Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Wonho.. Nói cha biết mọi chuyện!" Thanh âm trầm ổn toát lên sự uy nghiêm.

"... Không có chuyện gì để nói! Chuyện của con cha không cần bận tâm!" Wonho vẫn nhìn cậu, lạnh lùng trả lời.

"Hỗn láo !" Ly cafe trên bàn bị ném xuống đất, màu nước nâu chảy dài trên mặt đất, chiếc ly bể tan

" Cậu, nói ra hết cho tôi !" Cha Wonho hướng về phía cậu, gào lên.

"Cậu im mồm cho tôi!" Wonho tàn bạo quát lên.

Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi nói "... Cơ thể của cháu, có người nói là "Quái vật", có người nói "lưỡng tính", có người nói "Song tính nhân "... Wonho cùng cháu trước đây ở chung một ký túc xá, hắn phát hiện ra cơ thể không bình thường của cháu, cường bạo cháu, chụp ảnh lại uy hiếp cháu! Sau đó cháu trốn khỏi trường học, nhưng Wonho lại đe dọa cháu, bắt cháu phải trở về, tiếp tục học.. Rồi, cha mẹ cháu đưa cháu trở về  Anh..."

Cậu càng nói càng cúi thấp đầu, ánh mắt Wonho lạnh như băng nhìn cậu.

"Wonho... Con càng ngày càng quá đáng . Con nhìn xem con đang làm cái gì... Đến thứ này cũng có thể..." Cha Wonho mở miệng trách mắng hắn, ánh mắt tràn đầy miệt thị nhìn cậu.

Wonho giận dữ gào lên : " Chuyện của con không cần cha lo !!"

"Cha không lo, nhưng con nhìn bụng cậu ta đi..."

"Bụng cậu ta làm sao? Là con của con, không phải của cha, cha quan tâm làm cái gì! Con tự mình giải quyết chuyện này."

"Con ... Con"Cha Wonho tức giận đến mức không nói được nữa.

"Nếu như cha đuổi cậu ta đi, cậu ta sẽ sung sướng rời đi, mang dòng máu của Shin gia chạy mất ! Nếu không, cậu ta sao lại vội vội vàng vàng gặp cha đến thế !" Wonho mỗi chữ như rít lên.

Một lúc im lặng, cha Wonho nói tiếp " Kia mà cũng là dòng máu Wonho? Con không cần lo lắng! Phá đi! Con chơi cũng đủ rồi, chỉ cần xóa sạch mọi thứ là được."

Cậu vui mừng nhìn cha hắn, Wonho mạnh mẽ đứng lên "Không, đó là con của con! Tuyệt đối không thể phá! Cha, nếu cha phá đi con của con,Shin gia sẽ tuyệt hậu ! Hoặc là cha tự mình sinh một đứa khác đi, dù sao cha cũng còn trẻ mà!"

"Con nói cái gì!" Ánh mắt cha hắn như muốn phát hỏa, lại dần ổn định "... Con, lúc nào mới sửa được tính tình của mình... Được, nếu cậu ta sinh được một đứa bé khỏe mạnh, cha sẽ chấp nhận đó là dòng máu của Shin gia, nếu không, kể cả cậu ta, cha cũng không muốn nhìn thấy lần thứ hai..."
Cái gì... Y đang nói cái gì... Cậu có nghe nhầm không... Điên, điên hết rồi... Nói vậy khác nào ngầm đồng ý cho hành vi của Wonho chứ?... "Bác... Bác thả cháu ra.. Cháu cầu xin bác..." Cậu lao tới, nắm lấy vạt áo y, điên cuồng cầu xin .

Cha Wonho tựa hồ không nghĩ cậu sẽ làm vậy, cũng không đẩy ra, nhưng Wonho đã đem cậu  tóm trở về.

"Aizzzz... Wonho từ nhỏ đến giờ.. muốn cái gì được cái đó.. Nhìn cậu cũng không phải là một đứa trẻ hư hỏng, cha mẹ có lẽ là có học thức... nhưng Wonho.. lại là con trai độc nhất của Shin gia..."

***

Đúng vậy.. con trai độc nhất của Shin gia, muốn gì được nấy... Nhìn hắn, cậu đã biết Shin gia này thối nát đến mức nào rồi.. Là cậu ngu ngốc, hão huyền, tự mình hại mình rồi. Hành động của cậu, cũng lại làm Shin gia đồng ý ...

Đợi đến khi cha Wonho rời đi, đại sảnh chỉ còn cậu và hắn, mẹ hắn đã sớm qua đời, cha vì công việc nên rất ít khi về nhà, chỉ biết đáp ứng mọi yêu cầu của hắn, để bù đắp sự thiếu thốn trong gia đình. Tất cả điều đó, đã tạo nên tính cách vừa ích kỷ vừa độc đoán của hắn ngày hôm nay.

"Ha ha... Tôi đang lo không biết nói thế nào với cha! Mọi việc coi như tốt rồi!"
Wonho sảng khoái cười lớn, không phải cười tà mị, mà là nụ cười sung sướng của một đứa trẻ được thõa mãn...

Bởi vì Shin gia đã ngầm đồng ý, thái độ của hắn ngày càng trắng trợn, bình thường ở nhà liên tục quát tháo, lúc thì "Cẩn thận một chút, đừng đụng vào con tôi!" lúc thì "Uống thuốc cho tôi, một người uống, hai người khỏe!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro