Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonho vẫn không có dũng khí báo cho cha mẹ Hyungwon, hắn không muốn mở miệng, nếu cha mẹ Hyungwon vẫn tiếp tục tìm, có thể dễ chịu hay không so với hắn hiện tại, ít nhất bọn họ cho rằng Hyungwon còn sống. . . . . . Về phần đứa con Wonha, hắn vì không cho cha mình đem đi mà đã tranh cãi không ít, cuối cùng cũng phải đi tìm Jihoo giúp đỡ, dù sao cũng là chị gái, Jihoo vẫn luôn hướng về em trai.

Biết đâu một ngày, hắn sẽ nói cho cha mẹ Hyungwon, là hắn đã hại chết con bọn họ, nhưng hắn vĩnh viễn cũng sẽ không đem Wonha nói cho bọn họ biết, Đứa trẻ đó là thứ duy nhất bây giờ có thể chứng minh rằng Hyungwon từng là bảo bối của hắn. Nếu không phải có đứa con, Wonho sẽ nghĩ đến mình như vừa trải qua một giấc mơ, trong mơ hắn nhìn thấy một yêu tinh hấp dẫn, sau đó mình bẻ gẫy cánh của nó, làm cho nó vì mình mà lưu lại. . . . . .

Hắn còn trẻ, mới vừa biết đến ái tình, còn không có khả năng để khắc cốt ghi tâm sinh mệnh này. . . Đau đớn không thể quên được cũng sẽ theo thời gian trôi đi, cuối cùng sẽ gặp được một nửa khác, có thể nắm giữ trong tay, không có thương tổn!

***

Trong quán Bar ồn ào náo nhiệt, phần lớn là người trẻ tuổi mơ mơ màng màng , ngồi trên ghế đều là những đôi tình nhân. . . . . .

"Wonho, khỏe không, lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi chơi nha!"

Đầu mùa xuân thời tiết vẫn lạnh, cô gái mặc áo hai dây xinh đẹp ngồi trên người Wonho, khuôn mặt thanh tú, đẹp nhưng không tầm thường!

". . ." Wonho không trả lời, bưng ly rượu lên rồi đứng dậy.

" Hôm nay tôi về nhà anh được không ? Nghe nói anh mới đổi sang biệt thự mới!"

Wonho ngừng uống, nhìn chằm chằm vào người kia, khiến cô ta trong lòng sợ hãi, " Ha....Ha....ta...tôi nói đùa thôi ..."

" Sau này còn đùa nữa, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi" Buông ra lời nói, Wonho đẩy cô nàng ra, khoác áo lên vai bước đi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám bạn xấu bên cạnh, "Các người, muốn làm thì đi thuê phòng, đừng ở chỗ này chướng mắt!"

Trong lúc nhất thời, không khí có chút khẩn trương. Nhưng bởi vì kiêng dè thân phận của Wonho, mọi người đành ha ha tỏ vẻ không sao.

Bạn gái Wonho đương nhiên là muốn xoay chuyển tâm tình của hắn nên bắt đầu tìm đề tài trò chuyện, chỉ là tâm tình Wonho vẫn không chút thay đổi.

". . . A Wonho, nghe nói anh có đứa con ! Trên báo chí đăng. . . . . . Đứa nhỏ của anh nhất định rất đáng yêu a. . . . . " Không chú ý tới ánh mắt không bình thường của Wonho, chỉ biết hắn dừng động tác uống rượu, cô nàng còn tưởng chuyện này khiến cho Wonho hứng thú, lại nói tiếp, "A ha, tôi thật muốn làm mẹ đưa nhỏ nha. . . . . ., nếu anh muốn có người bế đứa nhỏ, tôi cũng nguyện ý. . . . . ."

Còn chưa nói xong, Wonho đã bóp nát ly rượu trong tay. . . Người ở đây liền lấy đồ cho hắn cầm máu nhưng lại bị hắn gạt ra!

"Cút cho tôi, nếu còn để tôi thấy cô, tôi sẽ rạch nát khuôn mặt cô!"

Bị Wonho dọa đến chảy nước mắt, cô nàng không dám cầu xin tha thứ, lập tức chạy ra ngoài.

Mấy người bạn bên cạnh lập tức khuyên giải an ủi Wonho. . . . . .

"Các ngươi cũng vậy, đều cút ra ngoài cho tôi !"

Trong phòng chỉ còn lại có màn hình đang chiếu ca nhạc, những đĩa thức ăn đắt đỏ cùng những ly rượu sóng sánh đã được trả tiền!

Wonho nhìn thấy máu trên tay không khỏi nhớ tới ngày đứa con được sinh ra, màu đỏ của phòng giải phẫu. . . . . .

***

Ở một tiểu khu trong thành phố, những nhóm công nhân viên, phần lớn là gia đình bình thường , ngược lại là Son Hyunwoo xem như nhân viên có điều kiện tương đối tốt, cha hắn là uỷ viên chính trị hội nghị hiệp thương, mẹ là bí thư thị trưởng, gia đình luôn bận rộn, thoạt nhìn địa vị không tồi, trên thực tế không biết đã gặp qua bao nhiêu người, cha mẹ hắn đối với thương trường có thể xem như hiểu biết nhưng lại hứng thú với nơi này.

Son Hyunwoo cầm bát canh tôm, liên tục hô ' nóng ', chạy đến phòng khách buông bát canh, không ngừng chà xát tay.

" Cậu như thế nào xằng bậy, tại sao không dùng bao tay?" Âm thanh từ phòng bếp truyền đến.

Hyunwoo mặt nhăn mày nhíu, rồi lại vui vẻ cười, không có một tia khổ sở. "Đã biết, đã biết!" Sờ sờ cái mũi, tự nhiên đi vào phòng bếp.

Đặt lên khay vài món ăn, một bên xoa xoa cái tay Son Hyunwoo.

" Cậu lại như vậy. . . . . ." Người ở nhà bếp sốt ruột nói.

"Đã biết, đã biết, cậu so với mẹ tớ còn nói nhiều hơn a. . . . . . Hyungwon!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro