Chương 38 : Cộng Tử Đồng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bánh xe lộc cộc đưa Xử Nữ rời xa thảo nguyên, mỗi ngày một kéo nàng gần lại Tử Cấm thành, nơi nàng không muốn trở lại chút nào hết. Hoàn cảnh của nàng bây giờ, có thể miêu tả là : trước mặt người cười gượng, buồn khó cưỡng riêng mình.

Bảo Bình vẫn ngủ cùng chỗ, ngồi cùng xe với Xử Nữ, nhưng thấy nàng cư xử kỳ dị quá, cô cũng đổi ra yên lặng khác thường. Hai người ngồi trong xe ngựa, cả ngày chẳng nói một câu.

Xử Nữ cố tránh mọi khả năng chạm mặt Kim Ngưu. Lúc nào không thể tránh nổi, nàng cố tình không nhìn chàng. Nàng muốn tập trung suy nghĩ thật rành rọt, xem rốt cục nên làm thế nào? Đằng Kim Ngưu chẳng rõ là do cảm thấy cần một thời gian để bình tĩnh lại, hay còn bận tính toán nhiều việc nhân sắp về tới Tử Cấm thành mà chàng cũng không đến tìm nàng nữa.

Sự ân cần của chàng đối với nàng, chẳng qua là sự ân cần của một người đàn ông đối với người đàn bà mà anh ta còn yêu thích, và ở mức độ cho phép chứ không phải là vô hạn định. Kim Ngưu cũng không thuộc loại người sẵn sàng hi sinh giang sơn vì hồng nhan tri kỷ, quyền lực đã là một phần của cuộc đời chàng, chàng khó lòng rời xa nó được. Xem ra, chàng không đời nào rút lui khỏi cuộc tranh đoạt vương quyền chỉ vì lời yêu cầu của Xử Nữ.

Nhưng ngược lại, nàng có thể sát cánh cùng chàng đối phó với Tứ a ca, và cả Thập Tam a ca, được không? Xét cho kỹ, các hoàng tử này vừa chào đời đã rơi vào vòng xoáy giành giật quyền lực, trong lúc nàng còn nghịch cát ở sa mạc Gobi, họ đã vạch mưu tính kế để thu hút sự chú ý của Hoàng Thượng rồi. Ai cũng học thuật cai trị từ bé, lúc nào cũng có thể đem thứ đã học ra áp dụng vào đấu tranh. Còn Xử Nữ, từ nhỏ tới lớn điều khổ não ghê gớm nhất của nàng chẳng qua chỉ là anh bạn trai đầu đời đã bỏ nàng mà đi. Về quyền mưu, nàng biết có mỗi một cuốn sách là Tôn Tử binh pháp, nhưng chưa đọc bao giờ.

Người ta có ba mươi sáu kế, nàng giỏi lắm nắm bắt được mười. Ngay cả phim Tam Quốc diễn nghĩa nàng cũng chẳng thích xem, vì ghét nó không có cảnh yêu đương tình tứ, rặt một lũ đàn ông đấu tới đấu lui. Còn kinh nghiệm ganh đua nơi học đường của nàng, ngẫm ra chỉ là trò đánh trận giả so với cuộc đại chiến giành ngôi báu ở đây. Sống trong cung hơn bốn năm, nàng đã già dặn nhiều, nhưng đặt bên các a ca, chút mánh lới của nàng đều là tiểu xảo dễ nhận thấy, lợi điểm duy nhất của nàng là ở chỗ nàng được Khang Hy xem trọng, thế thôi.

Xử Nữ biết Tứ a ca - Thiên Yết sẽ đăng cơ, nhưng không rõ chàng đã giăng sẵn những đường đi nước bước nào? Chương trình hành động của chàng ra sao? Ngay ở thời của nàng, các sử gia còn đang tranh cãi không ngớt về việc Thiên Vương kế nghiệp là do được truyền ngôi hay sửa vị nữa kìa!

Luận về mưu đồ sách lược, Kim Ngưu đứng cao hơn Xử Nữ không biết bao nhiêu lần mà kể, chàng đâu cần nàng cố vấn, mà nàng cũng chẳng có sáng kiến nào khả thi giúp chàng đấu lại Thiên Yết, bởi nàng mù tịt chuyện chốn quan trường. Hay nhắc Kim Ngưu đề phòng Thiên Yết, lưu ý đây mới là đối thủ mạnh nhất trước ngai vàng? Nhưng điều ấy phỏng ích gì khi chàng đã đang đề phòng rồi? Hay nói toạc ra Thiên Yết sẽ giành được ngôi báu? Nhưng đời nào chàng tin lời ăn ốc nói mò? Hay giải thích hồn phách nàng là từ ba trăm năm sau trở lại, biết được chuyện tương lai? Nhỡ chàng tưởng nàng điên, hoặc cho rằng nàng là yêu tinh thì sao? Nàng đã ngu ngốc một lần khi vọng tưởng mình đủ sức nắm giữ được trái tim người đàn ông, lẽ nào còn dại khờ đi làm Bạch Tố Trinh để thử xem người thề thốt yêu nàng liệu có chấp nhận một kẻ dị loại. Chàng lại đi tìm Pháp Hải đến giải quyết nàng thì nguy!

Trăn trở mãi, băn khoăn mãi, suy đi tính lại mãi, Xử Nữ thấy mình rúc vào ngõ cụt, đằng trước không còn lối ra. Nàng úp mặt vào hai tay, đau khổ gập người lại. Bảo bình ngồi cạnh se sẽ gọi : - " Chị ơi! "

Xử Nữ vẫn giữ nguyên tư thế, hỏi :

- " Biết một người sắp chết, em muốn cứu nhưng anh ta không chịu nghe theo, thì em bảo nên làm thế nào? "

Bảo Bình lâu lắm không đáp lại, cuối cùng rụt rè gọi : - " Chị à! "

Xử Nữ ngẩng phắt đầu nhìn cô :

- " Không có gì, buột miệng nói vu vơ thôi. "

Bảo Bình ngoảnh mặt đi ngẫm nghĩ, rồi hỏi :

- " Làm sao chị biết là anh ta sẽ chết? Chị đã nói với anh ta là về kết cục ấy chưa? Tại sao anh ta không nghe? "

Hiểu là giải thích Bảo Bình cũng chẳng thông tỏ được, Xử Nữ lắc lắc đầu, Bảo Bình bèn ngoan ngoãn không hỏi nữa.

Chiều hôm sau là về tới Bắc Kinh, thì tối hôm trước, Xử Nữ nhờ Bảo Bình trang điểm cẩn thận hộ. Cô bèn gắng hết sức để phô bày được nhan sắc nàng. Hàng mày cong cong, đôi mắt vời vợi, làn da mịn màng, bờ môi he hé, người trong gương hệt như đang cười giễu : Ngươi vẫn chưa nản lòng ư? Vẫn ngờ nghệch thế à?

Lý Phúc mở cửa, nhận ra là Xử Nữ, bèn cúi mình mời nàng vào. Kim Ngưu ngồi sau bàn, mặt sáng như ngọc, mắt trong như nước. Hai người im lặng nhìn nhau.

Người quân tử ôn hòa, đang che giấu điều gì dưới mặt nước bình lặng kia? Không thể nhìn rõ được. Xử Nữ tự trách, sao ta lại tính dùng tình đôi lứa để thay đổi ý chí của một đấng nam nhi thế này? Từ lúc nào ta trở nên ấu trĩ như vậy?

Kim Ngưu chằm chằm nhìn nàng, sau đứng dậy tới bên cạnh, ôm nàng vào lòng :

- " Mai là về đến kinh rồi, ta phải khẩn trương xin Hoàng a mã tứ hôn mới được. "

Xử Nữ vòng hai tay ôm hông chàng, siết thật chặt, không cho phép mình buông thả trong tay chàng chốc lát, có lẽ đây là lần cuối cùng.

Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc lâu. Sau Xử Nữ nén đau lòng, đẩy chàng ra. Kim Ngưu đặt hai tay trên vai cô gái, chăm chú nhìn nàng. Xử Nữ cắn môi, không đủ sức nhìn vào mắt chàng nữa, đành cúi mặt, cụp mắt xuống :

- " Nếu không ưng thuận lời yêu cầu của em... thì đừng xin Hoàng Thượng tứ hôn, em không bằng lòng đâu. "

Hai bàn tay đặt trên vai nàng bóp chặt hơn, nhưng giọng chàng mềm mỏng :

- " Hễ có thánh chỉ, em làm sao tùy nghi được? "

Xử Nữ ngẩng mặt nhìn chàng, mỉm cười dịu dàng :

- " Cho dù Bát gia xin được thánh chỉ, em không thuận tình cũng chẳng ai ép nổi em. Cùng lắm xuống tóc làm ni cô, không xong nữa thì ba thước lụa trắng. "

Vai nàng bị nghiến đến phát đau. Kim Ngưu lắc lắc đầu, lạnh lùng bảo :

- " Vẫn là cô gái ngang ngạnh ngày nào. Song ta thật không hiểu, vì sao em thà chết còn hơn là về với ta? "

Xử Nữ nhìn chàng, tha thiết nói :

- " Không phải em không bằng lòng làm người của Bát gia, chỉ là em hi vọng Bát gia đừng tranh giành ngôi báu nữa. "

Kim Ngưu thốt lên :

- " Vậy thì ta càng không hiểu, việc em về với ta và việc ta đáp ứng em hay không thì liên quan gì nhau? "

Xử Nữ cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi ngẩng đầu nhìn chàng :

- " Việc tranh đoạt ngai vàng nguy hiểm vô cùng, thắng thì cố nhiên là đứng trên muôn người, nhưng nhỡ thua thì sao? Tử tế thì cấm cố chung thân như Đại a ca. Tồi tệ thì... chẳng may... mai này phải chết, Bát gia còn muốn tranh đoạt không? "

Nghe vậy, Kim Ngưu buông vai Xử Nữ, chậm rãi quay về ngồi xuống ghế, sắc mặt trầm tĩnh chăm chú nhìn thẳng ra đằng trước, điềm đạm nói :

- " Thắng làm vua thua làm giặc, đã đánh bạc thì phải chấp nhận rủi may. " - chàng đưa mắt sang nàng, dịu giọng - " Nhưng bây giờ ta không bỏ cuộc được nữa. Sở học từ nhỏ, dụng công bao năm, bây giờ bắt ta buông xuôi hết thì không thể nào. "

Chàng ngừng lại, rồi tiếp :

- " Nhất là hiện giờ, nếu so với Thái Tử, xác suất thắng của ta cao hơn. Mà cho dù không có cửa nào thắng được, ta cũng phải tranh đấu xem sao. "

Giọng chàng tuy hiền hòa, nhưng Xử Nữ hiểu rõ chàng đã quyết tâm, chẳng đời nào nửa đường bỏ dở, cho dù cái giá phía trước là sinh mệnh của chàng. Nàng yếu ớt hỏi :

- " Vì sao không thể giống Ngũ a ca? Chẳng phải Ngũ a ca cũng văn tài xuất chúng, cũng học vấn đầy mình đấy ư? "

Kim Ngưu ngồi lặng, không trả lời. Xử Nữ cúi mình bái chào rồi quay đi, Kim Ngưu nói với theo:

- " Nếu một ngày kia đăng cơ, ta để em làm hoàng hậu, thì em có bằng lòng đánh canh bạc này cùng ta không? "

Xử Nữ dừng bước, nhưng không ngoảnh đầu lại :

- " Em không muốn cuộc đời mình bị người khác thao túng, và em cũng chưa bao giờ muốn thao túng cuộc đời ai kia. "

Nàng tiếp tục bước, Kim Ngưu khẽ quát :

- " Đứng lại! "

Xử Nữ đứng. Ở đằng sau, chàng ra lệnh :

- " Quay mặt lại đây! "

Xử Nữ quay lại đối diện với chàng. Vẻ mặt chàng bình thản, nhưng hai mắt lồ lộ vẻ đau thương. Xử Nữ cũng nhói lòng, vội vàng ngó lảng đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt chàng nữa. Kim Ngưu a ca hỏi:

- " Để khỏi phải theo ta, em sẵn sàng lấy cái chết để ra điều kiện, vậy vì sao không thể cùng ta cộng tử đồng sinh? "

Xử Nữ giật mình. Đúng thật! Vì sao nàng không thể sống chết với chàng? Đầu óc nàng rối tung. Bấy lâu nay nàng chỉ chăm chăm nghĩ cách khiến chàng thoát khỏi kết cục bi thảm, nhưng chưa hề nghĩ đến lựa chọn này : mặc kệ sống chết, bất kể nhục vinh, cứ hẵng bám víu vào hạnh phúc trước mắt kia đã. Cuối cùng nàng đành đáp :

- " Em không biết. Để em nghĩ xem. "

Kim Ngưu thở dài :

- " Thế em nghĩ đi! "

Xử Nữ trở gót bước ra, lại nghe chàng nhẹ nhàng nói :

- " Nếu em sợ, ta cũng không trách đâu. "

To be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro