Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim châm không mang lại đau đớn cho cậu, mà chỉ có chút khó chịu.
Cậu ngẩng mặt, lẳng lặng quan sát Wonho, hắn nhàn nhã đọc sách, không một lần liếc mắt nhìn cậu . Thỉnh thoảng, cậu thấy hắn cúi xuống, đùa với đứa bé đang nằm bên cạnh. Môi hắn nhếch lên, như thể đang cười, cậu cũng không rõ, vì nụ cười của hắn rất khác, không có sát khí, mà cũng chẳng có sự tà mị quen thuộc.

Nhắm mắt lại, cậu cảm nhận kim châm chạm vào da thịt, cảm giác khuất nhục lại tràn lên, cậu  mở mắt, trừng bọn họ, vô ích. Cuối đầu, lại ngước mắt nhìn Wonho.

Wonho, ... cậu cắn môi, hắn quả thật rất anh tuấn, khuôn mặt đẹp như điêu khắc, mắt mũi miệng đều hoàn mỹ, mỗi một động tác, một cử chỉ đều thể hiện sự sang trọng, nếu như tính cách hắn không quá bại hoại, cậu nhất định cũng thật ngưỡng mộ hắn!

Cậu bất động, cũng không biết họ đang làm gì với cơ thể của mình.

"Shim thiếu gia, hôm nay thế này là đủ rồi, thuốc sắp hết tê, làm tiếp chỉ sợ thân thể không chịu thêm được nữa!' Thu hồi kim châm trên tay, người phụ nữ lớn tuổi bỗng lên tiếng.

"...Được rồi! Lần tiếp theo là khi nào?" Wonho buông sách trên tay.

"Năm ngày, năm ngày sau tôi sẽ trở lại."

"Được rồi , người đâu, tiễn khách!"

Đến lúc họ đi ra ngoài, cơ thể cậu bắt đầu có cảm giác. Từ phía thắt lưng, sự nóng bỏng bắt đầu dâng lên. Đau đớn dần dần lan tỏa toàn thân. Là một cảm giác vừa tê vừa thống khổ.  Cậu nhíu mày, vừa hy vọng có thể cử động, giờ đã hối hận rồi. Cơ thể càng lúc càng khó chịu, những chỗ kim tiêm vừa chạm vào, nóng lên, tê rần như bị bỏng.  Cậu áp mặt vào gối, cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng. Đúng lúc cậu đang cực lực kìm nén nỗi đau, Wonho đã nắm lấy tóc cậu, nâng người cậu lên. Từ da đầu truyền đến một trận đau nhức, thêm sự thống khổ của cơ thể, đau đớn khiến cậu không thể chịu nổi.  Cậu khẽ rên.

" Đau..."

" Đau?" Wonho nhếch miệng, rít lên một tiếng, rồi như điên dại gào thét " Đau? Đau sao? Cái này thì gọi là đau cái gì?... Em còn chưa biết đau khổ thật sự là gì... Khiến người đau đớn đến chết lặng, đau đớn đến không thể cất tiếng kêu, đó mới là đau khổ chân chính..."

Cậu im lặng, đau đớn khiến cậu không nghe rõ được hắn nói. Nhưng cậu biết thống khổ chân chính là gì... đó là cảm giác đau như cắt, hận đến mức toàn thân tan rã!

Wonho buông tay, quăng cậu xuống giường, đau đớn khiến cậu mê man đi.

***

Sự tê dại kéo dài vài tiếng liên tục, trán cậu ướt đẫm mồ hôi, cậu hoảng hốt phát hiện căn phòng có người, là một bà lão, khuôn mặt phúc hậu, đang chăm sóc đứa bé trong nôi.

Cậu cố chịu đau, chậm rãi đến gần, bà có chút ngạc nhiên khi thấy cậu, nhưng lại nhẹ giọng nói " Nó đang ngủ, động một chút là nó tỉnh ngay, nên mỗi lần nó ngủ thì không nên làm ồn."

Cậu cúi người, nhìn vào trong nôi, là một đứa bé mập mập, đôi má phúng phính trắng hồng như bánh bao, trên miệng còn dính chút nước miếng.

Wonho có lẽ chăm sóc nó rất tốt, ít nhất cũng đem nó dưỡng thành một đứa trẻ tròn trĩnh, kháu khỉnh.

Cậu lẳng lặng nhìn nó, lớn hơn lúc trước nhiều.

Một lúc lâu, cậu quay đầu, ngồi xuống sofa. " Rất béo a..." Cậu thất thần lẩm bẩm, đứa bé nào cũng trắng trắng tròn tròn như thế này sao?

Cậu lại nhớ đến trường học , lần này đột nhiên biến mất, không biết Wonho có giải thích với nhà trường không nữa ? Không, chắc chắn là không.

***

Ngày hôm sau, Wonho có khách, là Kihyun và Hyunwoo, tuy rằng bọn họ cũng không tốt đẹp gì, nhưng không khiến cậu sợ hãi như Wonhi. Càng lúc cậu càng sợ Wonho, hắn không giống như trước đây, có cái gì đó âm trầm, lặng lẽ hơn nhiều.

Cậu muốn kêu cứu, chỉ cần cậu kêu lên, là có thể thoát. Nhưng đâu đơn giản như vậy, Wonho không xích chân cậu nữa, mà trói chặt trên giường, muốn động cũng không thể động, hắn nhét khăn tay vào miệng cậu, lại ác ý mở cửa phòng để cậu  nghe rõ mọi việc...

Dù cậu không nghe rõ bọn họ nói chuyện, nhưng cậu biết là đang tranh cãi rất gay gắt. Quay đầu, cậu nhìn thấy một bình hoa ngay đầu giường, nghiêng người, cố chạm vào nó. Không được, cậu thử lần nữa, vẫn không được. Rướn người, cố hết sức, gần như đẩy toàn bộ cơ thể đi, " Binh" một tiếng, bình hoa vỡ tan, bể nát. Phía lầu bỗng nhiên tĩnh lặng, rồi sau đó lại còn ầm ĩ hơn.

Sau đó, Lý Di –  bà lão chăm sóc đứa nhỏ đi ra, " Thiếu gia, không có việc gì, là do tiểu thiếu gia làm vỡ bình hoa , may mắn không bị thương, đều là do tôi không chú ý!"

***

Cậu không thể tin được. Không ngờ một Lý Di hiền lành lại có thể trở nên sắc bén như thế.

Cậu mở mắt trừng trừng nhìn Lý Di nói, sau đó Lý Di đem đứa bé bế ra ngoài, cho Kihyun và Hyunwoo cùng nhìn, ý bảo chỉ là do nó nghịch ngợm. Lý Di trở lại, dọn dẹp bình hoa bị vỡ, chỉnh lại cái gối, rồi trấn an vuốt nhẹ trán cậu, lòng cậu phát lạnh, Wonho là chủ nhân nơi này, Lý Di sẽ không giúp cậu.

Sau đó, hai tiếng "Tiễn khách" vang lên, lạnh ngắt.

"Làm tốt lắm, dì Lý." Wonho mỉn cười, ôm lấy Lý Di. Sau đó u ám liếc nhìn cậu.

"Thiếu gia?... Thật sự là tiểu thiếu gia làm."

Làm vỡ bình hoa ngay đầu giường, không phải là chuyện một đứa bé không thể làm được, nhưng cậu hiểu rõ, Wonho biết.

"Tôi hiểu rồi, dì Lý, đem tiểu thiếu gia bế ra ngoài đi, hôm nay trời rất đẹp!" Wonho thay đổi nét mặt, mỉm cười nói với Lý Di.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, cậu có chút lo lắng.

"Khiến em thất vọng rồi! Bọn họ đã rời đi!" Hắn bình thản nói " Em nghĩ tôi đối với em không tốt sao? Điều do em ép tôi.. Nhớ không? Ngày Wonha ra đời, chúng ta không phải rất tốt sao...." Hắn ôn nhu nói, vuốt ve khuôn mặt cậu.

Cậu ngước nhìn hắn, từ lúc có đứa bé, hắn đã đem cậu trở thành " vợ " rồi.. Nhưng  cậu muốn cười cũng không cười nổi, thân là con trai, bị đem thành con gái sao có thể vui nổi chứ ?

" Hôm nay, và hôm sau nữa, nghĩ ngơi đi. Còn 3 ngày nữa, đừng làm bậy!" Wonho lui về phía sau, vừa nghiêm khắc vừa ôn nhu nói với cậu.

Ba ngày?... Thắt lưng lại phát đau, đã hai ngày rồi, mà cảm giác tê dại vẫn chưa hề tiêu tan.

" Đến lúc xong sẽ cho em xem, không tệ đâu..."

Ánh mắt Wonho sáng ngời, tươi cười khiến cậu phát sợ.  Cậu rùng mình tự hỏi, thân thể sẽ biến thành cái dạng gì sau 3 ngày nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro