4: Chuyện gì đến cũng sẽ phải đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô giáo chủ nhiệm bắt đầu phát hiện ra cái lớp này có vấn đề, cô bắt đầu đi tìm hiểu.

Rồi cô giáo cuối cùng cũng phát hiện ra nhóm lớp nói xấu và những nhóm nhỏ khác của các thành viên lớp 10A5, đồng thời cũng biết được bọn học sinh khi ở sau lưng mình đã giở trò gì.

– Ôi giời ơi, cái lớp 10A5 này! _ Cô giáo chủ nhiệm ôm mặt than thở. _ Tưởng cái lớp này ngoan thế nào, hoá ra là đều làm chiêu trò qua mặt tôi hết cả! Đánh nhau, văng tục, nói xấu, chia bè kết phái không thiếu tội nào, thế có chết tôi không chứ lại! 

Những thành viên lớp 10A5 ngồi im lặng, cúi đầu nghe mắng, không ai dám ho he một câu. 

– Chuyện này tôi nộp đơn báo cáo hiệu trưởng rồi đấy, để xem ban giám hiệu nhà trường nói gì chứ tôi không đủ lực giải quyết các anh chị được nữa, tôi còn bị các anh chị qua mặt, nói gì đến giải quyết! Giờ... giờ các anh chị ngồi viết bản kiểm điểm... cho tôi... a... 

Cô giáo chủ nhiệm ngã gục xuống. 

– Trời ơi, đứa nào gọi điện đi! _ Cự Giải hoảng hốt chạy ra đỡ lấy cô giáo.

– Trời ơi, tao mang laptop theo thì gọi kiểu mẹ gì được á á ! _ Bảo Bình rối rắm. _ Aizz, lúc cần dùng thì lại phế chết mất!

Sư Tử vội lấy điện thoại ra gọi cấp cứu tới. 

Sau khi cô giáo chủ nhiệm được đưa đi cấp cứu, cả lớp vừa viết bản kiểm điểm vừa cãi nhau.

– Tại mày đấy Thiên Bình, gặp ai cũng nói xấu quá trời! Mà lại nói độc nữa! _ Kim Ngưu khó chịu.

– Hả? Tụi mày tưởng chỉ có mỗi tao là nói xấu người khác thôi à? _ Thiên Bình bực bội phản bác. _ Tụi mày cũng vậy mà, giờ lại nói tao là sao? Cái lớp này đã sớm nát bấy rồi, tụi mày thử bới từ đống bọn mình ra mà xem, còn tí tình thân nào không?

– Thằng Song Tử nữa, mày bớt làm người nổi tiếng lại! _ Sư Tử nói. _ Tao thấy cái tài khoản của mày đăng hơi bị nhiều mấy vụ phốt lớp mình rồi đấy. Mày nổi vậy, không sợ cô giáo vô tình lướt thấy cái tài khoản của mày, sau đó nghi ngờ và bắt đầu điều tra lây sang tụi tao à?

– Rõ ràng cái lớp đang ổn, tự nhiên lòi ra vụ này nữa! _ Xử Nữ cau có. _ Má, chắc chắn là có trong lớp mình có đứa nào đã mách thầy cô.

– Thật, chỉ có thế thôi ấy. _ Cự Giải đồng tình. _ Chứ bọn mình diễn còn hơn cả diễn viên Oscar ấy chứ, làm sao mà bại lộ thảm hại vậy được.  

– Chậc, đứa nào làm lộ ra thì nói luôn đây đi, nhanh nhanh còn được khoan hồng. _ Ma Kết trịnh thượng đưa cho cái tối hậu thư. 

Cả lớp không hẹn mà cùng nhìn về phía cuối lớp. Bạch Dương đang úp sách lên mặt, ngủ khò khò.

– Này, dậy đi. _ Song Ngư vỗ vai Bạch Dương.

– Không cần cậu gọi. _ Bạch Dương ngay lập tức trừng mắt. _ Bỏ tay ra.

Thấy mọi người nhìn mình không đúng lắm, cô mới cất tiếng hỏi:
– Có chuyện gì thế?

– Mày, mày là người mách cô giáo chủ nhiệm đúng không? _ Thiên Yết túm cổ áo Bạch Dương, gắt gao tra hỏi. _ Nói mau.

Bạch Dương không hiểu chuyện gì, cô la lên:
– Sao lại hỏi tao? Tao mách cô cái gì? Ơ?

– Thiên Yết, mày bớt nóng lại. _ Thiên Bình ít khi nào hòa nhã như thế này, cô thản nhiên nói. _ Thủ phạm làm sao có thể ngay lập tức nói trắng chân tướng ra được chứ?

– Nó làm mà không nhận thì thôi. _ Xử Nữ đáp. _ Ép nữa cũng không moi ra được gì đâu.

– Ngoài mày ra thì ai còn khả năng nữa? Mày bị nói xấu công khai mấy lần rồi, có nhiều đứa trong lớp cũng không ưa mày, ừ thì... bao gồm cả tụi tao. Vậy nên không phải mày muốn kéo lớp mình xuống nước à? _ Song Tử hiếm khi nói chuyện tử tế với cô.

Bạch Dương trợn mắt:
– Cái gì? Tại sao tao lại phải làm thế để làm gì?

– Thì đương nhiên là do mày ghét tụi tao rồi. _ Thiên Bình táp lại. _ Tao không tin là một người nóng nảy như mày thực sự hiền lành đến mức không ghét người chửi mình.

Song Ngư lười biếng nhìn cô nàng. Phen này hết cứu rồi Dương ơi.

Những tưởng Bạch Dương sẽ lại im lặng, nào ngờ cô nàng hét lên:

– Chúng mày có bằng chứng không mà một hai kết tội tao hoài vậy? Tao đã gây thù chuốc oán con mẹ gì với chúng mày chưa mà cứ chĩa mũi dao về phía tao thế nhờ? Tao hại chúng mày thì có lợi éo gì cho tao đâu? Tao hại chúng mày để làm gì trong khi tao vẫn phải viết bản kiểm điểm, chịu kỉ luật hay thậm chí là hạ hạnh kiểm và bị nhà trường đuổi thẳng cổ? Tao không ngu mà tự lấy đá đập vào chân mình để làm chó gì cả, tao làm éo gì phải tự hủy hoại tương lai bao năm học hành của chính mình để trả đũa việc chúng mày nói xấu tao? Chúng mày nói xấu tao là việc của chúng mày, còn việc ghét chúng mày hay không là việc của tao, ok? Nếu tao ghét chúng mày thật ấy thì tao việc gì phải chọn cái cách dìm nước kẻ thù còn mình cũng chết đuối như chúng nó? Tao có thể làm việc khác mà?

Tụi trong lớp được một phen hết hồn, tự nhiên con Bạch Dương này hôm nay văng tục nhiều hơn bình thường.

Trong lòng Bạch Dương tràn ngập tức giận, cô úp quyển sách lên mặt, nước mắt rơm rớm ra. Tức! Rõ ràng là rất tức! Tức đến mức cắn vào lưỡi còn không thấy đau. Mình nằm không thôi mà cũng bị trúng đạn. Khóc một trận cho hả giận.

Song Ngư bỗng đứng lên nói:
– Thật ra là không đứa nào trong số bọn mình báo với cô giáo chủ nhiệm cả. Cô giáo chủ nhiệm... là cô ruột của tao. Hôm trước mẹ tao lấy cái máy tính của tao cho bả, rồi bả truy cập vào Chat của tao. Tch, tao xin lỗi bọn mày. Lúc đó tao để đúng nhóm văn minh của lớp mình, còn lại tao khóa hết. Rồi bả truy cập vô đúng đoạn tin mà thằng Song Tử nhắn với tao, vì thằng này hay nhắn hỏi bài tao nên tao cũng để lại không khóa làm gì, ai ngờ sau đó bả nghi ngờ, rồi bả điều tra tụi mình vậy đó.

Cả lớp rơi vào trầm tư.

Đúng lúc ấy, thầy hiệu trưởng đi vào.

– Các em đã gây ra chuyện gì kinh thiên động địa tới mức khiến cô giáo chủ nhiệm phải nhập viện cấp cứu thế này? Cái lớp có báo không cơ chứ!

Bảo Bình ngạc nhiên:
– Ủa, chú!

Thầy hiệu trưởng nói luôn:
– Ai chú cháu gì với mày? Học thì không ra gì, cái lớp thì suốt ngày báo, báo hại cờ rớt của chú mày đi viện rồi thấy chưa?

Bảo Bình và Song Ngư tròn mắt nhìn nhau, hai đứa hô lên:
– Con mẹ nó, thông gia!

Thầy hiệu trưởng bỗng nghiêm mặt:
– Đáng lẽ ra lớp của các em phải bị hủy kết quả thi đua đã đứng đầu trường bấy lâu, hạ một bậc hạnh kiểm và bị kỉ luật, nhưng với tư cách là một người thầy nhân từ, thầy sẽ chỉ tách một vài thành viên của lớp để chuyển sang lớp khác.

Cả lớp hoảng sợ. Việc này có khi còn tồi tệ hơn cả việc bị kỉ luật.

– Thầy sẽ đọc danh sách những bạn ở lại 10A5 nhá. _ Thầy cầm tờ giấy lên, đọc. _ Mộ Bạch Dương, Đặng Kim Ngưu, Nguyễn Song Tử, Hạ Cự Giải, Lâm Sư Tử, Phạm Xử Nữ, Lý Thiên Bình, Lưu Thiên Yết, Tô Nhân Mã, Trịnh Ma Kết, Vũ Bảo Bình, Trần Song Ngư. Còn lại thì ai về lớp nấy.

Những người được đọc tên ngay lập tức xám xịt. Còn lại thì hò reo vui vẻ.

– Được về lại 10A1 rồi bây ơi! Hú hú!

– A4 muôn năm mấy cưng ơi!

– Tao nhớ A3 lắm rồi, cuối cùng cũng được thả về!

– Đúng là thả hổ về A2, ha ha ha!

Còn mười hai con người ở lại lớp 10A5 kia, hồi trước mỗi người đều có cho mình một băng đảng riêng. Giờ đây ai cũng bị tước mất vây cánh, sau này không biết họ sẽ đối mặt với nhau như thế nào trong quãng đời học sinh tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro