Chương 39: Tên nội gián

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Yết thường xuyên có mặt ở Chi Viên để trông coi chiến trường nơi ấy. Nhờ có lọ thuốc của Tiểu Nguyệt, những người bị ngộ độc đã qua khỏi và khỏe mạnh hơn. Dưới sự chỉ huy của trưởng làng, họ tức tốc xây dựng lại nhà cửa và hăng hái dựng chiến lũy bảo vệ làng. Cư dân Chi Viên đã có thể tự bảo vệ được mình và biết cách đối phó với những gì đột ngột xảy ra. Xử Nữ không ở đó trông coi cùng Thiên Yết nữa, còn Thiên Yết, đôi khi cậu rời chiến trường và biến mất ngay sau đó. Người ta thấy cậu ấy ở mọi nơi, nhưng chỉ trong một chớp mắt, cậu rời đi nhanh như một cơn gió. Thường thì cậu sẽ trở về cung điện để cập nhật tình hình chiến sự hay nhận nhiệm vụ mới, có khi là xuất hiện ở một ngóc ngách nào đó của Alig để tìm kiếm, xem xét. Mỗi lần như vậy, cậu xuất hiện ở một vị trí khác nhau. Tuy nhiên, người ta hay để ý thấy cậu có vẻ buồn, trừ những lúc tiếp chuyện với ai đó, đôi mắt ấy như bị vẩn đục bởi một lớp màn đen mờ, ánh nhìn đau đáu vào một chỗ trong không gian.

Có lẽ Thiên Yết là kẻ bị đem ra bàn tán nhiều nhất ở cái xứ Alig này. Một phần vì người ta sợ hãi cậu, phần khác thì là khâm phục cậu. Người ta hay kể về cậu ấy bằng một cái giọng gườm ghè và đôi mày chau lại. Điều đầu tiên họ nói là về quá khứ của cậu. Như mọi đứa trẻ khác, cha mẹ Thiên Yết mất đi khi cậu mới mười tuổi, vì chiến tranh, hay chết dưới tay yêu ma thì không ai biết rõ. Tuy nhiên, đứa trẻ chỉ mới mười tuổi thì không thể nào sử dụng được vũ khí một cách thành thạo, nhưng cậu thì khác. Sức mạnh và khả năng phi thường đã giúp cậu giết chết được con quái thú hung dữ, đó là lý do mà cậu được Đại Xử thu nạp rồi trở thành một trong những thân tín của ông. Tham gia vào Alig, Thiên Yết ngày càng chứng tỏ mình là một kẻ tài giỏi với bao mưu lược và kỹ năng sử dụng phép thuật điêu luyện. Dù vậy, người ta sợ hãi và tránh xa cậu nhiều hơn là yêu mến, dù khâm phục và kiêng nể thì rất nhiều. Họ sợ hãi một điều gì đó không rõ mà khi họ có thể chắc chắn, thì đó là sự bí ẩn và đáng sợ nơi cậu. Ngoài những người thân thiết, Thiên Yết luôn phóng ánh nhìn vô hồn và đôi khi là ăn tươi nuốt sống về phía tất cả mọi người. Cử chỉ bất cần, vẻ phong trần nhưng đầy ngạo mạn. Cậu có gương mặt đẹp tựa tượng tạc, đôi mắt sáng và sâu hút, thế mà những cô gái dù muốn đến gần cũng phải sợ hãi vì cái nhìn băng giá lướt ngang. Có lẽ không ai có khả năng nắm bắt cảm xúc của cậu, việc nhìn thấu suy nghĩ thì càng không.

Thiên Bình hay xuất hiện ở thư viện phía Nam cung điện Alig vào mỗi buổi chiều. Thường thì cô sẽ nán lại dăm phút để tìm kiếm gì đó rồi lại biến mất ngay. Thiên Yết có để ý đến điều đó. Cậu cố ý đứng chờ sẵn ở cửa.

Từ xa đã thấp thoáng bóng dáng Thiên Bình. Cô xinh đẹp và duyên dáng. Dáng người thanh mảnh và cao ráo, cô có mái tóc màu xanh ngọc bích hơi gợn sóng cùng đôi mắt xanh màu băng tuyết. Từ nhỏ cô đã yêu thích tuyết, cô còn yêu cái lạnh lẽo của nó nữa.

- Anh... chờ ai à? – Thiên Bình đã bước ngưỡng cửa, cô hỏi khi thấy Thiên Yết chờ sẵn.

- Chờ em đấy. – Thiên Yết đáp.

- Tại sao? – Thiên Bình ngơ ngác hỏi. Hiếm khi nào có việc nào đó cần mà anh ấy không báo trước như thế này.

Thiên Yết cười xòa.

- Đùa thôi. Anh cần một ít sách.

"Cần sách mà lại đứng trước cửa sao?" Thiên Bình thầm nghĩ. Thiên Yết lại nói như đọc được suy nghĩ của cô:

- Anh cần em chỉ cho vài cuốn.

Thật sự thì Thiên Bình có nhiều điểm thắc mắc, nhưng cô bỏ qua vì nghĩ chúng quá vớ vẩn. Cô thấy mình thật kỳ lạ, anh ấy cũng vậy; chiến tranh xảy ra mà vẫn còn dành thời gian lui tới đây đọc sách.

Thiên Bình dừng lại một chút trước cái bàn lớn bằng đá cẩm thạch. Hôm nay không thấy anh chàng thủ thư đâu cả, thư viện không một bóng người. Cô nhún vai, không suy nghĩ gì, rồi tiến tới chỗ mấy kệ sách nằm thẳng hàng, nối nhau dài như vô tận. Thiên Bình lướt mắt qua các gáy sách.

- Anh muốn sách thế nào?

- Hừm... Vui vẻ, lãng mạn,...

Thiên Bình ngơ mặt ra, không ngờ Thiên Yết lại thích những thể loại thế này; nhưng rồi không nói gì, cô tiến đến dãy sách bên trái phòng, đưa tay vờn lên mấy cuốn sách trên kệ, đảo mắt tìm thứ mà cô đoán là hay ho. Thiên Yết có vẻ không chú ý đến điều đó. Thật sự thì cậu không quan tâm đến sách, thứ cậu cần là lý do cho cái chủ đích đến đây chiều hôm nay.

Thiên Bình chậm rãi bước dọc dãy kệ, từng bước phát ra tiếng lộc cộc thô cứng. Thư viện vắng người yên tĩnh đến nỗi Thiên Yết nghe thấy cả tiếng thở của Thiên Bình, cả hơi mát lạnh lúc nào cũng phả ra từ người cô ấy.

- Thiên Bình à. 

Thiên Yết đang suy nghĩ gì đấy. Đôi mày đậm cứ chau lại khiến Thiên Bình khó hiểu.

- Có việc gì à? – Cô hỏi, đưa mắt nhìn cậu rồi lại cắm cúi tìm. – Hay anh không thích chỗ sách này? - Trên tay cô là vài cuốn sách dày có bìa màu xanh và hồng. 

- Nếu Alig này suy tàn. Em nghĩ thế nào? - Thiên Yết nói, nhìn thẳng vào mắt cô, dò hỏi.

- Anh đang nói gì thế? – Thiên Bình nhăn trán khó hiểu, cô khá bất ngờ.

- Anh nói là nếu trường hợp đó xảy ra.

 - Tại sao anh lại nói điều đó ngay lúc này? - Thiên Bình đặt mấy cuốn sách trở lại kệ, mắt nhìn dáo dác xung quanh và nhận ra không có ai ở gần. Cô sợ ai đó nghe thấy và hiểu lầm. - Sao anh lại nói thế chứ? Quân đội chúng ta đã tập luyện rất căng thẳng, Tiên đế và mọi người đang cố hết sức chống lại tên Quỷ vương gian manh đó. Sẽ không có chuyện thất bại đâu.

- Em không hiểu sao, Thiên Bình? Trong khi Quỷ vương dần tiến gần tới nơi này, ở một cơ hội nào đó chúng ta không thể ngăn cản được. Ta không thể nói trước được tương lai, điều gì cũng có thể xảy ra. 

Thiên Bình lặng thinh. Dù một lòng vì Alig, đúng là không ai có thể nói trước được điều gì. Thiên Yết nói không phải là không đúng, nhưng nghe sao thấy chua chát quá.

- Vậy dù thế nào, em cũng sẽ gắng sức bảo vệ Alig tới khi trút hơi thở cuối cùng. 

Thiên Yết căng mắt ra, ở cậu lúc này có một sự tương phản cảm xúc mạnh mẽ. Cậu không hề muốn Thiên Bình bị thương, dù chỉ là một vết thương nhỏ. Sự quyết tâm nghe có vẻ dũng cảm này lại hàm chứa cái chết oan nghiệt. Thiên Yết không muốn mất đi cô chút nào. 

- Nếu anh bảo em đừng tham gia cuộc chiến này. Em nghĩ thế nào?

- Anh muốn nói gì vậy? - Thiên Bình hết sức khó hiểu. - Em thật sự không hiểu điều anh đang muốn nói lúc này. - Cô hơi cáu, muốn kết thúc cuộc đối thoại ngay tại đây. Cô dợm quay người bước đi.

- Hãy nghe anh này, - Thiên Yết đặt tay lên vai, kéo cô trở lại. - cả hai ta đều biết bóng tối Edar đang dần nuốt chửng Alig. Dù gì thì Alig này cũng sẽ bị diệt vong. Không chừng em sẽ chết dưới tay một con tiểu yêu tầm thường nào đó. - Cậu khom người xuống bằng tầm mắt cô. Điều này làm Thiên Bình lùi lại một bước vì anh ấy chưa từng lộ vẻ nghiêm trọng như vậy. - Em không cần phải tham gia cuộc chiến này. Nếu em đi theo con đường khác, thì dù Alig có suy tàn, em vẫn sẽ sống.

- Con đường khác? Bộ chúng ta còn lựa chọn nào khác nữa sao anh?

- Hãy đứng về phía Quỷ vương! 

Thiên Bình ngạc nhiên, cô sững người khi Thiên Yết nhắc tới lão ta. Anh ta đang nói gì thế? Kêu cô hướng về phía Quỷ vương và quay mặt lại với giống nòi của mình sao? Anh ấy có điên không? Cô tự hỏi dòng máu thiên thần đang chảy trong người có bao giờ nhắc nhở anh ta phải một lòng trung thành vì thế giới này hay không.

- Sao anh lại nói thế? Anh... muốn phản bội?

- Đó là cách tốt nhất để bảo toàn tính mạng của em, Thiên Bình!

- Anh đã phản bội Alig rồi sao? Anh từng nói anh ghét nhất những kẻ phản bội cơ mà? Tại sao bây giờ lại muốn em làm thế? Anh đã trở thành kẻ anh ghét nhất trên đời. - Cô bất ngờ hất tay Thiên Yết ra khỏi người mình. 

Thiên Yết bỗng phì cười. Cậu không ngờ tới phản ứng của Thiên Bình. Cô ấy đang nhìn cậu như trối chết, và những câu nói mà cô thốt ra, chúng làm cậu buồn cười. Thiên Yết bỗng im bặt, không cười nữa. 

- Anh thật lòng muốn em được an toàn.

- Chiến tranh rồi, – Thiên Bình dịu giọng xuống, cố khiến mọi thứ không quá căng thẳng. – Làm sao an toàn được hở, Thiên Yết?

- Thế nên anh mới tính đến chuyện em nên theo Quỷ vương.

Thiên Bình chau mày. 

- Anh điên rồi! Đó là kẻ thù truyền kiếp của chúng ta đấy! Dù có chết em cũng không đứng về phía lão! 

- Anh yêu em, Thiên Bình. – Thiên Yết bỗng nói.

Thiên Bình ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. A ha! Anh ấy đang đùa cô sao? Thật đúng lúc để đùa giỡn. Không để cô kịp nói, Thiên Yết đã nói tiếp. Trước sự kiên quyết của cô, cậu không nhẫn nại được.

- Hãy đứng về phía anh, anh sẽ giữ an toàn cho em. 

Thiên Yết nói với vẻ khẩn thiết, chìa tay ra trước, chờ đợi câu trả lời từ Thiên Bình.

- Anh... nói gì thế? – Thiên Bình lúng túng thấy rõ. - Đứng về phía anh ư?

Thiên Yết không trả lời cô, khẽ nở một nụ cười nửa miệng. Với một thủ thuật nhỏ, gương mặt tuấn tú bỗng trở nên loang lổ, những chấm tròn đen thủi chợt xuất hiện trên mặt cậu rồi lớn dần lên. Làn da cậu rung rinh như mặt nước gợn sóng. Chỉ vài giây sau, Thiên Yết biến thành một con người khác, với đôi cánh ác quỷ dang rộng. Thứ linh khí của thiên thần trên người cậu chợt tan biến như làn khói, thay vào đó là thứ mùi mà Thiên Bình biết rõ hơn bất kỳ thứ gì khác trên đời: mùi tử khí của ác quỷ.

Thiên Bình kinh ngạc thét lên một tiếng. Cô bất thần lùi ra sau và ngã dúi bởi chồng sách bừa bộn phía dưới. Cô sợ hãi bò dậy rồi luồn theo những dãy sách, chạy ra phía cửa. 

Không nghi ngờ gì, dáng hình này dù chỉ lướt qua một lần duy nhất, nó vẫn có thể in sâu trong trí nhớ cô hàng trăm hàng ngàn năm sau nữa. Hắn đang ở đây, tên khoác áo choàng đen thủi xuất hiện trong đám cưới của cô ở Chính điện Tiên tộc, kẻ đã ra lệnh cho Gấu quỷ đến phá hoại và giết chết Chúa tiên. Đó là Quỷ, kẻ đã đội lốt Thiên Yết bấy lâu nay. Mùi tử khí của Hắn đậm hơn mùi của bất kỳ ác quỷ nào khác, và đôi mắt của Hắn đỏ hơn bất kỳ ngọn lửa địa ngục nào. 

Hắn di chuyển nhanh như chớp. Thiên Bình vừa chạy đến giữa phòng, Hắn đã xuất hiện ngay phía cửa chính và đóng sập lại. Hắn đưa tay vẽ một chữ X lên cánh cửa, nó đột nhiên chuyển màu, phát ra thứ ánh sáng đen leo lét.

Thiên Bình sợ hãi, vung tay phóng những mũi phi tiêu bằng băng tuyết về phía Quỷ. Từng chập phi tiêu lao tới đều bị Hắn cản trở, dùng tay đỡ lấy và chuyển hướng chúng về phía khác. Một lúc lâu sau, cả căn phòng bị găm đầy phi tiêu của Thiên Bình. Cô dùng đủ mọi cách để cản Hắn đến gần nhưng đều là vô ích. Lưng cô đã áp sát tường, không còn đường nào để chạy trốn. Cô biết mình không thể tránh khỏi cái chết.

- Ngươi làm nội gián cả quãng thời gian ấy sao? – Thiên Bình cất giọng hỏi, cố ghìm nén nỗi sợ hãi.

Mười tuổi đã được kết nạp vào quân đội Alig, Quỷ đã trà trộn thành công vào và lấy được sự tin tưởng của hết thảy mọi người. Hắn thật kiên nhẫn.

- Đừng sợ! – Quỷ nói, tiến đến gần hơn.

- Ngươi đừng qua đây! – Thiên Bình hét lên, vung tay tạo hàng rào băng chắn ngang.

Quỷ đưa tay ra trước, chạm hàng rào băng tới đâu, băng tan chảy tới đó. Hắn bước qua và tiến gần hơn. Thiên Bình bỗng chốc run lên, nỗi sợ hãi chen lẫn thất vọng. Kẻ thù trong hàng ngũ của mình mà không hề hay biết, cô đã tin tưởng Hắn, tin tưởng kẻ thù của cả Alig này. Cô thấy niềm tin trong mình chênh chao rồi vỡ vụn. Chắc hẳn Quỷ đã nắm tất cả trong nội bộ Alig này. Một ý nghĩ nào đó thoáng qua tâm trí cô trong chốc lát, rằng ngày suy tàn của Alig đã định, chỉ là sớm hay muộn thôi.

- Hãy đứng về phía anh. – Quỷ lại nói, Hắn đứng lại trước cô, nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết, khác với lẽ thường luôn sôi sục căm thù. – Anh sẽ bảo vệ em.

Thiên Bình khó hiểu. Hắn có thể giết cô ngay bây giờ, tại sao lại cố kéo cô về phía ấy? Và bảo vệ cô ư? Tại sao Hắn lại muốn bảo vệ cô chứ? Thiên Bình không đáp, cô đã trả lời Hắn rồi. 

- Bảo vệ ư? Thứ ham mê giết chóc khiến sinh linh lầm than như ngươi, thì tại sao lại muốn bảo vệ ta?

Quỷ khẽ cười nhạt. Đưa tay vào túi áo và lấy ra cái nón thông, bên trên đính một mặt cười bằng lá thông chi chít.

- Em nhớ thứ này chứ?

Thiên Bình chăm chú nhìn nón thông trên tay Hắn với cái mặt cười vụng về được đính mấy lá thông tua tủa nay đã khô quắt và chuyển sang màu xám trắng. Cô ngây người, tự hỏi cái nón thông này có gì quan trọng?

Quỷ nhận được nét mặt khó hiểu của Thiên Bình, Hắn đưa tay vân vê nón thông như vật quý báu.

- Em không nhớ sao? Lúc em sáu, còn anh tám tuổi, chúng ta gặp nhau sau Chính điện, dưới bóng cây Linh Lan cổ thụ. Hai ta đã từng rất vui vẻ. Đây là vật em đã tặng anh lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.

Thiên Bình bỗng cười nấc lên, nhạt thếch. Thật sự thì cô không hiểu Hắn đang nói gì. 

- Chắc ngươi lầm ta với ai đó. Tuổi thơ ta gắn liền với Đông cung, làm sao có chuyện với ngươi ở sau Chính điện được?

- Làm sao có thể lầm được? Bao nhiêu năm qua anh đi tìm em, và phải mất bấy lâu anh mới có thể chắc chắn đó là cô gái của tuổi thơ. – Hắn rít lên. – Đừng vờ như không nhớ, Thiên Bình. Anh yêu em từ lúc ấy, cô bé đã khuấy động cuộc sống vắng lặng của anh.

Thiên Bình lặng người đi. Người xuất hiện trong phần lớn ký ức tuổi thơ của cô là Xử Nữ, chính là Xử Nữ thôi. Một thoáng, cô chột nghĩ có lẽ mình đã gặp Hắn mà đã quên mất, nhưng rồi chắc chắn rằng điều đó là không. Chắc chắn là không!

- Ngươi lầm rồi... Ta không phải là cô bé ấy...

Đôi mắt Quỷ thoáng chốc mờ đi vì bị giăng mắc bức màn của quá khứ. Những ngày sống lay lắt như cái bóng nơi tòa thành cổ biến cuộc sống của Hắn khi ấy thành địa ngục mà mỗi ngày như thế, tâm hồn và thể xác Hắn bị thiêu đốt, Hắn ngày càng rệu rã và chồng chất nhiều thêm những nỗi đau. Một đêm, Hắn tỉnh dậy khi tiếng ồn ào ngoài tòa tháp của Ma Kết vẳng lên, Hắn lặng lẽ bước xuống giường. Ma Kết lúc ấy là một người trẻ tuổi, dẫn đầu đoàn xe. Chỉ chờ có lúc ấy, Quỷ tiến đến và theo đoàn tiến về phía cung điện Alig. Ma Kết đi sứ theo lệnh của Quỷ vương, họ đến đó khi trời đã sáng. Đoàn xe vừa mới dừng lại ngay cửa Chính điện, người ta thấy bóng một đứa con nít chạy ra nhanh như chớp, nhưng cũng không để ý lắm. Hắn bắt đầu mò mẫm phía sau Chính điện, tò mò, thỏa mãn với những vui thú mà Hắn chưa bao giờ thấy ở chốn quê nhà.

Cô bé có mái tóc ngắn ngũn được bao trọn trong tấm khăn nâu, bước ra ngoài với cây kiếm băng tuyết trên tay. Cô vung kiếm về phía một ngọn hoa nhỏ, lập tức ngọn hoa bị đóng băng, cô bé vui sướng đưa tay vuốt nhẹ thân kiếm, hàng ngàn hoa tuyết bỗng tung ra, lơ lửng, xoáy tròn trước đôi mắt trong veo tinh nghịch. Bỗng có tiếng động phía xa, cô bé giật mình quay đầu tìm kiếm. Phía sau thân cây Linh lan có cậu bé với mái đầu đen nhánh ló ra. Cô mỉm cười bước tới.

Mọi khoảnh khắc lúc ấy Quỷ đều nhớ, Hắn nhớ như in. Băng tuyết, không thể nào lầm được, chỉ có Thiên Bình mới là cô bé ấy. Hắn bỗng thấy lòng chùn xuống. Đó là khoảng thời gian tuyệt nhất của Hắn, Hắn đã luôn chắt chiu, ghi sâu vào lòng. Thế mà Thiên Bình lại cho đó là không quan trọng và quên mất đi. Hắn chợt thấy nỗi buồn bã len vào tận sâu trong tim. Dù sao thì, Hắn đã hứa với lòng sẽ luôn bảo vệ cô.

- Anh hỏi lại lần cuối, em sẽ đứng về phía anh chứ?

- Không. – Thiên Bình mạnh dạn đáp.

Đôi mắt Quỷ bỗng sáng lên rồi chuyển thành màu đỏ máu. Hắn đã mất kiên nhẫn. Thiên Bình thấy vậy, sợ hãi lùi lại nhưng không được, lưng cô đã áp sát tường. Quỷ lấy ra từ trong túi áo một cái lọ thủy tinh bằng ngón tay cái, bên trong không khí xoáy tròn tạo thành một con mắt bão. Hắn mở nút, hướng miệng về phía Thiên Bình. Cô kinh ngạc, phóng băng phản kháng nhưng đều bị hút đi. Những cuốn sách gần đó cũng bị cuốn phăng, Thiên Bình không thể đứng vững được, bị hút vào trong. Ánh sáng trắng hắt ra từ bên trong lọ một tia chói lòa rồi tắt hẳn. Quỷ liền đậy nắp lại. Hắn đưa nó lên ngang tầm mắt. Thiên Bình bị thu nhỏ bên trong, gắng sức la hét nhưng thanh âm không thể nào phát ra ngoài được.

- Xin lỗi, Thiên Bình. Đó là cách tốt nhất. – Hắn nhìn cô một chốc, rồi lại nói. – Mà này, tên thật của anh là Thiên Yết.

Nói rồi Quỷ lấy ra một sợi dây bạc, xỏ vào sợi dây đã được buộc ngang cổ lọ thủy tinh, đeo lên cổ. Đoạn, Hắn quay người bước đi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro