Chương 414: Ngọn Lửa Truyền Thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Thứ gì đó gọi là Khởi Nguyên?" Thông tin từ ThụcTrinh khiến Dương phải nhíu mày suy nghĩ, khởinguyên nếu theo nghĩa thông thường là sự mởđầu, nhưng mở đầu của cái gì?Thục Trinh cũng không có đáp án vì những thôngtin nàng nhận được đã hư hại đến mức mơ hồ. 

Lúc cả bọn đang suy nghĩ, đột nhiên có một ngôisao lóe sáng.Mỗi ngôi sao trong vũ trụ ảo này còn chứa hìnhchiếu của mỗi khối không gian, Thục Trinh nắm giữquyền kiểm soát vũ trụ ảo nên có thể xem hình ảnhtừ bất cứ khối không gian nào nàng muốn. Đâycũng là lí do Thục Trinh có thể tìm thấy và dẫnđường cho Dương.Nghe Thục Trinh giải thích, Dương không khỏi kinhngạc trước khả năng và trí tuệ của người tạo ra vũtrụ ảo này, dưới cấp Thần không thể nào tạo ramột hệ thống giám sát quy mô lớn như vậy.Sau vài thao tác của Thục Trinh, nơi ngôi sao vừalóe sáng chợt chiếu ra một hình ảnh mờ ảo, tronghình ảnh này có bốn bóng người. Tuy không rõràng nhưng Dương có thể nhận ra trang phục củaTrịnh Thiên Minh và Lãnh Thủy trong cơ thể XuấtTrần, người khác là Độc Hành, cả ba đang đềphòng nhìn về phía một người mà Dương thấy tựatựa như nạn nhân của một vụ tạt a xít điển hình."Đứa nào vậy?" Dương thầm hỏi Google, nhưngđáp lại hắn chỉ là sự im lặng.Dương đã quen với sự im lặng của Google khi gặpphải những vấn đề đặc biệt nên cũng chẳng mấybất ngờ.Nhưng lần này không cần Google vì Thục Trinh đãcó thông tin: "Theo thông tin ta nhận được, hắn làNham, giống như người đã tạo ra vũ trụ ảo này,Nham cũng một sinh vật sống sót sau Thiên Chiến.Nham nắm giữ một thứ vũ khí nào đó có năng lựcquyết định số phận, và hắn dùng vũ khí đó để dẫndắt những người từ ngoài tiến vào Thiên Cơ Cảnhvào bẫy rồi bắt lấy.""Bắt lấy để làm gì?" Dương hỏi.Thục Trinh rùng mình đáp: "Cướp sự sống.""Cướp sự sống? Là cướp sinh mệnh lực ư?" NhưNguyệt hỏi.Dương suy ngẫm rồi nói: "Không hẳn, sinh mệnhlực là thứ duy trì sự sống, nhưng sự sống khôngchỉ phụ thuộc vào sinh mệnh lực. Ví dụ như mộtcái cây, sinh mệnh lực giống như dinh dưỡng,nước và ánh sáng, khi mất đi những thứ đó thì câycũng không chết ngay lập tức mà vẫn tiếp tục sốnglay lất. Con người cũng vậy, mất đi sức sống thì cơthể sẽ thoái hóa dần rồi mới chết."Thục Trinh gật đầu: "Đúng vậy, Nham có khả năngcướp sự sống của người khác để tẩm bổ cho bảnthân. Nhưng có một vấn đề, đó là Nham rất suyyếu, cho nên để bảo đảm an toàn, Nham chỉ có thểcướp sự sống của những người ở độ tuổi trẻ.Ngoài có sức sống sung mãn không gây tác dụngphụ thì người trẻ tuổi cũng yếu hơn và khó có khảnăng phản kháng. Đây cũng là nguyên nhân khiếnnhững người tuổi càng cao muốn tiến vào càng dễthất bại, nguyên nhân là do Nham dùng vũ khí kiatác động."Nghe xong, Dương thắc mắc: "Nếu Nham suy yếu,tại sao người tạo ra vũ trụ ảo này không tranh thủra tay diệt trừ hắn mà lại mất công tạo ra nơi này?""Vì thứ vũ khí trong tay Nham khiến người ấykhông thể nào tiếp cận hắn. Bản thân Nham cũngkhông dám tiếp cận người ấy, nên người ấy mới cóthể dành nhiều năm xây dựng nơi này. Chờ ngườimang cái gọi là Khởi Nguyên đến để đối khángmón vũ khí của Nham."Lúc này, trong hình ảnh mơ hồ Dương nhìn thấyĐộc Hành gầm lên rồi lao đến đấm thẳng vào mặtNham. Cú đấm nhanh và khủng khiếp đến nỗi đầuNham biến dạng và nổ tung.Dương nhìn mà sởn da gà, đổi là hắn chắc cũngbanh xác. Tuy Dương từng đánh thắng Độc Hành,nhưng đó là một Độc Hành đã dùng hết tất cả sứcmạnh để đánh bại Thiên Hương.Sau khi đấm nát đầu Nham, Độc Hành tiếp tụcdùng bàn tay đầy vuốt sắc đâm xuyên qua vai gãrồi kéo xuống tạo thành những vệt dài cắt Nhamthành áo rách.Lúc này Thục Trinh nói: "Nhiệm vụ của chúng ta làphải cứu nhóm người Độc Hành."Dương nhướng mày: "Hay là để tụi nó giết nhau đichứ ai mà dám cứu!"Thục Trinh lắc đầu nói: "Nếu để Nham hấp thucàng nhiều sự sống thì hắn càng hồi phục mạnhmẽ, khi đó chúng ta sẽ càng gặp nguy hiểm."Nghe thế, Dương quay mặt lầm bầm: "Đù... Biếtthế ở nhà cho lành!"Thục Trinh nghe được liền phì cười, Như Nguyệtthì lườm hắn một cái, còn Hồng Trần lại nhìnDương bằng ánh mắt khó hiểu.Sau khi tiếp xúc với Dương, dựa vào sự tinh tế củabản thân, Hồng Trần nhận thấy Dương không cónhững khí chất của một vị anh hùng hoàn mỹ màhầu hết người trẻ hướng tới, nàng thấy Dương tựanhư một kẻ tầm thường, dại gái, nhát gan, xấutính. Những cái tầm thường, dại gái, nhát gan, xấutính đó được Dương che giấu nhưng bằng nhữngcách hết sức vụng về khiến hắn càng lộ ra sự tầmthường. Nhưng trong ánh mắt của Thục Trinh vàNhư Nguyệt khi nhìn kẻ tầm thường đó, Hồng Trầnnhìn ra được sự yêu mến, kể cả lúc Dương lầmbầm một câu hèn nhát.Tại sao vậy? Hồng Trần không hiểu, tại sao một kẻtầm thường hèn mọn lại có thể được hai nàng yêuthích? Với nhan sắc của Thục Trinh và Như Nguyệtthì ngay cả những thiên tài hoàn mỹ vô khuyếtcũng phải hạ mình theo đuổi cơ mà?Bình thường nhưng hơn cả hoàn mỹ?Trong lúc Hồng Trần khó hiểu thì Thục Trinh đanggiải thích nhanh cho Dương về những tính năngcủa vũ trụ ảo."Không gian vũ trụ ảo này có phong ấn ngăn chặnNham, với mức độ suy yếu của hắn muốn tiến vàosẽ trả một cái giá rất lớn, vậy nên trước lúc hồiphục đủ mạnh hắn sẽ không tiến vào. Cho nênchúng ta cần đưa tất cả mọi người về đây bằngmọi giá.""Nhưng làm cách nào chúng ta có thể đua kịp vớiNham? Chỉ sợ chúng ta lén đưa được một ngườivề thì hắn đã tiếp cận và hấp thu những ngườikhác rồi." Dương hỏi.Thục Trinh gật đầu: "Nơi này có một cổng linh cảnhkết nối với hầu hết các khối không gian trong ThiênCơ Cảnh, vấn đề là nếu mở cổng thì Nham cũngcó thể xâm nhập. Đó là lí do ta dùng ánh sao dẫnđường chứ không dám mở cổng trực tiếp đưa mọingười đến đây.""Nếu vậy thì ta cần nắm bắt thời cơ thật chuẩn xácđể mở cổng và đưa người rút lui." Dương rút ra kếtluận trong khi mắt hắn chăm chú nhìn khung cảnhđang hiện ra.Lúc này, cơ thể nát bấy của Nham dần hồi phụcthành cơ thể bị cháy như lúc đầu, gã nhìn ĐộcHành với vẻ tò mò và hỏi: "Có thể phát huy Thầnlực đến mức khủng khiếp như vậy, ngươi khiến tangạc nhiên đấy. Nhưng càng ngạc nhiên là Thầnlực trong linh hồn ngươi lại khiến ta cảm thấy vừaquen vừa lạ..."Độc Hành đã dùng những sát chiêu mạnh nhất kếthợp với Thần lực nhưng vẫn không thể gây thươngtích cho Nham, điều này khiến hắn rất ngạc nhiên,dẫu vậy hắn vẫn bình tĩnh đáp lại: "Thần lực nàycủa một kẻ tên Vô Thiên Phong Ba, ngươi quenhắn sao?""Ta biết một kẻ gọi là Vô Thiên, nhưng ta chưatừng nghe cái tên Phong Ba. Tuy nhiên Thần lựcnày đúng là có phần giống Vô Thiên..." Nham đáp,gương mặt không lành lặn nhưng vẫn lộ ra cảmxúc hoài niệm."Chắc bà con họ hàng gì với nhau đó! Ngươi muốngặp hắn để xác nhận không? Ta về dẫn hắn đến..."Độc Hành đảo mắt suy nghĩ rồi nói.Nham thừa biết Độc Hành muốn chạy, hắn lắc đầunói: "Không cần, ngươi cứ ở đây với ta."Vừa nói xong, Nham biến mất và xuất hiện trướcmặt Độc Hành, bàn tay xương xẩu của gã tóm lấyđầu Độc Hành và giơ lên. Độc Hành điên cuồngcào xé giãy giụa hòng thoát thân, nhưng không cònThần lực của Vô Thiên Phong Ba, Độc Hành khôngcòn khả năng đối kháng với một kẻ có sức mạnhcủa Thần.Ngay cả Độc Hành cũng ăn hành, Trịnh Thiên Minhsợ chết khiếp, hắn vội vã kéo Lãnh Thủy bỏ chạy,nhưng khi chạy qua vách ngăn không gian thì điểmđến của hắn vẫn chính là khối không gian hắn vừađi.Độc Hành đang giãy giụa vô vọng, da thịt hắndường như đang khô héo vì mất dần sức sống.Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Thiên Minh và LãnhThủy nhìn nhau, cả hai đều hiểu sau Độc Hành thìcả hai sẽ lần lượt trở thành món ăn của kẻ kia, vàcơ hội duy nhất bây giờ là liều mạng.Với sự phối hợp của Lãnh Thủy, linh lực của TrịnhThiên Minh đột nhiên tăng vọt, một lá bùa đen chữđỏ hiện ra trên tay hắn rồi cháy rụi, khi lá bùa cháythì màu tóc của Trịnh Thiên Minh cũng dần hóathành bạc trắng, toàn thân hắn toát ra một khí tứcthần thánh như tiên phong đạo cốt.Thanh kiếm gỗ Trịnh Thiên Minh thường dùng hiệnra bên cạnh hắn, lớp gỗ dần chuyển màu, biếnthanh kiếm trở thành hai màu đen trắng giao thoa.Một tay chắp sau lưng, một tay Trịnh Thiên Minhvung kiếm tạo ra một vòng lửa đen vây lấy Nham.Nhìn ngọn lửa đen ma mị bao vây mình, Nhamkhông hề nao núng nói: "Lửa đen? Mạnh đấy,nhưng còn kém ngọn lửa kia xa lắm, ngọn lửa đãthiêu cháy cơ thể ta vĩnh viễn."Hắc Diễm được xem là ngọn lửa xếp thứ hai sauHuyết Ảnh Yêu Hỏa. Trịnh Thiên Minh luôn tự hàovề ngọn lửa này, khi nghe Nham chê Hắc Diễmkém xa một ngọn lửa khác, Trịnh Thiên Minh khôngphục hỏi: "Ngọn lửa ngươi nói là Huyết Ảnh YêuHỏa phải không? Tuy mang tiếng đế hỏa nhưng tathấy chẳng mạnh hơn Hắc Diễm là bao!"Nham cười, cơ thể của gã dần trở nên đỏ rực nhưmột khối dung nham, nóng đến nổi không khí xungquanh như sôi sục, gã nói: "Nhóc con, ta cũngluyện hệ hỏa, ở thời đại của ta thì số người có thểchơi lửa với ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay!Nhưng ta lại bị nghiệp hỏa thiêu cháy đến khôngthể hồi phục, lửa đen của ngươi làm được sao?"Nghe đến đây, Trịnh Thiên Minh kinh ngạc đến trợntrừng cả mắt, một kẻ luyện hệ hỏa đến cấp Thầnlại bị lửa thiêu cháy không thể hồi phục, ngọn lửakia kinh khủng đến mức nào?Trịnh Thiên Minh sực nhớ đến một truyền thuyếtbắt nguồn từ Phượng tộc, truyền thuyết về một ngọn lửa tên là Hồng Thiên Nghiệp Hỏa.Ngọn lửa bị cho là không hề tồn tại này lại có thật?Vậy chẳng lẽ cái danh đế hỏa của Huyết Ảnh YêuHỏa chỉ là hư danh? Hay còn có huyền cơ nàokhác? 

Trịnh Thiên Minh không biết, cũng chẳng có tâm tưnghiên cứu, điều hắn cần làm bây giờ là tận dụngtối đa Thần lực từ Cao Biền để đánh bại Nham,hoặc ít nhất là tìm ra đường thoát thân. 

Hết chương 414

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro