Chap 35 - Lần sau, em đừng nghĩ sẽ toàn thân trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chân Điềm đem sữa chua cầm trong tay ném vào trong xe mua sắm, cầm lấy bao che mặt.

"Chân Điềm, con làm sao ở chỗ này?" Vương Thục chân nữ sĩ tới gần, kêu cô một tiếng.

"Con không phải, bà nhận lầm người rồi" Chân Điềm vẫn cầm bao che mặt, trốn sau lưng Trần Tuý. Vương Thục Trân nữ sĩ cười lạnh một tiếng, nhìn Trần Tuý: "Trần Tuý a, tôi cũng sẽ không nhận lầm người, con không phải Chân Điềm vậy là ai? Chẳng lẽ Trần Tuý đạp hai thuyền?"

Chân Điềm: "..."

"Chào dì." Trần Tuý Để xem mua sắm, hướng Vương Thục Trân nữ sĩ chào hỏi một tiếng, đã không tránh thoát, không bằng hào phóng thừa nhận.

Chân Điềm cuối cùng từ đằng sau nhô ra cái đầu, nhìn người đối diện: "Mẹ, mẹ làm sao ở chỗ này?"

" mẹ và dì Liêu buổi sáng hôm nay ở nơi này công viên chụp ảnh, mới vừa ở chỗ này ăn cơm, thuận tiện đi dạo siêu thị. Không nghĩ tới thu hoạch rất lớn."

Chân Điềm: "..."

" không phải con đi tắm suối nước nóng sao, làm sao ở chỗ này?"

Chân Điềm nhắm mắt: "Con tắm xong rồi, trở về a"

Vương Thục Trần nữ sĩ nhìn qua cô cùng Trần Tuý một vòng, lộ ra một nụ cười thăm trường: "Cho nên con của quả nhiên cùng Trần Tuý đi tắm suối nước nóng?"

Chân Điềm nắm lấy áo Trần Tuý, suy nghĩ làm sao để giải thích. Bọn họ bên này làm khách hàng chú ý đến, Chân Điềm còn nghe thấy có người kêu tên Trần Tuý

"A, anh trước tiên đeo cái này lên" Chân Điềm từ ba lô lấy ra một cái khẩu trang, đưa cho Trần Tuý. Từ lần đầu tiên bọn họ đi chơi công viên, bị mọi người nhận ra, Chân Điềm liền có thói quen mang theo khẩu trang trong người.

Trần Tuý không nói gì, tiếp nhận khẩu trang trong tay cô, đeo lên mặt. Chân Điềm nhìn xung quanh một chút, đối với mẹ cô nói: "Chúng ta ra ngoài rồi nói sau."

Vương Thục Trân nữ sĩ cũng sợ Trần Tuý bị phát hiện, liền nói: "Đi, mẹ cùng đi dì Liêu nói một tiếng"

Chân Điềm không tiếp tục mua thêm đồ vật, đẩy xe đi tính tiền, liền cùng Vườn Thục Trân nữ sĩ cùng Trần Tuý đi ra lấy xe. Sau khi lên xe, Vương Thục Trân nữ sĩ, bắt đầu thẩm vấn:"Các con khi nào trở về? hành lý đâu?

"..." Vương Thục Trân nữ sĩ bắt đầu vấn đề thật là bén nhọn a

Trần Tuý lấy khẩu trang xuống, đáp: "Hàng lý tụi con đặt ở bên kia"

Nói chuyện với Trần Tuý, Vương Thục Trân nữ sĩ thái độ lại rất ôn hoà: "Ở nhà Trần Tuý con sao?"

"Vâng."

Chân Điềm nghiêng đầu, nhìn về phía ghế tài xế là Trần Tuý, dùng ánh mắt hỏi anh - hiện tại là muốn đi về nhà?

Trần Tuý nhìn ánh mắt cô, hướng cô cười nhẹ nhàng gật đầu.

Vương Thục Trân nữ sĩ là lần đầu tiên đi Trần Túy nhà, tâm tình còn có chút nôn nóng. Nhà Trần Tuý diện tích không quá lớn, nhưng lại gọn gàng sạch sẽ, phòng bếp có đầy đủ dụng cụ, nhìn ra được là người thường xuyên ở nhà nấu cơm.

Bà ở nhà anh đơn giản đi thăm dò một vòng, trở về phòng khách, ngồi cạnh Trần Tuý đối diện Chân Điềm, cười xem bọ họ: "Hai người các con là không đi du lịch đúng không?"

Chân Điềm: "..."

Mẹ của cô thật sự là nữ vương Holmes.

"Xin lỗi dì, con đã nói dối, đây đều là chủ ý của con..."

"Không phải, là chủ ý của con!" Chân Điềm không đợi Trần Túy nói xong, liền cắt ngang: "Mẹ, không phải mẹ đã nói mẹ là người tân tiến không phải cổ hủ sao."

Vương Thục Trân nữ sĩ mỉm cười: "Mẹ rất tân tiến, nhưng ba cùng anh trai con thì không phải a." 

 Chân Điềm: "..."

Quá giảo hoạt rồi.

Trần Tuý nắm chặt tay Chân Điềm, nhẹ nhàng vô trên tay cô một cái, chính mình cùng Vương Thục Trân nữ sĩ giải thích nói: "Dạo này bởi vì chuẩn bị tiết mục mới, công việc của con quá bận biu, cơ bản là không có thời gian cùng Chân Điềm gặp mặt. Tuần này cháu trai con tham gia hoạt động ở trường, không ở nhà một tuần, cháu lại có phiên nghỉ ngơi, cho nên đề nghị Chân Điềm đến nhà chơi. Dì yên tâm, tụi con cái gì đều cũng chưa làm."

Vương Thục Trân nữ sĩ lúc đầu cũng không có thật muốn làm khó bọn họ, hiện tại người trẻ tuổi yêu đương, hơi một tí sẽ củi khô bốc lửa, coi như bà thật sự muốn quản, cũng không nhất định quản được. Lúc này nghe Trần Tuý nói cái gì cũng chưa phát sinh, bà ngược lại có chút kì quái, cô nam quả nữ với tình yêu cuồng nhiệt sống chung một phòng, vậy mà cái gì cũng không phát sinh?

Đến cùng là ai có vấn đề a!

Nhưng sự tình này bà không thể hỏi trước mặt Trần Tuý, đành phải ho một tiếng: "Sự tình hôm nay, mẹ có thể không nói cho ba cùng anh trai con, bất quá lần sau cùng Trần Tuý ra ngoài, nói thật cho mẹ là được, đừng có một chút liền bị vạch trần."

"A, con biết rồi." Chân Điềm khó được đàng hoàng nghe lời.

Vương Thục Trân thấy bọn họ có thái độ nhận lỗi, liền không tiếp tục truy hỏi: "Dì thấy bức ảnh trên tivi kia, là bạn nhỏ Trần Nhất Nhiên sao?"

"Vâng." Trần Túy đứng dậy đem khung hình lấy tới, đưa cho Vương Thục Trân nữ sĩ, "Vốn nên là sớm một chút dẫn cậu bé đến gặp mặt dì, nhưng là đúng lúc cậu bé có hoạt động nên bị chậm trễ. Chờ sau khi cậu bé trở về, cháu lại tìm thời gian đem đi gặp dì."

"Được." Vương Thục Trân nữ sĩ cầm khung hình nhìn một chút, khích lệ nói, "Dáng dấp nhìn dễ thương, Trần Tuý nuôi không tệ a."

Trần Túy cười cười nói: "Dì quá khen, cậu bé vẫn là rất bướng bỉnh."

Vương Thục Trân nữ sĩ cười nói: "Đứa bé nha, khẳng định vẫn là bướng bỉnh, Điềm Điềm chúng ta khi còn bé cũng rất khó bảo."

"Thật sao?" Trần Túy đối cái đề tài này cảm thấy rất hứng thú, cùng với bà nghe ngóng, "Cô ấy khi còn bé làm sao khó bảo?"

Tiếp theo liền là một tiếng tử hình, Vương Thục Trân nữ sĩ từng chút nói sự tình khi còn bé của Chân Điềm cho Trần Tuý, Chân Điềm đã nhiều lần cắt đứt bà, nhưng không có kết quả.

Mẹ guột a :)

"Không ngờ khi còn bé cô ấy to gan như vậy." Trần Tuý nghe xong mọi việc, cười nhìn về phía Chân Điềm đang không ngừng thay đổi sắc mặt.

Chân Điềm mím khóe miệng, hung dữ nhìn về phía anh chằm chằm. Chờ xem, phong thuỷ luân chuyển, chờ cô ra mắt ba mẹ anh, cô cũng muốn đem lịch sử đen tối của Trần Tuý nghe ngóng một lần.

"Đúng rồi, vừa rồi nghe con nói, ba mẹ con thường xuyên đi khắp nơi thật sao?"

"Vâng" Trần Túy gật gật đầu, "Bọn họ gần đây có hạng mục, đã rời đi một lúc, đã rời đi một trận, cũng không biết lúc nào sẽ trở về. Chờ bọn họ trở về, con sẽ liên lạc bọn họ cùng Chân Điềm gặp mặt."

Chân Điềm lập tức giật mình một cái, mặc dù cô vừa mới suy nghĩ hùng hồn, muốn nghe ngóng lịch sử đen tối của Trần Tuý, nhưng nếu đem cô đi gặp mặt ba mẹ anh, cô vẫn là rất sợ hãi a!

Trần Tuý luôn có thể nhạy bén nhìn ra tâm tư của cô, thấy cô hơi giật giật lông mày, liền hướng cô cười cười nói: "Yên tâm đi, ba mẹ anh rất dễ nói chuyện."

"Ách..." Cô không tin đâu. Cô còn nhớ, chị Trần Tuý cũng bởi vì chuyện kết hôn, đã cùng người nhà trở mặt, một mực không về nhà.

"Vậy hôm nay như vậy thôi, dì cùng Điềm Điềm đi về trước."

Nghe được Vương Thục Trân nữ sĩ nói, Trần Tuý rốt cuộc không thể không nhíu mày.

Chân Điềm cũng không tình nguyện, bây giờ mới ba giờ chiều, học trưởng còn nói buổi tối sẽ làm đồ ăn cho cô nha! "Sớm như vậy mà trở về rồi?"

Vương Thục Trân nữ sĩ liếc cô một cái: "Vậy con còn muốn qua đêm ở đây sao?"

"..." Một câu nói qua đêm khiến Chân Điềm e lệ, "Mẹ làm sao suy nghĩ dơ bẩn như thế a, con chỉ muốn ăn cơm tối thôi!"

Trần Túy tự mình nấu cơm, Vương Thục Trân nữ sĩ vẫn là rất động tâm, bà nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, mở miệng nói: "Có thể có thể, nhưng mà mẹ sẽ đợi ở chỗ này, hai con cái gì cũng không được làm."

 "..." Chân Điềm mặt đỏ lên, "Tụi con vốn dĩ không muốn làm gì! Mẹ làm sao luôn nghĩ đến những việc kia a!"

Vương Thục Trân nữ sĩ cười lạnh một tiếng, đứng lên nói: "Quên đi, mẹ về trước, con ăn cơm tối xong tự mình về. Nếu không về, mẹ sẽ gọi ba con đến đón con về."

Chân Điềm: "..."

"Con tiễn dì." Trần Tuý đi theo sau, theo bà đi tới cửa. Vương Thục Trân nữ sĩ trông thấy anh, liền không nhịn được cười tủm tỉm: "Không cần không cần, con cùng Điềm Điềm chơi đi, dì chờ mong tiết mục mới của con nha!"

"Cám ơn dì" Trần Tuý đưa bà đến thang máy, mới trở lại. Chân Điềm ngồi trên ghế sofa, nhìn anh: "Em cảm giác, em không phải con của bà ấy, anh mới là con bà ấy. Cũng không đúng, bà ấy đối với con trai cũng không tốt như vậy a!"

Trần Túy ngồi vào bên cạnh cô,  nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt của cô: "Làm sao, em ghen sao? Không sao, anh tốt với em là được a"

Chân Điềm hơi đỏ mặt ôm lấy eo anh, ngửa đầu nhìn anh: "A, anh làm sao để tốt với em nha?"

"Như này...?" Trần Tuý kìm lòng không được cúi đầu xuống, hôn lên môi cô. Trần Tuý không phải là người thích ăn đồ ngọt, nhưng khối đường Chân Điềm này, lại khiến anh nghiện, không dừng được.

"Thật phải đi à... ?" Anh ôm lấy người trong ngực, đầu tựa vào cổ của cô nỉ non. Chân Điềm "vâng" một tiếng, khẽ gật đầu một cái: "Em nếu không quay về mẹ thật sẽ nói cho ba biết, ba em nếu là biết, ách..."

 Trần Túy cười nhẹ một tiếng, hỏi: "Sẽ như thế nào? Đánh anh một trận sao?"

"Nói không chừng"

Trần Túy nắm chặt hai tay, ở bên cổ cô làm xuống một quả dâu tây: "Vậy cũng không sao, anh nguyện ý"

Chân Điềm bị anh làm cho có chút ngứa, nhịn không được bật cười: "A, xém quên học trưởng không chỉ giỏi đánh người, còn rất giỏi chịu đòn a"

Trần Tuý ở vành tai cô cắn một cái, khẽ nói với cô: "Anh muốn nhanh cùng em kết hôn."

Anh không biết Đặng Lệ Dương thích Lý Miêu như thế nào, vì sao lại không muốn cùng cô ấy kết hôn? Thích một người, không phải là muốn đem cô ấy chiếm làm của mình sao, thời thời khắc khắc đem cô ấy ôm vào trong ngực.

Chí ít anh đối với Chân Điềm chính là như vậy.

Cần ở bên nhau, càng không chịu được cùng cô tách ra.

Chân Điềm không chút phòng bị liền bị cầu hôn, a, cái này, xem như là cầu hôn sao?

Trần Túy ôm một hồi lâu, mới buông cô ra, vuốt vuốt mái tóc đen của cô: "Em đi thu thập đồ một chút di, anh chuẩn bị bữa tối, đêm nay ăn sớm một chút, sau đó anh đưa em về."

"Được" Chân Điềm nhìn anh, bỗng nhiên hôn lên môn anh một cái.

Trần Túy hơi sững sờ, anh cùng Chân Điềm hôn qua rất nhiều lần, mỗi lần đều là anh chủ động. Đây là lần đầu tiên Chân Điềm chủ động

Anh bắt lấy Chân Điêm đang đứng dậy, lại đem cô kéo về trong ngực

"Thế nào?" Chân Điềm kỳ quái nhìn anh

Trần Tuý một tay ôm eo cô, một tay nhẹ nhàng xoa lên môi của mình, cười yếu ớt lấy nhìn cô: "Em nói thế nào? Em nếu là như vậy, chúng ta đều không cần ăn cơm, em cũng đừng nghĩ sẽ về nhà"

Chân Điềm: "..."

Cô chẳng phải chỉ là hôn một chút thôi sao, nghiêm trọng đến thế sao!

Trần Tuý nhìn cô một hồi, cuối cùng vẫn buông tay, "Lần này bỏ qua cho em, bất quá kiên nhẫn của anh, đã dùng hết trong lần này." Anh nói, xích lại gần bên tai cô, nói với cô: "Lần sau, em nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ toàn thân trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro