Chap 10: Anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó nhìn cậu mỉm cười một nụ cười bí ẩn, lạnh lẽo pha thêm chút tàn nhẫn.

Sau đó nó chạy theo đứa bé kia hay chích là cậu lúc nhỏ.

Lúc đó cậu mới 10 tuổi.

Và đó là khoảng thời gian đẹp nhất của cậu. Những khung cảnh bình dị hiện lên trước mắt cậu cùng nụ cười ngây thơ của hai đứa trẻ trong vòng tay bảo bọc của cha mẹ.

Trước mắt cậu bỗng nhòe đi. Từ sâu trong thân tâm cậu chỉ mong lúc ấy giá mà thời gian ngừng trôi qua thì thật tốt biết bao.

Có lẽ cậu sẽ vẫn được hạnh phúc trong khung cảnh bình yên đấy.

Nhưng bỗng dưng xung quanh trở nên tối tăm, lạnh lẽo cậu nhìn thấy xung quanh cậu toàn máu và trên sàn là thi thể của cha, mẹ và em trai.

Cậu sợ hãi ôm chặt đầu xoa loạn mát tóc bù xù mà hét lên đau đớn.

"Tại sao vậy ? Tại sao anh lại không chết hả anh hai?"

"Tại sao anh lại để cho em, cha và mẹ chết vậy anh hai ???"

"Tại sao anh lại không cứu mọi người chứ ?? Hay anh là kẻ đã giết họ."

"KẺ GIẾT NGƯỜI "

"KẺ GIẾT NGƯỜI"

"TÔI HẬN ANH , ANH HAI"

"TÔI HẬN ANH ..."

Những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên trong đầu Xử Nữ rất rõ ràng và đáng sợ.

Xử Nữ hét lên và ngồi thụp xuống, khuôn mặt cậu tiều tụy hiện rõ nét sợ hãi tột độ.

KHÔNG....KHÔNG...KHÔNG

Tiếng kêu đứt quãng của cậu càng làm cho giọng nói bí ẩn ấy lộ rõ vẻ hả hê, xung sướng.

Anh hai à anh biết không em đã luôn ghen tị với anh đó. Khi tài năng của anh được bộc lộ cha mẹ chỉ luôn quan tâm tới anh- cái cây hái ra tiền của họ.

"Anh biết lúc đấy tôi bị đối xử thế nào không ?? Tôi chả khác gì một đứa con hoang dù cho tôi cùng trứng đẻ ra với anh. Tôi bị cha mẹ ghẻ lạnh, bị bạc đãi,... tôi hân anh lắm anh biết không anh hai. Giá mà anh đừng có mặt trên đời này thì tốt biết mấy. Tôi sẽ không phải chịu khổ sở như lúc đó. Anh biết không vào lúc anh có buổi diễn tối muộn. Bọn mafia đã xông vào nhà chúng ta chỉ để lấy được chiếc đàn violin của vị thiên tài là anh. Cả gia đình đã bị chúng giết không thương tiếc."

TẠI SAO VẬY?? TÔI ĐÃ NÓI CHO CHÚNG BUỔI DIỄN CỦA ANH NHẰM MUỐN TRỪ KHỬ ANH VẬY TẠI SAO ANH VẪN CÒN SỐNG.

TÊN GIẾT NGƯỜI !! CHẾT ĐI !! CHẾT ĐI !!

Nghe tiếng kêu oán hận của giọng nói đó cậu bất giác đau đớn

Lúc đấy có lẽ cậu đã chết rồi nhưng cậu lại may mắn được Bạch Dương cứu mạng.

Anh là ai? Tại sao anh lại cứu tôi ?

Bởi vì tôi còn muốn nghe tiếng đàn của em

Đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo cần vào cổ cậu và bóp chặt.

Cậu ngạt thở nhưng vẫn cố mở mắt nhìn.

Là Xử Thanh

"Em.. chưa ..chết.. Xử... Thanh."

Xử Nữ khó khăn mở miệng. Chết tiệt cậu sắp mất ý thức rồi khó thở quá.

"Anh biết tại sao tôi còn sống không anh trai là vì tôi HẬN anh nên tôi mới sống dậy để mang anh xuống dưới hoàng tuyền để gặp lại cha và mẹ những con người ấy chắc đang mong chờ anh lắm đó ANH TRAI à."

Cậu nhìn thấy đôi mắt của Xử Thanh mang đậm nỗi hận thù cùng sát khí nhìn cậu.

Khi sắp mấy ý thức cậu bỗng cảm thấy bản thân mình có thể hít thở trở lại ho mấy cái rồi ngước nhìn lến.

Là Bạch Dương

"Sao anh lại ở đây ?? Mọi người đâu ??"

Xử Nữ ngạc nhiên hỏi

"Chứ không phải tại em sao. Đứa ngốc này."

Bạch Dương gõ đầu Xử Nữ mỉm cười dịu dàng.

Anh quay lại nhìn kẻ vừa bị anh đánh văng ra kia bằng ánh mắt kiêu ngạo, khinh thường của một vị quý tộc.

"Dù ta không biết ngươi là ai nhưng ngươi sẽ phải hối hận vì dám cả gan đụng bàn tay dơ bẩn của ngươi vào người vợ của ta đó."

"Chấp nhận đi kẻ cô hồn đáng thương hôm nay chúng ta sẽ tấu khúc ca để tiễn vong cho ngươi."

Xong anh quay sang nháy mắt đầy ẩn ý với Xử Nữ như hiểu ra cậu đứng dậy cháp hai tay vào nhau chợt xung quanh cậu phát ra những tia sáng dịu dàng. Biết lúc này Xử Nữ đang chuẩn bị tang lễ Bạch Dương cũng nhanh chóng vụt mất tiến đến đối phương để tiến hành bắt giữ.

Bạch Dương thoắt cái biến ra sau lưng Xử Thanh giơ tay chém vào người Xử Thanh. Nhưng Xử Thanh lại né được nền chỉ bị rách chút áo cậu vung đôi xong đao lên chém tới tấp về phía Bạch Dương. Cứ như vậy tạo thành một màn "Người đánh ta né "

Bạch Dương quả thật lúc đầu hơi khinh thường khả năng của Xử Thanh nhưng không ngờ cậu ta cũng rất mạnh có thể theo kịp tốc độ của anh đúng là có chút kinh hách. Nhưng tất nhiên nói về độ tuổi thì Bạch Dương xứng đáng làm cụ kị của Xử Thanh nên anh có khá nhiều mưu mẹo khó lường

Điển hình là bây giờ trong khi Xử Thanh vung đao tới tập vào Bạch Dương thì cậu lại chỉ chạy vòng quanh. Nhìn vào thì như mèo vườn chuột nhưng thực ra là chuột bắt mèo.

"Cậu thua rồi nhóc à. Chú còn non lắm cần học hỏi thêm đi."

Bạch Dương đứng lại mỉm cười tự mãn nhìn Xử Thanh đang bị đống bẫy ông giăng trói chặt không thể cử động.

"Đồ khốn, xấu xa, hèn nhát nếu giỏi thì anh đánh trực tiếp với tôi này tên khốn kiếp "

Xử Thanh bị trói tức mình chửi Bạch Dương đôi mắt mang đậm sát khí cảm tưởng chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến người ta chết.

"Không thích "

Trái với sự tức giận của Xử Thanh Bạch Dương lại vô cùng thong thả, cợt nhả.

Bạch Dương chuẩn bị bay đến chỗ Xử Thanh để mang cậu về làm lễ đưa tiễn thì

Uỳnh - một tiếng động dữ dội vang lên khiến mọi thứ chìm trong khói trắng. Lúc nhìn lại thì thấy đống dây trói Xử Thanh đã đứt còn Xử Thanh thì bị một người đàn ông mang mặt nạ mang đi mất.

"Thật sự xin lỗi vì phá hỏng buổi lễ nhưng đứa nhóc này không thể đi sớm như thế được. Vậy tôi mượn đứa nhỏ này chút nha. Bye bye cặp đôi ngọt ngào nha."

Sau khi hắn rời khỏi kết giới cũng xóa bỏ Bạch Dương bế Xử Nữ mang đến chỗ mọi người

"Mừng cậu trở về Bạch Dương, Xử Nữ"

Mọi người nhìn hai người mỉm cười vui vẻ

"Ờ tôi về rồi đây mọi người"







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro