Chương 33: Quỷ trừng phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Nguyệt chạy vùn vụt qua các gò đá cao, lắc léo qua các mỏm đá hiểm trở khiến Bảo Bình đuổi theo hết sức khó khăn. Cô phóng cây định trói nhưng đều bị con bé tung bùa phản kháng, bao nhiêu phép thuật đều bị cản trở. Họ đuổi nhau một quãng dài, Thiên Bình cùng Nhân Mã cũng gắng sức theo sau nhưng bị cắt đuôi ở một gò đá. Cánh cửa Alig – Edar gần ngay trước mắt rồi, Bảo Bình đổ mồ hôi đẫm áo, lớp đất đá dày dưới chân không giúp đỡ cô. "Không được!" Bảo Bình hét lên, cố với tay chặn Tiểu Nguyệt lại, nhưng không. Con bé chạy tót vào trong hang sâu thẳm, bóng dáng mất hút đi. Không bỏ cuộc, Bảo Bình lao vào.

Ánh sáng đỏ mờ nhạt ánh lên trong không gian mịt tối. Bảo Bình lau vội giọt mồ hôi đang lăn dài trên trán, lòng lo lắng không thôi. Những hình thù chuyển động trong đêm khiến cô thất vọng, cứ ngỡ là Tiểu Nguyệt. Con bé đã biến mất, Bảo Bình bắt đầu hoang mang, lóng ngóng vài giây, cô chọn lấy một lối đi mà mò mẫm vào tìm, đành đánh cược vậy. Quỷ sẽ giết cô mất, Ma Kết cũng sẽ bị liên lụy, sao cô thấy sợ thời khắc đó quá. Quanh quẩn hồi lâu, len lỏi qua mấy khóm gai um tùm, Bảo Bình bỗng reo lên khi bắt gặp bóng hình đứng lặng lẽ quay mặt về hướng mặt trăng. Cô tuôn chân bước tới, chắc đó là Tiểu Nguyệt.

- Tiểu Nguyệt! – Bảo Bình gọi to, nheo mắt nhìn cho thật rõ. – Để ta giải thích...

Bóng đen bỗng quay người nhìn lại. Bảo Bình bất ngờ đứng lại, chợt rợn người, tấm áo choàng đen lắc lư theo chiều chuyển động báo hiệu một điều xấu sắp đến. Quỷ đang đứng đó, trên khuôn mặt tối đen bỗng phản chiếu chút ánh sáng trên đôi mắt đỏ tươi. 

Bảo Bình bỗng run lên từng hồi. Cảm giác mệt lử người khi nãy bỗng tan biến như làn khói, thay vào đó là cái lạnh lại tràn đến như nước lũ, trườn bò dọc sống lưng, cô ghét cảm giác này. Đưa mắt nhìn quanh, Bảo Bình cảm thán ra mặt, Ma Kết đang đứng lặng lẽ ở gần đấy từ lúc nào mà cô không biết, sau lưng anh lấp ló mái tóc đỏ xoắn lọn của Tiểu Nguyệt. Con bé đứng nấp hẳn một bên người vào anh, hé mắt nhìn, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt non choẹt. Bảo Bình tối tăm mặt mũi, rõ rồi, con bé đã nói cho Hắn nghe. Cô cảm thấy mấy giọt mồ hôi trên má mình như sôi lên.

- Có kẻ nói ngươi phản bội, – Quỷ cất tiếng, Hắn vẫn đứng im như tượng. – có phải vậy không?

Bảo Bình lặng im không nói, cô không còn tâm trí nào lắng nghe Hắn nói nữa, cô chỉ nghĩ đến việc Hắn sẽ làm gì với cô đây, và với cả Ma Kết. Sau vài giây chờ đợi, Hắn "Hừ!" một tiếng, bóng hình vụt tan biến mất, trong tích tắc đã xuất hiện trước mắt cô. Bàn tay to lớn với những ngón tay dài nắm bộp lên cổ cô, đay nghiến bóp chặt. Hắn áp sát vào mặt, hỏi như muốn nghiền nát thứ gì đó.

- Trả lời ta đi! 

Bảo Bình vẫn không nói. Cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào Hắn, bóng tối đã che mất một phần, chỉ thấy đôi môi mỏng chun lại, lấp ló mấy cây răng nanh nhọn, đôi mắt dài thật đỏ. Cô muốn nhìn sâu vào trong tâm trí để biết được mọi toan tính trong đầu, Hắn muốn làm gì cô đây?

- Nói mau! – Hắn mất kiên nhẫn gầm lên, nâng bổng Bảo Bình khỏi mặt đất. Cô đau đớn nhăn mặt, tuy cánh tay vẫn buông thõng.

- Này! – Ma Kết bỗng kêu lên. Đôi tay nắm chặt. Gương mặt hờ hững lãnh đạm khi nãy chợt lóe lên tia khó chịu. 

Hắn vẫn tiếp tục nhìn Bảo Bình đay nghiến, Hắn không muốn và sẽ không dừng lại. Hắn đã cảnh báo rồi, đây sẽ là kết cục cho kẻ phản bội. Tuy nhiên, hình phạt chưa bắt đầu đâu.

- Dừng tay! – Ma Kết không còn kiên nhẫn nữa rồi. Mặt Bảo Bình bắt đầu xanh xao, vẻ cam chịu trông đến tội.

Tức thì, anh lao đến nắm bộp lên cánh tay Hắn. Chút ngạc nhiên, đôi mắt Hắn trừng lên, trống rỗng và vô hồn. "Bịch." Bảo Bình ngã quỵ xuống nền đất, cô thở phì phò cố hít lấy hít để chút không khí, cảm thấy sức lực như tan biến mất. Cô cố đưa tay lên chạm vào vết hằn trên cổ mình, bàn tay lạnh ngắt của Hắn khiến cô mất cảm giác; cứ như tảng băng to kềnh dúi vào cổ làm cứng lại từng chân tơ kẽ tóc, khiến mạch máu bên trong đông cứng lại, tim như nghẹt đi. Một lúc lâu Bảo Bình mới cảm nhận được cơn đau cùng chút máu rỉ ra với lớp da sướt còn dính lại. Cô thu mình ngồi thừ đó, cảm giác như hàng loạt tia lửa bủa vây nóng rát.

- Anh làm gì vậy hả? – Hắn lạnh lùng cất tiếng một cách chậm rãi, dáng người vẫn im như tượng đá. Có một ngọn lửa đang cháy phừng phực bên trong Hắn khiến tử khí phả ra ngày càng mạnh mẽ, những thân cây khô héo gần đấy bỗng bắt lửa bừng cháy.

- Là ta không quản lý Bảo Bình chặt chẽ, ta sẽ chịu trách nhiệm. – Ma Kết đáp, đôi mắt gườm lại.

Hắn quay đầu nhìn anh, cử động thô ráp như một con rô bốt. Hắn bỗng nhếch mép cười, nói bằng giọng thản nhiên, bất cần:

- Vậy à?

Không đợi gì nữa, Hắn phẩy tay, Ma Kết bị bật tung ra sau, ngã trên đám gỗ khô đang cháy phừng phực. Tiếng gỗ gãy "rắc rắc" vang lên trong đêm tĩnh mịch, sau đó là những tiếng "rầm" của mấy thân cây đổ xuống làm mấy con cú đêm choàng mở mắt, tung cánh phành phạch bay đi. Ma Kết đứng dậy, mái tóc bị cháy sém một chút nhưng tấm áo choàng bị bắt lửa, cháy loang lổ. Vướng víu, anh cởi nó ra rồi vất đi. Hắn lao tới anh với tốc độ khủng khiếp, "Bốp!", Ma Kết ngã xuống, bên má đỏ rượm lên, in hằn lên mấy lằn rạch rướm máu.

- Ta đã nói là sẽ trừng phạt cả hai, chứ không phải mình anh. – Hắn nói, ghé mắt nhìn xuống.

- Chỉ có nhiêu đó thôi à? – Ma Kết nói như không để ý đến lời Hắn, thản nhiên chống tay đứng dậy. – Cứ giết ta đi nếu điều đó làm cậu thỏa mãn.

Hắn phì cười.

- Thỏa mãn? – Hắn trừng mắt lên nhìn Ma Kết, rồi liếc mắt đi ngạo mạn. – Chỉ có máu của những kẻ ấy mới thỏa mãn được ta thôi. Mối thù này ta nhất định phải trả.

- Tại sao? - Bảo Bình chậm chạp đứng dậy, trong đầu có một ý nghĩa thoáng qua, nhưng cũng nhanh như lúc đến, nó vụt biến đi. Cô bỗng trở nên lúng túng. - Thù hận khiến người ta trở nên tàn độc vậy sao?

- Ngươi chưa từng cảm thấy thù hận ai sao? – Hắn hỏi, Bảo Bình không nghĩ đến điều này. Cô càng lúng túng hơn khi Hắn đột ngột bay đến đáp trước mặt, cô nghi ngại trước uy quyền của Hắn.

- Có... - Bảo Bình ngập ngừng. Cô hận thù rất nhiều là đằng khác, nhưng không vì thế mà đánh mất đi chính mình. Cô biết, để bản thân chìm nghỉm trong nó là rất mù quáng và ngu ngốc.

- Thế thì ngươi thật nhiều lời! – Hắn gào toáng lên.

Trong một phút giây nào đó. Bảo Bình lặng thinh, cô cố lật lại những hồi ức của mình, những thứ đã từ lâu được xếp vào một góc lặng lẽ trong tâm hồn. Bây giờ chúng trở nên mờ nhạt vì bị phủ một lớp sương mù dày đặc của thời gian. Tuy nhiên, trong giây phút ấy, đôi mắt cô nheo lại, chốc lại mở to ra khi lôi ra từ đống ký ức ấy một hình ảnh rất trong veo, một dáng hình đẹp đẽ và khôi ngô. 

- Cậu bé đó, - Bảo Bình lại lên tiếng, cô ngập ngừng, không chắc lắm với đống ký ức lẫn lộn của mình – là ngươi à?

Hắn quay đầu nhìn Bảo Bình khó hiểu. Lúc này, Bảo Bình im bặt, cô hình dung lại hình ảnh ấy lần nữa. Mái tóc đen, khuôn mặt hơi thon dài, sóng mũi và đặc biệt là đôi mắt lém lỉnh to tròn lúc nào cũng một màu đỏ máu... Như bắt gặp được điều gì đó, Bảo Bình sững sờ lùi lại.

- Ngươi đã chết rồi mà? – Bảo Bình khẽ run lên. 

Đó là cậu bé bí ẩn cô bắt gặp được ở tòa nhà cổ rất nhiều năm về trước, lúc cô vẫn còn là một cô bé con. Từ ngày được mẹ bồng bế đến Edar, sự cay độc trong thái độ của mọi người xung quanh về một nửa dòng máu Alig chảy trong người giúp cô nhận ra nỗi đắng cay của số phận mình. Con lai không được chấp nhận ở thế giới này. Con lai với thiên thần thì càng không.

Đó là một trong những ngày buồn bã nhất của Bảo Bình. Cô men theo lối nhỏ đầy cây cối rậm rạp, tòa nhà cổ hiện ra giữa vô số rễ cây, nấp mình khiêm tốn một góc trong lâu đài của Quỷ vương. Cậu bé ấy xuất hiện gần đây thôi, rất hay đi loanh quanh và đứng lấp ló ghé đầu vào Chính điện. Cô không dám đến gần mà chỉ lặng lẽ đứng nhìn cậu ta từ ngày này qua ngày khác. Ma Kết thường vãng lai ở đấy, có khi là Quỷ vương, ông ta hay chửi rủa và đánh đập cậu; có khi là những quan tước thân cận, họ dè bỉu cậu với thái độ không tốt cho lắm. Nghe nói, giống như cô, cậu ta cũng là con lai với thiên thần. Còn việc tại sao cậu ta có mặt ở đây và hay gặp gỡ Ma Kết cùng vị đế vương tối cao của Edar thì cô không rõ. So với những cậu bé đồng trang lứa, đôi mắt to tròn ngây thơ ấy mỗi ngày đều khác đi, vô hồn hơn và đầy hận thù hơn. Bẵng đi mấy năm, sau cuộc chiến tranh định mệnh, Bảo Bình không còn gặp cậu ta nữa. Ma Kết cùng Quỷ vương chẳng còn lui đến tòa nhà cổ, cậu cũng biến đi như tan vào hư vô. Người ta nói cậu đã chết. 

- Thật sao? – Hắn nghe thấy thì bật cười ha hả.

Bảo Bình nhăn mặt khó hiểu. Hắn ta thật kỳ lạ, luôn bật cười một cách lạ kỳ và đầy nhạo báng. Cô liếc mắt nhìn Ma Kết, có lẽ anh sẽ giải thích cho cô, nhưng không, đôi mắt anh vương chút trầm lắng, xót xa. Hai tay buông thõng, anh hơi cúi đầu, vẻ nhẫn nhịn trước Hắn như một kẻ nô hầu. Bảo Bình thấy mắt mình như mờ đi trong không gian mờ mờ u ám này. Sau Quỷ vương, đây là người thứ hai khiến Ma Kết khuất phục, cô thấy mọi khát khao về hy vọng hòa bình bỗng trôi như làn nước.

- Ngươi... - Bảo Bình lùi lại, nghi hoặc. Cô lờ mờ nhận ra được điều gì đó mà bản thân cũng không hiểu rõ. – Ngươi thật sự là ai? 

- Ngươi thật tò mò đấy, Bảo Bình. – Hắn ghé mắt nhìn chằm chằm vào cô, điều này khiến cô thấy ngột ngạt. – Ta khuyên ngươi hãy bỏ thói đó đi mà tận tâm phục vụ.

- Cho những mưu đồ xấu xa đê hèn của ngươi ư?

- Hm... - Hắn khẽ đặt tay lên miệng, gõ nhẹ đầu mũi bằng ngón trỏ của mình. – Nếu ngươi không muốn... - Hắn khẽ nhếch một bên mép, cười. – Thì phải chịu tội vậy!

Bỗng, "Vút," hàng loạt lưỡi dao vô hình chợt từ lâu lao vút ra từ tay áo Hắn nhằm Bảo Bình phi thẳng, kéo cả thân người cô bay vụt ra sau rồi găm vào thân cây cổ thụ xù xì phía sau. Chúng kéo căng bộ váy của Bảo Bình ra, cố định trên thân cây khiến hai tay cô không thể cử động được. Hắn bay tới trước mặt cô, chợt nhận ra thái độ Ma Kết muốn lao tới, Hắn quay đầu nhìn anh, nụ cười phụt tắt, nhếch mép.

- Ở yên vị trí của mình đi, anh trai.

Bảo Bình ngạc nhiên. "Anh trai?" Cô đưa mắt nhìn Ma Kết. Gương mặt anh trở lại với vẻ hờ hững lãnh đạm, chợt quay đầu biến đi, tia điện xẹt ngang làm cây cối khô đét, mùi khen khét lẫn vào không gian nghi ngút khói. 

Hắn lại cười. Ma Kết đã nghe lời hơn rồi, bây giờ không còn gì cản trở nữa. Hắn quay đầu nhìn về phía mặt trăng, đưa tay cao hơn đầu hứng lấy ánh sáng. Chỉ một lúc sau đã thấy một khối ánh sáng đặc sánh, chậm rãi luân chuyển bên trong sáng trưng màu đỏ loét. Đoạn, Hắn quay lại Bảo Bình, đưa khối ánh sáng lên đầu cô, nó bỗng lơ lửng một chỗ, từ đấy chảy ra dòng ánh sáng sánh đỏ, từ từ tuôn xuống.

- Đây là quà cho cô đấy! – Hắn nói, bật cười rung rúc rồi quay qua Tiểu Nguyệt đang đứng co ro gần đấy từ nãy giờ. - Chăm sóc cho ả đi.

Hắn vụt biến đi không một tiếng động. Đó là lúc dòng ánh sáng đỏ rơi xuống mái tóc Bảo Bình, "Xèo," một giọt rơi xuống làm tóc cô cháy, mùi tóc khét vẩn lên khó chịu. Tiếp theo là một giọt, hai giọt nữa làm bộ váy cháy loang lổ, rách tơi như tổ đỉa, mái tóc cháy sém. Chỉ vài giây sau, cả dòng chảy tràn xuống cơ thể làm thân người cô phồng rộp lên, đỏ hoen hoét. Nó ăn sâu vào da thịt như hàng ngàn ngọn lửa địa ngục thiêu đốt. Bảo Bình hét lên đau đớn, tiếng la vang vọng cả khu rừng tối. 

Tiểu Nguyệt thấy vậy thì hốt hoảng chạy ù tới, muốn giải thoát cho cô nhưng không được. Con bé nhăn mặt đi đi lại lại rồi cuối cùng ngồi thụp xuống, co ro một góc, đưa tay áp chặt hai tai, mặc cho tiếng la hét cùng dòng ánh sáng chết chóc dần hủy hoại cơ thể cô gái khốn khổ. Bảo Bình lịm đi, cô ngã gục với hai tay bị gắn chặt trên thân cây. Không nghe tiếng hét nữa, Tiểu Nguyệt đứng dậy và mò mẫm đến gần. Dòng ánh sáng vẫn còn tra tấn cô, con bé mím môi, quay đầu nhìn dáo dác xung quanh. Đưa bàn tay phải đang nắm chặt đặt lên ngực mình, Tiểu Nguyệt quyết định làm liều.

Gỡ dao ra và kéo Bảo Bình ra ngoài. Tiểu Nguyệt loay hoay mãi mới xong, con bé đứng lặng nhìn khối ánh sáng, nó chỉ chảy mất phân nửa và đang phá hủy thân cây cổ thụ. Hắn ta muốn Bảo Bình chết thật rồi. Lấy ra từ túi tấm bùa nước, con bé đứng hướng về phía cô, thổi phù. Làn nước nhẹ tuôn ra, bay là là trên cơ thể. Mái tóc cô bị cháy mất một nửa, từ trán xuống thắt lưng bị phồng rộp đi, bắt đầu mưng mủ, làn nước bị hơi nóng vẫn còn ươm trên đấy đốt làm xịt ra toàn hơi nước. Đợi tới khi thấy Bảo Bình khá hơn, Tiểu Nguyệt ngồi thụp xuống, rưng rưng.

- Em... xin lỗi!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro