[B. Dương × N.Mã] Mê Muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại bách hợp
Kì thì xin lướt qua đừng nói lời tổn thương nhau

_______________________________

Tướng quân , người có thể nào đừng bỏ tiểu nhân lại được không..

Nhân Mã nhìn vị tướng quân sắp chinh chiến nơi đầy máu tanh bùn đất . Nơi có lẽ sẽ mãi giam cầm vị tướng quân ấy lại, nàng có thể khóc cả đời này khóc đến khi chiến tranh kết thúc nhưng nàng không muốn vị tướng quân mình thương hy sinh như vậy .

Cái tình yêu của họ ngay từ đầu đã không trọn vẹn khi mà đôi bên phận đều là nữ nhi . Mọi người dè dặt kì thị họ. Nếu như không phải Dương phúc lớn , tướng số làm quan thì không biết phải chịu bao nhiêu lời dèm pha đây.

Nhưng gì đến cũng đến khi mà xã hội trọng nam khinh nữ , cái xã hội giết chết tình yêu này của họ không cho nó nảy nở. Nàng và nàng chỉ đành yêu nhau qua vài bức thơ ,bức thơ còn chả rõ chữ nhưng chữ tình lại càng đậm sâu. Hay có nhưng hôm viện lí do gì đấy , họ đến gần nhau , ôm ấp sưởi ấm cho nhau trong sự im lặng. Chợt hạnh phúc lúc đấy thật ngọt ngào , cái cảm giác mùi hương người thương quấn quýt bên khoang mũi.

Từng cử chỉ yêu thương bình thường chạm vào trái tim này , tướng quân mê mẫn nàng , mê mẫn cái nhan sắc tuy bình thường nhưng lại cướp đi trái tim này . Tình yêu khiến nàng quên mất mình là ai , quên mất đi cái cảm giác lạnh giá khi người nhà biết nàng yêu nữ nhân. Đã thế còn là một nữ nhân thấp hèn .

Cha nàng dọa đánh nàng gãy chân nếu dám yêu con gia đầu tiện tì đó. Nhưng mà cha ơi , con biết làn sao được khi cái tình trong con nảy nở con chỉ biết gửi yêu thương cho nàng để nàng ngủ trong vòng tay mình . Âu yếm mỗi khi con thấm mệt vì những trận luyện tập . Không phải cha cũng vậy sao , cha cũng yêu mẹ đến chết đi sống lại cha vẫn còn yêu . Cha cũng yêu cái cảm giác mẹ thức đêm may cho cha cái túi gấm, cái cảm giác hảnh diện khi người mình yêu đứng cạnh mình. Cảm giác nói với thiên hạ rằng đây là " chữ tình đời tôi  ".

Thứ cản con không phải là thân phận không phải giới tính . Thứ cản con lại chỉ có mình nàng thôi , nàng sợ con chịu nhiều tủi nhục mà rút tay lại khuyên con nên suy nghĩ lại nhưng nàng biết nàng cũng không thoát khỏi cái chữ tình này như con vậy. Con cần nàng bên con khi con mệt mỏi như cách cây cần nước vậy xoa dịu đi cái oi bức trong con.

" nếu tướng quân biết vậy sao ngài còn đi chứ "

" ta xin lỗi , Mã à , nhưng ta cần phải đi . Đi cứu đất nước này và cứu cả nàng nữa "

" nhưng mà ..."

" ta yêu nàng .. cả đời này vẫn còn yêu nàng "

" ta cũng vậy , ta cũng yêu ngài vì vậy ...ngài có thể đừng bỏ ta không "

Chia tay nhau trong sự tiếc nuối . Chiến tranh luôn là mồ chôn của tình yêu , cho dù sự chờ đợi có lâu như nào. Nó vẫn mặc kệ người giết chết nhưng tâm tình đợi chờ . Giấy báo chiến thắng trở về nhưng người thì không trở lại....
.
.
.
.
.
.
Nhưng trong cái tình này điều đấy biến mất thật rồi. Công lao to lớn ấy đã làm xóa đi cái trọng nam khinh nữ khi mà người dân đều thấy .

Tướng quân Bạch Dương tổ chức một đám cưới lớn với người tình của mình , một người tình nhỏ bé nhưng đầy sự yêu thương .

________________________________________

Chap dành cho bản thân trở lại con đường viết văn
Có lẽ mình viết văn không hay , ý văn cũng lộn xộn nhưng mình thấy khá vui gì vẫn có bạn ủng hộ mình
Cụ thể thì mình trả hàng cho bạn anhphan1458
Cảm ơn bạn đã kì vọng vào mình nha 👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro