59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Hết giờ rồi. Còn ai có câu hỏi gì không ? Nếu không thì đừng quên làm hết các câu hỏi thực hành ở cuối chương nhé. Nontakorn, em trả sách bài tập cho các bạn dùm cô được không ?”

A…. Đây là giọng giáo viên của mình hay là giọng nói từ thiên đàng vậy ? Đột nhiên người tôi tràn đầy năng lượng khi nghe những cô giáo nói, sau gần hai tiếng đồng hồ ngồi trong lớp gật gù như trống bỏi.

“Oápppp.” Nhân tiện nói đến, tôi há mồm ngáp lớn như để thông báo cho cả làng cả nước biết rằng mình đang ngái ngủ đến thế nào. Vừa duỗi người, miệng tôi vừa há thật to. Tôi còn có thể nghe được cả tiếng khớp xương kêu răng rắc đầy thỏa mãn. Cảm giác đã gì đâu. Ai mà biết được việc giữ cho đôi mắt luôn mở trong suốt một khoảng thời gian dài lại tốn sức như vậy chứ ? Trong lúc đang tính duỗi người thêm lần nữa, Whin từ đằng sau vỗ bộp vào vai tôi.

“ No, chuyển cái này cho Om hộ tao cái ?” Cái gề vậy ? Tôi ngạc nhiên nhận mẩu giấy nhỏ từ tay nó, rồi chuyển cho Om. “ Chúng mày vẫn chưa xong à ?” Làm sao mà tôi có thể không cằn nhằn khi mà hai thằng khỉ này vẫn thư qua thư lại suốt từ đầu tiết học đến giờ cơ chứ ? Về cá nhân mình, tôi thấy vô cùng phiền phức. Cứ mỗi lần đầu tôi chuẩn bị gật xuống, là thằng bỏ mẹ Whin lại đập đập vào vai tôi nhờ chuyển giấy hộ. Mỗi. Lần. Luôn. ( Nhưng mà nó cũng là nhận giấy từ thằng bên dưới thôi ). Tôi quá sức chịu đựng rồi. Từ đầu đến giờ chẳng ngủ hẳn hoi được phút nào.

Om nhận lấy mẩu giấy nhắn từ tay tôi, nhưng thay vì mở ra và đọc, thì nó chỉ đơn giản vò nát tờ giấy lại. Ớ ?! Oắt đờ heo ?! Tôi không giấu được vẻ mờ mịt trên khuôn mặt khi Om ném mẩu giấy đã vo tròn lại vào đầu Em. Cái tên tội nghiệp đó thì lại đang đứng ở cuối góc lớp ôm bụng người ngặt nghẽo.

“ Hết tiết rồi đấy, mày dở à ? Chuyển chuyển cái gì mà chuyển ?! Tao lười lắm, mếu đọc đâu !”Hahaha. Nhưng mà công nhận. Phải tôi tôi cũng làm vậy. Thấy vậy, tôi bèn cười theo lũ bạn. Trong khi đó, Em lại xé một tờ giấy từ vở của nó, vo lại thành viên rồi ném thẳng vào đầu Om nhằm trả thù. Và cứ như vậy, lớp tôi trở thành một chiến trường ( đầy giấy ).

Mà mọi chuyện chắc hẳn sẽ còn trở nên tồi tệ hơn, nếu như Wich, người trực nhật hôm nay, không đi tới phía Om với cái chổi, và dùng nó đập thẳng vào đầu Om. “ Mẹ nhà mày ! Bố mày không muốn đi dọn cái bãi này cho chúng mày nữa đâu nhé ! Tự đi mà làm !” Ahahahaha ! Đáng cái mặt ngu si đần độn của mày lắm. Hậu quả của mày đấy ! Tôi cười muốn nứt cả mông khi thấy Om xoa xoa đầu mình. Rồi, nó chỉ về phía Em, người đang đứng cười ở phía xa, bảo nó phải chịu trách nhiệm cùng.

“ Giúp bố mày dọn mau, thằng kia.”

“ Xin lỗi nhé thằng em. Anh mày đã lên kế hoạch với Gam rồi. Hehe.” Nói rồi nó vội vàng vơ hết các thứ vào cặp sách rồi bỏ chạy một mạch. Ahahaha ! Hôm nay mày còn mất dạy hơn cả thằng Om nữa, Em ! Tôi cười nhiều đến nỗi mắt nhắm chặt vào. Và thế là chẳng hề hay biết rằng rắc rối đang rủ nhau kéo đến ám mình.

“ Thằng Em hôm nay đúng là chó đểu. Nhưng mà may là còn có No ở đây. He he.” Ấy, ấy, ấy. Nụ cười trên miệng nhạt dần, tôi bèn quay ra nhìn thẳng vào Om. Hai mắt nó đang tràn đầy những kế hoạch ẩn giấu.

Và đến lúc nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, thì mọi người đã tẩu thoát khỏi phòng học hết rồi.Chó má ! Chúng mày dám bỏ chạy ?!

“ Cái hợi gì thế ? Tao không liên quan nha.” Con bà nó. Hôm nay còn chưa đến lượt tôi trực nhật. Tôi cũng có phải là người gây ra cái bãi này đâu, thế sao tôi lại là người thu dọn ?-_- Tôi khó chịu vò đầu bứt tai, tay thì nhận lấy chiếc chổi từ Om, giúp nó quét. Phụ khoa nhà nó, trẫm sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay.

Chúng tôi mỗi đứa một góc, quét sạch sàn nhà. Chẳng bao lâu sâu, điện thoại của Om bắt đầu kêu lên inh ỏi. Mới đầu, tôi còn tưởng là ai gọi nó, nhưng không phải, nhạc chuông không phải là bài hát khiến trái tim tan vỡ của bà chị Paew. Đã vậy, đây còn là bài hát được bật từ đầu đến cuối nữa. Tôi quyết định quay ra để xem xem sao cái bài bỏ mẹ này vẫn còn chưa tắt. Và đó là lúc tôi nhìn thấy chủ nhân của chiếc điện thoại được nhắc đến đó đang nhoẻn miệng cười rất vui. Hiểu rồi. Nó cố tình chọn bài này để tôi nghe. Có lẽ nó muốn tạo ra bầu không khí thoải mái để dỗ dành tôi. Heh heh. Tốt đấy. Ít nhất mày còn biết là mày nợ tao. Heh heh heh. Tôi lắc lư đầu theo giai điệu của bài hát “ Có nhớ anh không ?” của Cocktail đang phát từ điện thoại của Om.

“ Giờ thì ai đó hẳn là đang trong tâm trạng vô cùng tốt. Tao đáng ra phải mắng chết cái thằng nào sáng nay còn lên cơn khó ở.” Thằng bỏ mẹ này định nói cái gì thế ?! Tôi liếc Om. Nó vẫn đang quét sàn, nhưng trên khuôn mặt lại thoáng một tia giảo hoạt.

“ Mày nói cái gì đấy ?”

“ Heh heh heh.” Mẹ cái thằng này he he cái gì thế ?! Tôi không quét nữa, đứng chống tay lên hông. Tôi nhìn nó mà nó còn chẳng thèm ngừng cười.

Nó nhướn một bên mày, rồi tiết lộ lí do. “ Mày đột nhiên tươi tỉnh hẳn lên khi nghe được mấy lời tình nồng ý mật từ nó, Napat ạ !” Cẩu nô tài ! Nhà ngươi đang cười vào mặt trẫm ?! Ngay lập tức, tôi lườm nó.

“ Buồn cười thật đấy ! Có thời gian nói sao không để đấy mà quét nhà đi ! Làm tiếp đê !” Mày cũng đừng có làm mất thời gian nữa. Tôi mắng thầm trong lòng trong khi giả bộ quét tiếp, nhưng nó vẫn không chịu ngừng.

“ Mày ghen thật ?! Nói thật nhé, tao sốc vãi chưởng luôn.” Mày còn muốn cái gì từ tao nữa, hả thằng kia ?! Tôi chuyển từ đang giả bộ quét nhà sang thẳng căng liếc đểu nó. Thế nhưng, nó vẫn tiếp tục cho miệng đi chơi xa, trong khi quét dọn.

“ Ngu, nếu thằng đấy nó có thể tin mày từ đầu đến đít, thì bọn tao cũng thế. Nó say mày lắm rồi. Không có chuyện nó lừa dối mày đâu, cá gì tao cũng cá.” Hầy… Cậu ta trả mày bao nhiêu để mày nói mấy lời này hả ?! Tôi nhìn nó bối rối, nhưng rồi nó lại cúi xuống quét tiếp, tôi quyết định sẽ không nói gì thêm nữa.

Hai đứa chúng tôi yên lặng dọn dẹp. Chỉ còn lại tiếng nhạc từ chiếc điện thoại vang lên khắp cả căn phòng. Tận dụng thời gian này, tôi nghĩ lại hết tất thảy mọi thứ.

Càng nghĩ, tôi lại càng thấy mình đã vô cùng sai lầm khi không tin tưởng Pun, khi mà cậu ấy hoàn toàn thật lòng với tôi, và lúc nào cũng thể hiện hết ra cho tôi thấy. Nếu không có ngày hôm nay, chắc tôi đã không thể cảm nhận được tình cảm của cậu ấy dành cho mình.

Vậy mà tôi còn dám nghĩ Pun có khả năng dành tình cảm cho người khác ?

Tôi đúng là cái đồ không ra gì.

 

 

Haiz…. Tôi chẳng biết làm gì khác ngoài thở dài thật lớn. Tôi không biết phải làm gì để mọi chuyện tốt hơn. Đúng lúc đó, bài “ Tin tưởng” của Jetset’er bắt đầu vang lên từ chiếc điện thoại của Om. Nó khiến tôi nhớ lại thời điểm Pun nói, cậu ấy tin tôi.

Bởi vậy, tôi nên trân trọng cậu ấy, bằng cách tin tưởng lại.

“ Này, tao phải đi đã.” Khi nhận ra điều ấy, những lời này cũng đồng thời được buông ra từ miệng tôi. Om nhăn mặt vì giật mình.

“ Mày định đi đâu ?! Lau bảng đi đã !”

“ Mày đi mà làm. Tao giúp thế là hết sức rồi. Gặp lại sau !” Tôi nhất quyết rời đi, cặp sách cũng đã cầm trên tay. Liếc mắt một cái là Om đã nhận ra tôi định đi đâu và gặp ai.

“ Okay… tốt thôi. Hôm nay phải tập luyện nên nhớ đến CLB sớm đấy.”

“ Rồi, không quên đâu. Tao khác đến sớm. Hẹn nhau ở phòng CLB nhé.” Tôi vừa vẫy tay chào Om vừa hứa, rồi chạy một mạch tới gặp một người chắc chắn đang ở trong phòng Hội học sinh dưới tầng dưới.

Tuy nhiên… cửa văn phòng lại đóng, dù các tiết học đã kết thúc rồi. Bình thường nơi này lúc nào cũng đông đúc người mà. Cả lũ đi đâu hết rồi ? Tôi vò vò đầu nghĩ. Hôm nay là một ngày đặc biệt, vậy có nghĩa là họ bây giờ có thể đang ở…

… phòng Hội nghị trên tầng 9 ?

Đó là những gì tôi tự nói với mình khi đi lùi lại về phía thang máy để lên tầng 9. Vòng chung kết của Cuộc thi cấp Quốc gia dành cho học sinh Cấp 3 môn Kinh tế đang diễn ra, và trường tôi đăng cai tổ chức. Nhưng vì buồn tè, tôi bèn dừng lại ở tầng 7 để dùng nhà vệ sinh. Tôi đoán là tầng 8 và tầng 9 sẽ có nhiều người đang đứng đợi để dùng toilet lắm.

Và tôi đã đúng. Tầng 7 hoàn toàn không có bóng dáng của một ai, có nghĩa là nhà vệ sinh cũng sẽ không có người. Tôi vui vẻ ngâm nga vài câu trên đường đi tới nhà vệ sinh. Tôi đã có thể giải phóng được cơ thể, nếu như không chứng kiến một việc xảy ra ngay trước mắt mình.

Pam đang ở trong vòng tay của Pun. Cậu ấy đang dịu dàng xoa mái tóc cô ấy như đã làm với tôi. Mọi thứ đều rõ mồn một như ban ngày. Tôi đang chứng kiến nó bằng chính đôi mắt của mình. Bị ép phải nhìn thấy những gì đang diễn ra ngay trước mắt. Tôi có thể cảm nhận được sự động chạm của cậu ấy. Có thể nhớ lại được hơi ấm của cậu ấy. Có thể hồi tưởng lại cảm giác thoải mái mà cậu ấy tạo ra cho mình. Nhưng ngày hôm nay, những kí ức ấy lại đang xé nát bên trong cơ thể tôi. Từng mảnh từng mảnh trong lồng ngực tôi đều đau nhức.

Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là vẻ mặt sửng sốt của Pun. Chỉ một thoáng khoảnh khắc, trước khi tôi quay lưng lại với hai người và chạy xuống dưới tầng. Tai tôi có thể nghe được giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình. Nó đau đớn dù cho giọng nói ấy có quen thuộc đến đâu. Và cùng lúc ấy, càng nhận ra bản thân yêu cậu ấy bao nhiêu, bên trong tôi lại càng đau đớn bấy nhiêu.

Tôi cố ép bản thân mình chạy đi cho tới khi đến được phòng CLB. Pun không chạy theo tôi.

Cảm giác như một Pun mà tôi biết đã phai nhòa dần rồi.

“ Mum, cái gì thế hả ?! Mày to như con trâu mộng vậy mà chỉ có từng ấy sức thôi à !? Thổi mạnh nữa lên ! Ra sân chạy ba vòng, biết chưa ? Tốt nhất là chưa chạy xong thì đừng có quay lại đây !” Om mắng một đứa lớp dưới, và cả phòng chìm trong yên lặng. Om vốn không thường xuyên như vậy. Tuy vậy, mỗi lần điều đó xảy ra, tôi luôn là người có mặt để an ủi người nào chẳng may bị dính chưởng.

Chỉ là giờ tôi khó có thể kiềm chế bản thân mà an ủi bất cứ ai được nữa.

“ Mum khóc rồi, p’No.” Knott nhỏ giọng báo với tôi. Nó nhẹ thúc tôi để tôi có thể quay ra nhìn theo hướng nó chỉ. Mum đang vừa rời khỏi phòng vừa lấy tay gạt nước mắt. Trong lúc đó, Om nói với những người còn lại trong phòng quay trở lại tập luyện.

“ Ừm… Anh cũng đang muốn khóc đây.” Tôi lẩm bẩm một mình trong lúc chỉnh lại những ngón tay của Knott trên chiếc Cello. “ Ấy !? Có chuyện gì thế anh ?!” Tên quỷ này vậy mà lại nghe thấy.

Thấy vậy, tôi bèn nhanh chóng cười để che giấu đi. “ À, không có gì. Anh mày đang muốn khóc vì mày hình như không biết cách làm sao cho đúng đây này. Heh heh. Anh đã bảo mày phải để tay ở đây rồi. Muốn phải chạy ba vòng nốt hả ? Heh heh heh.”

“ Ấy… Đừng nghiêm khắc thế chứ anh. Em mới chỉ bắt đầu học được có hai ngày thôi mà.” Knott than phiền rồi quay ra trách móc Per vì đã làm nó mất tập trung. Điều đó… chẳng có lí chút nào vì cả phòng bây giờ đang ngập tràn đủ các loại âm thanh khác nhau mà. Hôm nay gần như tất cả các thành viên của CLB đều có mặt tại đây.

Tôi khẽ cười khi hai đứa nhỏ chuyển dần từ cãi vã sang một trận chiến nhỏ bằng gậy đánh trống. Những người khác trong phòng cũng bật cười theo. Bầu không khí căng thẳng ban nãy dần hạ xuống. Việc dạy Knott chơi Cello khá là vui. Thằng bé bĩu môi vì thấy khó. ( Có lẽ cái gì nó cũng làm tốt, trừ cái này.) Tôi cũng cười, cũng nói… nhưng bên trong lại hoàn toàn đối ngược.

Mãi cho đến lúc này tôi mới nhận ra, rằng mình đang không ngừng nhìn ra ngoài cửa, hi vọng có ai đó bước vào.

Nhưng cuộc sống vốn chứa đựng vô vàn sự thất vọng.

Đáng nhẽ tôi phải hiểu rõ điều đó. Đáng nhẽ tôi phải biết rằng giữa tôi và cậu ấy, sẽ như vậy mà kết thúc.

***

“ Gần 8 giờ rồi, dừng tập lại ở đây thôi chứ nhỉ ?” Film hỏi trong lúc giúp Knott chỉnh lại những nốt nhạc cuối cùng. Tôi vội vã nhìn đồng hồ, và hóa ra nó nói đúng thật. “ Ờ, ờ, ờ. Dừng thôi. Xin lỗi mấy đứa. Tao không để ý thời gian.” Tôi đáp, còn nó thì hét to lên, thông báo cho mọi người trong phòng được biết. “ Tập luyện đến đây thôi ! Dọn đồ rồi cuốn xéo về mau !” Haiz… lúc này, thật là. -_- Mày không thể nói năng đàng hoàng hơn được à, thằng hâm ?

Tôi lắc đầu, tự cười một mình và giúp Knott đẩy giá đựng nhạc phổ sang một bên, đồng thời cất Cello lại vào hộp. Cùng lúc ấy, đám còn lại trong phòng cũng bắt đầu lục đục cất nhạc cụ. Tôi giúp chúng nó thu dọn, rồi vẫy chào từng đứa một đang rời đi. Cuối cùng, chỉ còn học sinh khối 11 ở lại vệ sinh phòng tập.

“ Tao thấy vậy là được rồi đó, No. Mấy cái đó không cần cất đâu. Đằng nào sáng mai thằng Ngoi cũng phải soạn thảo đống đấy.” Art nói với tôi, và chỉ vào một tập tài liệu lớn đang cần phải soạn bằng máy tính. Nó nói đúng, như vậy cũng tốt, chúng tôi cũng khỏi tốn thời gian. Tôi gật đầu trước lời đề nghị của nó, kiểm tra lại mọi thứ một lượt rồi cầm lấy cặp sách của mình.

“ Chúng mày không quên gì chứ ? Để tao tắt điện.” Tôi nói vọng ra với đám bạn đang đi giày phía bên ngoài. Chúng nó hét vọng lại, không ai phản đối. Tôi tắt điện và rời khỏi phòng, ra phía ngoài đi giày vào.

Nhưng rồi, tôi thấy ai đó đang đứng đợi mình ngoài cửa.

“ Pun…” Tôi lẩm nhẩm gọi tên người con trai đang đứng trước mặt mình, chủ yếu là vì bất ngờ khi thấy cậu ấy. Chỉ một giây sau, mọi cảm giác tệ hại hồi chiều đột ngột quay lại, khiến toàn thân tôi đau đớn.

“ Sao thế, Pun ? Chờ No à ? Sao không vào trong mà đợi ? Ngoài này cả mả muỗi.” Film hỏi cậu Thư ký. Pun khẽ cười, rồi trả lời. “ Muốn thay đổi không khí ý mà. No, cùng về nhé ?” Trong đầu cậu ta có cái mẹ gì mà nghĩ tôi sẽ về cùng cậu ta vậy ?

“ Om, hôm nay tao ở nhà mày một lúc có sao không ?” Tôi không trả lời cậu ấy mà quay sự chú ý về phía Om. Om trông có vẻ bối rối, nhưng nó có vẻ hiểu được suy nghĩ của tôi và nhận được câu trả lời cho hàng tá câu hỏi trong đầu nó lúc này.

Om nhìn tôi, rồi nhìn Pun, thở dài một hơi. “ Đấy là chuyện giữa hai đứa mày, tao không muốn xen vào đâu. Hai đứa tự nói chuyện với nhau đi. Nếu mọi việc tệ quá thì có thể đến tìm tao.” Om luôn luôn biết trong đầu tôi nghĩ gì. Nó luôn biết tôi nghĩ hoặc định làm gì. Và lần này, nó biết tôi đang cố trốn chạy. Nhưng, lí do tôi làm việc đó, là gì không biết phải nói gì với Pun cả. Chỉ riêng việc nhìn thấy cậu ấy, tôi đã thấy hoàn toàn kiệt sức. Có thể trước đó tôi còn muốn cậu ấy tìm mình và giải thích mọi chuyện, nhưng lúc này, tôi vẫn chưa sẵn sàng để nghe những gì cậu ấy định nói.

Om siết chặt vai tôi động viên. Nó nhìn tôi khẽ cười, rồi nhập bọn cùng với Film và mấy đứa còn lại. Nó để lại tôi ở đây một mình, cùng với một người đã tổn thương tôi.

“ Em muốn cùng đi ăn gì không ?” Đó thật sự là điều cậu ấy nên hỏi tôi lúc này sao ? Tôi gần như không thể tin nổi câu nói vừa nghe thấy, bèn quay ra nhìn cậu ấy để chắc chắn một điều rằng, cậu con trai đã dẫm nát trái tim tôi ngày hôm nay, có phải vẫn còn có gan rủ tôi đi ăn cùng hay không.Cậu ấy hành xử như thể không có chuyện gì xảy ra như vậy là nghiêm túc sao ?

“ Tôi sẽ về thẳng nhà. Hôm nay tôi mệt.” Tôi lập tức từ chối không chút lưỡng lự. Tôi rời đi, định bụng sẽ về nhà như đã nói, nhưng một bàn tay chợt túm lấy cánh tay tôi.

“ No, đừng nói với anh là em để bụng những gì em thấy hôm nay.” Và giờ cậu ấy đang nói như thể bản thân không thể tin nổi. Vậy ra những cảm xúc trong lòng tôi lúc này là vô cùng lố bịch ? Việc tôi buồn bã và thất vọng hoàn toàn là một việc tức cười đối với cậu ?

Tôi quay đầu lại, trả lời cậu ấy rõ ràng từng chữ một. “ Tôi chẳng biết cậu dùng cái phần nào trong não của mình để hỏi tôi câu đó nữa. Tôi chẳng có gì để nói với cậu cả. Tôi phải về để còn ngủ.” Tôi bắt đầu trở nên vô cùng nghiêm túc. Cậu ấy giật mình, tôi bèn nhân cơ hội đó giật tay ra khỏi cậu ấy. Rồi, tôi vội vàng đi thẳng ra phía cổng trường.

Nhưng một người khác lại chạy theo tôi. “ Đợi đã ! Em đúng là mất trí rồi ! Chúng ta phải nói chuyện đã !” Cậu ấy gọi tôi bằng chất giọng trầm của mình, khiến tôi dừng lại. Chúng tôi đẩy qua đẩy lại, bác bảo vệ nhìn hai đứa với ánh mắt có chút kì lạ.

“ Cậu định nói cái gì ? Tôi mệt, okay ? Cậu muốn nói gì thì để mai nói.” Tôi nói, nhưng không cao giọng lắm. Tôi không muốn cãi nhau. Pun dườn như biết được tôi đang nghiêm túc thế nào, cậu ấy liền dừng bước lại. Trong thoáng chốc, tôi còn tưởng cậu ấy sẽ bỏ cuộc, nhưng rồi Pun chợt ấn tôi ngồi xuống bên lề đường cùng với cậu ấy.

“ Không được ! Anh sẽ không để em về khi vẫn còn đang như thế này đâu ! Em hiểu lầm rồi đấy.”

“…………….” Tôi không phải là người nợ cậu ấy một lời giải thích.

“ Thật sự giữa anh với Pam không có gì cả. Rốt cuộc là có chuyện gì ? Anh không nghĩ điều ấy lại khiến em phiền lòng nhiều tới vậy.” Phì. Tôi cười một tiếng, vì chẳng muốn tranh cãi với cậu ấy.

“ Thôi nào, No. Em tức giận vì Pam thật đấy à ?” Một thoáng trôi qua, và Pun đã nhận ra rằng tôi không có tâm trạng nói bất cứ điều gì, cậu ấy bèn ngồi xuống trước mặt tôi. Cậu ấy ngước lên nhìn vào mắt tôi như thể đang cố tìm kiếm một lời hồi đáp từ phía tôi.

“ Nghe anh này. Giữa anh và cô ấy hoàn toàn không có gì cả. Anh không như em nghĩ đâu. Và em phải biết. Anh yêu em. Khắc ghi lời ấy vào cái đầu ngốc nghếch của em đi.” Cậu ấy chầm chậm nói từng lời với tôi. Rồi, cậu ấy đập mạnh vào đầu tôi, khiến tôi gần như ngã về phía trước. Mẹ ! Đây là cái cách cậu làm lành với tôi ?! Chó chết ! Tôi ngẩng đầu lên, và chuẩn bị đáp lại. Và tôi đã có thể bắt đầu cuộc chiến với cậu ấy, nếu như một giọng nói ngọt ngào mà tôi không quen thuộc lắm không chen vào giữa hai đứa.

“ Pun ! Cậu vẫn ở đây à ?”

“ Ồ… Pam !” Ha. Giờ sao ?! Tôi liếc mắt về phía người vừa được gọi tên. Mặt cậu ấy đầy vẻ sửng sốt, nhưng vẫn vươn tay tới, nắm lấy tay tôi vì biết rằng kiểu gì tôi cũng sẽ chạy đi.

“ Cậu vẫn ở đây sao ?” Pam nhắc lại rồi cười với tôi. Không còn cách nào khác, tôi đành cười đáp lại cô ấy.

“ Ừa, cậu thì sao ? Tớ tưởng cậu đi từ nãy rồi chứ ? Quay lại đây làm gì vậy ?”

“ À, tớ đi ăn tối ở ngay gần đây. Vừa mới ăn xong, thấy cậu ở đây nên định qua cám ơn cậu một câu.” Cô ấy trả lời với chất giọng ngọt ngào, kèm theo một điệu cười điềm tĩnh. Vậy thôi cũng đủ để tôi thở dài thườn thượt, còn Pun thì tiếp tục siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay tôi.

“ Hiểu rồi. Vậy… giờ cậu ổn chứ ?”

“ Ừm. Tớ ổn.” Mắt Pam có chút buồn bã, nhưng rồi cậu ấy lại cười và quay ra nói với bạn của mình đang chờ ở phía bên ngoài. “ Mike ! Vào đây đi ! Đây là Pun, người mà em vẫn nói với anh !” Hửm ? Cậu ta là ai ? Tôi nhướn cao mày, khi thấy người con trai được gọi là Mike đang chầm chậm tiến vào.

“ A. Chào cậu, Pun. Pam kể với tôi hết rồi. Cám ơn cậu rất nhiều vì đã an ủi bạn gái tôi.” H…hử ? Cái gì cơ…? Tôi biết chẳng cần phải tưởng tượng, Pun kiểu gì cũng đang cười tôi.

“ Không có gì.” Pun trả lời cái người tên Mike rồi quay ra nhìn tôi nhếch mép cười. “ Về cẩn thận nhé ? Còn có năm sau nữa cơ mà, Pam. Cố lên !”

“ Ừ, ừ. Pun và No, hai người về cẩn thận nhé.” Pam nhỏ giọng tạm biệt. Đôi tình nhân vẫy tay với chúng tôi rồi cùng nhau rời đi. Giờ, chỉ còn lại Pun và tôi.

“ Heh heh. Ai đó hôm nay nổi cơn ghen ghê nhỉ ? Heh heh heh.” G….gì ?! Đồ đểu ! Ghen ? Không hề !

Tôi trợn mắt với cậu ấy, nhất quyết không để cậu ấy thỏa mãn. “ Hừ, anh mà vào trường hợp của em thì anh định làm gì ?!”

“ Túm cổ em để hai đứa có thể nói cho ra nhẽ luôn lúc đó. Heh heh.” Thấy gì chưa ? Cậu ấy còn xấu tính hơn cả tôi ! Tôi hừ với cậu ấy, trong lòng vô cùng tức tối vì cậu ấy và vì cả chính mình vì đã phản ứng mạnh mẽ quá.

Lúc đó, Pun liền cười đầy dịu dàng. Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vỗ vai tôi. “ Vòng cuối Pam trượt. Cậu ấy buồn quá nên anh an ủi thôi mà. Chỉ có vậy thôi. Không có gì hơn. Lúc ôm cậu ấy, anh không hề có cảm giác như lúc ôm em. Em có tin không ?”

“ Ừm…” Tôi gọn lỏn đáp lại câu giải thích dài ngoằng của cậu ấy, vì trong đầu vẫn còn cố nhớ lại xem tại sao hôm nay bản thân lại vô lý như vậy.

“ No, trước đây em chưa từng như thế. Có chuyện gì khiến em phiền lòng sao ? Nên em mới lo lắng đến vậy ?” Pun hỏi cùng một câu với câu tôi đang hỏi chính mình.

Mình bị làm sao nhỉ ?

Yên lặng bao trùm hai đứa. Chỉ còn lại tiếng ô tô đang chạy ngoài kia. Tôi không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, đến khi Pun đánh một tiếng thở thật dài.

Cậu ấy dịu dàng áp gan bàn tay ấm áp của mình lên mu bàn tay tôi. “ Nhìn này, anh không biết chuyện gì đang xảy ra với em. Anh chỉ muốn em biết là tình cảm anh dành cho em không hề thay đổi. Anh muốn em tin tưởng ở anh hơn nữa, có được không ?”

Đó cũng là thứ em muốn nhưng… “ Em không biết nữa, chỉ là… gần đây, em thấy rất lạ.”

“ Lạ như thế nào ?”

Tôi nuốt nước bọt, rồi tiếp tục. “ Em cảm thấy… cuộc sống của anh sẽ tốt đẹp hơn nếu như em không có ở bên… Em không biết nữa.”

Và với câu trả lời này, giọng nói nhẹ nhàng thường ngày của Pun đột ngột trở nên rắn đanh lại. “ Sao em lại có cảm giác đấy, No ?”

Tôi không cố ý chọc giận cậu ấy. “ Sao em lại không thể chứ… khi mọi rắc rối của anh đều bắt nguồn từ em ? Anh cãi nhau với gia đình vì em. Cuộc sống của anh thành một mớ hỗn độn cũng vì em. Đến mức mà em bắt đầu nghĩ rằng… biết đâu anh hẹn hò với một cô gái dễ thương đến từ một trường danh tiếng như Pam, thì cuộc sống của anh sẽ dễ thở hơn rất nhiều. Anh có thể nói với bố mẹ người anh đang hẹn hò là ai, mà chẳng phải lo lắng điều gì. Mọi thứ sẽ vô cùng dễ dàng hơn đối với anh… Em không biết nữa… Là lỗi của em, mà anh…” Tôi thổ lộ tất thảy suy nghĩ mà mình đã giữ trong lòng suốt thời gian qua. Thế nhưng, tôi lại không thể nói ra hết được vì sợ rằng điều đó là quá sức với Pun. Và hẳn là như thế, vì giờ đây, Pun đang im lặng.

Cậu ấy chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đang nín lặng của tôi, rồi đôi môi của cậu ấy khẽ nhoẻn thành một nụ cười. “ Vì thế nên em mới thấy không thoải mái ?”

“ Ừ…m.” Tôi trả lời, trong lòng hơi bối rối. Pun kéo tay tôi đứng dậy cùng cậu ấy.

“ Vậy chúng ta đi sửa chữa, để em có thể thấy tốt hơn.” H…hử…? Gì cơ ?! Chân tôi bắt đầu đi cà nhắc. Pun kéo tôi về phía cổng trường và vẫy một chiếc taxi…

“ Làm ơn tới Thong-Lor !”

Gì ?!

 

 

Và giờ tôi đang ở đây, ngồi trong xe mà cả người chết lặng vì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong khi đó, tên quỷ đẹp trai bên cạnh vẫn đang khúc khích cười đầy hạnh phúc. Gương mặt cậu ấy thoáng một tia giảo hoạt, điều đó khiến toàn thân tôi nổi da gà. Trông cậu ấy ghê đến nỗi tôi bắt đầu lo rằng cậu ấy đang lôi mình tới đâu đó, để làm mấy chuyện kinh dị. Tôi còn đang muốn túm cổ cậu ấy bắt giải thích, thì chiếc xe đỗ xịch một cái trước tòa dinh thự nhà Phumitat, khiến tôi mất thăng bằng.

Oắt đờ phắc ?! Sao giờ trên đường không có lấy cái xe nào vậy ?! Đây có phải là Thong-Lor mà tôi vẫn biết không ?! Cuộc sống đúng là không công bằng. Sao lúc nào thần may mắn cũng chạy về phía Pun ?!

Miệng tôi há hốc ra khi nhìn thấy cánh cổng quen thuộc mà Phumitat. Cậu con trai nhà này đang toe toét cười trong lúc trả tiền xe và kéo tôi ra khỏi ghế đằng sau.

“ An…anh định làm cái gì ở đây ?!” Tôi phải hỏi vì nụ cười của cậu ấy lúc này không tử tế chút nào, mẹ nó ! Nhưng cái tên gây rối này vẫn giữ nguyên nụ cười đáng sợ như vậy trên mặt.

“ Vào mau không chúng ta muộn mất.” Muộn ?! Muộn cái gì ?! Tôi chẳng còn thời gian mà chống cự, khi Pun lôi xềnh xệch cả hai cánh tay tôi đi qua cánh cổng nhỏ nhà cậu ấy.

Tôi chậm rì rì đi theo cái tên đang tủm tỉm, có vẻ là tậm trang đang trong giai đoạn tốt nhất. Mặt khác, tôi thì mồ hôi đầm đìa và chắc chắn là lưng áo tôi đang ướt đẫm. Mối lo lắng của tôi lại càng lớn dần hơn khi nhìn thấy chiếc xe của bố cậu ấy đang đỗ trong gara.

“ Pun… anh định làm cái gì ? Phải nói với em trước đã !” Em có quyền được biết ! Anh không được ép em ! Tôi cắn răng cắn lợi rút tay ra, nhưng cậu ấy lại đang túm quá chặt. Và cậu ấy chẳng có vẻ gì là sẽ hé răng nói với tôi nửa lời. Tất cả những gì tôi nhận được là nét ranh mãnh trên khuôn mặt cậu ấy.

“ Không nói cho em !”

“ Anh chết đi ! Anh không nói, em thề là sẽ không bước vào trong !”

“ Nhưng mà muộn rồi em yêu.” Và Pun đã nói đúng, vì giờ tôi và cậu ấy đang đứng ngay trước cửa nhà.

Tôi có thể thoang thoáng nghe được tiếng tin tức phát hàng tối từ TV nhà cậu ấy, vậy có nghĩa là Pang đang không có ở đây. Sao mà tôi có thể không hoảng sợ và nuốt nước bọt được chứ ?

“ Tin ở anh.” Thật lạ rằng, chỉ một câu đơn giản như vậy từ cậu ấy thôi, mà sự lo lắng của tôi bỗng chốc bay biến hết. Tôi nhìn vào mắt cậu ấy, rồi quyết định sẽ cùng nhau bước vào.

“ Bố…” Ôi mẹ ơi ! Anh cứ như vậy mà gọi bác ấy ?! Tôi ngạc nhiên vô cùng, bèn bước lùi lại ba bước khi nghe Pun gọi tên người bố đang ngồi xem TV trong phòng khách của mình. Tôi còn cầu nguyện cho bố cậu ấy mải xem TV quá mà không nghe được lời của con trai mình đang nói, dù nó có to như thế nào đi chăng nữa. Nhưng Chúa lúc nào cũng không đứng về phía tôi.

“ Ừ ? Vừa mới về, sao con không bỏ các thứ ra trước đã ?”

Lại thêm một áp lực nữa, vì tôi có thể đoán được người con trai bên cạnh mình lúc này định làm gì.

“ Bố…” Pun gọi một lần nữa dù bác ấy đã đang đối mặt với cậu ấy rồi. Dường như Pun đang dự tính điều gì đó.

“…………” Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt chúng tôi lại chẳng đáp lại lời nào. Hẳn là bác ấy đã biết lí do hai chúng tôi đứng đây mà do dự không dám nói gì.

Pun hít một hơi thật sâu rồi nói. “ Con đang hẹn hò.” Shit ! Đằng ấy thật sự làm vậy sao ?! Tôi nháy mắt liên hồi để bớt chóng mặt. Hình như tôi vừa nghe thấy gì đó thì phải ? Hình như tôi vừa nhìn thấy gì đó thì phải ? Nhưng đó không phải vấn đề. Trước mắt tôi lúc này là Pun và bố cậu ấy vẫn như cũ đứng đối diện với nhau. Không có gì thay đổi hết.

Đột nhiên, bầu không khí trong căn phòng căng thẳng hẳn lên. “ Vậy là giờ con đã chịu nói rồi, đứa con hư hỏng này ?”

“ Bởi vì con quyết định mình cần phải nói cho bố biết.” Đừng có trả lời, haiz ! Ưgh, đau tim quá. Tôi phải ngửi gói muối vẫn đút trong túi quần, nhưng chỉ tìm thấy mỗi chiếc điện thoại. Mẹ nó, để quên bố nó ở phòng CLB rồi.

Bầu không khí nặng nề không tưởng nổi, và tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

“ Ừm, vậy con định nói cái gì ?” Bố cậu ấy hỏi, rồi bỏ cặp kính mà bác ấy đeo để xem phim trên mắt xuống. Điều đó có nghĩa là sự chú ý của bác ấy giờ đều tập trung ở cậu con trai của mình. Cùng lúc ấy, Pun trông lại càng tự tin hơn.

“ Con đã dành rất nhiều đêm để nghĩ. Tôi đã nghĩ về việc tại sao bố lại làm vậy, và tại sao bố lại ép con nói ra bằng được.”

“………”

“ Và con đã tìm được câu trả lời. Bởi vì bố thương con, bố không muốn con phải chung số phận với p’Pao. Nhưng làm vậy… bố khiến con cảm thấy bố chưa bao giờ tin tưởng con.”

“ Không phải bố không tin con.” Bố Pun trầm giọng đáp lại, sau một hồi im lặng lắng nghe. Tim tôi gần như ngừng đập. “ Nhưng con có bao giờ nghĩ, ở tuổi của con thì mối quan hệ đó sẽ tồn tại được bao lâu ? Con có thể nghiêm túc, nhưng còn cô bé đó thì sao ? Con là người hơi ngây thơ và cả tin. Bố đã nhìn thấy quá nhiều người phải hối hận vì những quyết định mà họ đã làm. Nếu con không đủ mạnh mẽ để vượt qua giống như p’Pao thì sao ? Điều đó càng dễ xảy ra vì con là con trai của bố. Tất cả các cặp mắt đều dõi theo con. Nhà báo sẽ đào xới, và họ sẽ xới tung cả quá khứ của con lên. Họ sẽ không ngần ngại tung mọi thứ kinh khủng mà họ tìm được lên cho cả thế giới biết. Nếu ngày đó tới, liệu con có còn đủ khả năng đứng đây và nói với bố rằng con có thể chịu trách nhiệm cho mọi thứ ? Liệu mối quan hệ đó của con có đáng để hứng chịu sự nguy hiểm đó không ?”

“ Có.”

“ Sao cơ ?”

“ Con không sợ. Cũng không quan tâm những gì đang đón đợi con trong tương lai.”

“…….”

“ Con không thể nói cho bố biết chúng con sẽ bên nhau bao lâu, hay người đó có đủ tốt với con hay không, bố. Nhưng chúng con yêu nhau. Đó là người mà con yêu. Và con sẽ không bao giờ thay lòng dù có chuyện gì đi chăng nữa. Kể cả khi trái tim con có tan vỡ. Kể cả khi số phận nghiệt ngã đang đợi con phía trước. Con sẽ chịu đựng hết. Con sẽ không suy sụp. Bố sẽ không bao giờ phải nghe con nói con hối hận vì đã chọn người đó, bố. Không bao giờ, tuyệt đối.”

Cả sảnh chìm trong im lặng. TV vẫn bật, nhưng tôi chẳng thể nghe thấy gì. Phía đằng sau, Pun trông vô cùng quả quyết và cứng rắn. Tôi sợ hãi trước hành động dũng cảm của cậu ấy. Cũng cùng lúc đó, tôi thấy căm hận chính mình vì đã nghi ngờ người mà chính tôi yêu rất nhiều.

Bố Pun bước lại gần cậu ấy. Họ gần như chạm vào nhau. Bố cậu ấy đưa tay lên, siết lấy vai Pun thật chặt.

“ Đó là tất cả những gì bố muốn nghe. Có một thoáng bố còn nghĩ con chưa đủ đàn ông. Vậy nếu như có chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ không sợ hãi, phải không ?”

“ Vâng.”

“ Và con sẽ không bao giờ nói hai chữ “ hối hận” với bố ?”

“ Phải.”

“ Con nghĩ thông suốt rồi ?”

“ Vâng.”

“ Con trai bố phải thật mạnh mẽ, còn nhớ bố đã nói với con như thế nào đúng không ?”

“ Con rất vui vì được làm con trai bố, bố ạ.”

Mắt tôi rơm rớm khi chứng kiến cảnh tượng hai bố con họ ôm nhau. Tôi không biết đó là hạnh phúc, nhẹ nhõm hay là cả hai nữa. Haiz. Pun lặng lẽ quay ra nhìn tôi cười, trước khi tiếp tục nói chuyện với bố.

“ Con vui chứ ? Con có hạnh phúc khi ở cạnh cô bé ấy ?”

“ Con chưa bao giờ cố tình để lấy được sự vui vẻ cả, con chỉ nói với bố những gì con nghĩ thôi.”Nghe xem cái tên kia nói dối qua từng kẽ răng kìa. Chủ nhân của tòa dinh thự nhà Phumitat bật cười lớn, rồi gõ vào đầu cậu con trai của mình.

“ Muốn hẹn hò với ai cũng được. Nếu con đã chắc chắn như vậy thì bố và mẹ con chẳng có gì phải lo nữa. Nhắm mắt bỏ qua và đừng có nói cho mẹ con những gì con vừa nói, không tốt cho trái tim của mẹ con đâu. Ồ, No ? Con đứng đây làm gì ? Con ở đây để cổ động tinh thần cho nó hả ?” Ưh… Con cũng không biết nữa. Tôi vò vò tóc mình và cười xấu hổ với bác ấy.

“ Con sẽ nói cho bạn gái của nó biết rằng nó dám đối đầu với ta chỉ để bảo vệ niềm tin của nó chứ ? Hahaha, ta biết nó lấy được cái niềm tin đó từ đâu rồi.”

“ Từ bố đấy. À, con phải đi tắm đây.” Pun nói, mặt cười đầy vẻ ranh mãnh. Tôi rùng mình, và lại một trận da gà nữa nổi khắp người.

“ Đi đi. Thế còn con, No ? Con ngủ lại đây hay về nhà ? Nếu về thì để ta bảo tài xế đưa con về.”

“ Con về–.”

“ No ở lại ạ ! Con gọi bảo bố mẹ cậu ấy rồi.” Đồ dối trá ! Tôi lườm Pun, nhưng dường như nó chẳng có tác dụng gì với cậu ấy.

Chủ nhân của nhà Phumitat cười với tôi, rồi quay trở lại ghế xem tin tức. “ Thế hai đứa đi tắm rồi làm bài tập ở nhà đi. Đừng thức muộn quá.”

“ Vâng, thưa bố ! Bọn con làm ngay đây !” Chờ đã. Em không nghĩ là bố anh định nói về cái “bài tập ở nhà” đó đâu. Tôi có thể hiểu được Pun đang nghĩ gì, qua cái liếc mắt mà cậu ấy dành cho tôi. Tôi đưa tay lên, định giơ ngón giữa với cậu ấy, nhưng cậu ấy đã lôi tôi lên tầng trước khi tôi kịp làm bất cứ điều gì rồi. Đồ đểu !

..

Cạch. Rầm !

“ Rồi, em thấy sao ? Đã thấy tốt hơn chưa ?” Ưh… vừa mới vào phòng đã hỏi rồi. Chưa cả có thời gian cho tui thích nghi nữa.

“ Ờm… Em không biết. Nhưng mà anh can đảm lắm.” Tôi mà là cậu ấy, hẳn là tôi sẽ không làm vậy đâu. Hahaha. Tôi trả lời cậu ấy, tay vứt cặp sách lên sofa rồi bỏ áo ra khỏi quần. Pun thì đang bận rộn dùng điều khiển bật điều hòa.

“ Anh làm vậy là để em khỏi lo lắng nữa.” Giờ thì, điều đó đúng chứ ? Tôi làm mặt không tin tưởng. ( Thực ra là tôi tin mà, nhưng chỉ muốn trêu cậu ấy thôi, okay ? Haha.) Pun nhăn mặt lại như một đứa trẻ.

“ Cái mặt đó là sao hả ? Lại đây. Lại gần nữa.” Pun vừa nói vừa vẫy vẫy tay, còn tôi thì nhìn cậu ấy e dè. Cậu ấy vẫn không chịu dừng lại, tôi sợ cổ tay cậu ấy gẫy mất, nên đành bỏ cuộc và bước tới.

Ngay lập tức, tôi hối hận trước quyết định của mình, bởi vì trước khi tôi kịp tới chỗ của Pun, thì cậu ấy đã vồ lấy tôi và ôm chặt vào lòng.

Cậu ấy đặt mũi lên má tôi, không cho tôi kháng cự lại dù chỉ một giây. “ Ưm ? Thế giờ anh có được thưởng không ? Em định thưởng anh cái gì nào ? Hửm ?” Nghe thì giống đề nghị đấy, nhưng không hề. Người ta gọi đó ăn cướp thì có. Tôi nghĩ trong đầu khi Pun hôn xuống đến cổ mình.

“ Phắc, đi tắm đã.”

“ Không.”

Ưh… như vậy không tốt đâu. Tôi cố gắng nghiêng người khỏi đôi môi đầy đặn quyến rũ đang không ngừng tìm chỗ để hôn của cậu ấy. Tay cậu ấy thì đang bận rộn cởi áo tôi.

“ Pun…” Cậu ấy vẫn còn nghe thấy tiếng tôi chứ ?!

“ Ừm ?” Cuối cùng, cậu ấy cũng chịu dừng lại nhìn tôi. Cậu ấy thôi không tàn phá trên cơ thể tôi một lúc. Nhưng, ừm… cái cách cậu ấy nhìn tôi… Ừm, tôi không hề tưởng tượng đâu. Nhưng đôi mắt ấy đang ngập tràn sự đói khát và ham muốn. Okay, giờ thì cái thân này biết phải làm gì đây ?

Tôi bắt đầu lắp bắp, khi bàn tay của cậu ấy xoa khắp lưng tôi, còn ánh mắt thì say đắm nhìn tôi. “ Chúng… chúng ta có thể chuyển ra giường được không ? Ừm… trên thảm trải nhà thế này… có hơi tệ nhị chút.” Ưhg ! Mình vừa nói cái cục shit gì thế này ?! Cậu ấy cần phải thôi nhìn tôi như vậy đi !Tôi gào thét ( lặng lẽ ) trong lòng. Trong khi đó, Pun lại bật cười.

“ Heh heh…” Khuôn mặt góc cạnh của cậu ấy lại tiến sát gần hơn, hôn thật mạnh lên má tôi. Rồi, cậu ấy thì thầm bên tai tôi. “ Em đáng yêu quá đi mất. Chuyển qua giường cũng được, nhưng anh không nghĩ đêm nay hai đứa có thể ngủ được đâu.” Oắt đờ heo ?! Không phải tui khơi mào vụ này mà ! Tôi mở miệng định cãi lại, cậu ấy bèn lôi tôi lên giường. Đôi môi cậu ấy khóa chặt môi tôi, trước khi tôi kịp nói bất cứ lời nào.

Haiz.

Có thể đêm nay, tôi phải để cậu ấy làm những gì cậu ấy muốn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro