theo bóng dáng cô một lúc lâu trước khi lái xe trở về nhà. Trên đường về, anh không ngừng nghĩ về Thiên Bình. Cảm giác bất an và mơ hồ lại tràn ngập trong lòng anh.

Khi Vương Sư Tử về đến nhà, Thiên Bình đã ở phòng, nhưng ánh sáng trong phòng cô vẫn còn bật. Anh bước vào nhà, cảm nhận được không khí căng thẳng và lạnh lẽo. Anh định đi lên phòng cô nhưng lại do dự. Cuối cùng, anh thở dài, bước vào phòng mình, cảm giác nặng nề và lạc lõng.

Thiên Bình nằm trên giường, ánh mắt hướng lên trần nhà. Cô không thể ngăn mình nghĩ về Vương Sư Tử và Lục Linh. Cảm giác bị bỏ rơi và tổn thương làm cô càng thêm quyết tâm. Cô biết rằng mình phải mạnh mẽ và không để bất kỳ ai xem thường. Cô sẽ không để cho Vương Sư Tử hay bất kỳ ai khác làm tổn thương mình thêm nữa.

Cô khẽ nhắm mắt lại, quyết tâm tìm cách để tự bảo vệ mình trong cuộc sống này. Cô sẽ không để cho cảm xúc chi phối mình nữa. Cô sẽ trở thành người mạnh mẽ và độc lập, không cần dựa dẫm vào ai. Và nếu cần, cô sẽ chiến đấu để bảo vệ bản thân mình.

Khi Vương Sư Tử trở về phòng, anh ngạc nhiên khi thấy Thiên Bình đang nằm trên giường của mình. Cô nhìn anh, ánh mắt không hề e ngại hay sợ hãi.

- Sao cô lại ngủ ở đây?

Giọng anh cứng nhắc, nhưng sâu trong lòng, anh cảm thấy có chút bối rối. Thiên Bình ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt anh.

- Chúng ta là vợ chồng đó.

Câu trả lời đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Thiên Bình không hề né tránh ánh nhìn của anh, thậm chí còn làm cho anh cảm thấy thêm phần khó xử. Sự quyết tâm và thẳng thắn trong ánh mắt của cô khiến anh không thể phủ nhận sự thật.

Vương Sư Tử đứng đó, không biết phải nói gì thêm. Một phần trong anh cảm thấy bị đẩy lùi bởi sự thẳng thắn của cô, nhưng phần khác lại cảm thấy một tia hy vọng nhỏ bé. Anh nhận ra rằng Thiên Bình không phải là người dễ bị đánh bại hay lùi bước.

Thiên Bình tiếp tục:

- Anh có thể tiếp tục lạnh lùng và xa cách, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng chúng ta là vợ chồng. Tôi sẽ không để bị gạt ra ngoài hay bị bỏ rơi nữa.

Cô nói xong, nằm trên giường, quay lưng lại với anh. Vương Sư Tử nhìn cô một lúc lâu, rồi thở dài. Anh biết rằng mình không thể tiếp tục lờ đi cảm xúc của cô hay xem cô như một người ngoài cuộc nữa. Dù chưa biết phải làm gì tiếp theo, nhưng anh hiểu rằng mối quan hệ giữa họ không thể mãi mãi như thế này.

Vương Sư Tử tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm và thấy Thiên Bình đang ngồi trên ghế, mắt nhìn vào khoảng không với vẻ mặt nghiêm nghị. Anh cảm nhận được không khí căng thẳng và có vẻ như điều gì đó đã làm cô không hài lòng.

Thiên Bình quay sang, ánh mắt châm chọc:

- Cô gái đó thân với anh quá nhỉ?

Vương Sư Tử hơi giật mình trước câu hỏi của cô, nhưng giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng khi trả lời:

- Cô ấy chỉ là bạn tôi.

Thiên Bình cười nhẹ, vẻ mặt không có chút tin tưởng nào:

- Anh xem tôi là con khờ?

Vương Sư Tử, cảm thấy cần phải làm rõ, cố gắng giải thích:

- Tôi và cô ấy quen biết từ nhỏ, tôi chỉ xem cô ấy như em gái của mình.

Thiên Bình chỉ lắc đầu, vẻ mặt vẫn không có chút tin tưởng:

- Có ma mới tin anh?

Lời nói của cô đầy sự hoài nghi, khiến Vương Sư Tử cảm thấy bực bội nhưng cũng hiểu được rằng sự không tin tưởng này không phải là điều dễ dàng để thay đổi. Anh thở dài, quyết định không tiếp tục tranh cãi nữa.

- Tôi không biết phải làm gì để cô tin tôi. Nhưng nếu cô cần thời gian để hiểu, tôi sẵn sàng cho cô thời gian đó.

- Tôi không cần!

Thiên Bình bước ra cửa, chuẩn bị về phòng của mình thì Vương Sư Tử giữ tay cô lại, không để cô rời đi.

- Cô đi đâu?

Thiên Bình nhìn anh, không thể dấu sự mệt mỏi trong giọng nói của mình:

- Tôi về phòng.

Vương Sư Tử không buông tay, nói:

- Cô nên ngủ lại đây.

Thiên Bình quay lại, nhíu mày hỏi:

- Tại sao?

Vương Sư Tử nhìn cô, với một chút ngập ngừng trong giọng nói:

- Vì chúng ta là vợ chồng.

Thiên Bình bất chợt nhận ra rằng chính câu nói của mình đã tạo ra một tình huống khó xử. Cô cảm thấy hơi bối rối và có phần mắc cỡ khi Vương Sư Tử dùng chính lý do đó để giữ cô lại.

Cô im lặng một lúc, rồi thở dài, sự mệt mỏi và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Dù vẫn còn sự bực bội, nhưng Thiên Bình hiểu rằng trong tình huống này, việc cố gắng tranh cãi thêm sẽ chỉ khiến mọi thứ thêm căng thẳng.

- Được rồi.

Thiên Bình buông tay, bước về phía giường. Vương Sư Tử thở phào nhẹ nhõm và từ từ đi theo, cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Anh biết rằng mối quan hệ của họ cần thời gian và sự hiểu biết, và việc giữ gìn sự hòa thuận trong lúc này là rất quan trọng.

Khi cả hai cùng nằm xuống trên giường, không khí trong phòng trở nên ngượng ngùng và căng thẳng. Thiên Bình và Vương Sư Tử nằm cách xa nhau, không dám cử động nhiều. Ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ làm cho không gian càng thêm yên lặng.

Thiên Bình nằm quay lưng về phía Vương Sư Tử, cố gắng không để cảm giác xấu hổ và khó xử hiện rõ trên mặt. Cô không nói gì, chỉ im lặng nằm im trên giường, cố gắng điều chỉnh hơi thở để cảm thấy thoải mái hơn.

Vương Sư Tử nằm bên cạnh, cảm giác ngượng ngùng và bối rối khi không biết phải làm gì để phá vỡ sự im lặng này. Anh cũng nằm im lặng, nhưng tâm trí anh không ngừng xoay quanh những câu hỏi và cảm xúc không rõ ràng.

----------

Thiên Yết trở về nhà sau buổi tiệc, lòng vẫn còn rạo rực vì cuộc gặp gỡ với Lãnh Kim Ngưu. Cô thả mình xuống ghế sofa, nhìn chăm chú vào ly rượu vang đỏ trên tay, nhớ lại ánh mắt sắc bén và nụ cười nhếch môi của anh.

* Anh ta thật sự cuốn hút * Thiên Yết thầm nghĩ. *Không chỉ bởi vẻ ngoài điển trai mà còn bởi sự tự tin và khí phách ấy.*

Cuộc trò chuyện với Lãnh Kim Ngưu đã khiến Thiên Yết cảm thấy anh là một người rất đặc biệt. Dù là đối thủ trong thương trường, nhưng anh không hề có vẻ lạnh lùng hay xa cách. Ngược lại, anh khiến cô cảm nhận được sự thông minh và tinh tế trong từng lời nói, cử chỉ. Cô không thể không thừa nhận rằng Lãnh Kim Ngưu đã để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng cô.

Thiên Yết nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lấp lánh đầy suy tư. *Anh ta nói đúng, thực lực là nền tảng, nhưng còn nhiều điều quan trọng khác nữa. Có lẽ mình cần phải học hỏi thêm từ anh ta.*

Cô cảm thấy mình cần phải mạnh mẽ hơn, không chỉ để đối phó với Lãnh Kim Ngưu mà còn để đối mặt với mọi thử thách trong cuộc sống mới này. Sự hiện diện của anh như một thử thách, nhưng cũng là nguồn cảm hứng để cô không ngừng hoàn thiện bản thân.

Cô mỉm cười, một nụ cười đầy quyết tâm và bí ẩn. * Lãnh Kim Ngưu, anh sẽ không chỉ là đối thủ của tôi, mà còn là động lực để tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Chúng ta hãy chờ xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng *

Với suy nghĩ đó, Thiên Yết cảm thấy lòng mình trở nên phấn chấn hơn. Cô đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy và tiến về phía cửa sổ, ngắm nhìn ánh đèn lung linh ngoài kia. * Cuộc chơi này chỉ mới bắt đầu * cô tự nhủ, * và tôi sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách*

Cảm giác về một cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa và những thách thức phía trước khiến Thiên Yết cảm thấy hào hứng. Cô biết rằng mình phải cẩn thận và tinh tế hơn trong từng bước đi, nhưng đồng thời cũng không thể phủ nhận sự hấp dẫn đặc biệt mà Lãnh Kim Ngưu mang lại. Anh không chỉ là một đối thủ mà còn là một người mà cô rất muốn tìm hiểu thêm.

Thiên Yết vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ về Lãnh Kim Ngưu thì hệ thống bất ngờ hiện lên trước mắt cô.

- Kí chủ, đừng quên nhiệm vụ của mình.

Thiên Yết giật mình, thoáng chút khó chịu:

- Ta không quên. Nhưng sao mi lại nhắc nhở vào lúc này?

- Vì kí chủ có vẻ đang bị ảnh hưởng bởi nam chính. Hãy nhớ rằng mục tiêu của kí chủ là trở thành nữ chính và thay đổi cốt truyện.

Thiên Yết nhíu mày, thở dài:

- Ta biết chứ. Nhưng dù sao cũng phải công nhận là anh ta rất cuốn hút. Điều này làm ta cảm thấy khó xử.

- Cảm xúc cá nhân của kí chủ không quan trọng bằng việc hoàn thành nhiệm vụ. Hãy nhớ rằng mọi hành động của kí chủ đều sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.

Thiên Yết nhìn vào khoảng không trước mắt, cảm nhận sự nghiêm túc trong lời nhắc nhở của hệ thống. Cô hít một hơi sâu, tự nhủ phải tỉnh táo và kiên định.

- Được rồi, ta hiểu rồi. Ta sẽ không để bản thân bị lạc lối.

- Kí chủ hãy lên kế hoạch cẩn thận cho từng bước đi tiếp theo. Lãnh Kim Ngưu có thể là một thử thách, nhưng cũng có thể là một cơ hội để kí chủ tiến xa hơn trong cốt truyện.

Thiên Yết gật đầu, quyết tâm trong lòng càng mạnh mẽ hơn. Cô biết rằng mình không thể để những cảm xúc nhất thời làm lung lay ý chí và mục tiêu. Cô phải tập trung vào nhiệm vụ, từng bước tiến tới trở thành nữ chính và thay đổi số phận của mình trong thế giới tiểu thuyết này.

- Cảm ơn hệ thống đã nhắc nhở. Ta sẽ không quên mục tiêu của mình.

Hệ thống im lặng, như thể chấp nhận quyết tâm của Thiên Yết. Cô quay lại bàn làm việc, mở ra những tài liệu cần thiết và bắt đầu lập kế hoạch chi tiết cho từng bước đi tiếp theo. Cô biết rằng để thành công, cô cần phải không ngừng nỗ lực và không để bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì làm cô chệch hướng.

Thiên Yết mỉm cười tự tin, ánh mắt kiên định:

- Cuộc chơi này, ta nhất định phải thắng.

Trong căn biệt thự lớn, Lãnh Kim Ngưu ngồi một mình trong phòng làm việc, ánh mắt lấp lánh ánh đèn từ cửa sổ lớn. Anh nhấp một ngụm rượu vang, đầu óc vẫn còn mải mê suy nghĩ về cuộc gặp gỡ với Châu Thiên Yết.

* Cô ấy đã thay đổi * anh thầm nghĩ, * không còn là cô gái rụt rè trước kia nữa *

Thiên Yết trong ký ức của anh luôn là một người lạnh lùng, nhưng vẫn có chút nhút nhát khi đối diện với anh. Cô thường giữ khoảng cách và hiếm khi tỏ ra tự tin như tối nay. Sự thay đổi đột ngột này khiến anh không khỏi ngạc nhiên và cảm thấy hứng thú.

Anh nhớ lại ánh mắt sắc bén và nụ cười tự tin của Thiên Yết. Cô đã thẳng thắn đối đáp với anh, không chút nao núng trước những câu hỏi của anh. Sự tự tin và khí chất mới mẻ này thực sự gây ấn tượng mạnh với anh.

* Cô ấy không chỉ thay đổi vẻ bề ngoài, mà cả cách cư xử và phong thái cũng khác hẳn * Lãnh Kim Ngưu tự nhủ. * Điều đó thật sự thú vị. *

Lãnh Kim Ngưu ngả người ra sau ghế, đôi mắt nheo lại khi nhớ lại từng chi tiết của cuộc trò chuyện. Sự mạnh mẽ và quyết đoán của Thiên Yết đã khơi dậy trong anh một cảm giác đặc biệt, một cảm giác mà anh chưa từng có với bất kỳ ai khác.

* Cô ấy đã trở thành một đối thủ xứng tầm * anh nghĩ, * và điều đó khiến cho mọi thứ trở nên thú vị hơn nhiều *

Lãnh Kim Ngưu mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự thách thức. Anh cảm thấy mình đang đứng trước một cuộc chơi đầy hấp dẫn, nơi mà cả anh và Thiên Yết đều sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách và cơ hội.

- Thiên Yết, cô thực sự đã khiến tôi phải nhìn cô bằng con mắt khác.

Anh thầm thì, - Và tôi rất mong chờ những cuộc đối đầu sắp tới giữa chúng ta.

Với suy nghĩ đó, Lãnh Kim Ngưu cảm thấy lòng mình trở nên phấn khích hơn. Anh biết rằng phía trước sẽ là những ngày tháng đầy kịch tính và thử thách, và anh sẵn sàng đối mặt với mọi điều để khám phá thêm về con người mới của Châu Thiên Yết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro