2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* 5 năm trước *
- Hi hi hi!
- Hi hi hi!
Tiếng hai cô gái, một tóc cam, một tóc xanh dương vang lên. Gần đó, dưới gốc cây cổ thụ, có một cô bé tóc xanh lá đang đọc sách.
- Xử Nữ! Xử Nữ a! Ra chơi với tụi em! _ Bạch Dương gọi
- Xử! Ra đây chơi đi! _ Cự Giải gọi với theo
Nhanh chóng gấp cuốn sách đang đọc dở vào, Xử Nữ đứng dậy, phủi phủi quần áo, chạy ra:
- Ra liền đây! Đợi chị chút!
Cách đó không xa, có ba người phụ nữ ngồi cạnh nhau đang uống trà.
- Bạch Liên a! Con gái chị năng động quá ha! _ người phụ nữ với mái tóc đen nói

- Con gái em chẳng lẽ còn kém con gái chị sao, Cự Tuyết? Nghịch y chang nhau còn gì! _ người phụ nữ tóc hồng nói

- Chỉ riêng có con của chị là trầm tĩnh khác người nhỉ, Xử Lan? _ Cự Tuyết nói

- Ha ha ha! _ cả ba người phụ nữ cùng cười. Ánh nắng chan hòa trên bãi cỏ, chim ca, hoa nở. Khung cảnh thật đẹp. Nhưng...
* 2 năm sau *
"Đùng...đùng...đoàng..."
"Rào...rào...rào..."
- Xử...Xử Nữ! Chạy...chạy đi con! Mẹ xin lỗi...vì đã... không thể...bảo vệ con...thật tốt! Khụ...khụ... _ Xử Lan thều thào nói, miệng ho ra máu tươi, ánh mắt bi thương, nước mắt lăn dài trên má. Cô nằm đó, tay vuốt ve má đứa con gái nhỏ mới bảy tuổi. Xử Nữ khóc, nước mắt chan hòa, trên khuôn mặt dính máu, hòa với nước mắt, nấc lên:
- Mẹ! Không! Xử Nữ không...không thể xa mẹ được! Mẹ sẽ không sao đâu mà! Các dì ấy sẽ đến, ...đến giúp mẹ mà! Mẹ...mẹ cố lên!
- Không thể đâu, Xử Nữ! Mẹ...đã không thể nữa...Xử à! Gắng lên...sống tốt...mạnh mẽ lên nha con...mẹ tin ở con! Mẹ...yêu...con, Xử! _ Xử Lan thều thào nói, nhắm mắt, đôi tay vuốt má Xử cũng nhẹ nhàng rơi xuống
- Mẹ...mẹ... _ Xử lay mẹ mình
- KHÔNG! MẸ ƠI! _ Xử hét lên
"Rào...rào...rào..."
"Rầm"
Cánh cửa bị đạp tung ra, Cự Tuyết và Bạch Liên chạy vào.
- Xử Nữ! Cháu sao rồi? _ Cự Tuyết sốt sắng hỏi, tay lau nước mắt cho Xử, ánh mắt nhìn Xử, tràn ngập lo lắng
- Bạch Liên, Xử Lan sao rồi? _ nhanh chóng quay lại hỏi Bạch Liên. Chỉ nhận được một cái lắc đầu. Cự Tuyết mặt mày tối sầm lại, giọng hoảng sợ, tay đang ôm Xử Nữ run lên, ánh mắt sợ hãi hỏi:
- Xử Lan, chị ấy...chết rồi...sao?
Cũng như trước, Bạch Liên không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài, ánh mắt bi thương.
- Không...XỬ LAN!!!! _ Cự Tuyết hét lên, tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa, tay ôm Xử Nữ càng run hơn, cả ba người đều khóc.
* Sáng hôm sau *
"Cạch...cạch..." Tiếng đóng cửa vang lên
- Dì Cự! Mẹ con...mẹ của con...sẽ không sao...phải không, dì? _ Xử Nữ hỏi, tay nắm chặt tay Cự Tuyết, giọng run run, ánh mắt đau đớn
- Ừm! Mẹ con sẽ không sao đâu! Hãy tin ở bọn dì, nha con! Bây giờ con về sống cùng với dì Bạch Liên và em Bạch Dương nhé, con! _ Cự Tuyết xoa đầu Xử Nữ, an ủi cô, tránh cô quá bi thương, giọng nhẹ nhàng, trầm ấm
- Dạ, dì Cự! _ Xử Nữ gật đầu, vâng lời

*Nhà Bạch Dương *
"Kính coong...kính coong..."
"Cạch..."
- A! Xử Nữ! Con vào nhà dì đi! Nhanh lên! Để dì gọi em ra giúp con đem đồ vào nha! _ Bạch Liên nói
- Bạch Dương!
- Dạ! Mẹ gọi gì con vậy? _ Bạch Dương chạy từ trong nhà ra
- Chị Xử! A! Để em giúp chị đem đồ vào! _ nói rồi chạy ra khiêng hộ Xử mấy cái vali lên phòng
Căn phòng với màu sữa tao nhã, cánh cửa được sơn màu nâu, đồ đạc trong phòng được sắp xếp gọn gàng. Xử Nữ bước vào, cô nghe lời mẹ, từ nay sẽ sống tốt. Bước chân vào phòng tắm, Xử Nữ ngâm mình trong làn nước ấm, khói tỏa ra. Từ đâu, một con bươm bướm nhỏ màu tím bay tới. Nó có dạng người, chỉ khác là có một đôi cánh bướm. Từ người nó tỏa ra một cảm giác nhẹ nhàng, tựa như rất quen thuộc.

Xử Nữ nhìn, đôi mắt hơi mơ màng, có chút nước, hình ảnh về người mẹ cứ chập chờn trong đầu óc, môi mấp máy:
- Mẹ...
- Mẹ...là ai vậy? _ cô gái nhỏ đó hỏi
Như choàng tỉnh, Xử Nữ giật mình, hỏi:
- A...ngươi là ai?
- Ta? Ta sao? Ta là hồn thể của phù thủy Xử Lan a!
"Chẳng trách...tại sao mình lại nhớ tới mẹ!" _ Xử Nữ nghĩ
- Ây! Cô gái nhỏ à! Cô sao vậy?
- A...a! Tôi không sao!
- Nhìn cô, tại sao lại có chút giống với cô ấy vậy nhỉ?
- Cô ấy? Là ai?
- Phù thủy Xử Lan đó!
- Vì...vì tôi là con gái của bà ấy mà!
- Thật hả? Sao cô không nói sớm? Làm tôi tìm suốt! Bà ấy mất rồi, vậy thì tôi sẽ đi cùng cô.
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là, tôi sẽ mãi mãi bên cô, không rời xa!
- Ừm!
- Cô tắm nhanh lên! Cảm bây giờ!
- À...ừ!
Xử Nữ tắm xong, ra thay quần áo, ngồi lục trong vali ra mấy quyển truyện để đọc.
- Cô thế này rồi, sao còn chưa tập phép? _ cô gái đó hỏi
- Tập phép? Là sao?
- Nghĩa là cô bây giờ đã phải học thuộc được cách kiềm chế sức mạnh và phát huy nó rồi.
- Cô dạy tôi được không?
- Được chứ!
- Cám ơn cô, Tử Điệp!
- Xử Nữ! Xuống ăn cơm đi cháu! _ Bạch Liên gọi vọng lên
- Dạ! Cháu xuống ngay đây ạ!
- Dì Bạch! Con xuống rồi nè! _ Xử Nữ nói
- Chị Xử! Vào ăn cơm với em đi! _ Bạch Dương gọi
- Ừ! Chị vào...A! Cự Giải, sao em ở đây?
- Mẹ em bảo em sang đây ăn với chị cho chị đỡ buồn! Vào ăn đi chị! _ Cự Giải nói
- Ừm! Hihi!

* 1 năm sau *
"Phừng" "Rầm" Căn nhà đang dần sụp đổ
- Mẹ ơi! _ Bạch Dương gọi
- Bạch Dương! CHẠY ĐI! _ Bạch Liên hét lên
Cự Tuyết chạy vào, cầm tay Bạch Dương, lôi ra khỏi căn nhà.
"Rầm...Ầm" căn nhà đổ vỡ, cháy đen.
-MẸ ƠI! MẸ! KHÔNG! MẸ ƠI! _ Bạch Dương hét lên, nước mắt đầm đìa. Cự Tuyết cầm tay ba người, chạy vào nhà, vừa chạy vừa khóc
Ngay hôm sau, hồn thể của Bạch Liên đã về chung với Bạch Dương.

* 2 năm sau *
- Ba đứa nhỏ, sau này nhờ bà rồi, Elias! _ Cự Tuyết nói với một người phụ nữ

- Cự Tuyết, cô yên tâm, tôi sẽ thay cả ba cô chăm sóc ba đứa nhỏ. _ người phụ nữ đó nói, ánh mắt chân thành, tay nắm lấy đôi tay của Cự Tuyết, chắc chắn
- Mọi thứ cho bọn nhỏ, tôi đã chuẩn bị hết rồi, bà chỉ cần đưa bọn chúng đi thôi!
- Ừm! Cô đi, gửi lời chúc của tôi tới các cô ấy, tôi sẽ chăm sóc chúng cho tốt, và các cô đi rồi, cũng phải sống thật tốt, nhé! _ bà ân cần
- Thật sự cảm ơn bà, Elias! Chúng tôi không biết lấy gì để cảm tạ bà nữa!
- Cảm tạ? Cô nói gì vậy? Những gì các cô làm cho chúng tôi, chúng tôi vẫn chưa đền hết ơn các cô, các cô còn cảm tạ chúng tôi, thật sự tôi thấy rất áy náy!
- Cảm ơn bà! Bà hãy mau đi đi! Trời không còn sớm nữa đâu!
- Ừm! Ta đi! Cô bảo trọng! _ bà nói rồi ôm Cự Tuyết vào lòng, hôn nhẹ lên trán
Elias rời đi, theo sau là các cô gái bế Cự Giải, Bạch Dương, Xử Nữ và khiêng những chiếc vali. Bà đi, không quên chào tạm biệt Cự Tuyết lần cuối, rồi lên máy bay cùng các cô gái.
Sau khi Elias rời khỏi, Cự Tuyết bước về một căn phòng cũ, nhỏ, mở cửa bước ra, bên trong là thân thể của Xử Lan và Bạch Liên, cô cầm tay hai người, mỉm cười, nằm xuống, căn nhà biến mất, từ bãi đất trống, mọc lên một vườn hoa đầy màu sắc rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro