Ngoại truyện 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Nằm mơ?

Cậu còn đang suy nghĩ, bỗng cơn đau nhức truyền đến từ hạ thân cắt ngang nghi vấn của cậu.

Cơ thể ngoại trừ đau nhức ra thì không còn cảm giác được gì khác, tiếng thở dốc của Wonho cũng là âm thanh duy nhất cậu nghe được!

"Chặt quá!" hắn cứ lập lại nhiều lần, mà cậu chỉ có thể cúi đầu rên rỉ, loại sự tình này quả thật dù bao nhiêu lần cũng không chịu nổi!

Lồng ngực đập phập phồng liên tục, vòi sen chưa tắt vẫn đang tiếp tục xả nước xuống, Wonho dán chặt trên thân thể cậu! Nội tạng bị đâm vào hết sức khó chịu, môi run lên, nước trên mặt không biết đã chảy vào trong miệng cậu. Nếu hắn không ôm chặt cơ thể cậu, chỉ sợ cậu đã lạnh run không chịu nổi nữa.

Viền mắt trở nên nóng rực, độ ấm trên trán tựa hồ cũng mất đi, dù biết bản thân không dễ dàng mắc bệnh, nhưng loại sự tình này vẫn làm cậu hết sức thống khổ.

Địa phương nhỏ hẹp vẫn chưa được bôi trơn và mở rộng đã bị hắn cường ngạnh bài khai, dù có làm nhiều lần hành vi này cũng hết sức miễn cưỡng. Lúc này cậu còn có tâm tình nhớ lại những chuyện....kia, chẳng lẽ cậu cũng tiến bộ rồi sao! Lại có thể dời đi lực chú ý như vậy?!.....a....vẫn là đau chết đi được!

Wonho bỗng cắn cổ cậu, cậu cố gắng muốn tách hắn ra, ngay khi vừa quay đầu lại, cậu phát hiện mình làm sai rồi, hắn bất mãn lại gia tăng khí lực, như muốn cắn đứt da cậu. Bỗng cậu ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, hơi nóng của nước bốc lên, vị tanh càng thêm nồng đậm, nhưng lúc cậu cúi đầu mới phát hiện mình đã hiểu nhầm, mùi máu kia không phải từ cổ, mà là.....chỗ địa phương kia. Quả nhiên là miễn cưỡng .....

Wonho thở dốc ngày càng nhanh, cậu biết hắn sắp đạt đến cao trào! Nghĩ thầm: rốt cuộc cũng kết thúc!

Wonho tựa hồ như bị nước trên trán làm vướng víu, hắn lắc đầu, để lộ ra vầng trán thật trắng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn kĩ hắn. Lông mi dài nhỏ vốn không hợp với đàn ông, nhưng ở trên khuôn mặt hắn lại vô cùng hài hòa. Cái mũi cũng khiến nhiều người ao ước, hắn thở dốc, màu da dần phiến hồng, trông cũng thật gợi tình, tình cảnh như thế này mà cậu còn cảm khái dung mạo hắn!

Hạ thân cậu đã đau đến mức không còn cảm giác, chỉ còn biết nhìn bả vai của hắn phập phồng bất định mà phán đoán tình trạng của hắn, sau một hồi trừu sáp, hắn nhướn mi, phóng ra.......

Khoan đã.....hắn bắn ở trong thân thể cậu! Cậu còn không quên thân thể của mình như thế nào, bộ phân sinh dục nữ trong cơ thể cậu phát triển khá hoàn thiện, nếu không cậu cũng không thể nào có Wonha.

Đợi hắn thả lỏng một chút, cậu liền lập tức đứng dậy, nhịn xuống cảm giác xấu hổ rút phân thân của hắn ra khỏi cơ thể.

Bả vai đột nhiên bị hắn nắm trụ, xoay người cậu lại, hắn vuốt ve hình xăm trên lưng cậu: " rất đẹp.....là của tôi.....đều là của tôi...." Hắn cười rồi cúi đầu xuống liếm lộng lưng cậu, khiến cậu không khỏi run rẩy, sau đó,.....trên đùi liền cảm nhận được một vật cứng rắn. Cậu không màng đến nữa, cậu biết đêm nay sẽ không yên rồi, người đã say thì làm gì còn lý trí.

Quả nhiên những lần cậu tỉnh lại sau những đợt hôn mê ngắn, đều thấy Wonho vẻ mặt đầy dục vọng nằm úp sấp trên người cậu. Lúc này, cậu thấy thật may vì mình còn có thể hôn mê mà giải thoát.

***
Khi cậu mở mắt ra, liền thấy Wonho sắc mặt khó coi ngồi ở trước giường.
" Xin lỗi!"
Thật lâu sau, cậu vẫn không thể tin đây là lời xin lỗi của hắn, cho dù trước đây hắn có ác liệt đến mức nào, cũng không hề nói qua hai chữ đó. Vành mắt của hắn đen một màu thật đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro