123456789

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sam Sam đến ăn nè, anh yêu em.

Dịch: jini

BOSS từ phòng đọc sách đi ra, thấy Sam Sam đang mê mẩn vì người đàn ông trong bộ phim Hàn Quốc, trong lòng rất không vui, cố tình ho khan một tiếng. Sam Sam vừa buồn xong, cố ý giả vờ không nghe thấy tiếp tục nhai lát khoai tây.

BOSS vốn dĩ định đi thẳng đến tủ lạnh lấy nước , nhưng thấy Sam Sam không thèm để ý đến anh, liền vào nhà bếp, đi qua trước mặt Sam Sam. Sam Sam không thèm quan tâm, BOSS không chịu được, dứt khoát ngồi bên cạnh Sam Sam "Phim gì mà khiến em say mê thế?".

Sam Sam nhìn vào màn hình trả lời: "Anh không thấy Hyun Bin đẹp trai ư?"

Thấy BOSS không nói gì, Sam Sam tiếp lời, "Anh xem anh ấy rất tốt với bạn gái nhé.". Giọng BOSS trầm xuống: "Tiết Sam Sam!"

Sam Sam mở to đôi mắt vô tội quay lại nhìn, "Sao ạ?" Sam Sam lại nói, "vừa nãy xảy ra chuyện gì rồi, hai người bọn họ sao đột nhiên lại làm lành thế?"

BOSS dở khóc dở cười, "Người đàn ông đó nói với người phụ nữ rằng Anh Yêu Em, bọn họ liền làm lành."

Sam Sam như không nghe thấy, "Hyun Bin nói gì ạ?"

"Anh Yêu Em!" BOSS gào lên. Sam Sam lúc này mới mãn nguyện cười với BOSS, "cuối cùng cũng cảm nhận được". BOSS lúc này mới phát hiện ra bị lừa, mặt ửng hồng.

Sam Sam cuối cùng cũng giành lợi thế một lần rồi.

Thanks ss jini!Ngoại truyện 7

Dịch: ss bí mật >_<

Chiều có thêm phần nữa nha

Sáng sớm, Sam Sam đây đi dạo, tình cờ gặp thầy của cô, bèn cúi chào: "Thật tình cờ ạ". Thầy nói rằng: "Tình cờ quá". Vì thế cùng đi dạo.

Dừng ở cửa quán rượu, nhìn quanh cười, nói: "Sớm nay có rượu, sớm nay say."

Vào trong, nhân viên dẫn tới bàn đặt, ngồi xuống, rượu được đem lên, Sam Sam nói: "Mời thầy ạ."

......

Rượu quá 3 tuần, hơi say.

Thầy bắt đầu lắc lư, nói: "Thầy về trước đây".

Sam Sam chắp tay nói: "Hẹn gặp lại".

Đến lúc hoàng hôn, Sam Sam muốn về, thò tay vào túi lấy tiền, thất kinh - - - Tiền quên ở nhà rồi!

Sam Sam buồn. Ngồi thần suy nghĩ bên bàn. Chẳng có kết quả.

Đêm.

Phục vụ đứng trước mặt nói: "Quán tôi sắp đóng cửa, quý khách muốn ở lại quán ư?"

Sam Sam không biết nói gì.

Phục vụ đoán là không có tiền, nói: "Cô có thể làm việc ở đây để trả tiền".

Sam Sam rơi nước mắt.

Không lâu sau, rửa bát ở nhà bếp, bát đĩa chất như núi, Sam Sam muốn khóc mà không có nước mắt.

Trời lại sáng, cuối cùng rửa xong quay về nhà. Trên đường lại gặp thầy cô.

Thầy nói: "Uống rượu không?"

Sam Sam hoảng hốt, vội vàng chuồn.

Sam Sam vừa đi vừa đau lòng đôi bàn tay của mình. Đôi bàn tay vốn trắng trẻo, nay vừa đỏ vừa sưng.

Đột nhiên, "binh" một tiếng...

Sam Sam ngước đầu lên, nhìn thấy BOSS của cô , BOSS nhìn thấy đôi tay của cô, cầm lấy đặt vào tay mình, nhẹ nhàng hỏi: "Sao thế?"

Sam Sam lại không chịu được, nắm lấy tay BOSS khóc lên, vừa khóc vừa nhéo vào tay BOSS.

BOSS cũng không nhìn tay của mình, mà vội vàng nhìn Sam Sam, liên tục hỏi Sam Sam rốt cuộc là làm sao?

Sam Sam nghẹn ngào kể sự việc cho BOSS nghe.

Nghe xong, BOSS rất tức giận. Đau lòng xoa xoa tay của Sam Sam, vừa xoa vừa nói: "Anh sẽ đi tìm hắn tính sổ~÷!Hứ!"

Thk ss bí mật

Ngoại truyện 8: Buổi gặp mặt hai vợ chồng

Dịch: ss bí mật >_< tốt bụng dễ xương

E hèm, sau đây xin mời đôi vợ chồng mới cưới đang ra sân khấu, (BOSS phong độ vẫn như xưa... dáng vẻ phong độ xuất trần... Sam Sam vẫn đang vẫy tay, gả cho lãnh đạo nên cũng ra dáng giống lãnh đạo... mau qua đây ngồi là xong thôi).

(Chào hai vị, tân hôn vui vẻ nhé, ngày hôm nay mọi người phải mời hai vị tới buổi họp mặt, là vì chúng tôi đều rất hiếu kỳ về cuộc sống của hai vị, cho dù là trước hôn nhân hay sau hôn nhân, cho nên xin hãy thỏa mãn mong muốn của chúng tôi, e hèm, sau đây chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính)

(Sam Sam trả lời trước, Phong Đằng trả lời sau- ND)

1. 1. Tên họ?

- (Sam Sam ngây người): Sam Sam, hụ hụ.

- Mọi người đều biết rồi mà (không biểu cảm).

1. 2. Tuổi là?

- Đương nhiên là tuổi xuân mơn mởn (tuổi xuân mơn mởn không chỉ tuổi ở trong phim ảnh )....

- Đây là câu hỏi gì thế?

1. 3. Giới tính là ?

- (Câu hỏi này ai viết thế, làm mất mặt đại nhân rồi) Ơ~~~ (mồ hôi lạnh vã ra, người dẫn chương trình này có bệnh sao)

- Tôi rất bận ( rõ ràng là không kiên nhẫn được)

Trên đây là chúng tôi nói đùa, sau đây mới chính thức hỏi, (chột dạ, lý do này rất chuối nhé)

1. 4. Xin hỏi tính cách của bạn ra sao?

- Mọi người đều nói tôi rất dễ thương (dáng vẻ xấu hổ).

- Còn hơi ngốc (cười lạnh lùng) (ý an PĐ chê SS là ngốc, =.=)

1. 5. Tính cách đối phương?

- Nhìn anh ấy thì biết, như tượng ý (lẩm bẩm)

- Những người bình thường có thể nhìn ra được qua thái độ của cô ấy khi trả lời những câu hỏi trên.

1. 6. Hai người quen nhau khi nào? Ở đâu?

- Trong bệnh viện đấy, haizz,

- Phỏng vấn xin việc ở công ty (thở dài hết cách)

1. 7. Ấn tượng đầu tiên về đối phương?

- Người này là ai thế, không quen

- Khiến cho người ta không nhịn được phải bắt nạt (mọi người ồn ào: Sớm vậy sao, Sam Sam thật hạnh phúc quá đi)

1. Thích điểm nào ở đối phương?

- Ầy, không biết nữa, anh ấy hình như không có ưu điểm nào, chính là dáng người rất đẹp, tướng mạo... cũng được coi là ưa nhìn, tính cách thì tôi không nói đến (thực ra nhìn kỹ thì rất đẹp trai)

- Toàn bộ (mọi người: cảm động quá đi)

1. 9. Ghét đối phương ở điểm nào?

- Để cho tôi ăn gan lợn 1 tháng trời (nhìn căm hận),

- -Không coi là ghét mà chỉ là hơi đáng tiếc, không thể nói hết được tình cảm.

10. Bạn xưng hô với đối phương như thế nào?

- BOSS.

- -Không được lại gọi anh là BOSS, chúng ta kết hôn rồi.

11. Bạn hy vọng được đối phương xưng hô như thế nào?

- -Chỉ cần anh ấy không kêu Tiết Sam Sam tôi là con ỉn này, còn ngoài ra thì tùy ý.

- -Gọi là ông xã, (chẳng nhẽ không nên sao, đều kết hôn rồi).

12. Nếu dùng động vật để so sánh, bạn cảm thấy đối phương là?

- Hổ

- Ỉn

13. Nếu như tặng quà cho đối phương, bạn sẽ tặng?

- Gan lợn, để anh ấy ăn cho đã,

- Cũng tặng gan lợn, cô ấy hình như rất thích ăn

(Sam Sam choáng trong 2 giây)

14. Tật xấu của bạn là gì?

- Tim, dạ dày quá mềm (Nếu không sao có thể không từ chối ăn gan lợn trong một tháng chứ)

- Hạ thủ không lung tung , để cho cô ấy hiểu sớm một chút

15. Tật xấu của đối phương là gì?

- -Khiến cho tôi không dám từ chối (cái này là thiên bẩm).

- Bảo gì nghe nấy.

(Sam Sam: Điều này chẳng lẽ không phải là ưu điểm ư?)

16. Quan hệ của các bạn đã tới mức độ nào rồi?

- Ơ, điều này...

- Chúng tôi hợp pháp rồi (nắm lấy tay Sam Sam).

17. Là ai tỏ tình trước?

- Đương nhiên là anh ấy.

- Là em cảm thấy thế chứ.

18. Bạn yêu đối phương nhiều chứ?

- Nguyện ăn gan lợn 1 tháng vì anh ấy (đúng là không có chí khí)

- Cô ấy biết (Sam Sam ủ dột: bao nhiêu chứ?)

19. Nếu như cảm thấy nghi ngờ đối phương thay lòng, bạn sẽ làm gì?

- -Cắn vào góc lưng...

- Ha ha, cô ấy, sao có thể (không cần lườm Sam Sam đâu)

20. Khi hai người bên nhau, khi nào khiến bạn cảm thấy tim đập nhanh nhất?

- Anh ấy muốn nói rồi lại dừng

- Mỗi lần ám chỉ, đáng tiếc là cô ấy đều không hiểu

21. Đã từng cãi nhau chưa?

- Anh ấy không đếm xỉa tới tôi.

- Tôi không đếm xỉa tới cô ấy.

22. Thế nào là cãi nhau?

- Là tôi quấy phá anh ấy (mồ hôi vã như tắm)

- Chính là những chuyện đó

23. Sau đó giảng hòa như thế nào?

- Anh ấy không đếm xỉa tới tôi, tôi bèn...

- Cô ấy chỉ nháy mắt là quên ngay.

24. Lúc nào khiến bạn cảm thấy "đã không còn yêu tôi nữa?"

- Không có đâu

- Mãi mãi không có

25. Lúc nào yêu đối phương?

- Đại khái là sau cái lần ghen đó

- Thực ra em đã sớm yêu anh rồi mà...

26. Còn có yêu cầu gì nói với đối phương?

- Không được nói tôi ngốc, sau này không được tùy tiền hôn tôi, đặc biệt là những lúc tôi chưa ngủ dậy (mọi người kêu lên: trời ạ)

- Cô ấy đừng bảo tôi đừng hôn cô ấy.

27. Câu nói nào ngọt ngào nhất

- Em đồng ý

- Rất nhiều, câu nào nhỉ (lắc đầu) (rất nhiều, anh nói với ai thế?)

...

Được, câu hỏi cuối cùng.

28. Bây giờ chuyện muốn nói với Mạn Mạn nhất là chuyện gì?

- Tại sao bắt tôi ăn gan lợn những 1 tháng !!!

- Cảm ơn bà mối

"Anh nói xem rốt cuộc anh nói với những ai những câu ghê rợn kiểu này hả"

"Anh nói xem, rốt cuộc anh nói với ai những câu ngọt ngào kiểu này hả?"

"Cho anh yêu cái rồi anh nói"

Note: những lời trong " " là lời nói thầm >_<

Thk ss bí mật >_<

Chương XX (1)

Ta nhớ rõ tòa thủy phủ ở chân núi cạnh nhà ta có một Tiểu Chúc Âm, năm đó nàng được gả cho một nhà chồng không được hài lòng lắm, suốt ngày bị mẹ chồng hành hạ. Phụ thân của nàng biết được chuyện này, bừng bừng nổi giận xông vào nhà chồng nàng gây náo loạn cả ngày. Nhà chồng của nàng đấu không lại phụ thân của nàng, lại không nuốt trôi cơn tức này, liền viết đơn kiện tới Hồ Ly động, muốn phụ thân ta ra mặt làm chủ, thay nhà bọn họ bỏ Tiểu Chúc Âm. Cũng bởi vì cha Tiểu Chúc Âm kia tới nhà chồng Tiểu Chúc Âm làm người ta bị thương, dù sao cũng đuối lý, để tránh dưỡng ra cái tai họa lớn hơn nữa, phụ thân xem xét kỹ càng, cuối cùng căn cứ vào đơn kiện của nhà chồng Tiểu Chúc Âm, cắt đứt quan hệ giữa hai nhà.

Mẫu thân nhân tội nghiệp cho hoàn cảnh của Tiểu Chúc Âm, còn thay nàng xin phụ thân hai ba câu, nói vẻ bề ngoài của nàng không đẹp, lại được chiều chuộng quá sinh ra kiêu ngạo tự mãn, nếu lại bị chồng bỏ nữa, chỉ sợ là không thể đi tái giá. Có điều cái chuyện nhà giữa bọn họ này lại phiền nhiễu vô cùng, lại ảnh hưởng cả tới mọi người xung quanh, phụ thân công chính vô tư, vì thế cuối cùng Tiểu Chúc Âm kia chính thức bị chồng bỏ.

Lúc đó ta với tứ ca đều ngầm thương hại Tiểu Chúc Âm kia, cảm thấy đường tình duyên của nàng cũng thực lận đận. Tứ ca còn nâng khuôn mặt của ta cân nhắc tới lui, cuối cùng mới nói " Mặc dù yếu ớt giống Tiểu Chúc Âm, nhưng bề ngoài cũng không tệ lắm, cho dù gả lần đầu có bị bỏ, thì cũng không đến nỗi không gả đi được lần thứ hai", mới yên lòng. Nhưng trong lòng của Tứ ca thoải mái hơi sớm. Ngót nghét một vạn năm, ta mới ngộ ra được đạo lý, rằng đường tình duyên trong số mệnh của con người ta có tốt hay không, cũng không chút can hệ tới diện mạo.

Trong mấy vạn năm sau này, cái nàng Tiểu Chúc Âm vốn bị mẫu thân nói bề ngoài không được kia, lại được sao đào hoa chiếu rạng, đám nam thần tiên tới Chúc Âm Động cầu hôn suýt nữa đạp bằng động phủ nhà họ. Nhờ có phúc lớn của đám nam thần tiên đó, Tiểu Chúc Âm kia cũng tự học thành tài, thành công lột xác thành một vị cao nhân trong việc đong đưa tán tỉnh với nam thần tiên

Cũng trong mấy vạn năm đó, bị tứ ca của mình ký thác kỳ vọng hơi cao, bản thượng thần ta vởi vẻ bề ngoài không tệ kia, giơ tay lên tính thử, lại chỉ gặp tổng cộng có năm đóa hoa đào

Đóa thứ nhất chính là Cửu hoàng tử của tộc Tị Dực Điểu. Sau khi hắn cùng cha mẹ tới làm khách ở Thanh Khâu, vừa gặp tiểu nha đầu mới hai vạn tuổi là ta, đã nhất kiến chung tình. Lúc gần đi còn lén sau lưng cha mẹ ta kéo ta lại, nhổ xuống hai cái lông cánh làm vật đính ước, lặng lẽ nói với ta, chờ hắn lớn hơn một chút, sẽ cưỡi mây ngũ sắc tới rước ta về. Nguyên lông cánh trên người hắn có hai màu, một đỏ một xanh, ta thấy trông nó thật là đẹp, liền cầm lấy, cảm thấy nếu gả cho tộc Tị Dực Điểu cũng không tệ lắm. Nhưng không bao lâu sau, đã thấy Mê Cốc đến kể một chuyện bát nháo, rằng tộc Tị Dực Điểu không thể thông hôn với ngoại tộc, Cửu hoàng tử của tộc Tị Dực Điểu vẫn quyết tâm giữ trọn lời thề muốn kết hôn với ta, quyết tâm tuyệt thực để đấu tranh, gây ra một trận huyên náo lớn. Phụ thân mẫu thân của hắn không chịu nổi cảnh phiền nhiễu này, có một đêm thừa lúc hắn ngủ, cho hắn uống hai viên tình dược, lại đưa hắn tới trên giường của một vị cô nương rất có thể diện trong tộc Tị Dực Điểu. Ha ha, hắn đã làm chuyện có lỗi với ta, không còn mặt mũi nào mà cưỡi mây ngũ sắc tới rước ta nữa. Ta cầm mấy cái lông chim của hắn gộp chung với đám lông chim trĩ, mang ra làm chổi lông gà, đem đi quét bụi.

Đóa thứ hai là Nhị hoàng tử Ly Kính của Quỷ tộc. Tính ra ta với hắn cũng có mấy bữa ngọt ngào, sau lại bị hắn với Huyền Nữ ở sau lưng giật dây bắc cầu làm chuyện khốn nạn.

Đóa thứ ba là Tang Tịch con trai thứ hai của Thiên Quân. Cái này xem như phụ thân mẫu thân cố tình cưỡng ép tới cho ta một mối nhân duyên. Có điều trong mệnh lý của ta không dung nổi đoạn nhân duyên này, vì thế lúc Tang Tịch tới thanh Khâu nhà ta, rốt cuộc lại vừa mắt tỳ nữ của ta, hai người cùng nhau bỏ trốn.

Mối tình thứ tư là tọa kỵ Tất Phương của Tứ ca. Có điều Tất Phương kia cũng giấu tình cảm của hắn quá sâu, cũng không học đám nam tiên nhân dũng cảm không sợ cản trở của Tiểu Chúc Âm, đợi đến lúc hắn nghĩ thông suốt không còn bị cản trở nữa, thì ta cũng đã đính hôn.

Bốn đóa hoa đào đầu tiên này, có ba đóa đều hỏng cả, chỉ có một đóa tốt nhất, tiếc là chỉ được cái vẻ bề ngoài.

Đóa hoa cuối cùng trong năm đóa hoa này là Dạ Hoa

Vị phu quân tương lai Dạ Hoa của ta này, ta thực tiếc nuối rằng, đã không gặp được hắn ở những năm thanh xuân tốt nhất

Ta đằng vân từ Tây Hải tráng lệ lên thẳng Cửu Trọng Thiên, trên đường đi lại ngã từ trên mây xuống một lần, dáng điệu trông cũng thực chật vật khổ sở, đến lúc lên tới cửa Nam Thiên Môn, đã bị mấy kẻ thủ vệ hai bên khách khí ngăn lại.

Quần áo ta đang mặc đây quả thực là quá tùy tiện, làm tổn hại rất nhiều đến mặt mũi của Thanh Khâu, nhưng ta lại rất nóng lòng muốn gặp Dạ Hoa, bất đắc dĩ lại phải lôi tên tuổi của Chiết Nhan ra, giả xưng là tiên sứ của lão, phụng mệnh lão đến bái kiến Thái tử điện hạ Dạ Hoa quân trên Thiên đình.

Đám thủ vệ này cũng thực cẩn thận, lịch sự mời ta đứng sang một bên đợi, tự đi Tẩy Ngô Cung thông báo. Trong lòng ta dù nóng như lửa đốt, nhưng thấy bọn họ đi thông báo ở Tẩy Ngô Cung chứ không phải là Lăng Tiêu Điện, cũng đoán là Dạ Hoa không gặp phải chuyện gì lớn, trong lòng cũng hơi hơi trấn an.

Đám thủ vệ đi thông báo phải nửa chén trà nhỏ mới trở về, phía sau có một tiểu tiên nga tới dẫn đường cho ta. Tiểu tiên nga này ta cũng có chút ấn tượng, hình như là tỳ nữ ở trong thư phòng của Dạ Hoa. Nàng vừa thấy ta thì hai mắt trợn tròn, nhưng dù sao cũng là tỳ nữ ở thư phòng của Dạ Hoa, cũng gặp qua nhiều chuyện, nhãn tình dù lớn bằng cái bánh rán, rốt cuộc vẫn giữ miệng không nói năng gì. Chỉ có nhún mình vái ta một vái, rồi cẩn thận đi trước để dẫn đường.

Hôm nay gió nhẹ nhàng mát mẻ, ta loáng thoáng thấy trong đó có mùi hoa sen luẩn quất trong đó.

Mắt thấy sắp tới Tẩy Ngô Cung, ta bình tĩnh hỏi một câu : " Quân thượng nhà bọn ngươi, mấy ngày gần đây như thế nào ? Hiện nay đang làm gì vậy ?"

Tiểu tiên nga dẫn đường kính cẩn quay lại trả lời : " Mấy ngày gần đây quân thượng rất tốt, thường cùng với mấy vị tinh quân Tham Lang, Cự Môn, Liêm Trinh nghị sự. Hiện nay đang ở thư phòng chờ đại giá của thượng thần"

Ta gật gật đầu.

Nữa tháng trước hắn đã bị mất hơn vạn năm tu vi, hôm nay vẫn còn có thể ở trong thư phòng nghị sự, hồi phục cũng khá nhanh đấy chứ.

Tiểu tiên nga kia dẫn ta đi thẳng tới bên ngoài thư phòng của Dạ Hoa, rồi mới lùi xuống rất quy củ.

Ta vội vàng đẩy cửa thư phòng ra, vội vàng khóa cửa vào, rồi vội vàng xốc mành che bên trong lên. Mấy động tác vội vội vàng vàng của ta này mặc dù thực hiện thập phần lưu loát, nhưng bởi trong lòng đang có suy nghĩ, cũng khó tránh khỏi không chú ý mà chạm phải hai bình hoa nằm không hợp thời chút nào trên mặt đất, gây ra một tiếng động cũng hơi lớn.

Dạ Hoa ngẩng đầu lên khỏi đống công văn trên bàn, hơi mỉm cười, day day thái dương nói : "Hôm nay nàng lại đặc biệt tới thư phòng này của ta sao ?" đám công văn chất đầy trên án, ngoài ra vẫn còn mấy bản đang mở ra trên bàn.

Trên mặt hắn cũng không tái nhợt như lúc còn ở Thủy Tinh Cung của Tây Hải, nhưng cũng thấy là gầy đi rất nhiều.

Hiện giờ ta không còn ngây ngô như lúc còn trẻ, dần dần cũng hiểu rằng nếu một người cố tình gạt ngươi rằng hắn không tốt, thì ngươi lại nhìn không ra hắn có điểm nào không tốt.

Ta bước thêm hai bước tới trước mặt hắn, định túm lấy tay hắn chuẩn mạch. Đột nhiên hắn lại thu hồi nụ cười, vươn tay ra cầm lấy vạt áo của ta, nhíu mày hỏi : " Cái gì đây ?"

Ta hơi cúi đầu đáp : " À, không sao cả, canh giờ trước ta xài Truy Hồn Thuật đối với đại hoàng tử của Tây hải, thần thức không lưu ý lắm, nên bị ọe hai ngụm nhỏ"

Hắn xô ghế đứng dậy, cầm chén xoay người đi châm thêm nước trà, vừa châm vừa nói : " Mặc dù nàng một lòng một dạ muốn chăm sóc Mặc Uyên, nhưng cũng phải tự chiếu cố mình, nếu không lúc Mặc Uyên tỉnh lại thì nàng lại ngã bệnh ra đấy, thì thật không hay"

Ta nhìn theo bóng dáng của hắn, ôn tồn đáp : "Ngươi thử đoán xem lúc ta tiến vào nguyên thần của đại hoàng tử Tây Hải, ta thấy cái gì nào ?"

Hắn xoay người lại, đưa ly trà đang cầm trên tay cho ta, nghiêng đầu hỏi : "Mặc Uyên sao ?"

Ta cầm chén trà của hắn, giận dữ nói : " Dạ Hoa, bốn mãnh thú trông coi Thần Chi Thảo ở Doanh Châu kia, trông chúng như thế nào ? Cái viên đan dược Chiết Nhan đưa cho ta, là do ngươi luyện phải không ? Hiện giờ trên người ngươi còn được bao nhiêu năm tu vi ?"

Hắn bưng chén trà tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng. Thần sắc trên mặt không thay đổi chút nào. Hắn nhẹ nhàng bâng quơ cười cười mà nói : " À, hóa ra là có chuyện như vậy. Dạo trước Thiên Quân kêu ta đi Đông Hải xem thử, lúc ngang qua Doanh Châu đột nhiên nhớ rằng nàng muốn hái mấy ngọn Thần Chi Thảo, liền thuận đường xuống hái mấy ngọn. Mấy con mãnh thú trông coi Thần Chi Thảo mà nàng nói tới kia, vẻ ngoài cũng không được lắm, nếu chúng nhanh nhẹn hơn một chút, chắc cũng bắt một con mang về cho nàng thuần dưỡng, để lúc rảnh rỗi khỏi buồn chết. Dạo này nàng cũng rảnh rối quá mà."

Mấy câu hắn nói nghe qua thật quá nhẹ nhàng, nhưng ta vẫn nhớ rõ lúc phụ thân trở về từ Doanh Châu đã mang theo thương thế rất nặng. Ta nghe thanh âm của mình lại vang lên rõ ràng : " Thế còn viên đan dược kia, đã làm tổn hại của ngươi bao nhiêu năm tu vi ? Ngươi nhờ cậy Chiết Nhan mang lại cho ta, vì sao còn muốn gạt ta ?"

Hắn hơi nhướng mi kinh ngạc nói : " Ồ, lại có chuyện này sao ? Thế Chiết Nhan không nói với nàng là viên đan dược kia do ta luyện sao ?" rồi lại vừa cười vừa nói : " loại chuyện thế này đúng là không nên nhờ cậy lão làm hộ, tự nhiên lại để cho lão đoạt mất công lao của mình" vừa lật mấy công văn trên bàn, lại vừa nói : " Trời sinh ta tu vi cao hơn những vị tiên bình thường một chút, lúc trước Thiên Quân lại độ cho ta không ít. Luyện viên đan dược này cũng chẳng sao, chẳng qua chỉ là một việc nhỏ mà thôi"

Ta thấy cánh tay phải của hắn lung lay trong tay áo, nhẹ nhàng nói : " Tại sao hôm nay lúc châm trà, lật công văn, ngươi chỉ dùng tới tay trái, tay phải cũng nên động đậy một chút chứ ?"

Cánh tay trái đang lật công văn của hắn đột nhiên ngừng lại.

Nhưng bất quá chỉ dừng lại trong giây lát, rồi tiếp tục lật công văn không nhanh không chậm, thản nhiên nói : " Ừm, lúc hái Thần Chi Thảo không để ý bị con ác thú cắn cho một nhát, bị thương đúng trên tay phải, cho nên cũng không dễ chịu lắm. Bất quá cũng không có gì trở ngại, dược quân cũng đã kiểm tra qua rồi, nói chỉ cần nghỉ ngơi tầm tháng là có thể khôi phục lại"

Nếu ta lại tiếp tục tin tưởng hắn một cách ngây ngô như vậy, không chừng đã tin những câu nói giả bộ này của hắn. Nhưng bây giờ ta đã sống tới từng này tuổi, đương nhiên biết là hắn đang cố tình giả vờ.

Hắn nói Thiên Quân độ tu vi cho hắn, đương nhiên Thiên Quân chẳng vô duyên vô cớ độ tu vi cho hắn, chắc chắn là sau khi hắn nhảy khỏi Tru Tiên Đài kia, toàn bộ tu vi đều bị tiêu thất, Thiên Quân mới độ cho hắn chút tu vi. Cũng như bảy vạn năm trước mẫu thân của ta cứu ta, cũng cùng đạo lý như vậy. Thiên Quân độ tu vi cho hắn, đương nhiên cũng chỉ là bổ sung cho cái tu vi đã mất của hắn, cũng không thể vượt quá năm vạn năm tu vi mà hắn đào luyện. Ta đoán cái đoản tiên khí đang nuôi dưỡng Mặc Uyên kia, cũng phải hàm chứa trong mình ít nhất bốn năm vạn năm tu vi.

Hắn nói con ác thú cắn trúng một nhát trên tay hắn, chẳng qua chỉ là một cái thương thế nho nhỏ, chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ chuyển biến tốt đẹp. Đám viễn cổ thần chúng ta đều hiểu rõ, con ác thú này là loại mãnh thú gì, một miếng của nó tất phải nuốt vào toàn bộ cả xương cốt da thịt, chẳng có kẻ nào dám nói bị nó cắn một nhát là tiểu thương cả.

Nhưng có thể thấy hắn giả bộ như vậy để trấn an ta. Vì không để hắn thất vọng, mặc dù trong lòng ta nhói lên từng cơn, nhưng chỉ còn cách giả bộ rằng mình đã bị hắn lừa thành công, thở nhẹ một hơi nói : " Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cuối cùng ta cũng yên tâm được"

Hắn hơi nhướng mi cười cười nói : " Ta chẳng có gì khiến nàng phải lo lắng cả. Bất quá, Đại hoàng tử của Tây Hải kia mới dùng đan dược không lâu, sợ còn có gì nguy hiểm. Nàng lại chọn đúng lúc này để chạy lên Thiên cung, sợ có gì bất trắc xảy ra"

Lần này hắn nói cũng thật lưu loát, rõ ràng là ngầm ý đuổi khách. Vẻ mặt mới vừa rồi trông còn có vẻ bình thường, dần dần đã thấy có nét tiều tụy. Hắn cố gắng lên gân như vậy, ước chừng cũng không cố được lâu.

Vì mặt mũi của hắn, ta chỉ đành làm ra vẻ mình đột nhiên được hắn cảnh tỉnh mà tỉnh ngộ, kêu to một tiếng : " Đúng nha, thế mà ta lại quên béng mất, ta phải đi một chuyến, ngươi cũng nên dưỡng thương cho tốt"

Nói xong những câu này, ta chỉ thấy trong lòng đau nhói lên.

Ta quyết định về Thanh Khâu hỏi Chiết Nhan một chút, xem rốt cuộc thương thế của Dạ Hoa như thế nào.

CHƯƠNG 19

Dịch : Huangluo+Ying Li

Edit: Ying Li

Kết quả là đợi đến sau khi hoàn tất các xét nghiệm, Tiếu Dĩnh đi ra ngoài, liền trông thấy một dáng hình mảnh khảnh đứng trước cửa bệnh viện. Cũng không rõ sự thần thông quảng đại của Diệp Hạo Ninh Bởi vì cô không hề nói cho anh biết cô đang ở bệnh viện nào.

Vài người đồng nghiệp đang đứng phía sau, dường như ý thức được điều đó cô bước chậm lại, có người gọi rủ cô cùng đi ăn cơm, cô cười cười và nói:" Đợi người rồi"

Đối phương cười hì hì, nói:"Bạn trai àh?"

Cô không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói:" Sao cô biết?"

" Thôi đi" Nữ đồng nghiệp làm ra vẻ khoa trương, như thể vừa nhìn đã biết ngay .

" Vừa rồi chẳng phải đang gọi điện thoại đó sao?" Nói trước nhá, mình không nghe trộm đâu nhá, chỉ là vừa đúng lúc thôi"

Cô cũng cười:" Không phải bạn trai, mà là chồng mình"

Trông thấy đối phương lập tức ngây người ra, Tiếu Dĩnh quả thật thấy buồn cười, dường như ở đây mọi người ai cũng đều nghĩ cô là người chưa có chồng.

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Diệp Hạo Ninh đang đứng cạnh bồn hoa nói chuyện điện thoại, hai tay cô che trước trán bước đến, kỳ thực không để tâm mấy đến việc nhẹ nhàng, ấy vậy mà anh cũng không nhân ra.

Đi đến đằng sau lưng mới nghe anh nói:".............Không sao, đợi tôi trở về sẽ sang chỗ cô lấy". Vẫn là giọng nói tẻ nhạt ấy, nhưng không hiểu vì sao Tiếu Dĩnh lại cảm thấy ngữ điệu lúc này của anh trở nên ấm áp vô cùng.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, vừa qua 11g30, vừa nãy trong nhà ăn của bệnh viện có ăn tạm bợ rồi bây giờ không cảm thấy đói nữa. Anh đang chăm chú nói chuyện điện thoại với người ta như thế, thì cô lại quay trở lại tòa nhà mát mẻ kia, đột nhiên đưa mắt ngó ra ngoài, nghĩ bụng, thật sư không sợ nóng hay là vì quá chuyên tâm nên không cảm nhận được cảm giác nóng?

Chỉ là đầu óc chưa ngơi nghỉ, Diệp Hạo Ninh đã bỏ điện thoại xuống rồi quay người sang, bất ngờ nhìn thấy cô đằng sau cánh cửa kính, ánh mắt hai người đã gặp nhau. Anh hơi nhướng mày, dường như có chút ngạc nhiên, nhưng đến khi cô đi lại gần thì anh chỉ hỏi:" Đi đâu ăn cơm?"

" Không đói". Cô nhìn quanh, phát hiện ra anh không lái xe đến, đầu óc có chút mơ hồ, cứ như bị ánh mặt trời phơi khô vậy, một lúc sau mới nhớ ra đây là thành phố B, liền đột ngột hỏi:" Sao anh vẫn chưa về?"

Anh lại trả lời thẳng thắn:" Tối về". Dường như trước sự đuổi khách của cô, anh bỏ ngoài tai hết.

Cuối cùng, hai người đi lên lầu trên của siêu thị trung tâm thành phố ăn cơm, mỳ kéo sợi ở cửa hàng đó làm rất bài bản, lượng gia vị ướp đầy đủ thơm ngon. Dù Tiếu Dĩnh không đói mấy cũng đã ăn hết một bát to.

Ăn xong, cô tự đi về công ty, lai hỏi Diệp Hạo Ninh:" Thế còn anh thì sao?"

Anh giơ tay:" Chìa khóa"

Dừng một lúc, cô mới rút trong túi ra một xâu chìa khóa, tháo chùm chìa khóa nhà ra, nặng nề đặt chùm chìa khóa cùng sự tức giận vào lòng bàn tay anh, quay đầu rồi lại bỏ đi,

Diệp Hạo Ninh dường như cảm thấy hành động của cô như đứa trẻ thế này quả thật là thú vị, đuôi mắt anh lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, đợi cô đi được hai bước mới gọi với theo

"Còn chuyện gì nữa" cô nheo nheo mắt dưới ánh nắng mặt trời chói chang, dường như cả khuôn mặt cô đều nhăn lại

Ánh nắng gay gắt chói chang, dường như không thể mở mắt ra được, vì thế mà dáng hình của anh trông cũng mơ mơ hồ hồ. Mặc dù chỉ cách cô có vài bước chân, nhưng cả người anh dường như bị bao trùm bởi ánh nắng.

Thật ra cô cũng vậy, trên mái tóc đen nhánh của cô hiện lên vài ánh kim lóe sáng, đôi mắt híp lại hệt như khuôn mặt đang đau khổ khổ sở,

Diệp Hạo Ninh cảm thấy cô tựa như chú mèo nhỏ bé thơ ngây, yếu đuối, nhạy cảm lại hồn nhiên. Lúc hiền hòa, thì thật sự rất đáng yêu, thỉnh thoảng lại giơ móng vuốt sắc nhọn ra, thể hiện rõ tư thế đang tiến lại gần, thậm chí còn có thể tấn công khiến người khác bị thương. Mà những lúc như vậy, mới càng khiến cô giống một loại động vật nhỏ, cũng không hiểu vì sao anh lại không khỏi thất thần như vậy, mãi cho đến khi cô hỏi lại:"Cuối cùng là chuyện gì nữa đây?"

Anh mới cười mỉm và hỏi:" Chúng ta coi như hòa nhau rồi hả?"Giọng điệu nhạt nhẽo thật khác với tối qua.

Thật ra, câu nói hôm qua anh nói, Tiếu Dĩnh nghe thấy rất rõ, chỉ là lúc đó như không thể tin được, bỡi vì anh nói với vẻ bình tĩnh. Sau đó lại nói một câu bông đùa gì đó rồi quay người sang ngủ mất.

Rõ ràng là một lời đề nghị nhưng dường như lại không chờ đợi một đáp án,vì thế mà cô chỉ coi đó là ảo giác. Cô trợn mắt nhìn anh hồi lâu, trên đầu nóng như chảo lửa, nóng hầm hập, dưới chân hình như cũng thế, bởi vì mặt đất cũng đang nóng ran.

Rồi thay đổi tư thế đứng, cuối cùng cô mới nghiêm túc nói một câu:" Cái gì mà hòa thuận chứ? Cũng giống như trước thôi."

Sau đó không thèm nhìn đôi mắt ti hí như đang nhắm lại của anh nữa, quay người nhảy lên chiếc taxi đang đợi ở bên cạnh, nghênh ngang bỏ đi.

Trước kia khi cùng Hứa Nhất Tâm bàn luận về Diệp Hạo Ninh, Tiếu Dĩnh thường dùng một câu để miêu tả biểu cảm của anh đó chính là: thần bí và khó hiểu.

Kì thực trên cơ bản chỉ cần tâm tình anh vui vẻ, hai người sống chung với nhau sẽ hòa hợp hơn rất nhiều. Chính vì tranh chấp gay gắt,cuối cùng đã dẫn đến việc cô dọn đến thành phố B làm việc, nói cho cùng thì cũng là do anh trước tiên, hoặc cũng có thể nói là từng câu nói, từng hành động hời hợt của anh đã làm châm ngòi cho cơn tức giận của cô.

Mà thủ phạm thêm dầu vào lửa trước sau cũng vẫn là anh.

Vốn dĩ trong thời gian đó, quan hệ của hai người đã rơi vào tình thế căng thẳng . Dường như hai ba ngày chẳng ai thèm nhìn ai, ngay cả một câu cũng không nói với nhau, vui thì đáp lại một câu, không vui thì cứ coi đối phương như không khí.

Cũng chẳng biết Diệp Hạo Ninh nghĩ gì, cho dù Tiểu Dĩnh thấy tình trạng đó chẳng vui tí nào hết nhưng cô ấy vẫn nhớ đến lời dạy dỗ của mẹ từ lúc nhỏ .

Người vợ tốt phải biết âm thầm chịu đựng..............Vợ chồng nào mà chẳng có lúc cãi nhau, nếu hai bên không nhường nhau thì cuối cùng cũng chẳng có bên nào được lợi ích gì. Cuối cùng cũng phải tách nhau ra.

Điều này mẹ cô ấy đã vào phòng chỉ dạy riêng cho cô trước khi lấy chồng, vì vậy cô nhớ rất kĩ. Nhưng bản tính lại không thể thích ứng. Những ngày tháng buồn lặng đó đã làm cho cô dường như bực tức, khó chịu và thế là cãi vã một trận.

Vì vậy tối đó, mặt đối mặt cùng nhau, Diệp Hạo Ninh vẫn với thái độ và ngữ điệu thờ ơ lạnh nhạt ấy , cuối cùng cô cũng bùng nổ một trận, cứ như thường ngày vậy, thậm chí còn chờ đợi trong sự lạc quan và ngây thơ.

Giống như trước đây cô cãi nhau một trân vói Trần Diệu , mỗi lần nhìn cô tức giận anh ta không nói nữa, chỉ là mặc cho cô nổi cơn tam bành, sau đó cười híp mắt và cầm tay cô nói:"Anh mời em ăn cơm".

Đó là huyệt tử của cô, bởi lẽ vừa cãi nhau xong là cô cảm thấy đói, giống như đánh nhau một trận ác liệt bị tiêu hao thể lực, thế là phải cùng đi với anh, hai người tự nhiên lại hòa hợp với nhau. Ngày hôm sau vẫn nói cười vui vẻ, cô kéo tay Trần Diệu lại như một người vui vẻ hạnh phúc.

Bởi vậy cô cứ ngỡ như lần này cũng giống như lần trước nhưng ai biết được kết quả lại không như cô mong đợi. Bởi vì một Diệp Hạo Ninh trước nay luôn bình tĩnh kiên định ấy, Diệp Hạo Ninh của ngày trước cho dù có chuyện gì không vui đến đâu xảy ra thì đuôi mắt cũng không bao giờ động đậy, nay cũng đã đánh mất đi sự khống chế, đôi mắt anh lạnh lùng tiến về phía trước , nghiến răng nói: "Tiểu Dĩnh cô đừng có mà quá đáng".

Tay anh ta đặt lên cổ Tiếu Dĩnh, cô tưởng chừng như mình đang bị bóp chết ngạt.

Phòng ngủ lớn như vậy, những mãnh vỡ thủy tinh rơi vãi khắp nền nhà, ánh trăng tròn từ khe cửa sổ len lỏi chiếu vào, dường như đang giẫm trên sa mạc về đêm, bước đi bên nhau trong màn đêm khắp nơi muôn ngàn vì sao lấp lánh lại sặc sỡ màu sắc ẩn hiện mờ mờ ảo ảo , rõ ràng đẹp đến thế mà cũng lại hỗn loạn đến vậy.

Cô dường như giật mình, không gian bỗng chốc trống trải, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở mạnh, cô ngẩn ngơ nhìn hai con mắt sâu thăm thẳm, hai tay nắm chặt lấy bàn vi tính ở phía sau lưng, khẽ run run.

Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nói : "Tôi muốn đi thành phố B làm việc"vì khẩu khí rất cứng cỏi nên âm thanh nghe rất rõ ràng, đôi tay thon dài ấy hơi nắm chặt lại, cô bất giác co rúm người, dựng tóc gáy, không nói nữa, nói không ra nữa, chỉ là đột nhiên thấy bi thương rồi lại thấy đột nhiên ngộ tỉnh. Hóa ra mọi việc không còn như trước nữa.

Diệp Hạo Ninh không phải là Trần Diệu ,cô cũng không phải là tiểu a đầu có thể làm càn như mấy năm trước nữa. Vậy là mẹ cô nói đúng : Lời nói đã nói ra thì không thể rút lại được. Cô cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, lại dường như có chút gì thư thái.

Cuối cùng cô ấy đã hiểu ra sự khác biệt giữa tình yêu bình thường và hôn nhân, là do tự cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, trải qua gần hai năm nhưng cô vẫn không có gì chuyển biến thay đổi là mấy.

Nào ngờ vừa về đến công ty chưa đầy hai giờ đồng hồ thì đã gặp lại Diệp Hạo Ninh toàn thân mặc bộ quần áo thương gia rất trịnh trọng cùng với sếp lớn của cô đi ngang qua.

Phía sau có thêm vài người hộ tống đi cùng, trong đó ngoài những đồng nghiệp của cô ra còn có thư kí và trợ lý của Diệp chủ tịch.Thì ra là tối qua anh ta đi theo đến thành phố B này không hoàn toàn là tùy tâm trạng ,chẳng qua chỉ là đã định trước thời gian mà thôi.

Tiểu Dĩnh lúc đó đang đi lấy tài liệu ở bộ phận khác, nhìn thấy cảnh tượng náo động và long trọng bèn lịch sự nhường đường, ánh mắt vờ như chỉ vô tình liếc sang.

Hai người đàn ông đi ở phía trước hạ giọng nói, rõ ràng tuổi tác hơn kém nhau mười mấy tuổi nhưng mặt lại rất giống nhau đều có vẻ gì đó tự tin, ngay cả ánh mắt cũng kiên định, cười cười nói nói cũng rất rạng rỡ, khí thế của hai người rất mạnh mẽ khiến những người đi theo phía sau lại càng trở thành vai phụ họa.

Tiêu Dĩnh chỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú trẻ trung đó, dường như tự đáy lòng bái phục, trong lòng ái mộ người này cứ như là rồng biến sắc ấy, rõ ràng trong hai ngày vừa rồi khó che giấu được vẻ mệt mỏi và uể oải, làm sao mà trong giờ phút này trước mặt mọi người lại có thể làm ra cái vẻ mặt phấn chấn được cơ chứ ?

Một đám người cũng đi theo về phía trước, cô khẽ gật đầu, bèn nhìn thấy Diệp Hạo Ninh đột nhiên ánh mắt liếc nhìn sang chỗ khác, ánh mắt chăm chú nhìn theo, cô khẽ cười mỉm.

Cô còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì ,sếp lớn đã dừng lại hỏi:"Diệp tổng, hai người quen nhau à?"

Diệp Hạo Ninh vẫn cười nói, Ánh mắt vẫn nhìn Tiểu Dĩnh: "Lần trước bữa tiệc rượu ở công ty..."chưa nói dứt lời nhưng đối phương đã kịp ghi nhớ ngay. "Đúng rồi, là tôi giới thiệu cho, đúng không?"

Cô chỉ giật mình, rồi bình tĩnh trả lời,mỉm cười và nói:

"Đúng rồi"

Kết quả đợi đến lúc sắp tan ca chủ tịch đích thân gọi điện thoại số nội bộ trưng cầu ý kiến "Nếu buổi tối không có hẹn gặp nhau nói chuyện, cùng ăn cơm được không?"

Đương nhiên là để tiếp vị khác quý ấy. Cô vừa lẽ phép tiếp nhận lời mời vừa uyển chuyến nói lời xin lỗi:" Thật ngại quá, tôi đã có hẹn rồi!"

Chương 119: Ngả bài!

Không có ý định lên tiếng, bạc môi của hắn cong lên đọng thành một nụ cười, chờ nàng phát hiện ra chỗ khác thường.

Bối Bối trốn trong ổ chăn, vô cùng hoảng sợ vì thấy y phục trên người mình... tự nhiên biến mất ! (th0 : ak ak ... sợ thật!!!)

Quần áo của nàng đâu rồi ? Tại sao lại có thể như vậy ? Lúc ngủ rõ ràng nàng có mặc y phục ! Chẳng nhẽ đêm qua nàng mộng du, tự cởi quần áo của mình ?

Đôi mắt hạnh to tròn mở lớn, nàng đột nhiên cảm thấy... không đúng ! Ổ chăn bình thường không có Cô Ngự Hàn sẽ không ấm như vậy ! (*ngượng*)

Nàng lập tức kéo chăn, vừa hé mắt ra, trước mặt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú to đùng, mang theo nụ cười gian tà mà nàng quen thuộc nhất !

"A... Cô Ngự Hàn ? Ngươi ngươi ngươi... Tại sao ngươi lại ở đây?" Bối Bối giật mình kinh hãi nói lắp bắp, sao lại có thể như vậy ? Thế nào vừa tỉnh giấc, hắn dĩ nhiên lại ngủ bên cạnh nàng, càng kinh khủng hơn là, trên người hắn cũng không mặc quần áo !

Chẳng lẽ là tối hôm qua bọn họ...Không phải đang ở trong mộng?

Cô Ngự Hàn đưa tay, vỗ mạnh lên chiếc mông mềm mại của nàng, cảm giác đau đớn lập tức khiến nàng thốt lên: "Đau quá!"

Hắn đánh rất mạnh, nàng mếu máo xoa xoa cái mông đáng thương.

Con mắt anh tuấn đầy ám muội, hắn cười gian ác: "Nếu ta không ở đây, vậy tối qua ai thỏa mãn ngươi ?" ( th0 : = = thô bỉ thần công cái thế ! )

"A, ngươi ngươi ngươi... Chúng ta, chúng ta tối hôm qua... Thật sự..." Bối Bối nói lắp đến gần như sắp cắn vào đầu lưỡi của mình.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn đổi sắc, không để ý đến sự kinh ngạc của nàng, bắt đầu thu thập tính sổ, giọng nói của hắn đột nhiên thay đổi, trở nên nguy hiểm: "Tiểu Bối Bối, ngươi nói xem, cầm lệnh bài ta tặng để chơi trò mất tích thế này, ta phải xử lý ngươi thế nào đây ? Là ba ngày không xuống giường được, hay năm ngày, hoặc bảy ngày..." ( *ba trấm* hắc hắc )

Bối Bối càng nghe càng ù ù cạc cạc, nàng phải cố gắng mới lấy lại được khả năng suy nghĩ của mình, đưa tay bịt miệng hắn lại: "Khoan!"

Vừa tức vừa giận trợn mắt nhìn hắn, bao ấm ức tủi thân từ lúc rời cung tới giờ theo cơn giận dữ trút ra, mặt nàng căng cứng: "Cô Ngự Hàn, ngươi dựa vào cái gì mà đến đây đòi trừng phạt ta ? Dựa vào cái gì mà lại ngủ ở trên giường của ta ? Càng dựa vào cái gì... Chiếm tiện nghi của ta ? Cho ngươi hay, ngươi đã không còn tư cách!"

"Ta đã cắt đứt với ngươi, cũng không muốn gặp lại ngươi nữa!" Nàng xoay đầu sang một bên, giãy dụa rời khỏi ổ chăn, lại bị hắn mạnh mẽ đè lại.

Hắn nghiêng người ôm lấy nàng, không cho nàng tiếp tục lộn xộn, mày kiếm cau lại, con ngươi đen mơ hồ bốc lên ngọn lửa giận dữ, giọng nói cũng tràn ngập mùi thuốc súng: "Ngươi đang nói gì ? Cắt đứt ? Ngươi nhắc lại lần nữa xem, thử nhìn xem ta có cái tư cách kia trừng phạt ngươi hay không ? Mau nói!"

Bối Bối nuốt nuốt nước miếng, có chút khuất phục, nàng sợ hắn ở trước mặt mình tức giận, bộ dáng âm trầm lạnh lẽo, khiến khí thế của nàng lập tức biến mất.

"Nói... Nói thì nói, chẳng lẽ ta sợ ngươi sao ? ta nhất định phải cắt đứt...Ưm..." Vẫn chưa nói xong, môi của nàng đã bị hắn thô bạo chặn lại, hắn mang theo tức giận gặm cắn đôi môi non mềm của nàng đến phát đau.

Hôn mãi đến khi nàng thiếu dưỡng khí sắp không thở nổi, hắn mới từ từ buông ra, ánh mắt áp sát vào nàng, nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng giống như tức giận lại giống như oán trách: "Ngươi là con rùa nhỏ, có việc gì không thể chờ đến lúc ta về cung nói với ta sao ? Dĩ nhiên... Chỉ dặn lại Anh Nhi một câu khiến ta vô cùng tức giận, sau đó chạy trốn mất tăm mất tích, bắt ta kéo lê thân thể mệt mỏi đi khắp noi tìm ngươi, ngươi nói xem, mình còn có lương tâm hay không ?"

"Ai bắt ngươi tìm, ta ước gì mình không bao giờ gặp lại ngươi!" Bối Bối cứng rắn phản bác, nàng khó khăn lắm mới có thể thuyết phục bản thân không quay đầu lại, không cần... gặp hắn nữa, tại sao hắn lại chạy tới đây... quấy rối cuộc sống tự do của nàng.

"Ngươi... Ngươi nữ nhân này, tức chết ta !" Cô Ngự Hàn xoay người sang một bên, âm thầm nuốt hận.

Thấy thế, Bối Bối càng giận dữ, ôm lấy chăn ngồi dậy: "Muốn phát giận thì hồi vương cung của ngươi mà phát, đem tính tình Đại Vương của mình phát cho hết đi!"

Cái gì chứ, đã không xin lỗi còn mắng nàng, mỗi lần tìm được nàng, nếu không phải là đe dọa, thì cũng là tức giận hoặc trừng phạt, cút đi, nàng thiếu hắn cũng không chết !

Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn nheo lại, không bỏ qua khóe mắt đang đỏ lên của nàng, con mắt rưng rưng lệ mang theo ấm ức, trong lòng hắn bỗng chốc mềm nhũn.

Thở dài một tiếng, hắn ngồi dậy, ôm cả người nàng vào lòng, vòng tay sít thật chặt: "Hãy nghe ta nói, ta biết ngươi ở trong cung chịu nhiều oan ức, nhưng là...Ngươi cũng không thể không nói tiếng nào đã bỏ đi được, ngươi có biết sau khi về cung không thấy ngươi ta có bao nhiêu lo lắng ?"

"Ngươi nói dối, thực ra là ngươi trốn tránh không muốn gặp ta, ngươi cho rằng ta đẩy muội muội của ngươi xuống hồ, còn quát ta, khiến tất cả mọi người đều theo ngươi ức hiếp ta, ta thiếu nợ các ngươi sao ? Tại sao ta lại phải ở nơi vương cung đáng hận kia, ta chán ghét vương cung của ngươi, chán ghét phải sống ở đó, chán ghét ngươi không hỏi ý kiến ta, ép buộc ta làm cái vương hậu quỷ quái gì, ai muốn gả cho ngươi ? Ta không muốn cũng không cần, ta không thích vương cung, tại sao không thể rời đi!" Bối Bối chan chát hét lại hắn, đôi mắt cũng không chịu thua kém long lanh nước.

Nàng rất giận, thấy bản thân bị oan khuất đến bốc hỏa, nếu không phải hắn không muốn gặp nàng, nàng sẽ không nghẹn cơn oan ức mà bỏ đi.

"Đều tại ngươi, đều tại ngươi... Ô ô ô... Đều tại ngươi, khiến ta không vui, khiến ta khổ sở, ta ghét ngươi, ô ô ô..." Nghĩ đến cuối, nàng trút hết lên người hắn, dùng tay đấm vào ngực hắn, mong có thể mang toàn bộ nỗi lòng của mình trút sang cho hắn.

Cô Ngự Hàn lẳng lặng để cho nàng trút giận, nhìn nàng rơi lệ, từng hạt tưng hạt rơi vào trong lòng hắn, thật nặng nề...

Tiểu bảo bối quật cường của hắn, khóc...

Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, để nàng ở trong lòng mình khóc cho thỏa, kéo chặt chăn, quấn lấy hai người chặt chẽ nằm cùng nhau, tinh tế cảm nhận sự yếu ớt của nàng, hắn không lên tiếng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giúp nàng dễ hô hấp.

Không biết khóc bao lâu, tiếng khóc của nàng dần dần chuyển thành nức nở, bả vai run run.

"Tiểu Bối Bối, ta rất xin lỗi vì lúc xảy ra chuyện đã rống giận với ngươi, lúc ấy ta quá lo lắng, chân Huyên Trữ... Là do lúc nhỏ ta tu pháp không cẩn thận làm bị thương, việc đó vẫn khiến ta ân hận khôn nguôi, khi ta nhìn thấy nàng rơi xuống hồ, ta không cách nào áp chế cơn sợ hãi chuyện xưa lặp lại, ta sợ nàng một lần nữa nàng lại phải nằm liệt trên giường nhiều năm..."

Yết hầu co rút lại một cái, thanh âm của hắn có chút chua chát: "Chân của nàng là do ta đả thương, suốt ba năm không thể di động, chỉ có thể nhờ người khác khiêng đi khắp nơi, khi đó nàng ngày nào cũng khóc, nhưng lại không hề oán trách kẻ gây nên là ta một câu, ta thân là vương, nhưng lại không thể vì muội muội của mình làm gì, điều này làm cho ta cảm thấy xấu hổ, cuối cùng, ta tìm được Thiên Sơn dược tiên, dựa theo yêu cầu của Thiên Sơn dược tiên, ta phải ba quỳ chín lạy đi lên Thiên Sơn, hắn mới bằng lòng cứu Huyên Trữ, vì đền bù ta lỗi, ta... Quỳ đi lên..."

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của hắn cứng lại khàn khàn.Chương 120 : Ta giúp ngươi mặc quần áo !

Bối Bối trợn to đôi mắt đẫm lệ, tức giận thốt lên: "Cái tên dược gì gì tiên kia tại sao lại có thể quá đáng như vậy, thừa dịp nước đục thả câu ép ngươi quỳ xuống, thật là không biết tốt xấu!"

Nghĩ đến hắn từng bị người khác bắt quỳ xuống, trong lòng nàng dâng lên một cỗ lửa giận bừng bừng, dám bảo nam nhân của nàng quỳ xuống, nàng hận cái tên quỷ dược tiên gì gì đó, đừng để nàng có cơ hội gặp hắn, nếu không... Hừ hừ!

Thấy vẻ mặt kích động của nàng, Cô Ngự Hàn thỏa mãn đắc ý cười: "Tiểu Bối Bối, ngươi đang thay ta ôm đồm lo lắng chuyện bất công trong thiên hạ sao?"

"Ai... Ai vì ngươi ôm đồm lo lắng chuyện bất công trong thiên hạ, bất quá ta chỉ đang luận sự, là luận sự ngươi có hiểu không, tục ngữ nói... Tục ngữ nói nam nhi dưới gối có hoàng kim, có thể giết chứ không thể làm nhục!" Bối Bối mạnh miệng phủ nhận tới cùng, tầm mắt di chuyển đến chỗ khác không dám nhìn hắn, cho rằng như vậy hắn sẽ không phát hiện ra nàng đang vì hắn phải khuất phục mà đau lòng.

Lại không hề biết, mình dấu đầu hở đuôi, biểu hiện của nàng khiến hắn như mở cờ trong bụng, hắn dùng sức ôm chặt nàng một chút, cũng không vạch trần sự che dấu của nàng, dù sao hắn cũng biết nàng đang thay hắn căm giận bất bình !

"Tiểu Bối Bối, ta đã biết việc này là Huyên Trữ cùng đám phi tử một tay bày ra, qua đây hôn một cái nào, Tiểu Bối Bối của ta phải chịu oan ức rồi." (ọe) Hắn yêu thương hôn một cái lên má nàng, càng ôm nàng chặt hơn, hy vọng như vậy có thể khiến nàng quên đi những oan khuất đã phải chịu trong vương cung.

Bối Bối liếc mắt trừng hắn, nhớ lại việc mình ở trong vương cung bị lạnh nhạt, đôi mắt nàng trở nên ảm đạm, có chút tự giễu: "Nguyên lai là biết sự thật rồi mới đến tìm ta."

Đỡ nàng lên, hắn nghiêm túc nhìn vào mắt nàng: "Tiểu Bối Bối, không được hoài nghi sự tin tưởng của ta dành cho ngươi, kỳ thật sau khi ta cứu Huyên Trữ ra khỏi hồ, ta đã cảm thấy có chỗ kỳ quặc, bởi vì... Ngươi nói ngươi không biết, chỉ cần một câu đó, khiến ta hoài nghi mọi chuyện, có điều lúc ấy cứu Huyên Trữ là việc cấp bách, cho nên ta không thể phân thân giúp ngươi chống đỡ tất cả, ta thật xin lỗi."

Cuối cùng, ánh mắt của hắn tràn ngập áy náy và yêu thương.

Lời của hắn, khiến nàng vừa mừng vừa sợ: "Lúc đó ngươi tin tưởng ta thật sự không biết?"

Điểm điểm nhẹ lên cái mũi xinh đẹp của nàng, con ngươi đen của hắn tràn ngập tín nhiệm, nửa nghiêm chỉnh nửa như bỡn cợt nói: "Đương nhiên, Tiểu Bối Bối của ta là loại người gì a, nàng chính là một nữ hào kiệt không thua kém đấng mày râu, dám làm dám chịu, không làm không sợ."

Sau đó, ngón tay hắn dịu dàng lướt qua hàng mi thanh tú của nàng, tiếng nói trở nên trầm thấp mà từ tính: "Nếu như Tiểu Bối Bối của ta thật sự rắp tâm muốn đẩy người xuống nước, sẽ chỉ ở bên cạnh cười trộm, chứ không mờ mịt đứng cạnh, yếu ớt hệt như một con búp bê bằng gốm, nhìn vào khiến cho người ta đau lòng."

"Cho nên, ngay từ lúc đó, ta cũng biết Tiểu Bối Bối của ta vô tội." Hắn nhẹ nhàng vờn qua cái trán của nàng.

Bối Bối đã chấn động đến không biết phải làm sao, nói vậy, là nàng đã hiểu lầm hắn ?

"Nhưng mà, ngươi trốn ở tẩm cung của Huyên Trữ không chịu gặp ta." Nàng vô cùng để ý việc này.

Lắc đầu thở dài, hắn nhịn xuống xúc động muốn nhe răng trợn mắt, nguyên lai nàng không hề tập trung nghe hắn giải thích mà !

"Tiểu Bối Bối, ta không phải đã nói thân thể của ta rất mệt mỏi sao? Lúc ấy ta đang hôn mê ở Giếng Trời, lệnh Thương Tuyệt Lệ về trước mang Huyên Trữ hồi cung để ngự y kiểm tra, cho nên khi ngươi đi tìm, TA, KHÔNG, Ở, ĐÓ!" Hắn nhấn mạnh sự vô tội của bản thân, cho dù có tức giận đến thế nào, hắn cũng không bao giờ có thể để nàng ở giữa cảnh bốn bề đều là địch mà không quan tâm.

Hắn có thể nhẫn tâm với bất kỳ kẻ nào, nhưng duy nhất có nàng chịu uất ức là hắn không có biện pháp, chỉ nghĩ muốn vì nàng mà chống lên một mảnh trời, để nàng dưới sự bảo vệ của hắn tùy ý tiêu dao. (th0 : *chấm chấm nước mắt* hảo lãng mạn nga ! )

Sự kiên trì của Bối Bối bắt đầu dao động, nàng nhớ lại lúc ấy, đúng là Thương Tuyệt Lệ có nói hắn còn chưa trở về, chỉ là lúc đó trong lòng nàng đang rất khổ sở, đem ý tứ trong câu nói kia bẻ cong, như vậy, là nàng hiểu lầm hắn .

Có điều, cho dù là như vậy, nàng cũng không hối hận vì đã rời khỏi vương cung.

Thấy nàng trầm mặc không lên tiếng, hắn biết nàng đã chấp nhận sự giải thích của hắn.

"Tiểu Bối Bối, nếu hiểu lầm của chúng ta đã được làm rõ, vậy bây giờ hồi cung có được không, bên ngoài trời giá rét lạnh lẽo, ngủ cũng không thoải mái." Hắn để cằm gác lên hõm vai của nàng, bắt đầu kế hoạch mang nàng trở về.

Bối Bối đưa tay đẩy ra, bĩu môi: "Ta sẽ không trở về với ngươi, có về ngươi về một mình đi."

Mi tâm nhăn lại, hắn khó hiểu: "Tại sao? Ở vương cung không tốt à? Lúc nào cũng có người phục vụ cuộc sống hằng ngày của ngươi, không cần phải vất vả như ở bên ngoài, chuyện gì cũng phải tự mình làm, ngươi nhìn mình xem, mới ra cung có mấy ngày, lòng bàn tay đã trở nên thô ráp, thân thể cũng gầy như vậy."

Hắn lật qua lật lại đôi tay mềm mại của nàng, thương tiếc xoa nhẹ lên những vết sần bên trong lòng bàn tay.

Rụt tay về , nàng hơi mím môi, nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo: "Ta thích lao lực không được sao!"

Kỳ thật, mỗi khi muốn tắm rửa hoặc là muốn giặt quần áo, nàng liền đặc biệt tưởng niệm vương cung, nàng cũng là người trần mắt thịt, đương nhiên cũng ham thích cuộc sống an nhàn, nhưng là, nếu muốn nàng dùng tự do cùng tôn nghiêm để trao đổi, thì nàng thà rằng không cần.

"Tiểu Bối Bối, hôn sự của chúng ta còn cần ngươi trở về để bàn bạc nên làm cái gì bây giờ a, ngươi chẳng lẽ không hy vọng mình có một hôn lễ như mong muốn sao?" Hắn một lần nữa nắm tay nàng, con ngươi đen đầy nhu tình mê hoặc nàng.

Nói đến đề tài này, Bối Bối lập tức giống như con nhím nhảy dựng lên, nàng bực bội cầm lấy y phục, sửa sang lại muốn mặc vào, lại bị bàn tay to của hắn cướp mất, hắn từ phía sau lưng hôn lên cổ nàng.

"Nương tử, vi phu tới giúp ngươi mặc."

"Không cần, đưa đây." Bối Bối vừa thẹn thùng lại vừa lúng túng, muốn đưa tay giật lại y phục, rồi lại sợ cảnh xuân trước ngực lộ ra ngoài, chỉ có thể quấn chăn trơ mắt nhìn hắn đung đưa bộ quần áo ở trên cao mà âm thầm cắn răng.

Lắc đầu, hắn cong lên khóe môi tà mị: "Ngươi là nương tử của ta, ta sao có thể không phục vụ nương tử đây ? Mau lại đây, một là để cho ta giúp ngươi mặc quần áo, hoặc là...Ngươi ưa thích để thân thể trần như vậy cùng nói chuyện phiếm với ta, ta cũng không phản đối đâu, có điều ta không thể cam đoan sẽ không bổ nhào về phía ngươi."

"Ngươi... Mau giúp ta mặc!" Mặt của nàng hồng rực đến tận cổ, không muốn đầu hàng, rồi lại bất đắc dĩ.

" Vậy mời nương tử trước hết ...hãy dang hai tay ra, ta mới có thể luồn y phục vào a." Hắn híp mắt cười xấu xa, rất thích nhìn thấy vẻ mặt vừa thẹn lại vừa quẫn của nàng, rồi vẻ mặt hết cách, quật cường mang theo hờn dỗi, tất cả đều khiến hắn rục rịch, không nhịn được ý nghĩ muốn làm chuyện xấu với nàng. (= = đây gọi là tâm lý biến thái ! )

Bối Bối xấu hổ trơ mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn đang liên tục nở nụ cười gian trá, hít sâu một hơi, mới từ từ...dang tay ra.

Ngay lập tức, con ngươi đen của hắn tối sầm lại, xuyên qua không khí nhiệt độ nóng bỏng truyền đến làn da nàng.

Chương 121 : Ghen !

Th0 : hắc hắc... những người ở chương trước mắng Hàn ca h thấy xót anh chưa a~

Chưa xót thì từ từ sẽ thấy xót ! *cười nham nhở*

Cơ mà mấy chương sau supercute ý, Hàn vs Tiểu Ngoan a~

Ta chỉ mong chờ tới chương kĩ viện thôi, có toy a, SM a, xà hoan a ~ *chỉ chỉ chỏ chỏ* *dớt dãi ròng ròng*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro