Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái ngược với Thánh Địa của Thiên Thần thì vùng đất Hắc Ám lại là " Thiên Đường" của Ác Quỷ. Những rừng cây tồn tại trong bóng đêm bao trùm, những bông hoa héo sắc và thứ duy nhất tồn tại được là những bông hoa hồng đen. Nơi đâu cũng là màu đen u ám và tối tắm. Những chiếc đèn leo lét trên những chiếc cột treo đầu lâu. Và nơi đây luôn đầy dãy những con dơi, chúng thường kêu " Kéc..kéc..." mỗi khi có tiếng động, hay những con chó ba đầu lồng lộn nên khi chúng nhìn thấy gì đấy. Còn những bộ xác không ngừng chuyển động, những cái đầu đứt gần nửa luôn lắc bên nay sang bên kia, chúng nhìn với đôi mắt lồi thấy hắn cả con ngươi.

Đó chỉ là một phần của vùng đất Hắc Ám. Lâu đài Hắc Ám nơi " Hoàng Tử" đang say ngủ cả ngàn năm đang yên giấc. Những màng nhện chằng chịt, những dàn hoa hồng đen leo kín cả cửa ra vào. Và nơi này đang chứa đựng những con quý mới, những kẻ làm nên trang lịch sử mới cho vùng đất lời nguyền này.

" Hehe, không ngờ vị vua của chúng ta lại ở một mình trong tòa lâu đài to lớn như vậy..." Hắn la lên vui sướng

" Nhìn kia, tuyệt quá, toàn hoa hồng đen..."

" Ngươi không thể im đi được à?" Chàng trai với mái tóc vàng hét lên, tất cả chìm trong im lặng .

" Xử Nữ, ngươi không cần tức giận vậy đâu, cứ để Song Tử vui mừng đi...Chào đón vị vua của chúng ta thức tỉnh..."

Xử Nữ, quay mặt đi không nói lời nào nữa.

" Á, đau quá!" Giọng nói nhỏ bé làm tiêu đi cái im lặng ngột ngạt.

" Song Ngư, người thật hậu đậu!"

" Tôi...xin lỗi, Bảo Bình!" Song Ngư sợ hãi co người lại, bước lùi ra xa.

Nơi đây bao quanh là dây hoa hồng đen, mỗi chiếc gai đều chứa chất độc chết người. Xử Nữ đưa tay lên, đồng loạt tất cả dãy hoa hồng đều lụi tan thành cát bụi, để lại đằng sau là chiếc cổng sắt to lừng lững. Hắn lùi lại, nhìn vào bàn tay mình rồi lại chìm trong yên lặng.

" Đi lối này!" Bảo Bình - anh chàng với mái tóc bạch kim xinh đẹp, gương mặt lanh tanh không chút biểu cảm, đôi mắt màu hổ phách quyến rũ.

Tất cả đều đi theo, họ đi qua từng ngõ ngách trong tòa lâu đài, tất cả như mờ ảo với vài chiếc đèn dầu nhỏ. Đi qua biết bao nhiêu cánh cửa, những căn phòng trống rỗng đầy bụi và màng nhện. Những con dơi treo ngược mắt lóe sáng khi nhìn thấy họ rồi lũ lượt bay đi. Chúng kêu ngập không gian, chúng vui sướng hay hoảng sợ. Những con dơi kia đã chờ đợi cả mấy trăm năm qua, chờ đến một ngày có kẻ xuất hiện để xua đuổi chúng và tìm thấy một kẻ đang chìm trong giấc ngủ ngàn năm.

" Đến nơi chưa vậy? Chán qua đi...!" Song Tử mặt xị xuống không ngừng càu nhàu.

" Ngươi còn nói nữa ta ném ngươi xuống kia chết luôn đấy!" Xử Nữ nhìn với con mắt hình viên đạn đầy sát khí chĩa về Song Tử.

Còn Song Ngư bé nhỏ luôn lủi thủi đi một mình, cô bé không ngừng run lên vì sợ hãi, cái lạnh lẽo đến gai người của nơi đây.

" Đến rồi!" Bảo Bình đột nhiên dừng lại trước cánh cửa lớn.

Kẻ đó tiến lại gần, dùng một ngón tay đẩy cánh cửa ra, tất cả dường như sáng bừng lên. Tất cả cánh cửa mở toang, cùng hương thơm kì lạ từ căn phòng.

" Cả ngàn năm mà vẫn sạch sẽ dữ!" Song Tử thốt lên đầy ngạc nhiên, hắn bước vào đầu tiên và..." Rặc..Ầm"

Song Tử đã bị rơi xuống hố : " Úi cha ơi, kéo ta lên cái, đau chết mất...!!!"

" Mặc kệ hắn đi!" Xử Nữ nói rồi bước tiếp.

Và chỉ còn lại Song Tử:" Ê, bọn bây kéo ta nào...Ê...Lũ điếc kia...!"

Họ tiến gần đến chiếc vòng tròn ma thuật, cơ thể của người thanh niên bị cắm một thanh giáo chữ thập đã bám dích đầy bụi.

" Rốt cuộc ta cũng đã chờ được tới ngày này, vị Vua xinh đẹp của chúng ta...!"

Bảo Bình kéo Song Ngư lại gần và nói: " Ngươi hãy rút cây giáo đó ra!"

Song Ngư bối rối và sợ hãi, cơ thể cô vẫn run lẩy bẩy.

" Mau lên! Hãy nhớ ngươi là do ta mua về, ta nói gì ngươi cũng phải làm!" Bảo Bình giận dữ gào lên.

Bàn chân nhỏ bé run sợ, tiểu Ngư bước từng bước lại gần phía vòng tròn. Khi chạm vào cơ thể, cô như bị điện giật càng vào sâu lại càng đau. Nước mắt cô tuôn rơi, cắn chặt môi chịu đựng.

" Hự...nó chắc quá!" Song ngư chạm vào cây thánh cố gắng rút mà không được.

Đột nhiên, " kẻ đó" lao tới phía Song Ngư:" Lũ các ngươi ta tới đây!"Song Tử hét lên.

" A...a...Á..." Sức bay quá mạnh hắn khiến Song Ngư cùng cây giáo bay lộn vài vòng luôn. Còn hắn..." Xẹt...xẹt..."," Hô...hơ...ha...AAAAA...." Song tử bị giật cháy đen thui:" Hic...hu mái tóc nâu óng mượt của ta...khuôn mặt mĩ miều của ta...hu..hưc" Ngỏe luôn.

" Hắn thật ngu ngốc!" Bảo Bình phán và Xử Nữ gật đầu lia lịa.

Đột nhiên trời đất rung chuyển, tất cả sắc khí đen ùa về tụ tập tại người thanh niên kia. Lốc xoáy bao trùm lấy thân thế đó.Song Ngư và Song Tử sợ hãi ôm lấy nhau. Càng lúc càng mạnh, như hố đen muốn nuốt chửng tất cả. Những bức tường bị phá nát, cây cối ngoài kia bị cuốn theo. Mọi thứ như không thể trụ vững cho tới khi nó ngừng hẳn.

Và khi kẻ sặc màu đen kia đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu dần hé mở sau hàng mi dài cùng mái tóc đen óng. Hắn không nói gì, hắn nhìn trông vô thức, đôi mắt không loé lên những tia sáng của sự sống. Cái dáng cao gầy chìm trong tấm áo vải đen tối, rách nát và cũ kĩ. Những cái bóng đen tụ tập dưới chân hắn, bàn tay động đậy như tiếng khớp nối kêu rắc... rắc... Hắn bắt đầu hít đều, tiếng thở mạnh dần, căng tràn lồng ngực, khí đen đột nhiên biến mất. Cả căn phòng chợt sáng bừng ánh lửa đỏ hồng.

"Ngài đã quay trở lại với thế giới này rồi, vị chúa tể của bóng đêm!"

" Ngươi là ai?" chiếc miệng khẽ rung lên, âm thanh như vang vọng mãi trong đầu.

" Thần là bầy tôi trung thành của ngài, Ma Kết!" Hắn quỳ xuống, hôn lên đôi tay vị vua của hắn tỏ lòng kính trọng.

Bóng đêm như reo mừng sự trở lại của hắn. Cả khu rừng như rít lên những tiếng rùng rợn, những con dơi bay loạn xạ, những thây ma múa may điên cuồng. Những kẻ vuisướng vì đã phải đợi quá lâu cho sự hồi sinh của vị Vua này. Một vị vua đã từng chìm trog quá khứ lại bắt đầu trỗi dậy từ trong bóng đêm. Hắn lặng lẽ như một bóng ma rồi lại gây nỗi sợ kinh hoàng cho mọi con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro