Chương 31: Kế hoạch của thiên thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Alig mấy hôm nay ồn ào hơn hẳn. Nghe đâu ở nơi nào đó bị ác quỷ quấy phá, tin báo về thường xuyên; Tiên đế ra quân phòng ngự hàng loạt. Chuyện hôm ấy ở Tiên giới chưa giải quyết xong, Xử Nữ đành phải ra trông giữ các chiến trường. Mọi chuyện bỗng rối tung, ai ai cũng sợ hãi khi nghe tin Tiên tộc hùng mạnh bị tận diệt chỉ trong một đêm, tình hình càng ngày hỗn loạn.

Gandi cùng Til nghỉ ngơi trong Nam cung đã mấy ngày. Nam cung là khu vực dành cho Tiên hậu, nay đã bỏ hoang một phần. Mấy cô hầu cứ hay ghé qua rồi nhìn trộm vào khuôn viên nơi họ nghỉ, tấm tắc khi nhìn thấy Tiên, nhất là Gandi rồi cười nhí lí, chốc lại xụ mặt xuống khi thấy cậu ta giận dữ. Gandi không để ý lắm, từ ngày đó đến nay, lúc nào cậu cũng buồn bã, lại tức giận. Còn Til, bà ta cứ hay nhìn vào những bức hình Tiên hậu treo trước gian phòng chính.

- Sao bà thích xem bức tranh này thế? – Thiên Bình hỏi khi thấy Til ngồi lặng trên chiếc bàn tròn, mắt nhìn chòng chọc lên hình. Cô mang đến dĩa bánh hạnh nhân cùng mấy tách trà hoa nhài từ ban sáng, có vẻ hai người họ không đụng đến chút gì.

Til vẫn không rời mắt khỏi bức họa vẽ Tiên hậu đang ngồi bên một cây đàn hạc với bộ váy trắng ngần như muốn ganh đua cùng làn da. Gương mặt tuyệt mỹ của Người nghiêng nhẹ qua một bên, làn tóc thẳng mượt như dòng nước rủ hai bên má, đôi tay đặt trên từng dây đàn lả lướt như đang tấu những khúc hạc sa.

- Đây là Mỹ Cự à? – Til hỏi, mắt không dời khỏi bức tranh. Dù đã lâu nhưng bà vẫn nhận ra ngay. 

- Vâng, đây là Tiên hậu. – Thiên Bình đáp. – Có chuyện gì à?

- Không...

Til chỉ đáp thế rồi lại say sưa ngắm tiếp. Không chỉ vì bức tranh quá đẹp, mà vì những dòng ký ức bỗng ùa về. Cô gái ngày xưa ấy đang ở đây, ân nhân từng che chở và dạy bà phép thuật lúc bà sống gần dải Nemophila vàng. Til nhớ trước ngày đi lấy chồng, đôi mắt cô buồn lắm, cả trong bức tranh này cũng vẫn buồn như thế. Til nghĩ, có lẽ mối tình thắm thiết ngày xưa ấy không thể thay thế được bởi bất cứ thứ gì.

Không gian yên ắng bỗng có tiếng náo loạn vọng đến từ phía Cổng thành. Đại bàng thi nhau đập cánh phành phạch từ bên ngoài bay tót vào trong cung và dừng lại trước cửa Chính điện, tên lính đưa thư từ trên lưng chim nhảy bộp xuống đất rồi vội vã chạy vào trong, mấy kẻ đi sau cũng lao vào. Thiên Bình cùng Gandi không nói gì, cũng lũ lượt chạy theo và dừng lại trước cửa.

- Thưa Tiên đế. - Người đưa thư vội quỳ sụp xuống giữa gian phòng, hai tay nâng cao đầu tấm sớ trình, nén tiếng thở hồng hộc mà trình báo. – Tin mới nhận, cư dân vùng núi Chi Viên bị ngộ độc hàng loạt. 

Tiếng nói vừa dứt, Tiên đế đang cùng Đại Xử bàn bạc trên đài bỗng dừng lại, ông đập bàn một tiếng rầm lớn, đôi mắt bỗng long lên tức giận. 

- Đưa ta xem! – Tiên đế đứng bật dậy, ra lệnh. Hết tấn công chỗ này, lại quấy phá chỗ khác, bây giờ lại thêm chuyện này. Bấy lâu nay ông đã quá chủ quan khi nghĩ lão Quỷ vương muốn hòa. 

Cầm lấy tờ giấy trình, Tiên đế nhìn lăm lăm, đôi mắt trắng dã in lằn mấy đường máu đỏ. Đôi tay bỗng nắm chặt lại. "Roạt" ông tức giận xé roẹt và vất nó ra giữa phòng.

- Hơn ba ngàn người chết! – Ông gầm lên vang dội, bất thần đi đi lại lại quanh chỗ ngồi rồi bỗng đứng lại, hả họng cười lên rung rúc. – Quỷ vương, ngươi thật đã chơi ta một vố quá đau đấy! Tốt! Tốt!

Đại Xử ngây người ra, ông nhận tờ giấy trình từ tay cô hầu vừa nhặt lại. Tờ giấy trắng nát tươm, ông dò mắt đọc từng chữ, mặt thất thần. Tin Xử Nữ báo về từ Chi Viên với nét chữ vội vã khiến ông điêu đứng: Hơn ba ngàn người chết, dòng suối vắt qua đồng bằng đất Chi Viên có độc, không thể sử dụng được. Cỏ cây gần đó khô héo hết trơn hết trụi, những người còn sống thì quằn quại dở sống dở chết, ác quỷ lại kéo đến phá hủy nhà cửa. Đọc tới đấy, mắt ông tối sầm đi. Đại Xử chắp hai tay lại, vẻ nỉ non:

- Xin Tiên đế đừng quá thất vọng! Xử Nữ và Thiên Yết vẫn còn ở đó, chúng sẽ giải quyết được việc này. – Hai người ông tin tưởng nhất đang ở đấy sau lần tấn công thứ nhất của Edar, ông tin họ sẽ đem tin vui về.

Tiên đế không nói gì, chống hai tay lên bức tường phía sau lưng, nén một tiếng thở dài. Mảng tường chạm trổ đầy hoa văn cùng bóng hình đế vương vĩ đại, người đã khai sinh ra thế giới này. Tiên đế ngẩng đầu lên nhìn với nét mặt buồn bã, lòng nặng những suy tư, Tiên đế sợ một ngày ông không thể bảo vệ được Alig này nữa, việc hủy hoại những gì mà đức thần tạo ra sẽ khiến ông hổ thẹn lắm. Nghĩ tới đấy, ông càng giận dữ hơn.

- Đừng an ủi ta, Đại Xử. – Tiên đế quay ra ngoài, đôi mắt gườm lại trong cái nhìn như lửa đốt. Lòng tự trọng của một đế vương không khiến ông nản lòng. – Huy động lực lượng phản công, đừng để hắn đưa ta vào thế cùng!

- Nhưng... - Đại Xử can ngăn, lúc này Tiên đế đang giận dữ, mọi quyết định có thể sẽ rất sai lầm, nhưng không kịp nữa rồi. Tiên đế gầm lên một tiếng: "Mau!"

Tên lính đưa thư dạ một tiếng rõ to, rồi quay đi bước ra ngoài trong cái nhìn ngỡ ngàng của Đại Xử. Ông không dám nói gì nữa, Tiên đế đã quyết, không thể nào thay đổi được, ông chỉ biết khẽ khàng khuyên nhủ:

- Tiên đế, Người đừng để cơn giận sai khiến mình. Sai một li, đi một dặm, Người hãy cố bình tĩnh xem xét mọi việc.

Tiên đế "Hừ" lên một tiếng, ông ngồi phịch xuống và dựa hẳn vào một bên ghế, đưa mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà suy nghĩ. Edar đã chiếm được Tiên giới, núi Liên Hoa không chắc bám trụ được lâu. Vùng Chi Viên ở phía Đông cũng bị lâm le xâm chiếm, lại thêm hàng loạt những cuộc tấn công lác đác của chúng, lực lượng bị tiêu tán khắp nơi. Alig bị rơi vào thế phòng ngự mất rồi. Nghĩ tới đấy, Tiên đế đưa tay bóp lấy thái dương, cảm giác đầu hơi nhưng nhức. Chợt có tiếng bước chân vọng đến. Nhân Mã cùng Cự Giải từ đâu chạy xăm xăm vào Chính điện. Thiên Bình và Gandi cũng theo chân bước vào.

- Cha! – Nhân Mã vừa chạy vào vừa gọi to. 

Tiên đế vực người dậy, ông không muốn con gái thấy mình mỏi mệt nhưng cái mệt vẫn quấn lấy không rời. Đã mấy ngày đêm Tiên đế thức trắng bàn việc cùng Đại Xử ở Chính điện này, càng không thiết ăn uống gì cả. Đôi mắt đầy vết chân chim nay trông tím tái đi, thế mà lòng vẫn đau đáu lo lắng không lúc nào nguôi.

Nhân Mã cùng Cự Giải bước vội lên đài rồi đặt một cuộn giấy lên bàn nơi Tiên đế ngồi. Đó là tấm bản đồ đầy đủ của Alig với chi chít dấu chéo đỏ. Chưa kịp mở miệng nói, Tiên đế đã bất thần thốt lên:

- Cái này là sao? – Ông nhíu mày hết nhìn Nhân Mã lại nhìn Cự Giải.

- Tụi con có manh mối về kế hoạch của Quỷ vương... - Cự Giải trả lời, chưa kịp nói hết câu, Tiên đế đã gằn giọng:

- Ai cho các con tham gia, hả? – Ông tức giận, vực người đứng dậy và gào lên. – Chuyện chiến sự không cần các con để tâm đến! Đừng nhúng tay vào!

Tiên đế hậm hực, đôi mày chếch hẳn lên. Chiến sự không phải là chuyện của đàn bà con gái, hai đứa con bé bỏng của ông thường ngày hay cãi lời là thế sao hôm nay lại sốt sắng lo chuyện đại sự thế kia? Ông thấy mọi việc mơ hồ quá. Chiến tranh không phải là chuyện đùa. Ông băn khoăn không biết ai đã tiết lộ chuyện này cho chúng nghe. Dù có ra sao, ông cũng quyết bảo vệ con mình khỏi chiến tranh và những gì liên quan. Chúng không được biết, càng không được để tâm đến, chỉ việc sống tốt là được rồi.

- Hãy để chúng con giúp! – Nhân Mã cầu khẩn.

- Không được! – Tiên đế nhíu mày. Ông đã tự hứa với bản thân sẽ không để chiến tranh lấy đi của ông bất cứ thứ gì nữa. 

- Tình hình nguy cấp lắm rồi! Chúng con đã lớn cả, không thể nhởn nhơ cho qua chuyện được. – Nhân Mã lại khẩn thiết.

- Không được! – Tiên đế kiên quyết, ông nói như gầm lên. Cố kìm nén cơn giận bao nhiêu, nó càng cố bộc phát ra, ông không thể giữ bình tĩnh được nữa. Chuyện lớn lo không xong, những đứa con của ông lại càng khiến ông thêm giận dữ. – Nhúng tay vào chỉ tổ đau thương thêm thôi! Ta không muốn mất đi một ai nữa! Đừng học theo bà ấy!

Tiên đế và cả Cự Giải, Nhân Mã không nói gì nữa. Tiên đế ngồi phịch xuống, đầu ngả vào lưng ghế rồi đưa tay đặt lên trán mình, gương mặt thoáng chút buồn. 

Chiến tranh giật lấy Tiên hậu khỏi tầm tay họ. Bà đã an nghỉ thiên thu, nhưng cái chết vẫn khiến trái tim họ đau lòng. Tiên đế ngẩng cao đầu nhìn lên trần, tự cho mình vài phút nghỉ ngơi. Ông trầm ngâm hồi lâu, trách mình đã để bà ấy tham gia vào chiến sự, rồi tự ngẩm với bản thân. "Phải..." tâm trí bỗng suy nghĩ rất lung, "Nếu có Mỹ Cự ở đây, nàng sẽ biết cần phải làm gì.." Tiên hậu là hoa tiêu cho những quyết định của Tiên đế. Lúc này, không có bà, ông bỗng thấy mình vô dụng quá. 

Tiên đế lặng thinh. Liên tục mấy ngày liền ông cũng thấy mệt. Triều chính chỉ có Đại Xử là thân tín, còn bao nhiêu thì không thể tin tưởng, cứ tưởng chuyến đi sứ của Thiên sứ giả làm cầu nối với Tiên sẽ làm Alig thêm hùng mạnh. Ai ngờ Tiên tộc bị diệt gọn, Alig như đại bàng gãy cánh. Đằng này Edar lại có thêm Gấu Quỷ và tên bí ẩn ấy. Tình hình ngày càng rối rắm, cánh quân nào ra trận cũng thiệt hại gần hết. Dù ý chí cao tới đâu cũng không khỏi nản lòng.

Ngước mắt nhìn Nhân Mã và Cự Giải, Tiên đế bỗng thấy não lòng. Bao lâu rồi kể từ ngày ấy? Hai đứa con gái mà Tiên hậu để lại cho ông đã lớn cả rồi, không còn nhỏ bé nữa, bây giờ chúng như những đóa hoa tỏa sắc. Bấy lâu nay lo chuyện nước non, ông không để ý đến chúng đã lớn. Ông trách mình sao quá vô tâm. Chiến tranh là chuyện không phải của riêng ai. Bản thân ông không thể ở bên chắt chiu con mình từng ngày, đến việc bảo vệ con mình khỏi chết chóc tai ương càng không thể. Bởi thế khi thời thế hỗn loạn, đành phải để chúng tự đương đầu với nó, huống chi chúng đã lớn, lại bản lĩnh. Ông ngẫm mình nên mở vòng tay mà để chúng tự do.

- Thế manh mối thế nào? – Ông tư lự hồi lâu rồi bỗng lên tiếng. Điều này làm mọi người ngạc nhiên lắm. 

Mọi người bất ngờ trong vài giây. Nhân Mã bỗng cười lên toe toét, cô trải rộng tấm bản đồ rồi đặt trước mặt Tiên đế.

- Đây là bản đồ chi tiết của Alig ta. Cha thấy chứ? Những vết chéo này là địa điểm mà chúng sẽ tấn công trong nay mai – Nhân Mã dò tay vào, chỉ.

- Cha chỉ việc điều quân canh giữ thật cẩn thận để tránh tổn hại. – Cự Giải chêm vào.

Tiên đế và Đại Xử ngỡ ngàng. Tại sao lại chắc chắn như thế? Đây là những vị trí mà ông và Đại Xử thường không quan tâm lắm. Chúng nằm ở nơi hoang sơ, hiểm hóc mà ông thường bỏ quên trong những kế hoạch của mình. 

- Sao con lại chắc chắn như thế? 

Cự Giải bỗng cười gượng, đáp:

- Bọn con có gián điệp bên ấy...

- Tốt! – Chưa dứt câu Tiên đế đã reo lên. Ông chưa từng nghĩ đến việc này bao giờ bởi kết thân với chủng tộc Edar là điều khó khăn. Dường như suy nghĩ giết chóc đối nghịch với Alig đã nằm sâu trong máu chúng rồi.

- Thế chúng ta có bao nhiêu người? – Đại Xử hỏi, ông cũng khá tò mò.

- Một. – Nhân Mã đáp, sau chuyện lần trước, có vẻ Song Tử đã hoàn toàn theo Alig. 

- Không phải một, – Thiên Bình đã tiến lên đài từ lúc nào. Cô đứng sau lưng Cự Giải, đột ngột lên tiếng – mà là hai.

Tất cả nhìn dồn về phía cô. Họ khá ngạc nhiên. Thiên Bình không để tâm lắm về thái độ này bởi trong đầu cô vừa lóe lên một sáng kiến.

- Tập hợp họ lại và cùng đánh từ trong ra ngoài. Được chứ?

Mọi người lặng thinh hồi lâu, ai cũng có một suy nghĩ của riêng mình. Tập hợp gián điệp lại và đồng loạt làm phản là rất hay, nhưng chưa chắc họ đã đồng ý. Đằng này đối thủ là Edar, một Quỷ vương gian manh cùng bọn trợ thủ hiếu chiến, Quỷ vô song và tên Ma Kết lắm trò. Cơ hội rất mỏng manh.

- Dù sao thì trước tiên phải lôi kéo họ đã. – Đại Xử khoanh hai tay trước ngực, ông khá thích thú với kế hoạch này. Trên chiến trường, kẻ nào nắm thế thượng phong là kẻ chiến thắng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro