Chap 5: Xác định mục tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 5

Xác định mục tiêu

Tác giả: Thánh Heo (Thư Quân)

***​


Chủ nhà là một người đàn ông đã ngoài lục tuần tên Hà, vì không gian không rộng nên chỉ có vài người theo ông ta vào trong. Ma Kết đại diện giải thích nguyên nhân bọn họ đến đây, sau đó dò hỏi về cậu bé tên Tiểu Nham kia. Song Ngư quan sát Tiểu Nham rất kỹ, dễ dàng miêu tả ngoại hình của cậu bé cho ông Hà hình dung. Nghe xong, ông Hà trợn tròn đôi mắt già nua, nhất quyết khẳng định bọn họ đã nhìn lầm rồi, chuyện đó là không thể nào được.

- Chúng cháu đây sao dám nói dối trước mặt trưởng bối! Rõ mười mươi là ai cũng tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không ai bị quáng gà mà nhìn lầm đâu!

Ông Hà trầm ngâm, sắc mặt có vẻ rất xấu, mắt ông ta nheo lại, bàn tay đầy chấm đồi mồi xoa xoa khuôn mặt. Cuối cùng, ông Hà không nén nổi xúc động, kể:

- Tiểu Nham là em trai của ta, nó chết cách đây mấy chục năm rồi!

Tiểu Nham rất tinh nghịch, cậu bé nuôi một con mèo đen, ngày nào cũng quấn quýt bên nó. Một hôm Tiểu Nham lôi kéo ông Hà ra bờ sông ngoài thôn chơi - đây là điều cấm kỵ - người trong thôn phải ở yên trong thôn. Ông Hà nhất quyết không đồng ý, bỏ về nhà một mình. Tối đó, Tiểu Nham bặt vô âm tín, ông Hà mới nói cho bố mình nghe.

- Mấy ngày sau, người ta tìm được xác thằng bé ở hạ nguồn.

Tất cả lặng người. Song Ngư cảm thấy mình quá kém cỏi, đến cả người sống hay linh hồn cũng không phân biệt được, vậy lấy tư cách gì để có mặt trong bộ ba kia chứ. Sớm muộn gì, một lúc nào đó, cô sẽ gián tiếp hại chết hai người kia. Cự Giải nhận ra sắc mặt khó chịu của Song Ngư, vươn tay vỗ vào vai Song Ngư vài cái.

- Thế còn con mèo? - Thiên Yết đột ngột chuyển hướng. Anh ta là loại người không phơi bày được mọi sự việc sẽ không chịu được.

- Bố ta nghĩ mèo đen không mang lại điềm lành, nên đã đánh chết nó! - Ông Hà nói - Các cô cậu không nên ở lại đây, thôn này chưa từng có người lạ tiến vào!

- Bây giờ trời quá tối, chúng cháu không liên lạc được với người bên ngoài, càng không thể xác định vị trí hiện tại. Ông bảo chúng cháu phải đi đâu bây giờ? - Nếu Ma Kết là bộ mặt đại diện thì Song Ngư chính là người ngoại giao trong một số ít trường hợp hiếm hoi thế này.

Ông Hà trầm ngâm. Sau một hồi suy nghĩ, ông Hà đứng dậy, nói:

- Nhà ta không đủ chỗ cho các cô cậu! Thôi thì bây giờ ta dẫn các cô cậu đến nhà trưởng thôn, nếu ông ta đồng ý thì các cô cậu được ở lại, nếu không thì ta cũng hết cách!

***

Nhà trưởng thôn nằm ở trung tâm cái lòng chảo khổng lồ này, nhìn bề ngoài khang trang và rộng lớn hơn hẳn các ngôi nhà khác. Bước qua cổng chính là một khoảng sân rộng, nhà chia làm ba gian, một gian chính dành cho trưởng thôn cùng vợ ở, còn lại dành cho con cái và họ hàng máu mủ. Mười bốn người đến làm khách thì thật sự quá nhiều, Ma Kết lo sợ nhiệm vụ lần này sẽ khó mà thành công.

Trưởng thôn họ Trần, chúng ta tạm thời gọi là ông Trần. Ông Trần tướng người không cao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị, chân mày ông ta luôn cau lại thành thói quen thế kia hẳn bình thường ông ta rất hà khắc. Trước sự xuất hiện của người lạ, toàn bộ người họ Trần đều tỉnh giấc, nhưng chỉ lấp ló bên ngoài phòng khách.

Ông Trần càng lộ rõ vẻ khó xử thì Song Ngư càng tìm mọi lời lẽ để khẩn xin cho tất cả ở nhờ. Chiến lược của bọn họ là giữ im lặng tuyệt đối, chỉ để số ít người phát ngôn. Cuối cùng ông Trần cũng đành gật đầu chấp thuận, nhưng yêu cầu bọn họ ngay ngày mai phải rời đi ngay. Bà Trần sắp xếp cho bảy người ở gian nhà bên trái, bảy người kia ở gian nhà bên phải. Còn phân chia thế nào thì nội bộ của họ tự quyết định.

Như vậy, nhóm một có Song Ngư, Bạch Dương, Xử Nữ, Hạ Vũ, Nhân Mã, Sư Tử và Song Tử; nhóm hai là những người còn lại. Khoảng cách giữa hai gian nhà khá xa, lại không có phương tiện liên lạc, cho dù lớn tiếng kêu cứu thì phải mất ít nhất hai mươi giây chạy sang. Hai mươi giây tuy ngắn ngủi, nhưng đối thủ đâu phải người thường, vậy nên tất cả rất lo lắng cho nhiệm vụ lần này.

- Các cậu hãy cảnh giác! - Thiên Yết nhìn nhóm một, có chút nghi ngại, Ma Kết sắp xếp như vậy quá không thỏa đáng rồi.

- Trời tối rồi, đi bộ cả tiếng chắc mọi người đều mệt, hãy thay phiên nhau nghỉ ngơi! - Ma Kết đem theo nhóm hai tiến về gian nhà bên phải. Trên đường đi anh nhận ra sự thắc mắc của Thiên Yết, nhưng vì muốn hỏi riêng nên bây giờ cậu ta chưa lên tiếng. Nghĩ thế, Ma Kết bảo mọi người tự chia nhau ở theo nhóm, còn anh đến bên cạnh Thiên Yết - Cậu thấy tôi làm thế là không ổn à?

- Cậu thử nghĩ xem? Nhóm chúng ta có tôi và cậu, cùng cặp đôi Thiên Bình - Bảo Bình, ngoài ra Cự Giải là tấm bùa giữ mạng. Chênh lệch với nhóm một quá nhiều!

- Hừ! Thiên Bình đã dùng năng lực hai lần rồi, cô nhóc Bảo Bình kia một khi bị nhập sẽ cần rất nhiều sức lực để Thiên Bình đuổi quỷ ra. Năng lực Mộc Dương ra sao, tôi chưa rõ, Kim Ngưu lại là tay mơ, sợ cả việc xác định vị trí quỷ cũng khó khăn! Vậy nên tôi với cậu phải ở cùng nhau, nếu có bất trắc, Cự Giải sẽ giúp đỡ!

- Hiểu rồi... - Thiên Yết gật đầu, nhưng vẫn rất bất an.

Tuy được cho phép ở ít nhất ba, bốn phòng, nhưng để chắc ăn, họ quyết định chia ra nam ở một phòng, nữ ở một phòng. Nơi này không có giường nệm như khách sạn Ghost Hunter, chiếu được cuộn lại đặt trong tủ cùng với gối cói và mền mỏng. Hơn một giờ đêm, tất cả mới lục đục đi ngủ, đợt đầu Thiên Yết, Cự Giải, Bạch Dương, Sư Tử canh. Bởi vì đi đường xa mệt mỏi, bốn người này vô thức ngủ gật giữa chừng lúc nào không hay. Mỗi khi thực hiện nhiệm vụ thế này, họ rất đuối sức vì hầu như thời gian để ngủ rất ít, ngay cả lúc ngủ tinh thần vẫn căng như dây đàn, một tiếng động nhỏ cũng khiến họ thức giấc.

Ba giờ sáng, mọi thứ vẫn ổn. Thời tiết bây giờ không biết là mùa gì, gần sáng có chút lạnh. Kim Ngưu nằm ở sát vách, người co lại như con tôm, mền quá mỏng chẳng thể giữ ấm, đúng là nơi thôn quê hẻo lánh, chất lượng vật dụng kém vô cùng. Kim Ngưu trở mình, cố gắng che kín thân thể. Trong cơn buồn ngủ, đôi tai thính nhạy của cô đột nhiên động đậy. Bởi vì cô nghe thấy tiếng động gì đó. Nó giống như tiếng móng vuốt cào trên mặt gỗ, dội vào màng nhĩ khiến thần kinh của cô vô cùng khó chịu.

Ban đầu Kim Ngưu còn tưởng là nghe lầm, nhưng dần dần, cô cảm giác tiếng động đó ngày một lớn hơn, có vẻ nó đang tiến tới gần cô. Nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, cái loại lạnh này không giống như do thời tiết gây ra, nó lạnh buốt nhưng không thấm vào trong mà chỉ vờn quanh da thịt. Kim Ngưu tỉnh ngủ hoàn toàn, cả thân người run lẩy bẩy, cô cử động đầu, tầm nhìn dời xuống khoảng trống dưới chân của mình.

Thôn này bị mây bao phủ, ánh trăng dù cố gắng lọt qua kẽ hở thì cũng chỉ chiếu xuống quang mang mờ nhạt. Vì sự bất tiện đó mà Kim Ngưu chỉ có thể nhìn thấy chút ít mà thôi, còn đâu thì toàn một màu đen thăm thẳm. Lại một tiếng "két", ván gỗ ở rất gần Kim Ngưu xuất hiện năm vết cào, nó từ từ kéo dài rồi sau đó dừng lại.

Kim Ngưu nín thở, cô muốn kêu to nhưng âm thanh bị kẹt ở cổ họng. Cô ngồi dậy, kéo mền che kín chỉ để lộ ra đôi mắt, cô nhìn xung quanh, chờ đợi âm thanh đó vang lên lần nữa. Qua một phút, chẳng có động tĩnh gì cả. Kim Ngưu còn tưởng "nó" đã đi rồi. Nhưng mà... bỗng nhiên bên tai phải của Kim Ngưu cảm thấy lạnh toát, cái lạnh ấy lan ra đến tận sống lưng làm Kim Ngưu như muốn nhảy dựng lên. Kim Ngưu sợ hãi trợn tròn mắt. "Nó"... "nó" đang ở cạnh cô, từ khoảng không trống rỗng, tiếng nói của nó vang lên bên tai Kim Ngưu, như tiếng hai thanh sắt bị rỉ sét cạ vào nhau:

- G... i... ế... t ~

Khát vọng cầu sống của Kim Ngưu trỗi dậy. Dù nước mắt đã rơi lã chã trên mặt vì sợ hãi, Kim Ngưu vẫn cố hét lên thật to để gọi những người kia dậy.

- Ááááá!!! Cứu mạng!!!

Kim Ngưu hoảng hốt bật dậy, tránh né "nó" mà di chuyển sang chỗ Cự Giải và Bảo Bình. Nhưng kỳ lạ thay, cô va phải tường.

Tường ư?

Kim Ngưu đưa tay sờ soạng, phát hiện ngoại trừ cái vách bên trái ra thì bên phải còn một vách nữa. Không đúng!!! Ở đây sao có vách được, ở đây là khoảng trống kia mà!!! Thôi rồi, cô bị nhốt rồi! Bức vách này không biết dày bao nhiêu, ra sức đập thùm thụp lên mà âm thanh dội lại rất trầm. Chắc chắn Cự Giải và Bảo Bình đang ở bên kia, nếu họ không tỉnh lại và phát hiện ra thì Kim Ngưu coi như toi đời!

Lúc này, "nó" tiếp tục với trò cũ, vách tường và sàn nhà bên dưới bắt đầu xuất hiện những vết cào, những vết cào đó hướng thẳng đến Kim Ngưu.

Kim Ngưu nhận ra cái chết đang đến rất gần, cô chẳng thể làm gì khác, ngoại trừ phải nghe âm thanh quái dị kia vang lên trong đầu và bị "nó" dồn về một góc. Kim Ngưu khóc đến nhòe mắt, miệng vẫn liên tục gào lên kêu cứu.

- Giết ~ Giết ~ Giết ~~~

- CỨU MẠNG!!! KHÔNG!!!

Cự Giải giật mình tỉnh dậy. Cô lại ngủ gật nữa rồi. Khẽ cử động người, vỗ vào mặt mấy cái, Cự Giải cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Liếc nhìn Bảo Bình đang ngủ gần mình, vẻ bình yên của cô bé làm Cự Giải thoải mái tinh thần hơn một chút. Không biết Kim Ngưu có ngủ được không... Cự Giải chuyển tầm nhìn ra xa, nhưng rồi giật mình phát hiện Kim Ngưu biến đâu mất tăm, ngay cả gối, mền và chiếu cũng chẳng còn.

Bóng tối khiến Cự Giải mất một lúc mới biết trong phòng vô cớ xuất hiện vách tường lạ. Không kịp nghĩ nhiều, Cự Giải gọi Bảo Bình tỉnh dậy, dẫn cô bé hãy còn mơ ngủ chẳng rõ tình hình sang phòng nhóm nam.

- Dậy cả đi, Kim Ngưu có chuyện rồi!!!

Thiên Yết, Ma Kết, Thiên Bình và Mộc Dương lập tức bật dậy, bộ dạng tỉnh táo không giống vừa ngủ dậy. Họ chạy sang phòng nữ, thử áp tai vào vách nhưng không nghe thấy gì cả.

- Gặp quỷ dựng tường rồi!

- Quỷ dựng tường là gì? - Mộc Dương hỏi.

- Như tên gọi, nếu cậu vào mê cung mà gặp phải nó thì cậu vĩnh viễn không thoát ra được! - Ma Kết một bên giải thích một bên lấy vài lá bùa trong người ra - Tất cả lui xa chút!

Ma Kết vung tay, nhanh như chớp dán bùa ở bốn góc và chính giữa. Anh chắp tay đọc chú, mấy dòng chữ tượng hình từ trên bùa sáng lên, rời khỏi mặt giấy mà bay vòng quanh Ma Kết. Giây sau, Ma Kết hô "Phá!" một tiếng, bức tường ảo lập tức nứt nẻ, vỡ vụn và biến mất.

Tất cả hoảng hốt nhìn Kim Ngưu đang bị những cánh tay màu đen ôm lấy, cố gắng kéo cô vào tường. Kim Ngưu nước mắt giàn dụa, miệng bị một bàn tay bịt kín, không thể phát ra tiếng, chỉ có thể "ưm ưm" như kêu cứu. Mắt thấy cơ thể Kim Ngưu đã bị lôi vào cả chân và tay, Cự Giải phóng năng lượng đỏ rực, nói:

- Để tôi!

- Đừng phí phạm! - Thiên Yết ngăn cản, anh nhếch mép, nhìn đối thủ của mình - Mày có chục tay, tao cũng có!

Nói rồi, mọi cái bóng trong phòng vặn vẹo quy tụ về dưới chân Thiên Yết, nó từ sàn nhà quấn lấy Thiên Yết mà bò lên, sau cùng biến thành những cánh tay. Thiên Yết ra lệnh bằng ý chí, những cánh tay phóng về phía Kim Ngưu, bao quanh lấy cô nàng, ra sức kéo Kim Ngưu ra khỏi vách tường. Lực của "nó" quá mạnh, Thiên Yết nghiến răng nghiến lợi, dùng cả hai tay của mình bắt lấy những cánh tay kia, chân thì cố gắng vừa ghìm xuống sàn vừa lui về sau.

Ma Kết đứng ở sau lưng Thiên Yết, lấy ra bốn lá bùa, vẽ chú gì đó lên trên, sau đó dán lên tay và chân của Thiên Yết. Anh ta bắt đầu đọc chú, bùa phát ra ánh sáng lục, sức lực Thiên Yết bỗng nhiên tăng vọt.

- Anh bạn, bùa tiếp sức quả nhiên lợi hại! - Thiên Yết hưng phấn bừng bừng, xuất ra thêm nhiều cánh tay nữa. Kim Ngưu đã được kéo ra hoàn toàn, nhưng quỷ hồn chưa chịu buông tha, nhất quyết giằng co tới cùng.

Mộc Dương chẳng biết làm gì, chỉ đứng một bên quan sát, trông thấy sự kết hợp của Thiên Yết và Ma Kết, rốt cuộc đã thấm thía vì sao hai người này lại mạnh đến vậy. Cự Giải nhìn hai người giằng co với quỷ, bực mình chẳng biết bao giờ mới kết thúc, rốt cuộc chịu không nổi mà bốc cháy theo nghĩa đen.

- Chị ấy làm sao vậy? - Mộc Dương kinh ngạc nhìn toàn thân Cự Giải rực lửa.

- Hehe sức mạnh của "Phượng Hoàng bức tử" không chỉ thế mạng thôi đâu! - Bảo Bình ban nãy còn sợ sệt đứng sau lưng Thiên Bình, trông thấy Cự Giải thế kia thích chí lắm, lần này con quỷ đó phải chịu thua rồi.

Từ trước đến nay, sự chết luôn đối nghịch với sự bất tử, như lửa với nước vậy. Lúc mới có năng lực, Cự Giải đơn giản chỉ biết mình có thể thế mạng cho người khác ba lần. Nào ngờ trong lúc làm nhiệm vụ bốn sao, người gặp nguy hiểm lại là Cự Giải. Giờ phút sinh tử chỉ cách nhau một sợi chỉ, Cự Giải quá hoảng sợ nên đã tự đốt cháy chính mình. Quỷ còn tưởng dồn được Cự Giải rồi, tốc độ di chuyển ngày một nhanh, kết quả khi vừa mới chạm đến hơi nóng thôi thì đã bị đốt cháy, sợ hãi mà rụt lại.

Trở về hiện tại, quả không ngoài dự đoán, những cánh tay của quỷ bị bỏng rát, phải buông Kim Ngưu ra. Cự Giải càng tiến gần thì những cánh tay càng vặn vẹo, co giật, từ từ héo khô rồi thành tro bụi. Cuối cùng, quỷ hồn đã hoàn toàn biến mất vào trong vách tường. Bảy người nhẹ thở ra, lần này không bị thiệt hại về nhân số.

- Kim Ngưu, em có làm sao không? - Ma Kết đỡ Kim Ngưu đã sợ hãi đến bủn rủn tay chân dậy.

- Không ạ, ban nãy chị Cự Giải tiến gần làm nó kêu ré lên đau đớn, khiến màng nhĩ của em bị chấn động không nhỏ? Bây giờ hơi ong ong... - Kim Ngưu lắc đầu, dần dần điều chỉnh lại hơi thở.

- Chậc, thôi tập hợp lại trong phòng nam đi, quỷ hồn tạm thời không quấy phá nữa đâu!

- Đi thôi!

Sau đó, quỷ hồn không xuất hiện nữa, ngược lại với nhóm hai, nhóm một trải qua đêm đầu khá yên bình. Mọi người thay nhau thức canh, chớp mắt trời đã sáng. Lại nghĩ đến hôm nay ông Trần sẽ tiễn khách, lòng họ có hơi hoang mang. Trời chưa sáng hẳn, nhóm một đã chạy sang gian nhà bên kia họp với nhóm hai, thuận tiện được nghe kể chuyện xảy ra lúc ba giờ sáng nay.

- Thôn này quá mức kỳ quái! Nhất là nhà trường thôn!

- Đêm qua trước khi đi ngủ em đã dùng <<la bàn âm dương>> đọc vị ngôi nhà. Theo phong thủy, vị trí ngôi nhà này không tốt, nhưng vượng khí vẫn rất thịnh, ảnh hưởng liên đới đến toàn bộ thôn... - Bảo Bình lấy <<la bàn âm dương>> ra cho mọi người xem, kim chỉ màu đen đại diện cho phong thủy rơi vào ô tử, còn kim chỉ màu đỏ đại diện cho may mắn lại rơi vào ô thịnh. Ngoại trừ khả năng lên đồng ra, <<la bàn âm dương>> là vật phẩm đi kèm với năng lực này, muốn đổi được đó Bảo Bình đã mất rất nhiều điểm tích lũy.

- Có thể nơi này là ngọn nguồn của mọi thứ... - Sư Tử khoanh tay, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay của mình - Tiếc là chúng ta sắp bị buộc rời khỏi đây!

- Tôi cảm thấy chúng ta lại có cớ mới để được ở lại rồi! Song Ngư nhìn ra cửa sổ, mỉm cười.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro