Ngoại truyện 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc Trình Hi nhắc lại chuyện này thì cũng là khá lâu rồi.

"Sao rồi? Em quên rồi sao? Anh nói với em rồi còn gì! Chuyện về nước đó!"

Trình Hi có chút không cam tâm.

"Không phải, chỉ là nhiều ngày qua, cứ tưởng anh còn có việc a!"

Trình Hi nghe xong cũng khôi phục lại bình thường. Vì vậy hôm sau bọn họ liền đáp chuyến bay quay về nước! Qua hơn mười mấy tiếng đồng hồ, vùng đất, dải núi quen thuộc liền hiện lên trước mắt!

Nhưng Trình Hi không về nhà mà lại đưa cậu tới một nơi!

Trình Hi đã từng đưa cậu tới đây một lần, nơi này mặc dù cậu không hoàn toàn quen thuộc, nhưng cũng không hề xa lạ! Cậu yên lặng đi theo Trình Hi, hắn đi phía trước, cứ thế đi, chỉ là lâu lâu quay lại nhìn cậu rồi đi tiếp.

Vì là ban ngày nên nghĩa trang cũng không làm người ta cảm nhận được không chí chết chóc tang thương, cảnh sắc nhìn có vẻ vô cùng yên tĩnh.

Trình Hi dừng lại cước bộ, đứng trước một bia mộ quen thuộc.

Hắn mở tay ra, một đóa hoa trắng xuất hiện nơi lòng bàn tay. Trình Hi chăm chú nhìn bia mộ ngăn nắp sạch sẽ, cũng giống như lần trước, bia mộ được phủ dầy hoa hồng thay cho hoa cúc! Trình Hi trồng hoa vỗn cũng chỉ trồng mỗi hoa hồng, có lẽ mẹ Trình Hi thật sự rất thích hoa hồng.

Mọi người đều nói hoa hồng tượng trưng cho sự lãng mạn, có lẽ vì thế nên dù được đặt ở chỗ này cũng không mang theo nét bi ai!

Trình Hi nhắm mắt, giống như đang mặc niệm cái gì đó, rồi quì xuống, dập đầu trước bia mộ một cái, sau đó đứng dậy kéo cậu rời đi. Cậu vẫn chưa hiểu gì đã bị lôi đi rất xa !

"Như vậy được không? Không ở lại thêm một chút nữa sao?" Cậu hỏi.

"Không được, chúng ta phải trở về ngay! Hôm nay ở khách sạn một đêm, mai đáp chuyến bay buổi chiều quay về."

Cậu ngạc nhiên mở to hai mắt, trở về cũng chỉ ở một ngày một đêm thôi sao! Trình Hi tựa hồ biết suy nghĩ của cậu, hướng cậu nói: "Hôm nay trở về vốn cũng chỉ để cúng bái mẹ anh! Anh lúc đầu định tối nay là bay về, nhưng thân thể em sợ chịu không nổi! Nên thôi nghỉ ngơi một đêm rồi hãy trở về"

Cái này được coi là một kiểu săn sóc sao?! Cậu nói: "Cảm ơn!"

Trình Hi cười cười, sau đó kéo cậu đi về phía bãi đỗ xe, thấy hắn thay mình mở cửa xe cậu có chút xấu hổ! Nhưng nhìn thần sắc Trình Hi giấu không được tia mệt mỏi cùng bi thương, cậu không biết nói gì, chỉ yên lặng ngồi vào xe.

Trình Hi trở lại khách sạn, ăn cơm tối xong, tắm rửa liền đi ngủ, cậu cũng bị chuyến đi dài này làm cho mệt mỏi, nên cũng mệt mỏi nhanh chóng đi ngủ. Kể từ đêm đầu tiên Trình Hi vào phòng cùng cậu ngủ, từ đó về sau buổi tối nào cũng như thế, Trình Hi đến phòng cậu rồi như cũ nằm xuống. Dần dần, chuyện đó cũng trở thành chuyện đương nhiên, cậu cũng quen với độ ấm bên người mỗi đêm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro