Chap 15 : Thiên Yết vs Bảo Bình. FIGHT !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


----- Vùng đất Ecentro -----

" RẦM", "RẦM", RẦM"

-Trời ạ, trời chưa sáng mà đã gây rối là sao, có định để cho người khác ngủ không hả ? - Bạch Dương tung tấm chăn lụa lên cao, ôm chặt đầu gào lên thật lớn một cách điên tiết.
-Thôi mà, bọn tôi còn muốn nướng một lát nữa... - Âm giọng rũ rượi của cặp đôi Sư Tử, Thiên Bình đồng thanh phát ra trong khi cố dìm đầu vào gối ngủ.
-Bảo Bình à, có muốn sửa nhà thì để giữa trưa đi. Mình còn muốn ngủ... - Ngay cả Ma Kết cũng...
-zzZZZzzz.....zzzz - Kim Ngưu thì vẫn điềm đạm mà ngáy, hầu như chả nghe thấy gì.

" RẦM", "RẦM", RẦM"

Tiếng động vẫn tiếp tục vang, cường độ mỗi lúc một lớn. Lần này hòa chung với nó là nhịp rung chuyển của cả căn nhà. Tấm màn cửa dần dần được chuyển dịch, nhưng chỉ là mở ra một bầu trời tím mịt mù, u ám càng khiến cho mọi người muốn rúc mình trong chăn ấm nệm êm. Hôm qua họ đã trải qua một ngày khá dài rồi.zz...zZZZz...z...

"BONG", "BONG", "BONG"

Rica và Song Tử mỗi người cầm theo một cái chảo, đạp tung cánh cửa ở mỗi phòng, rồi cứ đè ngay lỗ tai của mọi người mà gõ cháp cháp liên hồi.
-Dậy ! Dậy hết đê ! Kinh thành có chuyện rồi mà mọi người vẫn còn an giấc nồng được sao ! Dậy ! Dậy hết !
-Hở ??!!! - Một phút.
-HỞ ??!! - Phút thứ hai.
-HỞ ??!!! - Phút thứ ba.
Tất cả nghe xong tin liền bật dậy như cái xác sống. Mạnh ai nấy ào ra khỏi giường đi tâng trang lại đầu tóc lẫn trang phục. Chỉnh chu rồi mới chạy xuống giang phòng chính của ngôi nhà, nơi mà Song Tử và Rica đang chiễm chệ, đứng chống hông tại đó...Chỉ trừ có mình Kim Ngưu vẫn còn đang nằm phệ trên giường, ngáy pho pho. Bất lực.

-Bảo Bình đâu rồi ? - Thiếu mất người con trai tóc bạch kim.
-Ngài ấy đi một mình ra ngoài trước rồi.
-Mà có chuyện gì vậy ? - Thiên Bình hỏi.
-Giờ phút nào rồi mà còn hỏi chuyện gì, đi nhanh đi, vừa đi tôi vừa nói cho nghe.
Song Tử níu tay Bạch Dương, chạy vụt đi với đôi mắt chất đầy sự lo lắng. Mọi người trông thấy nàng như vậy cũng không muốn nán lại lâu, đành phải cất bước theo cùng. Mấy ai biết được họ ngủ say đến mức chấn động đã diễn ra suốt hai tiếng đồng hồ mà chẳng ai hay, còn Bảo Bình thì cũng từ lúc đó đã biến mất tăm, chẳng buồn để lại một lời nhắn gửi.

Trước khi đi, nàng dặn Twin theo cùng vì nó có khả năng ẩn mình dưới mặt đất, tránh làm kinh động người trong kinh thành. Con Flame cũng muốn tham gia nhưng bị Bạch Dương kháng cự, quyết không cho theo. Nghe lời chủ, nó đành nằm im, động tác mang vẻ vâng lời, ngoan ngoãn.
Bầu trời của Ecentro đột ngột dừng xoay chuyển, đám khói xám rụn vỡ như những viên gạch nát, và mặt đất bắt đầu xuất hiện những vết nứt ran dưới những cơn chấn động dồn dã.
-Nơi này có liên hệ mật thiết đối với kinh thành lẫn lâu đài. Nếu như bên ngoài có biến, trong này ắc cũng sẽ có chuyện khác thường. Hiệu ứng như thế này thì chắc có chuyện chẳng lành rồi. - Song Tử vừa đi vừa giảng giải. Tình thế qua lời nói của nàng hiện ra một cách rất nguy cấp.

Tấm gương liên thông giữa hai thế giới được mở toanh dưới pháp lực của Ma Kết. Lớp bụi trắng bay tung tóe vào không trung dưới áp lực chuyển động của mọi người, nhưng rồi lại theo tấm gương khép lại như cũ. Chợt. Một tên lính canh giáp xám với khuôn mặt hoảng loạn, tháo chạy ra phía sau lâu đài, vô tình bắt gặp đoàn người của Bạch Dương. Bị bất ngờ, hắn quỳ rập xuống đất.
-Có chuyện gì vậy ? - Chàng hỏi.
-Có một đoàn quân rồng đang bao vây khắp các vách đá của vương quốc. Chúng đang càn quét các làng mạc xung quanh và hình như có ý muốn tiến đánh vào thành.
-Tình hình vậy mà ngươi vẫn còn muốn chạy trốn sao ? - Song Tử nghiến răng.
-Xin các ngài tha cho !
-Vô dụng !
Cô gái tóc màu mận đá mạnh tên lính nhát cáy bay vào thân cột trụ đá cứng. Hắn ngất lịm đi với dòng máu đỏ tươi chảy lênh lánh lên mặt sàn thô kệch. Có tiếng vỗ tay.
-Khá thiệt đó nha, chỉ có một cước mà tên lính đã bị đo ván. - Sư Tử phấn khích.
-Tôi mà. - Song Tử cười lớn.
-Mọi người tung hứng đủ chưa, giờ lo việc chính đi.
Ma Kết khoanh tay, giữ nguyên nét mặt nghiêm nghị vốn có, việc trước mắt là phải bảo vệ kinh thành, vì chí ít, chàng cũng là một pháp sư danh chính môn thuận của đất nước. Đây là nhiệm vụ của chàng.

Ma Kết ném cuốn sách khổng lồ ra một khoảng trống, niệm chú, trang sách lật nhanh rồi hình ảnh trọn bộ vương quốc với góc nhìn đa chiều hiện lên. Chàng lên kế hoạch cho mọi người.
-Giờ này chắc tên Bảo Bình đã ra đón đầu bọn chúng rồi. Vậy nên chỉ cần tôi và Bạch Dương ra giúp nữa là đủ. Sư Tử quay về lâu đài chấn an tất cả mọi người, Song Tử và Rica đi báo động cho người dân, bảo họ ở yên trong nhà, hoặc rút cả xuống hầm trú. Thiên Bình... cô à...ừm...đi theo Sư Tử đi.
-Này tại sao tôi không được tham gia chiến đấu. Này đứng lại nói cho ra lẽ đi !
Thiên Bình cất tiếng hỏi. Nhưng tất cả mọi người đã lập tức tản ra mọi hướng theo sự điều động của Ma Kết. Sư Tử cũng lo dắt tay "cô vợ hiếu chiến" của mình theo cùng. Chàng hiểu cách sắp xếp của vị pháp sư. Thiên Bình tuy có pháp thuật nhưng thân phận trước giờ vẫn là tiểu thư chân yếu tay mềm, hoàn toàn không thích hợp với việc chiến đấu. Thôi thì lo cho sự an nguy của lâu đài trước đã rồi hẳn ra giúp mọi người. "Mà hai tên pháp sư đấy mà ra mặt thì cần giúp sao ?".

----- Bên ngoài Zodiland-----

...Trước đó 2 tiếng...

-Giết đi ! Giết hết cái đám người nhỏ bé đó đi !
Giọng cười khanh khách cất lên trước cảnh tượng hai con rồng Blaspark đang phun dòng sáng xanh thiêu cháy làng mạc, ruộng vườn. Mọi thứ nó đi qua đều nhanh chóng hóa thành đám tro tàn. Sức nóng hấp thụ vào mạch đất khô khan, kiệt quệ để rồi nhả vào không trung những đốm hơi bụi đầy độc chất. Theo sau là một đàn rồng khá lớn chừng 30 con Zomad lẫn Deabia bay nghịt cả bầu trời phiến xanh. Lớp da thối của chúng rơi vãi theo từng bước chân, trộn lẫn vào dòng nước xanh ối, đục ngầu, dính nhớp. Xác thịt người chưa được đưa tới miệng đã bị hơi khí làm chảy nhựa, nhơ nhuốc. Mùi hôi thối bốc lên kinh người. Vuốt sắc cứa lên thành đá trơn trượt, chúng áp dính cái cơ thể đầy chất độc của mình lên sườn đá đen, tan chảy và rạn nứt, tình hình không sớm thì muộn, lớp vật chất rắn cũng sẽ bị phá banh. Người chạy, người khóc, tiếng la hét vang cùng nhịp đập cánh dữ dội của đàn rồng, ầm ĩ khắp một vùng.

Đứng trên một con Blaspark, kế bên tên cái tên Facraf đang cười xằng xặc như điên. Một Thiên Yết đang cực kì ngán ngẫm cái khung cảnh trước mắt. Chỉ việc đứng ung dung trên đầu con Ghost – con Blaspark – của chàng rồi để mặc nó phun lửa tùy ý, lại còn phải làm chung với cái tên Facraf gian xảo, tráo trở này nữa. Chán. Cái bọn người vô năng chỉ biết tháo chạy lấy vì mạng sống của mình, tiếng rên rỉ chết chóc của chúng còn đáng ghét hơn tiếng rầm rú của lũ rồng. Dù gì chúng còn biết phản kháng... " Cái lũ pháp sư chết đâu hết rồi ?".

Đốm sáng lóe lên trong hốc mắt...

-GHOST !! Sang trái !

Con rồng tuân theo hiệu lệnh của chàng. Nó lắc người sang một bên. Lập tức một tia sáng xanh trắng như băng vút qua, vô tình nhắm trúng một con Zomad phía sau. Tích tắc băng sơn như nuốt trọn cái cơ thể xác xơ của nó. Hơi thở ngừng nhịp. Toàn thân rơi xuống mặt đất vỡ tan thành từng mảnh sắc nhọn. Tiếp theo đó là hàng loạt cụm sáng y như vậy được phóng tới, Thiên Yết nhẩm chú, lôi cây thương ra từ trong khối lửa đen dưới vạt áo, sức mạnh từ nó chốc tạo ra một trường lực bao quanh chàng và con rồng đen nhánh. Và chỉ chàng và nó...

Những con khác không thể né được cũng đành chịu chung số phận với con Zomad ban nãy. Rơi xuống... và vỡ tan tành. Trong khi Facraf phóng lên cao vượt qua tầm đạn, lũ rồng ở dưới mặt đất réo lên ầm ỉ, vội vàng cất cánh, nhưng rồi cũng chết dưới những cọc băng vô tình. Mang theo thân xác của những con người chúng bắt được rơi xuống, ức người đâm xuyên qua những cọc nhọn tạo nên từ các mảnh vỡ trước đó. Gân sống co giựt, tuôn ra dòng máu rực rỡ, trải đầy khắp "bàn chông" nhân tạo. Sắc bóng lên màu dưới vũng băng...
"Đẹp thật". Thiên Yết nhếc miệng.
Rồi người con trai tóc đỏ bất chợt vung cây thương lên. Tiếng "keng" va chạm của hai loại vũ khí nghe thật thú vị. Đôi mắt đỏ tía đục ngầu xếch cao về phía vị pháp sư tóc trắng. Tà áo choàng tím phất phơ trong gió lấp khuất bàn tay đang nắm chặt thanh trượng cứng cáp và đường môi đang khẽ cong. Như đang đọc thần chú...

"Vụt". Cây thương của Thiên Yết chợt thấp xuống, nhưng cán thương thì lại đánh vòng giáng mạnh vào thái dương của Bảo Bình. Cơn đau nhất thời khiến chàng khựng miệng rồi mất đà rơi bổng xuống, một con rồng lấp lánh như pha lê đã kịp thời tới tiếp ứng. Thân rồng như tảng băng trôi khổng lồ lao vút đi trong không khí. Ngước nhìn phía sau. Hai cụm lửa khói đen đúi đuổi theo ráo riết, vòm cung há rộng như muốn tóm gọn con mồi trước mắt.
Bảo Bình vuốt nhẹ thái dương thâm đỏ. Một giọt máu. Thì ra cũng đỏ như máu ai. Thú vị thật, lần đầu tiên có kẻ có thể đánh chàng đổ máu. Thoáng cười. Ý định lúc đầu ra đây chỉ để "giải trí", không ngờ cuộc chơi trở nên hấp dẫn đến thế này.

Giơ cao cây trượng trên, viên đá kim cương trắng tinh ở chóp rực sáng, tỏa ra một luồng tia băng phá vỡ cả hai đốm đen. Con rồng giang rộng đôi cánh xám quay ngược người lại. Từ bộ hàm phả hơi lạnh của mình, nó phun ra thêm một đốm sáng như ban nãy nhưng lần này mãnh liệt hơn, vào Thiên Yết. Con Ghost mở miệng đáp trả. Hai luồng sáng giao nhau tại một điểm. Khối xanh biếc pha lẫn khối trắng ngà, giữ nguyên và không hề chuyển dịch... Ngang sức ngang tài...
Chợt người con trai tóc đỏ nheo mắt, trượt nhẹ vào một ngọn lửa đen khác. Vụt mất. Rồi chỉ sau một khắp hiện ra trước mặt Bảo Bình, đường thương chém ngọt ngay giữa người, như xé ngang cả gương mặt không một chút cơ. Và cũng chỉ thêm một lần đôi vũ khí chập lại vào nhau. Thiên Yết đáp tạm lên đầu con rồng nọ.

Thấy người lạ. Nó mất tập trung, ngay lập tức tia băng bị ngọn lửa xanh lấn áp, giáng mạnh vào cơ thể pha lê của nó. Rạn nứt. Rồi vỡ tung cả một lớp vảy trắng. Không may, gương thì phản chiếu mọi thứ. Ngọn lửa của con rồng thoáng chốc bị phản xạ tứ tung dưới từng lớp kính rồi xuyên ngang qua cổ của con Ghost. Tiếng gầm rú của nó vang lên cùng một lúc với thân xác bóng ngời của con rồng pha lê đổ sầm lên mặt đất. Bụi cỏ bay mịt mù. Lu mờ tất cả...

Một đốm lửa đen xuất hiện bên cạnh đám khói. Và người bước ra. Là Thiên Yết. Tóc bay cắt ngang qua kẻ mắt, người con trai hít một hơi dài, ngoái nhìn lại "thành quả". Thầm nghĩ " Thì ra cũng chỉ có thế ".
-Đúng là Thiên Yết nhỉ, ra tay lúc nào cũng nhanh, gọn, lẹ. Ngươi định chiếm hết công trạng chắc ?
-Nếu thích ngươi có thể tham gia cùng.
Thanh thương bóng loáng của Thiên Yết ánh lên dưới những tia nắng yếu ớt đang cố len lỏi qua làn khói xám xịt xuất phát từ mặt đất. Sát khí toát ra từ đôi mắt tía của tử thần bao quanh lấy người Thiên Yết. Facraf đổ mồ hôi hột. Thiên Yết vốn là vậy, đơn độc cả trong cuộc sống lẫn ngoài chiến trường, và chàng cực kì yêu thích việc đó, vì thế Bất kể thù hay địch, nếu như có ý định chen ngang vào cuộc chiến của chàng, chàng cũng sẽ giết sạch. Tên người tóc xanh nghiến răng ken két, nhưng rồi chợt có một cái gì đó lóe lên trong tâm trí, hắn cười thầm :
-Thôi khỏi đi. Ngươi tự lo cho mình thì tốt hơn.
-Ngươi nói cái....

Khí lạnh bất ngờ ập tới đôi chân và cánh tay đang nắm chặt thương của Thiên Yết. Khối băng nhanh chóng tràn khắp cây thương và nếu chàng không niệm chú kịp thời. Chàng sẽ chỉ còn là một cái xác sống vật vờ trong hàn băng vĩnh cửu.
-Yết à, ngươi đừng trách ta không báo trước nha, nhìn lên trời đi !
Facraf chỉ ngón tay lên những miếng vẩy pha lê của con rồng khi nãy bể ra. Chúng vẫn còn lơ lửng trên không trung. Đường sáng di chuyển chậm rãi bao quanh góc cạnh của mảng pha lê trong suốt, rồi bất thình lình theo sự điều khiển của một ai đó lao nhanh như tên bắn xuống bờ đất rải đá.
Người con trai tóc xanh đã biến mất từ lâu. Thứ sót lại duy nhất chỉ là hàm răng trắng đánh lên một vầng trăng khuyết và giọng cười nham nhở như xỉ vả chàng trai phía dưới. Không còn đủ thời gian để đọc thần chú nữa. Thiên Yết chỉ còn nước đưa cây thương lên quay tít. Không đủ để chắn tất cả mảnh vỡ đang hì hục xé tan nát cạnh áo choàng đen óng, nhưng đủ để chỉ cho hai miếng đá rạch ngang gò má và khóe mắt phải. Hình ảnh trong viên thủy tinh mờ nhạt dần, hép mắt lại cho máu chảy trào khắp nửa khuôn mặt. " Khốn khiếp " .

Bỗng, không gian xung quanh Thiên Yết rực sáng. Một trận lửa xanh nóng gắt của con Ghost đã thiêu cháy sạch trơn tất cả. Người con trai liếc mắt hài lòng. Con rồng này đã theo chàng từ rất lâu rồi và đối với chàng, nó cũng là người bạn duy nhất. Nhưng từ khi gặp cô gái đó...
"Vút". Lại một tia sáng bắn ngang qua viền mũi cao. Lần này chàng né kịp.
-Chiến đấu mà nghĩ ngợi nhiều sẽ mất mạng đó. - Khói tan. Và Bảo Bình...bước ra... Bờ vai trái ướt đẫm máu tươi, vết ố lan rộng nhưng chẳng gây chút biến đổi gì trên nét mặt Bảo Bình.
-Ngươi khiến ta thích thú rồi đấy.
Thiên Yết nhếch miệng, sau khi phá tan lớp băng đá vướng víu, chàng lại vung thương tiến gần về phía Bảo Bình. Bóng hình hai con người giao hòa vào nhau dưới rợp trời bị lấp kín bởi thân xác của hai con rồng to lớn phía trên. Âm thanh từng mảnh áo tơi ra cùng lúc với những vết cắt dần dần xuất hiện trên cơ thể hai người. Sắc đỏ rơi lã chã. Và nụ cười kênh kiệu của Thiên Yết vẫn giữ vững trên nét mặt.

Nhưng ở một nơi khuất mắt của hai người. Có một tên đang giương mạnh bộ cung xám nghét như tro tàn. Từ ánh mắt hắn phát ra một tia nhìn thâm độc. Chép miệng :
-Ngươi chết đi... Thiên Yết ! - Mũi tên bay vút đi.
-Bảo Bình cẩn thận có tên đánh lén.
Giọng của Ma Kết vừa tới tai Bảo Bình cũng là lúc tia chớp từ chiếc nhẫn của vị pháp sư kia đánh bật tung mũi tên mang đầy tử khí. Ma Kết nhảy khỏi lưng con rồng Twin, vào giúp cho Bảo Bình. Một ngọn kiếm hình tia sét xuất hiện trong lòng bàn tay của Ma Kết. Vàng chói rực rỡ hơn cả vàng ròng. Và cuộc chiến giờ là của ba người. Trong khi đó, Bạch Dương theo đà con rồng bay tiến thẳng đến Facraf. Đường kiếm sáng loáng rực sáng giữa không trung nhưng lại là phạt ngang qua một đám bụi.
-Hắn chẩu rồi ! - Nghiến răng.
-Còn ở trên đó làm gì ? Xuống giúp tụi tôi mau lên.

Ma Kết hét lên trong khi đôi tay đang cố kiềm giữ thanh sắt đang bốc lên những đợt khói đen nghi ngút, không cho nó rạch thẳng lên người. Ngọn kiếm của chàng run lên bần bật, chưa bao giờ một pháp sư như chàng phải tham gia đấu trực diện kiểu áp sát như thế này. Phút chốc, cảm giác được một lực đá mạnh trúng ngay xương sườn. Ma Kết ngã oạch ra mặt đất. Đau điếng. Nheo mắt cứ tưởng cú đá vừa rồi là của tên tóc đỏ nhưng không ngờ người đang đứng thay thế tại vị trí của chàng là Bảo Bình !
-Cậu làm cái trò gì vậy ? - Hét lớn.
-Vướng tay vướng chân. - Liếc xéo mắt về phía người bạn pháp sư của chàng.
Ma Kết hậm hực, cố gắng gượng người dậy. Rồi trong một khoảng khắc, hình ảnh của tên Facraf lọt vào tròng mắt hổ phách của chàng. Hắn đang đứng trên một cành cây, phía sau Bạch Dương. Và... hắn đang giương cung...
-Bạch Dương ! Coi chừng phía sau cậu kìa !
-Cái gì ! Chết tiệt ! - Bất ngờ xoay lưng.
Đôi môi của tên tóc xanh khẽ cong. Khẩu hình khá giống chữ " muộn rồi "...

"Rắc".
Không phải âm thanh va chạm của hai thanh sắt. Không phải âm thanh mũi tên cắm vào da thịt. Mà là âm thanh của một thứ gì đó đã gãy đôi. Một con rồng vừa kịp tới ngăn chặn mũi tên xoáy. Thỏi thép rơi vụn. Bộ vẩy đỏ rực tỏa sáng giữa bầu trời. Là con Flame.
-Con rồng khốn khiếp, Spaid ! Giết nó !
Từ giữa cánh rừng, con Blaspark của hắn giang cánh bay thẳng lên. Cơ thể khổng lồ của nó quá cách biệt với một con rồng dạng trung, và cũng vì thế mà ngọn lửa của con Flame cũng chả ăn nhầm gì với nó. Con rồng của Bạch Dương chỉ vừa mới hồi phục được đôi chút, đôi cánh còn yếu ớt của nó không đua kịp với con rồng đen hung bạo. Điều đó nhắc nhở Bạch Dương và Ma Kết phải ra tay giải vây. Tổng quát cuộc chiến, trên là một trận đánh hỗn tạp của bốn con rồng lớn cùng Ma Kết và Bạch Dương, còn phía dưới thì độc quyền tác chiến cho hai kẻ đang say máu Thiên Yết và Bảo Bình. Không ai bước ra tiếp sức, mà thật sự thì chẳng ai dám ra.

"Nhất hóa tam". Lần thứ ba tên Facraf lén lút mở rộng dây cung. Mục tiêu lần này chính là con Flame đang chao lượn, cố gắng giữ cho cơ thể nhỏ bé cân bằng trên không.
-Dám phá đám ta ! Ta cho ngươi chết !

Bắn. Luồng khí xoay vun vút lao tới. Một màu đỏ chắn ngang vòm mắt của cả ba người. Mũi tên đã xuyên chọc ngang tấm bụng trần trụi của con Flame. Tiếng rống thất thanh của nó kéo luôn cả thân thể đổ sầm xuống cánh rừng già ven thành phố. Đồng lúc con Ghost đã vật ngã được con rồng băng lên thềm cỏ xanh mướt. Khói mù tràn ngập toàn bộ khoảng không. Bạch Dương và Ma Kết cùng hướng vào trong lớp bụi hỗn phiên. Tầm nhìn thu hẹp chen lẫn tiếng bước chân người, tiếng rào rú, tiếng ngã đổ khiến cho mọi thứ trở nên tăm tối, hỗn độn.
Phép thuật gọi gió của Ma Kết trong giây phút này là hữu dụng nhất. Như một cơn lốc mãnh liệt cuốn phăng tất cả. Để lại duy nhất trên mặt đất là hai con rồng ban nãy vẫn điên cuồng nhè cổ nhau mà cắn xé, nằm ngay chính giữa cuộn chiến là con rồng đỏ hoe của Bạch Dương đang hớp lấy từng đợt khí yếu ớt. Như chỉ cần một cái nhích nhỏ thôi là đủ để con rồng bị dìm chết dưới hàng tấn thịt lạnh.

...

Bên ngoài bìa rừng, mảng áo choàng tím trượt dài trên đất cát. Màu đỏ trên vai đã lan quá nhanh, gần như ngập kín cả phần vạt áo rách rưới để lộ cánh tay nổi gân tím tái. Thâm đỏ. Rồi bạc trắng. Như mái tóc của vị pháp sư " linh hồn không ở chung một chỗ với thể xác ". Thiên Yết tiến lại, con mắt phải của chàng giờ đã nhắm tịt, máu khô hí họa lên bờ má lạnh toát, liếm nhẹ một chút lên phần sắc đỏ đã chảy đến khóe môi. Ý nghĩ sẽ băm dầm con mồi ở trước mắt đầy phấn khích. Đường thép lóe lên trong không khí kéo xoẹt ngang người Bảo Bình. Cảm giác đau đớn đánh bật "chiếc mặt nạ băng" của Bảo Bình. Đôi mắt chỉ hơi mở tròn nhưng đã đủ cho một biểu cảm. Lần đầu tiên chàng biết đau là gì. Cũng là lần thứ hai chàng cảm nhận được máu của bản thân đang lăn thành dòng trên kẽ tay. Đôi mắt dịu tắt dần, hình ảnh nhòe đi mặc cho bóng đêm tối tăm lu mờ tất cả. Chàng ngã gục. Hơi thở cố định không còn bao nhiêu, chập chờn như cây đèn lập lờ trong ngọn gió, như chờ đợi ngọn giáo tiếp theo kết liễu cuộc sống. Vết xăm trắng hình cái bình trên cổ trái nhấp sáng rồi tàn lụy...

Thanh gương lại giơ cao, nhát chém cắt ngang đôi mắt. Nhưng rồi lại bị dừng lại trên một đôi tay rắn chắc. Bóng người to cao khuỵa chân xuống chống đỡ. Mồ hôi rũ rượi trên cặp mắt sứ ngước cao. Và chiếc vòng cổ theo đó trèo ra khỏi cổ áo. Vô tình mở toanh cái nắp vàng hoe, bức ảnh một cô gái có mái tóc ngắn, màu xanh thủy tinh.
" Trông khá quen. Hình như là cô gái đó " . Thiên Yết nghĩ thầm khi quét mắt nhìn qua tấm hình.
Kim Ngưu lo lắng buông tay nắm chặt cái mặt dây chuyền, đồng thời điều đó khiến cho lưỡi thương chàng đang nắm cắt xuyên qua mảng da vai. Chàng trai tóc nâu gào lên đau đớn nhưng tay lại càng xiết chặt chiếc vòng, như sợ hãi nó sẽ vụt mất khỏi tầm tay.
-Cô gái đó là gì của ngươi ? - Thắc mắc trước hành động kì lạ của Kim Ngưu.
-Là người con gái tôi yêu !
-Yêu ?!! - Thiên Yết bình thản hỏi.
-Yêu là yêu, có cái gì mà nhà ngươi phải hỏi. Cũng phải, kẻ tàn ác như ngươi thì làm gì biết đến chữ "yêu".
Giọng thoáng chốc trở nên rắn rỏi. Câu nói của Kim Ngưu bất giác khiến chàng nhớ đến một người...

----- flashback-----

... Mấy ngày sau khi chàng tặng con mèo cho Cự Giải...

-Anh Thiên Yết nè, con mèo Teate bắt đầu thích em rồi đó.
Cô gái mắt oải hương ẳm khối bông trắng trên tay tiến về phía chàng. Một tay ẳm, một tay bồng. Cái tướng nhỏ nhắn, tròn xoe của nó ngã người vào ngực Cự Giải, đôi mắt cong lên ra vẻ đang ngủ rất say nhưng vòng miệng thì lại cong lên, hướng về Thiên Yết. Nét mặt nhìn chung theo định nghĩa của tác giả là rất đểu. Hình như cũng có một người đồng suy nghĩ với tác giả...
-Cô gọi nó là gì ? - Sát khí cấp một.
-Teate. Anh thấy dễ thương không ? - Không cảm nhận được.
-Teate à...Cô đặt tên tệ quá ! - Sát khí cấp hai.
-Vậy theo anh thì sao ? - Âm khí lên tới mặt mà còn chưa nhìn thấy.
-Gọi nó là Denis đi ! - Khuôn đầu con mèo dụi nhẹ vào Cự Giải chỉ khiến cho sát khí phát tiết thành nộ khí cứ âm ỉ trong đầu của Thiên Yết.
-Anh đặt tên còn tệ hơn em nữa.
Cự Giải sụ mặt xuống. Dù không hiểu lý do sao người con trai trước mặt lại đặt cái tên đó nhưng nàng vẫn kiên quyết giữ vững lập trường của mình. Thiên Yết cũng không muốn đôi co, đành chuyển mắt sang chỗ khác nhìn còn hơn.

Cuộc chiến đầu tiên giữa Thiên Yết và con mèo. Thiên Yết thua.

-Tùy cô, muốn đặt sao thì đặt. Tôi vẫn gọi nó là Denis. Mà hồi nãy cô nói "thích" nghĩa là gì ?
Cự Giải tròn trơ mắt ếch. Tưởng rằng trước giờ mình đã khờ chuyện đời lắm rồi, ai ngờ giờ còn có người còn...
-Không muốn nói thì thôi. - Bước đi.
-"Thích" à. Mẹ em nói nói là một cảm giác đặc biệt của một người dành cho một người hay một cái gì đó. Nó ấm áp, thân quen nhưng cũng có lúc rất tang thương. Khi con người có nó thì sẽ đạt được mọi điều mà họ muốn. Cái đích cuối cùng của "thích" là "yêu". Nó là một cảm xúc khác ngay đến cả bà cũng không thể biết.
Cự Giải kéo vạt áo của Thiên Yết lại, nói. Đôi mắt có phần hơi nuối tiếc. Mẹ nàng cứ bảo chỉ nên thương thôi, đừng bao giờ yêu thì sẽ tốt hơn nhưng sự cuốn hút của nó khiến nàng muốn thử một lần. Dù cho có phải chịu "một lần ngọt mà chín lần đắng cay" đi nữa.
Thiên Yết thoắt cái đã đứng sát nàng từ rất lâu. Nhưng điều đó lại khiến Cự Giải giật mình choàng tỉnh, đôi mắt trắng ngước lên bắt gặp khuôn mặt nghiêm nghị của người con trai cao hơn cô một cái đầu. Rồi lại quay sang hướng khác, ánh nhìn của người con trái đó khiến Cự Giải không thể nhìn lâu được. Bối rối. Tim đập trái nhịp. Cảm giác này...sao lạ quá...
Một giọng nói trầm vang lên phá vỡ bầu không gian yên tĩnh...

-Vậy đối với tôi, cô là "thích" hay là "yêu" ?

-----End flashback -----

Thiên Yết dịu mắt. "Một cảm giác rất đặc biệt ?". Cánh tay thả lơi, thu thanh thương lại nhưng vô tình cứa cho vết thương trên vai Kim Ngưu toét rộng hơn. "Mình cũng muốn coi, nó đặc biệt đến mức nào " .
-Ngươi có biết cô gái đó hiện đang ở đâu không ?
-Có...nhưng thật ra là không. - Kim Ngưu cung chặt tay lên chiếc vòng. Tự trách cho sự vô dụng của bản thân. Suốt năm năm qua, mọi cuộc tìm kiếm của chàng đều kết thúc trong vô vọng.
Thiên Yết quay lưng đi, hướng tiến vào khu rừng nọ.
-Phía nam vương quốc, biển Spise. Đi thêm 500 dặm sẽ thấy người ngươi đang tìm. À, bạn ngươi đang ở trong rừng, mau vô đó tìm đi. Hai tên pháp sư. Mạng sống của chúng rất cần cho ngươi.
Rồi biến mất trong đốm lửa hoang tàn.
...
Linh cảm được chuyện không hay đối với Bảo Bình. Con rồng băng quằng mình cố thoát khỏi bộ vuốt trắng của Ghost. Phóng nhanh ra khỏi khu rừng.
-Khỏi đuổi theo ! - Thiên Yết chớp nhoáng đã ở bên cạnh con rồng đen của chàng.
Nó cúi mình cho chàng leo lên rồi cất cánh. Chiếc bóng của nó thu nhỏ dần rồi hình ảnh khuất tất dần xa ở đường chân trời phía đông. Mang theo một lời nói nhỏ đến mức chỉ mình chàng nghe được...
-Kế hoạch đã có thay đổi, nhưng mục tiêu thì không.
...

Quay về với con rồng Flame. Tình trạng của nó hiện giờ không thể sống được hơn một tiếng. Mũi tên cắm quá sâu vào trong ổ ruột. Sức khỏe hiện giờ cũng không cho phép nó đứng dậy được nữa. Nằm vật vã chờ chết. Bạch Dương lay mãi thân người đang thoi thóp dần, buộc nó phải mở mắt. Nếu nhắm, mọi thứ sẽ kết thúc.
-Đáng ghét, tên khốn đó ! Ma Kết, giờ phải làm sao ? - Bạch Dương rủa thầm. Nó đã vì chàng, mà giờ chàng không thế giúp gì cho nó. Nhịp đập chậm chạp, ngắt quãng của tim chỉ khiến cho chàng hoảng loạn.
-FUDRA. - Ma Kết sực nhớ trong tiềm thức.
-Fu... Fudra là cái gì ?
-Là phép kết hợp sự sống của con người và rồng. Nó được dùng trong chiến đấu để giữ liên thông giữ chủ và tớ. Hiệu ứng của nó là chia cho mỗi cá thể tham gia phân nửa sự sống của người kia. Nếu thành công, chúng ta sẽ cứu được con Flame. - Vẫn điềm nhiêm ngồi giải thích, mặc cho có một hơi thở đang dần ngụp tắt.
-Vậy mau làm đi ! - Bạch Dương thúc giục, thời gian gấp lắm rồi.
-Sợ quá hóa điên rồi hả ? Biết sử dụng cái đó là chỉ có 1/5 cơ hội cả hai còn sống không ?
Câu nói của Ma Kết khiến Bạch Dương căng tròn mắt. 1/5. Không quá nhiều cho một thành công nhưng cũng đủ cho một hy vọng. Bạch Dương từ trước đến giờ luôn có dư sự hy vọng trong người. Vì thế mà chàng vẫn chờ... chờ đợi hình bóng thân thuộc của người con gái ấy... chờ và tiếp tục chờ...đến hết kiếp...

-Làm đi.
-Nhắc lại đi ? - Việc này bao hàm cả sự sống của Bạch Dương, chàng cần xác thực.
-LÀM ĐI ! - Đầy quyết tâm. Đâu phải chàng mới chỉ chết một lần.
Cánh tay đeo nhẫn Tradue của Ma Kết bốc nhanh lên cao. Xòe rộng rồi phất tay sang một bên. Vòng tròn Capricorn xuất hiện y như lần đầu. Thứ khác biệt duy nhất là 8 cây cột lửa khắc hình kì quặc bao quanh. Bầu trời ngay trên đỉnh đầu bỗng đen kịt, đường viền xanh chạy từ từ tạo hình ngôi sao sáu cánh tím ran. Trong khoảng khắc vỏ cây trơ trụi bị cuốn quanh vòng tròn đầy gió, phía trước khuôn mặt nghiêm nghị đầy tập trung của Ma Kết, phần ngực trái chứa ngăn tim của Bạch Dương và con rồng bỗng sáng chói. Tia sáng như mảnh chớp thâm nhập và như dằn xé cơ thể của hai người. Người con trai tóc đỏ nghiến chặt răng, lõi răng cứa máu, còn con rồng thì quẫy mạnh khiến Ma Kết phải gọi thêm xiềng xích tới niêm nó lại trên mặt đất. Kí hiệu Capricorn sáng lên rồi luồng tia rực rỡ tạo thành một chiếc cầu nối giữa trái tim cả hai. Màu xanh dịu nhẹ nhưng cảm giác của người trong cuộc thì không...Đau như cái ai đang tay không bóp méo và xé toanh lồng ngực...

Năm phút sau, phép thuật cũng hết. Bạch Dương và con Flame như thoát khỏi địa ngục. Người con trai reo lên vui sướng rồi ngã dài trên thảm cỏ. Thiếp đi. Cả hai đã qua cơn nguy kịch. Bây giờ đã ngủ không còn biết trời trăng. Chỉ khổ cho Ma Kết thoáng như muốn hét lên :
-Tên Bảo Bình chết đâu rồi ! Sao giờ không thấy mặt mũi đâu hết ! Để mấy cái xác chết này ở đây cho tôi lo hả, mấy tên kia đâu rồi, ra hết đây !!!!
...
Kim Ngưu nghe tin từ Thiên Yết đã bước vào sâu trong rừng. Khổ thay, chàng lạc đường rồi. Nhìn đâu cũng chỉ thấy cây và cây, anh chàng bị thương ngơ ngáo nhìn khắp chung quanh. Bỗng nghe tiếng của Ma Kết pháp sư nên mừng rơi cả nước mắt chạy tới... Ai ngờ đâu...
Một cú đánh giáng mạnh vào gáy khiến Kim Ngưu ngã xuống...chân tay yếu ớt dần...và màu đen...lấp đầy đôi mắt...
Có tiếng chân người... và một nụ cười ma mị...

Cơn ác mộng chỉ vừa mới bắt đầu...
...Cho tất cả các ngươi.

----- Lâu đài Zodiland-----

...Tối hôm đó...

Hai bóng người giao nhau giữa hành lang tòa nhà. Tiết trời không cho thêm ánh sáng để nhìn rõ hơn. Nhưng hình như là một nam và một nữ...
-Chàng không được đi ! - Người con gái rằn giọng.
-Hận nước thù nhà, ta phải trả lại những gì bọn chúng đã gây ra đối với dân làng ! - Quả quyết.
-Chàng không bao giờ có thể thắng được bọn chúng một mình đâu.
-Không thử thì làm sao biết. Bỏ tay ra.
Hất đôi tay níu giữ một cách yếu ớt của người con gái ra. Chàng trai chạy đi rất nhanh. Để lại một người khóc hết cả nước mắt... một câu...
-Thứ lỗi cho ta, Thiên Bình !

Và trong màn đêm nghịt khói và không trăng, một con rồng mang sắc vàng óng ả bay lên giữa vương quốc rồi mất tăm vào núi đồi phía đông Zodiland.

Cả hai người. Không ai có thể biết. Vẫn còn có sự hiện diện của một người khác. Náo mình ở một góc khuất. Người nhìn thấy tất cả. Quay lưng đi sau khi người con trai đã đi mất. Người đó không quay về phòng nghỉ mà tiến xuống một căn hầm, đường mê cung nhỏ hẹp và sâu thẳm, nhờ màn đêm càng khiến nó trở nên rùng rợn. Gió rít buốt trên vách đá lâu năm, gây nên những tiếng hú âm ti, thảm khốc. Đích đến là một cánh cửa khổng lồ, cài then chốt kĩ càng. Người đó sử dụng pháp thuật, chiếc khóa mở ra, khe hốc đen hé mở.
Đôi mắt to xanh như bầu trời đêm. Thức tỉnh.

-Ta đã đợi ngươi...từ rất lâu rồi...
----------
...to be continue...

12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng ( up lại từ chap 1 => 16 thui^^) E6ce0cc11879cc5acc78859825118ea7_48481308.112

Con rồng của Bảo Bình ^^

12 chòm sao và truyền thuyết loài rồng ( up lại từ chap 1 => 16 thui^^) Thinyt

giống Blaspark

giải đáp chút thắc mắc : Kim Ngưu cớ sao ra được khỏi cái nhà : đơn giản thôi, chìa khóa sơ cua ( Song Tử có biết pháp thuật đâu mà vẫn ra vào nhà được đấy chứ ^^ )

Denis : lấy từ "De" trong devious (ranh ma) và từ "nis" trong Sinister (nham hiểm). Thiên Yết dùng mấy từ này để đặt tên cho con mèo ^^!. Đang tự nhủ seo nó chưa chết ^^

Cảm giác viết chap mỗi lúc một dài không biết mọi người có thấy chán quá không nữa ==". Đã vậy trong đầu còn đang suy nghĩ truyện mới nữa chứ, được hơn nửa đường rùi T_T.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro