Chap 27- Còn muốn tiếp tục sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ sinh yêu thích? Chân Điềm len lén liếc một chút Trần Tuý bên cạnh, Trần Túy phát giác được tầm mắt của cô, cũng quay đầu sang nhìn xem: "Thế nào?"

"Không có gì." Chân Điềm nghiêng đầu đi, hướng phía trước đi hai bước lại ngăn không được nở nụ cười, "Cho nên học trưởng lúc học trung học liền thích em a?"

Trần Túy không có phủ nhận: "Nếu không anh làm gì vì em cùng nhiều người như vậy đánh nhau?" 

"Vì bọn họ hiểu lầm em là bạn gái của anh, nên mới tìm em gây phiền phức nha." 

Trần Túy nghe đến đó, ngoắc ngoắc môi: "Hiện tại xem ra, bọn hok kỳ thật không có hiểu lầm?"

Chân Điềm bị anh nói đến bên tai ửng đỏ, cô vẫn cho là chính mình là một người da mặt rất dày, thế nhưng là cùng với Trần Túy, động một chút lại sẽ cảm thấy thẹn thùng.

Trần Túy nhìn thấy hai tai cái tai đỏ của cô, tâm tình cũng có chút vui vẻ, tự nhiên dắt của tay cô, hỏi: "Chờ một lúc muốn đi nơi nào ăn cơm?"

Nhìn cái dắt tay, Chân Điềm có cảm giác bị điện giật, nhiệt độ từ bàn tay của Trần Tuý truyền đến, nhịp tim đập không ngừng tăng tốc: "Ở đâu cũng được ạ"

Trần Túy nghĩ nghĩ, hỏi: "Đói bụng sao?"

Nếu như không có sự tình của Trần Nhất Nhiên, hai người bọn họ lúc này cũng đã ăn được cơm trưa. Bị quấy rầy như thế, bây giờ cũng đã một giờ.

Chân Điềm lắc lắc đầu nói: "Còn tốt, lúc ra cửa em đã ăn qua." 

"Vậy là tốt rồi." Trần Túy cầm tay của cô có chút nắm chặt, nhìn cô hỏi, "Nếu không đi nhà anh ăn đi, để anh nấu cho em."

"A?" Chân Điềm ngữ khí hết sức kinh ngạc, cô vạn lần không nghĩ tới, ngày đầu tiên chính thức yêu đương, liền đến nhà bạn trai rồi?

Kích thích như vậy sao!

"Ăn cơm trong nhà có thể chơi đùa, thật ra anh thích hẹn hò trong nhà hơn."

Chân Điềm mặt đã đỏ đến mang tai, hẹn hò trong nhà bạn trai? Không nghĩ tới học trưởng là dạng này a!

"Thế nào?" Trần Túy biết Chân Điềm là thẹn thùng, lại lên cố ý đùa tâm tư của cô, "Mặt làm sao đột nhiên đỏ như vậy? Không thoải mái sao?"

Thấy Trần Tuý hướng trán mình đi tới, Chân Điềm liền giống như né tránh thú dữ, nhảy ra hỏi tay anh: ""Không có việc gì, ngược lại là học trưởng nói trong nhà chơi đùa, là chơi cái gì a?"

Trần Túy nhếch miệng, nghiêng thân tới gần cô, mang theo khí âm mập mờ, tiếng nói bên tai nhẹ nhàng vang lên: "Đương nhiên là. . . Coi phim nha."

". . ." A.

Bất quá lời nói như loại này bình thường nói ra là được rồi. Không cần cố ý áp sát như thế. 

Chân Điềm không nói một chữ, Trần Tuý cũng thông qua vẻ mặt đọc được tâm tư của cô. Hai người nắm tay đi ra trường học, đứng trước chỗ đậu xe.

Trần Túy có chút cau mày, suy tư một hồi, đối Chân Điềm nói: "Em ngồi xe của anh đi, xe của em anh sẽ kêu người chạy về, chạy đến dưới nhà anh."

"Vâng." Chân Điềm đối với cái này không có dị nghị, "Bất quá thật là đi nhà anh sao?"

Trần Túy cười nhíu mày: "Em là sợ anh sẽ làm gì em sao?" 

"Em mới không sợ." Chân Điềm dáng vẻ nhìn qua thật đúng là không sợ, "Học trưởng hôm nay ba giờ sáng liền bắt đầu đi làm a? Hiện tại đã một giờ chiều, đợi lát nữa còn phải lái xe trở về nấu cơm cho em, vậy là anh đã liên tục làm việc mười hai tiếng. Anh còn có tinh lực làm việc khác sao?"

Lại nói nữa đêm rời giường đi làm lại so với dậy sớm mệt mỏi hơn.

"Cũng không biết được nha." Trần Túy nhìn cô cười khẽ.

"A..." Thấy anh cười như thế, Chân Điềm tự tin bị giảm bớt, cô trịnh trọng suy nghĩ một chút, "Nếu không chúng ta vẫn là ở bên ngoài ăn đi, em có chút đói bụng."

"Đùa với em thôi." Trần Túy vuốt vuốt đầu của nàng, lấy di động từ trên người ra: "Anh gọi lái xe thuê."

Tài xế sau khi tới biết được, không phải là có người uống rượu không thể lái xe, mà là một đôi người yêu không muốn tách ra, thế là trong lòng dâng lên một cỗ khí tức.

Tình yêu thật khiến người ta chán ghét a!

Nhà Trần Tuý ở khu lân cận, không bị kẹt xe nên lái hơn mười phút liền đến. Lái xe thuê lái xe Chân Điềm, một mực lái theo xe Trần Tuý, đến tiểu khu liền đem chìa khoá đưa cho Chân Điềm.

Sau khi Chân Điềm cầm chìa khoá, Trần Tuý không có trực tiếp vào nhà mà dừng lại bãi đổ xe, đi thêm một đoạn: "Phía trước có nhà hàng, hương vị cũng không tệ lắm, chúng ta đến mua chút mang về nhà ăn."

Chân Điềm "A" một tiếng: "Không phải nói anh nấu sao?"

"Anh nấu không có vấn đề, nhưng ngươi không phải nói em đói bụng sao? Hôm nay vẫn là trước tiên ăn đồ có sẵn, lần sau anh nấu cho em."

"Vâng." Chân Điềm nhếch lên khóe miệng lộ ra nụ cười.

Trần Túy nhìn cô, chính mình cũng cười theo: "Hiện tại không sợ anh đối với em sẽ làm cái gì?" 

 Chân Điềm lưng thẳng tắp, cố ý khẽ nâng cái cằm nhìn anh: "Em cho tới bây giờ liền không có sợ nha"

Trần Túy cười một tiếng: "Thật sao?" 

 Nghe anh hỏi như thế, Chân Điềm lại có chút sợ. 

Trần Tuý đem xe dừng ngoài cửa tiệm, cũng không có xuống xe, hạ xuống cửa sổ xe liền gọi món: "Cơm chúng ta liền tự mình nấu đi, trong cửa hàng cơm có chút cứng."

"Tốt." Chân Điềm gật gật đầu, chỉ là nấu cái cơm, sẽ rất nhanh.

Bởi vì đã qua giờ cao điểm, bà chủ xào đồ ăn cũng rất nhanh. Sau khi xào kỹ, phục vụ dùng cơm hộp đóng gói, từ cửa sổ xe cho đưa cho anh

Hộp cơm là Chân Điềm nhận, phục vụ thừa cơ nhìn cô thêm vài lần. Trần MC vùng này của bọn hon, rất có tên tuổi, đương nhiên rất dễ nhận ra, anh còn là lão công của vô số thiếu nữ.

"Nhìn thấy sao nhìn thấy sao? Dung mạo ra sao?" Sau khi đưa cơm xong, nhân viên trong nhà hàng liền vây quanh xem bát quái, nghe ngóng nữ nhân bên trong xe Trần MC.

"Là mỹ nữ, cùng Trần MC rất xứng nha"

Nhân viên nhà hàng thảo luận khí thế ngất trời, Chân Điềm tự nhiên là không nghe thấy. Trần Túy đem xe mở đến chỗ đậu, cầm hộp cơm trong tay cô, cùng nhau vào thang máy.

"Anh ở nơi này hoàn cảnh cũng không tệ lắm." Chân Điềm giống như là vì để tránh cho chỉ có hai người bọn họ trong thang máy quá mức yên tĩnh, đặc địa tìm đề tài trò chuyện.

Trần Túy nói: "Chủ yếu là cân nhắc đến Trần Nhất Nhiên đi học, mua nơi này, anh cảm thấy vẫn là hơi ồn ào một chút."

Chân Điềm cười nói: "Gần trung tâm thành phố, vậy đã rất tốt rồi."

Nơi này là tiểu khu cách trung tâm thương nghiệp một đoạn đường, buổi tối cũng sẽ không quá ầm ĩ.

"Ừ, về sau nếu mua nhà, anh vẫn sẽ tìm chỗ yên tĩnh hơn."

Chân Điềm hỏi: "Là sợ ảnh hưởng Trần Nhất Nhiên học tập sao?"

"Không phải, là ảnh hưởng giấc ngủ của anh." Trần Túy vừa nói xong, thang máy liền ngừng lại, "Đến rồi." 

"Vâng." Chân Điềm đi theo Trần Túy đi ra thang máy, nơi này là một bậc thang hai hộ, ra thang máy liền là nghiệp chủ cửa nhà.

Trần Túy mở cửa, đem hộp cơm đặt ở cửa trên bàn, tìm một đôi dép lê cho Chân Điềm: "Em mang đôi này đi, đây đôi là mới, mặc dù có chút lớn." 

"Không sao." Chân Điềm thay đổi giày, tò mò đánh giá nhà Trần Túy.

Nam nhân độc thân còn mang theo một đứa bé, nghe vào sẽ nghĩ trong nhà rất bừa bộn. Nhưng nhà Trần Tuý không phải dạng này,  mặc dù không gọi được thu thập đến ngay ngắn rõ ràng, nhưng cũng là sạch sẽ gọn gàng.

"Nhân viên quét dọn mỗi tháng đều sẽ tới làm một lần, bình thường đều lời nói anh cùng Trần Nhất Nhiên một tuần sẽ làm một lần quét dọn." Trần Túy đem hộp cơm đặt lên bàn, lấy ra hai cái cái chén không cùng hai cặp đũa ra, "Em nếu là đói bụng trước hết ăn chút đồ ăn, anh đi nấu cơm, rất nhanh liền xong. Trong tủ lạnh có Trần Nhất Nhiên đồ uống, em có thể uống."

"Vâng." Chân Điềm mở ra tủ lạnh, trông thấy bên trong trừ bên trong Trần Nhất Nhiên đồ uống, còn có chai bia hôm trước cô đưa cho Trần Tuý.

"A." Cô đem bình rượu cầm lên, mới phát hiện là bình không, "Uống xong sao?" 

"Vậy sao bình còn để lại trong tủ lạnh a?" Chân Điềm đổ một chút nước trái cây tại cái ly, nghiêng đầu nhìn Trần Túy.

Trần Tuý đem gạo bỏ vào nồi cơm điện, bấm nút, quay đầu cũng nhìn cô: "Bởi vì không nỡ ném."

". . ." Chân Điềm yên lặng quay đầu ra, uống một ngụm đồ uống trong tay.

Cô hoài nghi học trưởng đang cố ý trêu chọc cô, thế nhưng là cô không có chứng cứ.

"Ra ngoài ngồi một lát đi, nếu không muốn ngồi, có thể đi thăm gian phòng của anh một chút." Trần Túy cười nhìn cô.

Chân Điềm đè xuống trái tim đang loạn nhịp, cố gắng trấn định hướng phòng khách đi: "Chúng ta vừa ăn vừa chờ cơm nấu xong đi."

"Ừ." Trần Túy đi theo Chân Điềm ra ngoài, anh không có ngồi tại Chân Điềm đối diện, mà là ngồi ở bên cạnh cô, "Em không phải thích ăn đậu hũ Ma Bà sao? Tiệm này hương vị cũng không tệ, em nếm thử."

"Vâng." Chân Điềm thả ly xuống, dự định nếm thử đậu hũ Ma Bà.

Trần Túy ánh mắt rơi vào ly trên bàn, nơi Chân Điềm vừa uống qua, trên miệng ly bị lưu lại một vết son môi màu đỏ nhạt.

Cái dấu đỏ này nhẹ nhàng gãi tâm Trần Tuý, như mèo con gãi. Trần Tuý nhớ đến nụ hôn trên xe kia, trong lòng lại càng rung động.

"Học trưởng, thế nào?" Phát giác được Trần Túy thất thần, Chân Điềm dừng lại đũa nhìn xem anh.

Trần Túy thu hồi ánh mắt, nâng tay phải lên nhẹ nhàng vuốt gò má của cô: "Không có gì, bỗng nhiên muốn hôn em."

". . ." Chân Điềm

"Có thể chứ?" Trần Túy thanh âm thả rất nhẹ, giống tại hỏi thăm, lại giống là tại trêu chọc, Chân Điềm trong lòng một trận tê dại. Cô tự nhiên là không ghét Trần Túy hôn, thế nhưng là trực tiếp nói ra miệng, vẫn là quá xấu hổ đi!

Cũng may Trần Túy tựa hồ cũng không có thật muốn cô trả lời, cô chưa kịp nói lời nào, anh liền tạm thời cho là ngầm cho phép. Ngón tay vuốt ve gương mặt bóng loáng của cô, chậm rãi xích lại gần tại môi cô rồi ấn xuống một cái hôn.

Anh không có giống lần trước như thế lập tức buông cô ra, mà là nhẹ nhàng lặp đi lặp lại, tay cũng hướng bên eo cô, ôm cô sát lại gần.

Chân Điềm tại Thanh Nam không ít lần bắt gặp cảnh nam nữ hôn nhau, nhưng nhìn còn lâu mới kích thích như mình trải nghiệm.

Đặc biệt đối tượng của cố vẫn là Trần Tuý.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng Trần Túy đôi môi tại trên môi của cô trằn trọc, động tác mười phần ôn nhu, liền cắn cô, cũng mang theo quý trọng cùng trìu mến.

Cô lần đầu tiên biết hôn là như thế nào.

"Còn muốn tiếp tục sao?" Trần Túy dán lên bờ môi  cô, thanh âm mất tiếng hỏi. Chân Điềm nhịp tim đến nhanh chóng, cô cảm thấy cô tạm thời chịu không được quá nhiều kích thích, liền thương lượng đáp: "Không bằng hôm nay như vậy thôi?"

Trần Túy cười nhẹ một tiếng, tại môi cô nhẹ nhàng khẽ cắn, cùng cô kéo ra một tia khoảng cách: "Ừ, như vậy thôi, nếu tiếp tục nữa anh cũng không có cách nào cam đoan sẽ không làm đau em."

". . ." Cô cảm thấy học trưởng là đang đùa bỡn cô, cái này là chứng cớ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro