Gửi lại: Dãy nhà cũ lưu giữ một năm thanh xuân của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




21h15' tối thứ năm ngày 16 tháng 5 năm 2019


Viết cho những ngày cuối cùng của năm hai...

Lớp học vắng lặng đến lạ. Quay qua, quay lại vẫn là chừng ấy gương mặt ngơ ngác nhìn nhau: lớp đông quá, hẳn mười mấy bạn luôn. Nhân một buổi thật rảnh rỗi, mình ngồi viết đôi lời cho dãy nhà cũ - dãy nhà đi cùng với chúng ta suốt một năm học - dãy nhà cũ kĩ, già nua, dãy nhà mà chúng ta chê bai, ghét bỏ thì trong những ngày này lại thấy thân thương, bắt đầu nuối tiếc...

Con người chúng ta chính là như vậy đấy, chỉ có hai thời điểm khiến ta trân trọng một thứ, đó là khi không có và khi sắp đánh mất đi.

Vào cấp ba, cùng nhau trải qua năm nhất, rồi năm hai, đều là xoay người một cái, mọi thứ đã chuyển mình, chẳng còn là chúng ta với đôi mắt lạ lẫm, ngây ngốc trước đây nữa. Cùng nhau trưởng thành, quãng thời gian đó nói dài cũng không phải dài nhưng nói ngắn tuyệt đối không hề ngắn. Căn phòng cũ kĩ, dãy nhà "rêu phong, cổ kính" :v đến ngao ngán, trang thiết bị "tàn tật" không thiếu chỗ nào, tất cả những thứ mà chúng ta từng chán chường, than thở ấy giờ đây lại không nỡ bỏ lại.

Từ cái quạt chạy như đi bộ ở tổ 3 :)) cho đến cái ổ điện khó tính, khó ở với tiêu chí: bật quiạt thì thôi dùng loa! Từ cái bàn bị mất thanh gỗ phân cách ngăn :)) cho đến bức tường sờn tróc. Những thứ nhỏ bé và tầm thường mà chúng ta chưa một lần để ý ấy đã cùng chúng ta trải qua một năm học, dù chẳng được "hoành tráng" thì cũng đã "đủ dùng".

Căn phòng dù ở tầng hai thì mỗi khi mưa vẫn ẩm thấp, có những dịp để trò đuổi muỗi cho thầy :)) hay có những dịp cả lớp loạn lên chỉ vì một con ong sa chân lỡ bước bay vào :)) có cả những lúc bảo nhau đóng kín mít cửa lại bởi một mùi hương "dịu dàng" đưa từ bên ngoài vào mà chẳng ai chịu nổi :)) Căn phòng với những chiếc ngăn bàn xinh yêu chứa đủ thứ trên đời như vỏ bánh kẹo, bim bim, hộp xôi, vỏ hướng dương, chai nước, nháp, bài thi,... không thiếu em nào. Căn phòng năm ấy chúng ta cùng "xua đuổi"

Thế nhưng, ngoài đầy rác và những trang thiết bị tàn tạ kia :)) thì căn phòng cũng đầy ắp những tiếng cười, những kỉ niệm của đám nhóc quậy phá chúng ta. Nó lặng lẽ ở đấy, chứng kiến chúng ta học tập có cả chăm chỉ và lười nhác, có cả vui và buồn, có khóc và cười, có lúc chia rẽ và lúc tình cảm. Từng chiếc bàn, chiếc ghế đều lưu giữ dấu vết thanh xuân của chúng ta, chầm chầm từng ngày, đều đặn từng khoảnh khắc.

Nếu quãng thời gian này là một thước phim quay chậm, nếu như căn phòng ấy, dãy nhà ấy có thể đem thanh xuân của chúng ta lưu thành cuộn phim, mình nhất định sẽ nâng niu nó, tua đi tua lại khoảnh khắc vui vẻ và hạnh phúc của chúng ta, giữ mãi thời khắc trẻ trung, trong sáng, đơn thuần, lương thiện từng qua của chúng mình.

Quen thuộc đến từng vết sờn, nét phai tàn của thời gian, quen thuộc đến từng bộ bàn ghế, từng khung cửa sổ, giờ thì, tất cả ở lại nhé, tạm biệt nhé. Chẳng phải phá bỏ là chúng mình sẽ lãng quên, chúng mình sẽ càng nhớ hơn, năm ấy, có một lớp học như thế, trong một dãy nhà như thế, có một tập thế đáng yêu như thế, đã có những thời khắc đẹp nhất ở lại đó như thế.

Không dài dòng thêm nữa, cảm ơn vì từng ấy điều tuyệt vời!!!





21h 54' tối cùng ngày

Ký tên

Đoán xem =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro