Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tớ không vội! Hyungwon, cậu có thể chậm rãi suy nghĩ, tớ cùng Wonho không giống nhau! Tớ sẽ chăm sóc cậu! Nếu cậu nguyện ý , cậu cũng không cần lo lắng về Shin gia , lại có thể tiếp tục đi học!"

. . . . . . Bọn họ có cái gì không giống, y chẳng qua so với hắn hơn một cấp độ mà thôi! So với y, Wonho coi như thẳn thắng hơn! Quên đi, cậu nghĩ như vậy chẳng phải coi trọng Wonho sao , cá mè một lứa thôi chẳng có gì khác!

"Vậy cậu để tôi yên tĩnh một chút  đi." Cậu ngẩng đầu nhìn y.

"Hyunwon, không cần lộ ra ánh mắt ủy khuất như vậy a. . . . . . Tớ đã sớm nói với cậu , cậu như thẹn thùng nhìn người khác vậy, chính là sẽ bị hiểu lầm a!"

Thẹn thùng. . . . . . Cậu trong lòng khẩn trương!

"Dù sao cậu cũng không có chỗ ở, trước hết ở lại đây đi, chờ cậu hiểu rõ rồi hãy đi, thuận tiện lúc ở trong này dưỡng thân thể cho tốt, cậu ở bên ngoài nhất định ăn không ngon!"

Nếu cậu không đồng ý, y cũng chẳng để  cậu đi ra ngoài. Cùng Wonho sống chung lâu ngày, cậu biết đối với Kihyun chỉ có thể thuận theo, ". . . . . . Tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ."

Kihyun ngồi nói rất nhiều chuyện với cậu, y vẫn là như vậy nói và nói . Cậu chỉ có thể yên lòng gật đầu cho có lệ , cậu không giỏi ăn nói nên phần lớn là y tự nói, nhưng toàn là những lời tạp nham không có ý nghĩa.

Buổi tối, cậu thật không nghĩ Kihyun một chút ý rời đi cũng không có!

"Cậu ngủ ở đây sao?"  Cậu chung quy vẫn là kiềm chế không được hỏi.

"Đương nhiên a~~~" Y lập tức trả lời, " Nhưng, tớ là quân tử, sẽ không làm cái gì khác ~ cậu đừng lo lắng"

Quân tử. . . . . . Quân tử mà uy hiếp người khác như thế sao, vỏ bọc bên ngoài cho dù là đường cũng không che được bản chất bên trong! Nếu cậu không đáp ứng, y không phải sẽ thay ngay một bộ dạng khác, có lẽ nhốt cậu cả đời!

"Chúng ta phân ra ngủ sao?" Cậu hỏi lại.

"Cùng nhau ngủ cũng không có gì! Tớ cái gì cũng không làm!"

". . . . . . Tôi sớm muộn gì cũng sẽ đáp ứng cậu, cậu để tôi một mình nốt mấy ngày không được sao?"  Cậu gần như cầu xin .

Y suy nghĩ một lát: "Được rồi, được rồi!"

Không biết phòng y có giấu thứ gì để giám sát không, nhưng khả năng có vẫn là rất lớn.

Cậu ngay cả bây giờ ở đâu cũng không biết, nhưng khoảng cách xe đi không lâu, chắc sẽ không quá xa đi, nhưng quang cảnh quanh đây có thể là vùng ngoại thành , chung quanh cũng chỉ có vài ngôi nhà.

Luẩn quẩn một vòng lớn, kết quả cũng chẳng được gì.

Có lẽ nếu cậu chết , mọi tính toán đều được chấm dứt .

***

" Em rốt cuộc ở đâu? Em trốn đi đâu vậy? !" Wonho nhìn đứa con đang ngủ trên giường mà than thở.

Rốt cục biết được người chết trong phòng không phải Hyungwon, sau chuyện ở câu lạc bộ, hắn bắt đầu tìm kiếm khắp thành phố, hắn cũng biết còn có những người khác cũng đang tìm . Nhưng vẫn hy vọng mình có thể tìm thấy.

Trong lòng hận không nói nên lời, ngay cả chuyện cậu ta phóng hỏa giả chết cũng làm ra. Bỏ lại đứa nhỏ chính mình sinh mà chạy trốn .

Dù sao cũng là ruột thịt của mình, cậu ta lại không để ý! . . . . . . Xem ra, những ngày cậu ta ngoan ngoãn cũng là tình nhân giả nghĩa .

Nghĩ như vậy , hắn thực hận không thể bóp chết cậu. Muốn đánh gãy chân cậu để cậu không thể đi đâu được. . . . . .

Wonho trong lòng càng ngày càng thâm trầm, nghĩ mình quá mức nhân từ nương tay , mới có thể để cậu có cơ hội trêu đùa mình....mới có thể mất đi cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro