Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Hôm nay thời tiết thật đẹp ..." Jihoo có chút không được tự nhiên nói.

" Umh!"
"Còn một tháng nữa, cậu đã tính sẽ đi đâu chưa?"
" Vẫn chưa..." dù chỉ có một mình, cậu vẫn kiên cường muốn được độc lập ... nhưng cậu thực  sự vẫn chưa nghĩ kĩ....

" Nhất định phải đi sao ? Cậu mặc kệ Wonha sao ?"

....Nếu không thì như thế nào đây? Chẳng lẽ đưa Wonha đi cùng sao? " Ngoài buông tay còn có cách nào không... sớm muộn gì cũng phải xa nhau thôi!"

"Cậu từng nghĩ tới cách khác chưa?" Jihoo thanh âm cẩn cẩn dực dực nói.

" Cách gì?" còn có cách khác sao, cậu hiếu kì hỏi.

"Ở lại Shin gia!" Jihoo nói xong liền chăm chú nhìn cậu.

Cậu nghe xong mới đầu chỉ cười một tiếng, lúc sau không nhịn được liền cười thật to, nói,                        " Chị biết rõ cách đó không có khả năng mà!"

"Cái gì mà không thể chứ?! Trên đời này không có cái gì là không thể !"

Đúng vậy, trên đời này mọi chuyện đều có thể phát sinh, duy chỉ có việc này là không thể, cậu  làm sao có thể ở lại Shin gia, chỗ cậu ghét nhất. Tuy rằng mấy ngày nay cùng Jihoo ở chung cũng có chút cảm tình, nhưng nhiêu đó không đủ để bù đắp cay đắng của cậu.

" Vậy mà đã một năm rồi, thời gian trôi thật nhanh a..." Thấy cậu không tiếp lời, Jihoo liền nói tiếp, "Có thể hỏi cậu một vấn đề được không?"

"Đương nhiên là được a!"

"Không cần phải đáp ứng nhanh như thế, nhưng nếu đáp ứng rồi thì phải nghiêm túc trả lời ta!"

Nghe giọng điệu nghiêm trọng của cô làm cậu có chút khẩn trương, nhưng cậu vẫn trả lời, "Đương nhiên!"

" Cậu, còn hận Wonho sao?"

Cậu cả kinh, cô ta quả nhiên vẫn rất xảo quyệt, kiềm chế hoảng loạn trong lòng, cậu cố trấn tĩnh nói, " Đúng vậy, tuy hắn là em trai của chị, nhưng em không thể nói dối..."

"Cho dù hiện tại nó biến thành như vậy, cậu vẫn hận nó sao?"

" Vâng!"  Cậu theo phản xạ nói.

Jihoo nghe xong liền hướng tầm mắt về phía Wonho, vẻ mặt mang theo nét đau thương.... Cậu thuận theo ánh mắt của cô nhìn lại, trên giường, da của Wonho trắng nõn gần như trong suốt, dưới ánh mặt trời còn có thể nhìn thấy rõ những mạch máu xanh xao.

Cậu biết khi nói những lời này sẽ khiến một người chị như Jihoo thương tâm, nhưng không biết tại sao lại còn nói như vậy!....Cho dù đó là lời nói thật , cậu cũng không cần phải ...thực sự nói ra a ! Wonho đã như vậy,  cậu thoải mái một chút cũng không sao... nghĩ xong cậu liền vô cùng ảo nảo , cậu vẫn là thiếu những đạo lý đối nhân xử thế a...

Lặng lẽ quan sát một hồi, Jihoo hạ mắt, lông mi dài phủ bóng xuống khuôn mặt của cô, im lặng vuốt ve khuôn mặt của Wonho, rồi nói, " Wonho... em nghe thấy không? ....nghe thấy không? ... cậu ta là hận em... chị không trách cậu ta... Wonho....là do em phát hiện quá muộn , nếu như em sớm hiểu rõ tâm ý của mình thì... em tỉnh lại đi... Wonho a... em tỉnh lại đi mà..."

Khuôn mặt Wonho vẫn một mảng trắng bệch.

Nói một hồi, một giọt nước mắt trong suốt rơi ra từ khóe mắt của Jihoo, cô dường như không phát hiện cứ thấp giọng nói... giống như Wonhk đã tỉnh lại ... Còn cô ta đang nói cái gì, cậu cũng không muốn để ý, tâm ý cái gì....nếu như cậu cứ cố tìm hiểu thì sẽ không thể nào khống chế mọi việc được nữa....

Cậu lấy khăn tay ra để lau mặt cho cô, nhưng tay lại bị cô ta giữ lại.

Cô  ta chậm rãi mở miệng nói, "ta không sao, chỉ là phát tiết một chút thôi... cậu không phải buổi chiều có việc sao? Về trước đi... ta ở lại bồi Wonho một chút nữa....."

Cậu hốt hoảng trở ra, từ xa nhìn lại, vẻ mặt bi thương của Jihoo thoáng nhìn thật động lòng người, vẻ đẹp của Wonho lại mang theo nét âm nhu hiếm có, bọn họ ở cùng nhau, tựa như một bức tranh thật hoàn mỹ. Cậu không nhìn nữa... xoay người bước ra khỏi bệnh viện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro