Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ cần còn sống là còn hi vọng!

Chó má! Tất cả cũng chỉ là lời nói! Wonho vọng gì vào thứ không còn có khả năng! Chán nản đi tới kệ sách thật lớn nhưng phủ đầy bụi, bàn tay đưa ra thật đẹp đầy ưu nhã, so với động tác thô bạo giật ngăn kéo ra thì một trời một vực,

Bên trong, rất nhiều ảnh chụp đang nằm xếp chồng lên nhau, đó là ảnh hắn thuê trinh thám chụp lại, góc độ nào cũng thật rõ ràng, sườn mặt của cậu ấy, chính diện của cậu ấy, ngay cả cái thở dài hay nhíu mày của cậu ấy đều có, bỗng dưng hắn giật mình, hắn đang làm chuyện ngu xuẩn gì thế này! Wonho trong lòng không ngừng khinh thường mình, một mặt lại cảm thấy may mắn, ít ra còn có cách này để hắn cảm giác được bọn họ rất gần nhau.

***
"Ba ba! Con nhớ cha a!"
Wonha bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước, nghiêng đầu nói.

"....."

Cậu không biết nên nói như thế nào , chỉ có thể nói cho nó biết tạm thời không có cách gặp được Wonho, thở dài, biết rằng lừa dối trẻ em là hành vi không tốt, nhưng làm thế cũng để tránh cho nó khỏi thương tâm.

"Ba ba, ba cũng nhớ cha sao?" Thanh âm ngây thơ liền đập vào trong lòng không chút phòng bị của cậu.

"....."...Sao..."sao con lại nghĩ vậy? Wonha?"

"Bởi vì ba ba trông rất cô đơn a!"

Mình có sao, mình phải là rất vui chứ: "Không có a, cùng ở với Wonha, ba ba sẽ không cô đơn đâu!"

"Nhưng mà con dù ở chung với ba ba vẫn thấy cô đơn a, con nhớ cha ~~~"

Cậu phải nói gì với nó đây? "Wonha, so với ở cùng ba ba, con nghĩ sống cùng cha tốt hơn đúng không?"

Nếu như Wonha đối với Wonho đã quấn quýt như thế, cậu cũng đành buông tay , chỉ cần bỏ nó ở lại thì Wonho sẽ xuất hiện.

" Umh ...umh~~~ Nhưng mà ở chung với cha cũng có ba ba đúng không? Giống như trước đây!"

".....a......"  Mình cùng Wonho là hai đường thẳng song song a!

"Sao không ở chung được! Rõ ràng ba ba cũng nhớ cha mà!"

Thanh âm Wonha rất nhỏ, nhưng cũng rất rõ ràng, nó nói cậu nhớ Wonho, không thể nào, tâm tình cậu rất vui, cậu cuối cùng cũng đã thắng rồi, ......

Đứa nhỏ thật là mẫn cảm, có thể nhìn ra sự mềm yếu của cậu rõ đến như vậy......

Cậu sao lại nhớ Wonhi chứ! Nhưng mà tuy rằng hắn đối với cậu.....tuy rằng hắn......

......"Wonha, ba ba đưa con đi tìm cha nha~"

Wonha dù sao cũng là đứa trẻ, nghe thế không khỏi miệng cười toe toét, nhìn nó, cậu bất giác cũng mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro