01 - Mảnh tình dở dang 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Sư Tử - Nhân Mã ]

Tôi gặp anh vào một chiều mưa tháng 6, đó là một cuộc gặp gỡ không mấy vui vẻ, mà nói đúng hơn đó là tình huống xấu hổ nhất 17 năm cuộc đời của tôi.

Tôi nhớ rõ hôm đấy là thứ 6 ngày 13, vâng, nghe tới ngày thôi cũng đủ hiểu nó xui xẻo ra sao. Hôm đó cũng như thường ngày, tôi trên đường trở về nhà sau một ngày đi học đầy mệt mỏi dưới khí trời thất thường lúc nắng lúc mưa của mùa hè. Không hiểu sao con đường tôi vẫn thường xuyên đi về nay lại thi công, buộc tôi phải đi về bằng một con đường đầy xa lạ. À không, không xa lạ lắm, tôi nhớ có lần tôi cùng Minh Trúc cùng nhau về bằng con đường này. Ở đây có một hàng rào bằng sắt được tô lên mình một màu bạc nhìn đẹp và nổi bật lắm, các song sắt cách nhau khá nhiều, Minh Trúc nó bảo "Xây hàng rào mà song sắt cách nhiều như thế để ăn trộm vào à? "

Tôi nói lại rằng song dù có cách xa như thế thì ăn trộm cũng có lọt cái đầu qua được đâu, nhưng nó vẫn cãi nó nói do đầu tôi to nên không vừa thôi, chứ đầu ai mà chẳng vừa. Tôi tức lắm, mà nhớ đang nợ nần nó nên thôi, vả lại nếu tôi thử ngay lúc đó không vừa thật thì chắc tôi độn thổ mất.

Ký ức buổi hôm đó tràn ngập trong đầu tôi, vô thức không biết từ lúc nào tôi đã đứng trước cái hàng rào định mệnh đó, cũng không biết ma xui quỷ khiến ra sao, tôi lại nảy ra ý nghĩ hay là thử nhét đầu vào thử xem, suy nghĩ đó thôi thúc tôi dữ lắm, suy nghĩ đi đôi hành động và tôi chầm chậm cầm hai song sắt rồi đưa đầu mình vào, khi đó tôi như nín thở, tôi sợ đang làm điên làm khùng thế này mà để bị phát hiện chắc tôi chết mất, dần dần đầu tôi cũng lọt qua từ phân nửa rồi đến toàn bộ đầu tôi đã qua đó một cách đầy trót lọt, không hề khó khăn, thấy chưa con nhỏ Minh Trúc đó chả nói được gì tốt lành hết, đầu tôi có to lắm đâu, tôi quẹt mũi tự hào vì chính chuyện ngu dốt tôi vừa làm ra, như tán thưởng chính mình. Đạt được thành tựu như mong muốn, tôi rút đầu mình ra, nhưng khi tới tai nó lại kẹt cứng không cách nào ra được, tôi quên mất phần sụn tai phía sau nhô ta nhiều hơn so với phía trước, khi đó tôi như muốn khóc ròng. Tôi ước mình có thể chết ngay lúc đó. Tôi nghĩ đợi một lát rồi sẽ có ai đó đến giúp đỡ tôi hay cười cợt tôi sau đó giúp sau cũng được. Nhưng tôi đã nhầm, tôi đã đứng đấy được một tiếng mà chẳng có ai đi qua hết, tận cùng của sự tuyệt vọng, tôi hít thở sâu, đưa đầu về phía trước rồi đẩy đầu ra ngoài sau tận dụng hết bình sinh rút đầu mình ra, nhưng trái lại với sự cố gắng của tôi, việc tôi làm chỉ khiến tai tôi trở nên đau đớn và sưng đỏ. Chắc tôi sẽ sống với bộ dạng như vậy suốt đời, nhưng ở đây không có đồ ăn, vậy là tôi sẽ chết với bộ dạng này, trở thành một bộ xương khô.

Không, tôi không thể để cuộc đời mình kết thúc vô nghĩa như thế, tôi còn cha còn mẹ, còn bạn bè, tôi còn chưa cưới Kim Seok Jin làm chồng mà!

Tôi hét lên "Có ai ở đây không ạ, cứu với". " Làm ơn cứu với" Sau lời cầu cứu của tôi một thân ảnh bước ra từ căn nhà sau cái hàng rào chết tiệt này từ từ tiến về phía tôi, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn phía trước khiến tôi không nhìn rõ, khi đó tôi ngỡ như mình gặp được ông Bụt trong câu chuyện cổ tích mẹ vẫn thường kể tôi nghe khi còn nhỏ. Nhưng rồi tôi choàng tỉnh ông Bụt nào lại đi ăn nói hách dịch thế kia. Anh ta nói " Đầu em lọt vô đây hay ghê, bự vậy mà cũng lọt vừa ". Nếu không bị kẹt ở đây và cần cầu cứu là tôi đã xông lên cào vào mặt anh ta rồi. Đồ tồi!

Biết mình giờ đây là phận thấp kém cần được giúp đỡ, tôi thỏ thẻ đáp "Em không biết nữa, em vấp vỏ chuối nên ngã vào" . Anh cười " Nhưng gần đây làm gì có vỏ chuối nào" . Cha già khó ưa, hay hỏi quá, nén cơn tức giận tôi đáp " Em vấp xong em nhai luôn vỏ chuối đó rồi ạ" . Anh nhìn tôi nở một nụ cười mà khi đó tôi có thể ví như đầu trâu mặt ngựa, khó ưa khinh khủng, không để tôi kịp nói thêm, anh cười nói "Đợi một chút anh đi lấy đồ nghề cứu em" . Ừ, cũng may cha già đó còn tình người

15 phút sau, anh đi ra với một ít dầu ăn cùng một chiếc khăn ấm, tôi hỏi "Nhà anh không có cưa à?" Anh trả lời "Cưa xong ai đền hàng rào cho nhà anh, nhóc học sinh như em hả?" Nói vậy rồi biết trả lời sao nữa? Nói thế thì chịu.

Anh thoa lên song sắt và tai tôi một ít dầu ăn chầm chầm đẩy đầu tôi ra khỏi song sắt, tay anh ấm nóng chạm vào tai tôi khiến tim tôi như đánh rơi một nhịp, anh làm chậm rãi nhẹ nhàng nhưng do cú va đập vừa nảy mạnh quá, khiến tai tôi sưng tấy lên chỉ chạm nhẹ thôi cũng đủ đau điếng, không chịu nổi cơn đau tôi la lên " Ui da". Thấy mặt tôi tái mét vì đau anh hỏi han " Đau hả? Ai bảo em không ngồi yên vô giựt đầu ra làm gì, để anh xem" Mặt anh tiến gần đến mặt tôi hơn, anh ngó vào vết thương ở tai rồi lèm bèm đủ thứ, hơi thở anh phả vào tai tôi dưới cơn mưa lâm râm lạnh buốt ấm áp khiến tôi đỏ mặt, suy nghĩ đủ thứ trên đời, tôi còn nghĩ chắc anh yêu tôi từ cái nhìn đầu tiền rồi nên mới tiếp xúc gần như vậy. Trong lúc Nhân Mã tôi suy nghĩ linh tinh thì đầu tôi đã được anh đẩy ra từ lúc nào, anh đưa tôi 2 chiếc khăn ấm, bảo chườn lên tai chắc sẽ đỡ đau hơn, người gì đâu mà tinh tế quá! Nhưng khi đó tôi dường như quê quá mà xin lỗi một cách đầy lắp ba lắp bắp rồi chạy thục mạng về nhà, quên cả cái balo yêu dấu được tôi đặt dưới đất do đeo lâu mỏi quá. Khi về tới nhà tôi mới nhận ra mình đã bỏ quên người bạn đồng hành yêu dấu ở tuổi học tuổi hành. Tôi lấy hết dũng khí, lấy điện thoại mẹ điện cho số điện thoại của mình, không lâu sau đầu dây bên kia trả lời, chặn họng không cho tôi nói một câu nào " Em là bé kẹt đầu vào hàng rào nhà anh vừa nãy hả? Giờ anh đang ở tiệm cafe Dream em tới lấy về nè" . "Tít tít". Trên đời thật sự có người như cha già này hả? Khi đó tôi nghĩ vậy đấy, dù không muốn thì cũng phải đến thôi, tôi còn nghĩ lỡ như anh rủ bạn bè đi để kể cho bạn nghe rồi kêu tôi ra chọc quê, chắc tôi giết người tại chỗ quá!

Bước vào quán cafe, không cần ngó qua ngó lại nhiều tôi nhìn thấy anh ngay, chưa kể do khi đó hoảng quá tôi không kịp nhìn kỹ vẻ ngoài của anh. Anh - Sư Tử mang vẻ ngoài ưa nhìn, tóc tai được cắt gọn, các nét trên khuôn mặt không nổi bật như hài hòa cuốn hút, da ngâm nhẹ, tới nụ cười chó chết của anh ta cũng hợp gu tôi. Má nó! Dù đang ngồi nhưng tôi cũng đủ biết anh ắt hẳn phải cao hơn tôi một cái đầu, với cái dáng vẻ đó có ai ngờ anh ta lại phát ra những câu nói xứng đáng bị ăn đấm như thế đâu. Cha già khú đế

Cũng may anh ta còn có tình người, không gọi bạn đến. Rất người, mà là người điên người khùng, anh ta bảo tôi ở đây nói chuyện với anh ta một lát, rồi mới trả balo cho tôi, quỷ già này! Sao mà cha già này được đầu thai hay quá. Tôi cũng đâu làm gì được ngoài nghe theo lời cha già đó, bức xúc lắm đấy mà chẳng làm gì được. Nói chuyện một hồi tôi được biết anh tên Sư Tử, nghe cũng lọt tai. Rồi tôi cho anh phương thức liên lạc có gì còn hẹn nhau uống nước như bây giờ nè

Oan nghiệt mang tên tình yêu đeo bám tôi từ hôm đó. Dẫu nói chỉ cho phương thức liên lạc lâu lâu hẹn đi cafe, nhưng hầu như không ngày nào mà tôi và anh không nhắn tin.Minh Trúc chửi tôi nó bảo mấy người tỏ ra thân thiện ngay lần đầu gặp mặt giống vậy chả có gì tốt lành đâu. Có lần đang nhắn tin với Sư Tử, cùng lúc hiện lên tin nhắn của Minh Trúc

[Cá Sấu Ke Đầu đã gửi cho bạn một tin nhắn ]

Tao nói rồi mấy thằng cha ấm áp như nắng mùa hạ, không có tốt lành gì đâu con, giờ đỏ mặt đi rồi mai mốt đỏ mắt.

Nghe cái tên nó đặt cho Facebook của mình cũng thấy được sự ấu trĩ rồi, nên tôi mặc kệ. Tình yêu cứ từng ngày len lỏi trong trái tim tôi như thế. Một thời gian nói chuyện tôi được biết anh là sinh viên năm tư của Trường Đại Học Cảnh Sát Nhân Dân nghe thôi cũng thấy ngầu rồi. Lúc đấy tôi quá ngây thơ để biết cũng vì chuyên ngành anh chọn mà tôi và anh vĩnh viễn cũng không thể quay lại nữa. Nếu biết trước có lẽ tôi chỉ cần biết tên anh thôi là quá đủ, bởi tiến xa hơn chỉ khiến tôi thêm đau lòng.

Sư Tử nhiệt huyết ấm áp hệt như cái tên của anh. Thời gian tôi ôn thi đại học anh vừa như một người bạn, vừa như một chỗ dựa, là động lực để tôi cố gắng. Dẫu bận rộn nhưng anh luôn dành thời gian quan tâm động viên tôi, dù cho khi đó tôi và Sư Tử đơn giản chỉ dừng lại ở chữ "Bạn". Tôi dự định sau khi thi đại học xong nhất định sẽ nói rõ ràng với anh. Minh Trúc nó nói tui ngu ngốc, bởi nếu người ta có tình ý với mình thì người ta đã không để mình bày tỏ trước rồi. Nhưng tôi có một niềm tin mãnh liệt rằng người con trai tên Sư Tử đó cũng thích tôi như cái cách tôi thích anh. Không phải tình cảm anh trai dành cho em gái, hay bạn bè dành cho nhau, mà chính là tình cảm nam dành cho nữ, là tình yêu mà mọi người vẫn hay nói đến, chính là thứ tình cảm mãnh liệt khiến con người hạnh phúc và chính nó cũng khiến trái tim ta đau đớn tê tái như muốn chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro