Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----Mở đầu---

"Đứng lạiiiiiii .....!!!!!!"
Tiếng bọn truy binh vang dội cả khu rừng U Minh yên ắng , sự hỗn loạn phức tạm giữa tiếng gió , tiếng lá cây , tiếng vó ngựa và tiếng hét của bọn chúng như rung động cả đất trời . Rừng U Minh vốn là ranh giới của Lư Quốc và Từ Quốc , đáng sợ vô cùng , người đời còn đồn rằng từ trước đến nay ai vào khu rừng ấy đều "Một đi không trở lại " . Vậy mà bây giờ , kẻ nào cả gan đến đây làm náo động ?
Một tên nam nhân với mái tóc nâu lòa xòa che đi đôi mắt , những đường nét lộ rõ vẻ anh tú chết người thêm những giọt mồ hôi càng tăng vẻ cuống hút . Người mặc chiến giáp , chạy nhanh như bay trên những nhánh tre già , cả hình lẫn bóng đều khó thấy được nhưng lại thấp thoáng một vết thương đẫm máu đằng sau vai . Phía sau hắn là đoàn người y phục đen cưỡi ngựa , bịt khuất cả gương mặt , tên thì cầm cung , người thì cầm đao hùng hồ đuổi theo . 1 ngày trôi qua , tưởng chừng như sẽ thoát được , Bạch Dương dừng lại nghĩ ngơi trên một cành cây săn chắc sau khi cắt đuôi được bọn áo đen kia , từng cơn thở gấp của hắn pha cùng từng cơn gió lạnh . Vết thương vẫn đang rỉ máu khiến hắn đau đớn hơn cả , chỉ nghe tiếng khẽ nghiến răng nhưng vẫn nghe thấu cả nỗi đau .
"Phạch"
Cả thân thể nặng trĩu ngã xuống khỏi cành cây , nằm sõng soài trên nên đất . Bạch Dương kiệt sức và mất đi ý thức , đôi mi nặng trĩu dần nhắm lại . Liệu đây có phải là kết thúc của hắn ?

...

Một gian nhà nhỏ , tiếng nước róc rách nhẹ nhàng đưa hắn ta ra khỏi giấc mộng , đôi mắt hổ phách vô thức mở rộng nhìn xung quanh . Bạch Dương bất ngờ phát hiện vết thương của hắn đã được ai băng bó và không cảm thấy đau nữa . Trước mắt hắn là khung cảnh đơn sơ của một ngôi nhà mộc mạc nhưng lại đầy ấp những loài cây mà không phải ai cũng có , cũng biết . Từ rể cây sâm đến hoa Châu Sa quý giá , hắn đoán chừng bản thân đã được một vị y nhân nào đó cứu giúp . Nhất chân từng bước một rời khỏi chiếc giường bằng nứa , Bạch Dương nhìn thấy phía xa xa là một nam nhân vận bạch y , vẻ nhã nhặn đang ngồi đun thuốc , mùi thảo dược bóc lên xộc thẳng vải mũi hắn

---✿✿✿---

Hằng Hà viện thấp thoảng mùi hoa lay ơn dịu dàng mà cuống hút , những tia nắng tội nhẹ xuyên qua những tắm rèm mỏng phấp phới như những chú bướm . Đây là tẩm cung lớn nhất Từ Quốc , là nơi của "Quốc mẫu" của con dân Từ Quốc - Linh Lung Hoàng hậu ngự trị . Gió khẽ lướt qua khe tóc người thiếu nữ ngồi bên hiên , những gợn tóc bòng bềnh như sóng biển , đôi mắt yêu kiều nhìn ra xa xâm , hướng về phía An Yên Hồ , một cái hồ rộng đầy ấp hoa sen và chỉ thuộc về một mình nàng . Khung cảnh bình yên biết bao , cái nóng của mùa hạ gây gắt lại nhẹ nhàng với nàng , một giai nhân với nhan sắc không tì vết , đẹp mê lòng người . Bộ y phục mỏng màu lam như bầu trời cao ngút kia phũ lên làn da trắng như tuyết , cánh tay nhẹ nhàng thêu hình đôi long phụng lên chiếc khăn tay , từng mũi chỉ cứ lên xuống nhịp nhàng . Xử Nữ năm nay chỉ mới lên đôi mươi , năm mười sáu nàng đã lọt vào mắt xanh của hoàng thượng , năm mười tám được phong lên làm hoàng hậu lấy hiệu là Linh Lung hoàng hậu nhưng nàng chưa bao giờ thị tẩm cho hắn , nàng chỉ nguyện dân trinh tiết của nàng cho người một lòng một dạ với nàng chứ không phải một kẻ như hắn . Nàng không cần được sủng ái cũng chưa bao giờ thất sủng khiến ai nấy đều ganh tị .
"Bẩm nương nương , Bệ hạ vừa tới muốn vào gặp người."
"Cứ để chàng ta vào , vốn là thiên vương thì không cần phải hỏi ý một người nữ tử như ta"
Người nô tì kia chỉ lẵng lặng đi ra , một lúc sau nàng đã nghe tiếng bước chân quen thuộc dần dần tiến vào .
"Hoàng hậu ! Ta có chuyện muốn nói với nàng !"
Là Sư Tử - vị hoàng đế của Từ Quốc . Khuôn mặt sắt đá , đôi mắt tinh tường , đôi môi mỏng khẽ nhếch lên cùng mái tóc đen xõa khiến từng người con gái trong thành phải chết mê chết mệt , ai ai cũng muốn lên giường với chàng . Hôm nay có lẽ hắn không phải lên triều nên bộ đồ ngủ khoác cùng chiếc hắc y càng tăng độ quyến rũ ấy .

---✿✿✿---

"Tỷ tỷ !"
Âm thanh trong trẻo phát lên nơi hậu cung yên ắng . Mái hiên đỏ rực như thêm sức sống dưới ánh sáng mặt trời , gió đung đưa từng tán cây kêu sào sạc , mùi gỗ bạch đàn lan tỏa . Tiếng bước chân lạch cạch trên nền đá hoa màu xám tro tinh tế . Một thiếu nữ mới đủ vẻ trăng tròn nghịch ngợm chạy vào , khuôn mặt tròn trịa nõn nà , nụ cười duyên dáng , búi tóc cao được đính trang sức theo phong mùa hạ tươi mát , nàng như những tia nắng kia vậy , vui đùa vô ưu vô lo , trong sáng ngây thơ pha thêm một chút ngộ nghĩnh đáng yêu . Bộ y phục cùng màu với trang sức tung tăng trong gió cùng với đôi chân thoăn thoắt , chiếc ngọc bội trên thắt lưng cũng đung đưa theo nhịp chân nàng .
Thiên Bình chạy nhưng không mang vẻ vội vàng đến bên người tỷ tri kỷ của nàng . Đôi bàn tay nhỏ nhắn đẩy vội cửa vào , đánh thức người bên trong đang mệt mỏi nhắm hở đôi mắt . Căn phòng đâu đau cũng nạm vàng , đâu đâu cũng là nhưng món đồ quý giá , kế chiếc giường bên trong là người thiếu nữ kia còn có long bào treo ngay ngắn cùng hộp đựng long ấn trên bàn . Thiên Bình nhanh nhảu nhảy vào ngồi bên giường , vui vẻ gọi :
"

Bảo Bình tỷ tỷ , có muốn cùng muội vào rừng chơi cho thư thả tý không ? Tỷ suốt ngày triều chính không tốt đâu"
Đáp trả nàng là sự im lặng nhưng không mang vẻ đáng sợ , Thiên Bình vẻ mặt ngay ra , dần dần nàng hiểu được câu trả lời .
"Vậy thôi , ta không làm phiền tỷ nữa , ta đi một mình cũng được ."
Nàng vẻ mặt ủ rũ bước ra , trong lòng trách móc người con gái nằm kia không thèm quan tâm đến nàng . Vừa bước ra khỏi cửa , định quay người đóng lại , giọng nói của người con gái đang nhắm nghiền mắt kia vang lên , khiến tim nàng vừa xuống đáy địa ngục đã bay lại lên thiên đàng .
" Kêu người chuẩn bị ngựa , ta sẽ đi cùng muội !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro