Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không nói đến Song Tử làm thế nào để thay nguyên thân trả thù Trình gia, lại nói đến chiến trường phương Bắc lúc này.

Thảo nguyên rộng lớn xanh mướt, một cơn gió nhẹ thổi qua liền có thể mang theo hương cỏ non thanh mát, thiên nhiên ở đây hiển nhiên rất thiên vị đối với người dân du mục. Hoàn cảnh sống thuận lợi, khí hậu bốn mùa rõ rệt rất ít khi xảy ra thiên tai, tài nguyên khoáng sản phong phú, nguồn lợi từ tự nhiên sung túc khiến người khác đỏ mắt, bởi vì dân du mục tuy bề ngoài dũng mãnh cao lớn nhưng đều là những người thật thà, phóng khoáng, bình thường cũng ít xảy ra tranh chấp với nhau, nên mỗi người đều sống rất an nhàn tự tại.

Đáng tiếc, thiên hạ vốn thái bình thịnh thế, sóng yên biển lặng bất chợt bị phá hủy, dân du mục chỉ muốn sống yên bình nhưng kẻ khác lại không cho, nhất quyết muốn biến nơi đây trở thành địa ngục trần gian!

Ác tặc Nham quốc bất ngờ xuất hiện tấn công các bộ tộc nhỏ trên thảo nguyên, bọn chúng tựa như ác ma đến từ địa ngục, tàn nhẫn khát máu, bất cứ nơi nào bọn họ đi qua chẳng để lại một người sống. Thóc lúa lương thực, những vật dùng được bọn họ đều đem đi, trai tráng trong bộ lạc toàn bộ bị giết sạch, thi thể vứt đầy đất không đủ tứ chi hoặc nội tạng bị rơi ra do vết đao chém xuất hiện la liệt khắp nơi, máu chảy thành sông nhuộm đỏ cả một vùng thảo nguyên, cỏ xanh vương vết máu đã chuyển thành một màu đen tăm tối, gió nhẹ thổi qua truyền đi mùi máu tươi và mùi hôi thối của xác chết bị phân hủy. Khi bọn chúng rời đi, quạ đen theo mùi thối rữa bay đến, góp một phần việc giải quyết "hậu quả", càng biến nơi đây trở thành một khung cảnh dưới địa ngục.

Hài tử không có bao nhiêu kí ức cũng bị bọn chúng đem về, nuôi nấng đào tạo thành một thế hệ ác ma tiếp theo, mắt đỏ nghe lệnh tàn sát tựa như bộ lạc bọn họ từng trải qua, tiếp tục một vòng giết chóc khát máu khác. Nữ tử tuổi không quá lớn bị bọn chúng xem như là phần thưởng sau mỗi cuộc đẫm máu, được phân chia cho từng người, có khi còn có thể dùng chung.

Hành vi của ác ma tàn nhẫn kinh người, giết người không gớm tay thật sự không thể tha thứ, người người đều căm thù đến tận xương tủy!

Nhưng dân du mục đều quen sống trong hòa bình, tuy cùng thuộc một bộ lạc nào đó lại sống tương đối nhỏ lẻ, bị người nhòm ngó liền không có sức lực chống trả, cam chịu trở thành nô lệ của ác tặc. Trong lòng tuy căm phẫn nhưng không thể làm gì được, vốn dĩ đã muốn chấp nhận số phận thế nhưng bên ngoài bất ngờ xuất hiện tin tức Phụng Tước quốc đã điều động binh mã đến Kim Sa thành, ý định tiêu diệt Nham quốc, ngay cả Bạch Lôi quốc cũng xuất thủ hợp tác. Các bộ tộc du mục như có chỗ dựa, gửi thư trao đổi với nhau, muốn góp sức điều tra tin tức của Nham quốc.

Thế nhưng lúc này xảy ra một việc ngoài ý muốn, Nham quốc không chút tiếng động, lặng yên biến mất. Tựa như khi bọn chúng bất ngờ xuất hiện giữa thảo nguyên, không một ai biết bọn chúng từ đâu đến cũng như di chuyển bằng cách nào mà lặng lẽ không bị một ai phát hiện như vậy, chỉ biết được địa phương bọn chúng chọn làm nơi ẩn náu là một tòa thành của thế hệ trước đã bị bỏ hoang từ lâu, nằm ở hướng Tây Bắc của thảo nguyên, cách Bạch Lôi quốc rất xa, cho nên dù bọn chúng có dã tâm vẫn không cách nào hạ được tường thành của Bạch Lôi quốc.

Bạch Lôi quốc đã gửi thư cầu cứu đến Phụng Tước quốc, có thể nói là quốc gia trực tiếp, để thể hiện thành ý hợp tác của mình, sau khi Đại công chúa bình an trở về, Bạch Lôi vương lập tức phái người kết hợp với mật thám của Phụng Tước quốc âm thầm điều tra Nham quốc, nhân cơ hội bọn chúng vẫn chưa điều chỉnh binh mã mà xuất binh đánh cho bọn chúng không kịp trở tay.

Chỉ là, tin tức mật thám truyền về lại là không phát hiện bất kỳ người nào trong thành, Nham quốc giống như đã bốc hơi khỏi thảo nguyên, không để lại chút dấu vết. Tòa thành trống không, đồ đạc bị phủ một lớp bụi mỏng chứng tỏ bọn đã lâu không có người sử dụng. Mật thám vào trong thành lục soát một vòng vẫn không có chút manh mối nào.

Nham quốc đã đi đâu, không một ai biết?!

Phía sau hoàng cung Bạch Lôi quốc, trên vách núi cao chót vót có một con đường mòn nhỏ làm từ những phiến đá to, từ chân núi kéo đến giữa lưng chừng núi. Vách núi không phải kiểu dựng đứng mà tương đối nghiêng, cuối con đường đá là một tòa biệt viện có hồ có cầu, đình đài lầu các đủ cả, xây dựng vô cùng tinh mỹ.

Triền núi có hoa thơm, cây xanh, phòng ốc kết hợp với hồ nước trong vắt hài hòa một cách thơ mộng, yên tĩnh nằm giữa khung cảnh chỉ có hai màu xanh của thảo nguyên và bầu trời phá lệ khác biệt, trở thành một nét bút độc đáo trong bức tranh thảo nguyên.

Một đình viện trơ trọi nằm độc lập trên hồ nước, tựa như một cái đài quan sát từ trên cao, đưa mắt nhìn, phía dưới là hàng hàng lớp lớp mái nhà, xa hơn nữa là một màu xanh tươi mát của thảo nguyên.

Ma Kết tựa người vào lan can, dõi mắt ra xa nhìn ngắm khung cảnh yên bình đã lâu mới quay trở lại.

Tòa trang viên là Bạch Lôi vương cố tình xây cho vương hậu, bình thường phần lớn thời gian đều sẽ cùng bà nghỉ lại ở trong trang viên. Vương hậu Bạch Lôi quốc không phải là dân du mục, bà xuất thân là công chúa của một tiểu quốc phía Nam thảo nguyên, có đường biên giới giáp với Phụng Tước quốc, cho nên có nhiều tập tục cùng thói quen của những địa quốc phía Nam.

Bạch Lôi vương vì sủng ái vương hậu, liền cho người ở triền núi phía sau hoàng cung xây dựng một trang viên có kiểu kiến trúc đặc trưng của cố thổ. Vương hậu lúc còn sống thích nhất là ngồi trong đình viện trên mặt hồ ngắm nhìn thảo nguyên từ trên cao, dường như có thể từ cuối đường chân trời đó nhìn thấy được cố thổ của mình.

Ma Kết khe khẽ thở dài, dù trong lòng trăm mối ngổn ngang cũng không cách nào giúp đỡ phụ hoàng. Tung tích Nham quốc bây giờ đã trở thành một câu đố, thậm chí có người nghi ngờ tòa cổ thành kia chỉ là che mắt, Nham quốc thật sự chưa từng đóng quân ở đó.

Nhưng Ma Kết lại không đồng ý với cách nghĩ này, bản tính của bọn ác tặc này quá tự phụ, ngang nhiên giữa ban ngày cướp bóc còn chưa nói, còn huênh hoang đem tất cả những thứ cướp được từ đại môn cổ thành đi vào, bọn chúng chắc chắn sẽ không làm ra hành vi phức tạp như vậy, mà những người dân du mục được phái đi theo dõi cũng có nói, từng nhìn thấy khói bếp từ những căn nhà trong thành vào lúc gần đến thời gian dùng cơm, bình thường tiếng động trong thành phát ra cũng không nhỏ, chắc chắn có người sinh sống bên trong.

Bạch Lôi vương chỉ có thể gửi thư thảo luận cùng Lâm lão tướng quân, cuối cùng hai người đều thống nhất cho rằng tòa cổ thành đó chỉ là kế che mắt, binh mã của Nham quốc thật sự đang đóng ở nơi khác, cổ thành là nơi giam giữ con tin và những người không có năng lực, mà dưới cổ thành chắc hẳn sẽ có một mật đạo thông ra bên ngoài.

Chỉ là, mật thám được phái đi gần như đã lục tung cả tòa thành, thậm chí còn đào xuống ba thước đất nhưng vẫn tìm được bất kỳ mật đạo nào, mà lúc này thời gian Nham quốc biến mất đã hơn một tháng.

Lúc Ma Kết còn đang suy đoán Nham quốc có thể giấu binh mã ở đâu, đáy mắt bỗng nhìn thấy một nhóm người từ đại môn hoàng cung đi ra, sau đó lên ngựa chia ra ba đường đến ba cổng thành khác nhau. Trang viên được xây trên ngọn núi cao nhất Bạch Lôi quốc, có thể nhìn được rất xa, nhãn lực của Ma Kết cũng rất tốt, lúc này tập trung nhìn lại liền có thể phần nào đoán được thân phận của đối phương.

Là thành chủ ba tòa thành xung quanh, không biết hôm nay lại có chủ ý gì, trước đó bọn họ chỉ hận không thể ở trong đại bàn của mình xưng vương xưng bá, thời gian gần đây lại thường xuyên vào hoàng cung điểm danh như vậy thật sự là bất thường. Ma Kết chán ghét dời tầm mắt, biết lúc này là thời điểm bọn họ vào cung nên đã sớm một bước rời đi, tránh không gặp mặt cũng đỡ chướng mắt.

Ma Kết hiếm khi lộ ra biểu tình trẻ con, bĩu môi một cái mới xoay người rời khỏi sơn trang.

.

.

Mưa phùn lất phất rơi, màn mưa nhẹ nhàng bao trùm toàn bộ kinh thành, tiếng mưa rơi lên mái hiên vang vọng khắp phủ vương gia. Cây thường xuân vươn mình trong mưa, đón nhận từng giọt nước tinh khiết của đất trời như những hạt châu đọng lại trên lá, lay động nhảy múa.

Phùng Mỵ Ngọc đứng dưới mái hiên, trầm mặc nghe tiếng mưa rơi bên tai tựa như đang cất tiếng chào nàng, rộn ràng như những tiểu hài tử đang vui đùa trong sân.

Nàng cùng Thiên Yết thành thân đã được hơn tám tháng, cuộc sống ở Tĩnh vương phủ so với trong suy nghĩ của nành tốt hơn nhiều lắm. Sau khi nàng đến, Thiên Yết liền đem mấy mỹ nhân trước đó được tặng vào phủ đẩy ra ngoài hết, không chừa lại bất kì một người nào, thậm chí có vài người, Phùng Mỵ Ngọc cảm thấy dung mạo của họ thật lòng xinh đẹp hơn nàng một bậc nhưng cũng không trở thành ngoại lệ được Vương gia giữ lại.

Hạ nhân trong phủ đều là những người có tâm nhãn, thấy Thiên Yết giao hết sổ sách cùng hậu viện cho Vương phi, liền đối với nàng cung kính hết mực.

Thế nhưng hậu viện của thế gia không thể tránh khỏi có kẻ cậy thế hiếp người, Thiên Yết đã không quản chuyện trong phủ mà cho Phùng Mỵ Ngọc đủ quyền lợi của nữ chủ vương phủ, nếu là hạ nhân hiểu ý hắn sẽ thành thật nghe lời vương phi, chỉ là có vài người ỷ vào bản thân đã từng theo hầu hạ hai vị lão nhân gia kiêu ngạo không cho nàng sắc mặt tốt, bình thường chỉ cần không có mặt Thiên Yết sẽ xuất hiện đủ tình huống làm khó dễ nàng.

Phùng Mỵ Ngọc dù sao cũng là thiên kim tiểu thư của gia đình quyền quý, một chút khó khăn như vậy không làm khó được nàng, vất vả như thế cũng không để phiền toái truyền đến tai Thiên Yết, nhưng nàng càng chịu đựng không nói cho Thiên Yết thì bọn họ càng làm tới.

Tuy hai vị Tả Hữu theo lão vương gia chinh chiến nhiều năm nhưng nếu tính ra cũng không phải hoàn toàn là người của Tĩnh vương phủ, cho nên sau khi lão vương gia cùng phu nhân tạ thế, trong phủ ngoại trừ quản gia còn có hai vị ma ma trước đó theo hầu lão vương phi là bối phận tương đối cao trong nhóm hạ nhân. Một vị là Trần ma ma từ nương gia của vương phi, theo hầu hạ bà từ lúc nhỏ, sau này lại theo chăm sóc Thiên Yết cho nên đối với tân tức phụ này cũng thuận mắt, mặc dù chỉ là thê tử tứ hôn nhưng tính tình nàng dịu ngoan nên bà cũng rất vừa ý, không chỉ không làm khó dễ nàng mà ngược lại còn rất dốc lòng chỉ dạy mấy việc trong hậu viện.

Còn một vị khác thì lai lịch tương đối lớn, khi lão vương phi sinh hạ Thiên Yết, Thái hậu vì muốn làm tốt quan hệ với Lăng Phong gia nên phái một ma ma trong cung đến thiện ý là giúp đỡ. Ma ma trong cung bị đưa ra ngoài một là không được lòng chủ tử, hai là được giao nhiệm vụ gì đó, thế nhưng dù là lý do gì thì lạc đà gầy lớn hơn ngựa, người sống trong cung đã lâu thì dần dần cũng cảm thấy mình hơn người khác, mới thời gian đầu có lão vương gia bà ta vẫn thành thật khom người nịnh nọt, đến lúc chỉ còn một mình Thiên Yết thì lập tức lộ ra bản mặt thật.

Tuy phu thê lão vương gia ôn hòa nhưng phép tắc trong phủ rất nghiêm, hạ nhân căn bản là không dám làm càn. Còn Thiên Yết luôn mặt lạnh lại không quan tâm đến hậu viện, lúc có mặt trong phủ đều về thư phòng của mình hoặc ra phía sau luyện công, hạ nhân bình thường rất ít khi gặp mặt, cho nên Lê ma ma tuy sợ lại vẫn dám sau lưng hắn lên mặt với những người khác.

Người trong Tĩnh vương phủ tuy không sợ bà ta, bình thường tuy có chướng mắt, thấy Thiên Yết không quản bọn họ cũng không nói gì nhiều. Nhưng mà loại người này, ngươi càng nhượng bộ họ càng không xem ai ra gì.

Trước khi Phùng Mỵ Ngọc được gả vào Tĩnh vương phủ, hậu viện đều do hai vị ma ma này quản, Trần ma ma tuổi đã cao không chịu được cực khổ nữa, nhưng bà cũng không đơn giản để Lê ma ma một mình nắm hết hậu viện, bọn hạ nhân trong phủ cũng nghe lời Trần ma ma hơn cho nên dù Lê ma ma có muốn làm việc xấu cũng không được.

Trong phủ trước nay đều sống rất bình đạm, Thiên Yết lại không chú ý nhiều đến ăn mặc, bình thường có thể đơn giản được liền đơn giản cho nên chi tiêu trong phủ không có bao nhiêu. Tuy trước kia có khoảng thời gian vì tránh nghi kị của Hoàng đế mà tiêu sài không ít nhưng cũng không được mấy tháng, số ngân lượng đó căn bản không bằng con số lẻ trong khố phòng Vương phủ. Chi tiêu nhiều nhất của gần đây là đại hôn của hắn, nhưng đại lễ mọi người đưa đến không ít, thậm chí có xu hướng vào nhiều hơn ra.

Chi tiêu không nhiều, sổ sách trong phủ liền đơn giản, có muốn ăn chặn ngân lượng cũng không có cơ hội, tình hình trong phủ cũng vì vậy mà yên bình. Chỉ là, đột nhiên Hoàng đế lại tứ hôn cho Tĩnh vương gia, Phùng Mỵ Ngọc đến trở thành chủ nhân thứ hai trong phủ.

Thiên Yết tuy không có tình cảm với nàng nhưng cũng chẳng bạc đãi nàng, ăn mặc của nàng đều là dùng đồ thượng hạng khiến cho mấy phụ nhân trước kia chê cười nàng gả cho một tên mặt lạnh phong lưu như Thiên Yết chẳng có gì tốt bị vả mặt ngay tức khắc. Mỗi lần tụ họp nhìn thấy Phùng Mỵ Ngọc một thân trang phục quý khí hoa lệ đều ghen tị đến đỏ mắt.

Sau đó lại nghe được hậu viện bây giờ đều do nàng chưởng quản càng ganh ghét, mà người tức đến dậm chân không chỉ có các nàng còn có một vị ma ma kiêu căng tự cho mình là chủ nhân của Tĩnh vương phủ.

Trước đó có mấy nữ tử xinh đẹp được đưa vào phủ, ngoài mặt Lê ma ma giao sổ sách cho các nàng xử lý kỳ thật vẫn là bà nắm giữ. Quản gia cùng Trần ma ma thấy bà ta không làm bậy cũng mắt nhắm mắt mở để yên cho bà ta, Lê ma ma lại không biết lý do trong đó, cứ tưởng bọn họ biết bà từng hầu hạ Thái hậu, nếu chèn ép quá sợ bà sẽ đem chuyện này nói cho Thái hậu, bọn họ tất nhiên sẽ không thể sống yên ổn nữa, Lê ma ma nghĩ vậy, thái độ càng kiêu ngạo hống hách.

Cho nên khi Phụng Mỵ Ngọc được gả vào Tĩnh vương phủ, Lê ma ma vẫn ngông cuồng cho rằng vẫn sẽ như trước kia, hậu viện vẫn do bà quản, lại không ngờ ngay sau đại lễ Thiên Yết đã lập tức sai người đem tất cả sổ sách giao cho Phùng Mỵ Ngọc, đây thật sự là không để bà vào mắt mà.

Tuy bất mãn là vậy, Lê ma ma vẫn không dám thể hiện trước mặt Thiên Yết, cuối cùng chỉ có thể trút hết lên người Vương phi mới đến.

Lê ma ma từng hầu hạ người trong cung hơn ba mươi năm lại thêm hai mươi mấy năm sống trong Vương phủ, thủ đoạn chèn ép người tất nhiên là không thiếu. Một vài thủ đoạn nhỏ gây khó dễ cho Phùng Mỵ Ngọc không để mọi người phát hiện.

Đáng tiếc Lê ma ma hống hách đã quen, có lẽ đã quên Tĩnh vương phủ không phải phú hộ nào có thể so sánh, hạ nhân trong phủ cũng không phải là thùng cơm. Bà ta đánh chủ ý với mấy nữ tử kia như thế nào cũng được, nhưng Phùng Mỵ Ngọc là Vương phi Thiên Yết dùng đại lễ long trọng đón vào, há có thể để một hạ nhân như bà ta đè đầu cưỡi cổ.

Trần ma ma vốn muốn xem tân Vương phi giải quyết chuyện này như thế nào, nên mới giả vờ như không phát hiện, thế nhưng Lê ma ma càng làm càng quá đáng, bà sao có thể nhìn tiếp được nữa?!

Thấy Lê ma ma đủng đỉnh cái thân già bước đến chính phòng của chủ nhân, Trần ma ma một bên sai người gọi Thiên Yết, một bên cẩn thận đi theo phía sau.

Quản gia ôm tay bất đắc dĩ phải đi theo bên cạnh, nhịn không được lên tiếng: "Bà rốt cuộc muốn làm gì, ở đây có gì không thể quang minh chính đại mà phải lén lút như trộm vậy?"

"Suỵt, cái lão già như ông thì biết gì, trốn như vậy mới không bị phát hiện." Trần ma ma làm dấu im lặng, cảm thấy người phía trước bỗng đi chậm lại vội kéo tay áo quản gia nấp sau ngã rẽ, một lát sau mới lú đầu ra nhìn thử, thấy người đã đi xa thì nhanh chóng đuổi theo.

Ống tay áo quản gia bị bà kéo, không còn cách nào khác đành tiếp tục đi theo, lại đi qua một cánh cổng bán nguyệt, ông nhìn trời. Tuy trong phủ ít việc, hạ nhân bình thường cũng tương đối nhàn nhã nhưng ông là quản gia đó, nhiều việc đều cần ông quản đó. Nếu không phải Trần ma ma nói có kịch hay để xem thì ông đã không theo đến rồi.

"Nếu để Lê ma ma biết sao còn có kịch cho ông xem, nếu muốn đi thì im lặng một chút, đừng có làm ồn nữa." Trần ma ma giựt giựt tay áo ông, đứng lại ôm tay đấu mắt với ông.

Hai người núp núp trốn trốn đi theo phía sau, cũng may là trong phủ ít người, nếu không để người khác nhìn thấy nhất định sẽ bị mất hết mặt mũi.

Mưa bên ngoài bắt đầu nhỏ lại, ánh sáng dần hé lộ sau những áng mây chiếu rọi lên những hạt mưa còn đọng lại trên lá, ánh lên vẻ lóng lánh của châu ngọc.

Bởi vì phải kéo theo lão quản gia không quá tình nguyện đi theo nên làm chậm trễ chút thời gian, lúc hai người đến được chính phòng đã thấy Lê ma ma ưỡn cái thân đầy mỡ ra oai với tân Vương phi, bộ dáng hống hách không biết đang nói gì.

Phùng Mỵ Ngọc vẫn đoan trang hiền thục đứng dưới mái hiên, dù cho người trước mặt có gây khó dễ cũng không lộ ra chút biểu tình khó coi. Mưa đã ngừng rơi từ lúc nào, để lại một khung cảnh mát mẻ, ướt đẫm nước mưa.

"Không hổ là Vương phi của chúng ta, nếu hai người họ trên trời có linh thiêng nhất định sẽ vừa lòng với tân tức phụ này a!" Trần ma ma nhìn nữ tử không siểm nịnh không sợ sệt đứng đó, gật đầu hài lòng.

Quản gia nhìn Lê ma ma không còn kiên nhẫn có vẻ định ra tay, hảo tâm nhắc nhở: "Bà không cảm thấy Vương phi của bà đang cần giúp đỡ sao?"

Trần ma ma giật mình, lập tức xách váy nhanh chân chạy đến, trong miệng vẫn không quên cằn nhằn quản gia vài câu.

Hai người vội chạy đến ngăn trước người Phùng Mỵ Ngọc, Trần ma ma giơ tay chỉ Lê ma ma mắng: "Lê ma ma, đừng tưởng bà từng hầu hạ Thái hậu thì cũng là quý nhân, bà đừng quên ở đây thân phận của mình chỉ là một hạ nhân. Vương gia Vương phi trạch tâm nhân hậu mới để bà hống hách ngang ngược, không xem ai ra gì. Bà đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước. Ta không quản trước kia bà như thế nào, Mỵ Ngọc đã là Vương phi của Tĩnh vương phủ, một hạ nhân như bà lại dám động tay động chân, gan cũng thật to. Nếu để Vương gia biết, ta xem bà còn huênh hoang được nữa không?!"

Lê ma ma ngang tàng ở Tĩnh vương phủ đã lâu, trước giờ chưa có ai dám trước mặt bà lớn tiếng, lúc này bị Trần ma ma chỉ thẳng mặt mắng như vậy, nhất thời chưa kịp phản ứng. Lúc hồi phục tinh thần, định nổi điên lên mắng lại thì bỗng thấy Trần ma ma hướng phía sau bà hành lễ: "Vương gia."

Lê ma ma nghe vậy thì hoảng loạn nhưng đầu óc xoay chuyển cũng không cho là thật, chỉ nghĩ Trần ma ma muốn hù dọa mình, muốn tiến lên cho người này một bạt tai thì bên tai lại vang lên một thanh âm lạnh nhạt: "Xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, bà ta mới thật sự sợ hãi, bởi vì Lão vương phi nhân hậu chưa từng trách phạt hạ nhân hoặc là lão Vương gia luôn luôn ôn hòa, bà ta mới dám ngang tàng lên mặt, nhưng đổi lại là Thiên Yết lúc nào cũng mặt lạnh, bà đương nhiên không dám trước mặt hắn gây chuyện. Rõ ràng bà ta thấy hắn không ở đây mới đến gây sự, nào ngờ hắn lại đột ngột trở về như vậy chứ?!

Lê ma ma quay đầu, "bịch" một tiếng quỳ xuống, tiên hạ thủ vi cường, nước mắt loạt xoạt rơi xuống, khóc lóc nói: "Vương gia, cầu xin ngài làm chủ cho lão thân, bọn họ vậy mà dám ở Vương phủ không xem ai ra gì,..."

Thiên Yết bị bà ta khóc đến mất kiên nhẫn, chán ghét nhíu mày nhìn ba người quản gia. Gọi hắn đến chính là ý của Trần ma ma, thấy hắn nhìn qua lập tức đem mọi chuyện một chín một mười kể lại.

Lê ma ma còn muốn cáo trạng trước, tất nhiên không muốn để bà nói, định ngăn cản liền bị hai gia đinh giữ lại, bà ta muốn lớn tiếng quát mắng nhưng bị Thiên Yết nhìn một cái lập tức ngậm miệng.

Thiên Yết từ đầu đến cuối đều trầm mặt nghe, sau khi Trần ma ma nói hết mới lên tiếng: "Trùng hợp nương có một tòa tiểu viện ở thành Bắc, đã lâu không có người ở, Lê ma ma nếu đã lớn tuổi không muốn tiếp tục hầu hạ thì có thể đến đó. Quản gia sai người giúp Lê ma ma dọn dẹp hành lí, buổi trưa lập tức qua đi."

Khi nói những lời này, mặt Thiên Yết hoàn toàn không có chút biểu tình nào, chỉ có thần sắc lãnh đạm trước sau như một, nếu để Sư Tử nhìn thấy nhất định sẽ chọt chọt mặt hắn, không để hắn lạnh lùng đem ra dọa người nữa, tiện thể vò mặt hắn vài cái.

"Vâng", quản gia cung kính đáp, cùng hai gia đinh đem người rời đi.

Thiên Yết gật đầu với Phùng Mỵ Ngọc, không nói thêm gì, xoay người trở lại thư phòng.

Phùng Mỵ Ngọc nhìn bóng lưng hắn, âm thầm cười khổ, nam nhân này giúp nàng giải quyết rắc rối nhưng lại không có hề biểu hiện chút quan tâm nào, vẫn như lần đầu gặp mặt, tựa như vĩnh viễn sẽ không bị người bên ngoài ảnh hưởng, cũng chẳng ai có thể khiến hắn để tâm, nhưng mà như vậy có lẽ mới chính là Tĩnh Thân vương khí phách mà nghiêm khắc.

Trần ma ma bên cạnh thấy nàng im lặng, nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng, Thái hậu sẽ không vì một hạ nhân đã xuất cung hai mươi năm mà bất mãn với Vương gia đâu."

"Vâng." Phùng Mỵ Ngọc mỉm cười đáp lại, nói tạm biệt với bà sau đó trở về phòng.

Cửa chính phòng đóng lại, tia nắng ôn hòa sau cơn mưa không thể len vào, bất mãn chiếu lên cột sơn son phía trước, in bóng kéo dài đến tận cửa.

...

Chúc mừng năm mới mọi người, chúc mọi người và gia đình mạnh khỏe, vui vẻ, năm mới đầy may mắn!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro