ngoại truyện 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng, buông ra a!" Wonho nhìn người bên dưới vì thiếu khí mà nhẹ rên rỉ.

Giúp cậu gạt đi mớ tóc trên trán, Wonho quyết định ngủ thêm một lát nữa!

Cho dù đang nằm trong ổ chăn ấm áp, nhưng thời tiết vẫn là đang vào đông, thân thể cũng tự giác hướng về nơi phát ra hơi ấm, cậu mơ hồ cảm thấy một làn hơi ấm bao quanh, thật thoải mái.....

Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh lúc cậu còn bé ôm gấu bông ngủ, khi những đứa trẻ khác còn đang làm nũng đòi ngủ với cha mẹ, cậu đã tự ngủ một mình, nhưng là lúc nào cũng phải ôm gấu bông ngủ, dần dần cậu trở nên rất thích ôm gấu khi ngủ!  Cậu đã lâu rồi không ôm thứ gì khi ngủ. Lúc nào cậu cũng chỉ sống một mình, cho đến khi gặp Wonho.

Khi cậu vừa mở mắt, đập ngay vào là đôi mắt của Wonhi.....hắn không biết đã tỉnh khi nào đang nhìn cậu trừng trừng! còn cậu thì đang khoác tay lên người hắn, hóa ra hơi ấm đó là từ cơ thể của Wonho!

Cậu lẳng lặng thu tay lại, bình tĩnh hỏi: " Anh tỉnh khi nào?"

"Mới vừa thôi! Thấy em ngủ rất say, đang do dự có nên đánh thức em dậy hay không thì em tỉnh!" Wonho cười cười.

Vì cậu là người chủ động tiếp cận Wonho nên cũng không nói thêm  gì nữa, phản ứng của Wonho thật ngoài ý cậu, độ cong nơi miệng hắn tựa hồ vẫn không giảm, hắn là đang vui sao?!

Cậu vừa ngẩng đầu lên  liền thấy chiếc di động trong túi áo hắn, thì ra..... là như vậy......

***

Lúc ăn cơm, Wonho liên tục gắp thức ăn cho cậu, nhưng là hắn vẫn dùng ánh mắt lộ vẻ kì quái nhìn, khiến cậu không khỏi chột dạ! Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi đũa đang cầm. Thấy cậu đầu cúi thấp , tiếu ý trong mắt Wonho càng tăng.

Cậu cũng chỉ đoán mò ý của Wonho, miễn cưỡng thử gắp cho hắn một chút thức ăn!

Hắn sửng sốt, cậu bỗng nhớ ra là hắn không ăn rau cần.

" Tôi, tôi gắp lại cho anh a!"

" Không cần!" Wonho cắt ngang  lời cậu, thoáng cái liền bỏ mớ rau cần vào trong miệng.  Cậu tưởng Wonho sẽ nổi giận! Trước đây có lần hạ nhân làm bánh nhân rau cần, Wonho chỉ vừa cắn một miếng liền lập tức nhổ ra, sau đó tức giận duổi việc người hầu đó.

"Ân.....thực ra, có phải anh ngày nào cũng ở nhà bồi tôi nên rất chán phải không?" cậu thấy tâm tình hắn không đến nỗi xấu mới nói ra.

"không có! Xã giao bên ngoài còn phiền phúc hơn!" Nhưng mà ở nhà phải nhịn đến phát nghẹn cũng không tốt chút nào a!

" Xin lỗi, làm lỡ thời gian của người không ít!"  cậu cũng hiểu chuyện của hắn chẳng liên quan gì đến mình, nhưng là không nhịn được nên thốt ra.

Wonho bỗng cảm thấy hoang mang! Hyungwon mới một giây trước đưa hắn lên thiên đường, một giây sau lại không ngần ngại kéo hắn xuống!:  " Không cần khách khí như vậy đâu! Quan hệ chúng ta đã như thế rồi, đâu phải là người ngoài!"

Cậu nghe xong nhẹ giọng nói : ".....quan hệ chúng ta? Anh nói đó là cái gì? Chúng ta thì có quan hệ gì ......anh không phải là người ngoài, nhưng tôi,......"

"Ba"! Wonho đập mạnh chiếc đũa xuống bàn.

"Chae Hyungwon!" biểu tình của Wonho bỗng lộ vẻ tức giận, cậu không khỏi đứng lên lùi về sau mấy bước! Đã nhiều năm rồi Wonho không gọi thẳng tên cậu như thế!

" Em cư nhiên còn hỏi quan hệ chúng ta là gì?! Em nói tôi là cái gì của em?"

Hắn túm lấy áo cậu, kéo cậu về phía hắn: "Quan hệ của chúng ta hả, chúng ta đã làm tình, em còn sinh ra Wonha, bây giờ trong bụng lại mang đứa con của tôi! Em còn hỏi chúng ta là quan hệ gì sao?! Tôi chính là người đàn ông của em!"

Wonho gằn từng chữ.

"....." mặt cậu đỏ lên, không ngờ Wonho lại nói thẳng thừng như vậy: "Thế nào? Tôi nói sai hả?!"

Bởi vì lời Wonho nói đều là sự thực, nên cậu không có cách nào biện giải, cổ họng chợt trở nên khô khốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro