Bài Kiểm Tra 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Song Ngư nhìn chằm chằm một cách lạ lẫm vào người trước mặt. Theo như mô tả của nó, thì người đó cao như cây sào, nước da bánh mật khỏe khoắn cùng mái tóc bồng bềnh mang sắc nâu sáng, được buộc gọn lại sau gáy. Trái lại với phản ứng đó, anh trai kia híp mắt cười, lộ ra hai cái đồng tiền hai bên má trông rõ duyên, cúi xuống dòm ngó thằng bé con rồi cất tiếng hỏi lớn:

- Nhóc tìm ai? 

Nó lấp ba lấp bấp, ngó nghiêng xung quanh, đảo mắt đi chỗ khác xong lại nhìn lên đàn anh cao kều, lầm bầm trong miệng:

- Anh hỏi em ạ...? 

- Ờ, ở đây chỉ có mỗi nhóc thôi mà? Thế đứng đây làm chi? Kiểu ngờ nghệch thế này chắc khối 10 rồi, giờ này tụi nó đi về hết, có ai ở lại đâu. Đợi ai hả?  Trưa rồi, nắng chang chang thế này đứng đó cảm giờ, vào đây!! - Nói một tràng xong, anh trai nắm lấy cổ tay nó, kéo vào chỗ bóng râm. Quả thật từ nãy giờ nó đã phơi đầu trần giữa sân trường, nhưng nó cũng không thấy mệt mỏi hay nóng bức gì cả, có lẽ vì nó vẫn đang bận tìm kiếm người kia, chăng? Người Song Ngư trước giờ vẫn mát như kem, cũng chẳng yếu ớt như vẻ bề ngoài, khỏe re là đằng khác. Ngồi xuống ghế đá, anh đưa cho nó chai nước giải nhiệt. 

- Này, uống đi. Anh thấy nhóc đứng từ nãy giờ. Giờ trưa sao không về nhà ăn cơm? 

- Vâng...Em cảm ơn. - Nó nhận lấy, cảm nhận được hơi lạnh truyền qua lòng bàn tay, đoạn hớp 1 ngụm nhỏ, trao lại cho người bên - Ừm,...em đợi anh hàng xóm chơi bóng rổ xong, rồi chở về giùm ạ...tại nay nhà em bận nên phải nhờ anh ấy. Dù sao chiều cũng được nghỉ nên muộn chút cũng không sao đâu, xin lỗi vì đã làm phiền anh ạ. 

- Vậy à, không sao đâu. Anh tên Nhân Mã, trong CLB bóng rổ, lớp 11A5 còn nhóc? Anh hàng xóm nhóc tên gì, để anh kiếm cho? Thiệt tình, thằng ngốc nào lại để một đứa em đáng yêu như thế này đợi giữa trưa nắng chói thế này chứ!! Thế nhóc có đói không? Đối diện trường có  quán bún riêu ngon lắm!

- Em tên Song Ngư ạ. Còn anh hàng xóm em tên Nguyễn Hoàng Thiên Yết...Ớ- Má nó bỗng đỏ ửng lên, tay siết chặt dây đeo cặp, cúi đầu xuống mà chối bay chối biến, làm Nhân Mã không khỏi phì cười-  E...Em không có đáng yêu đâu, anh đừng nói thế chứ- Ngại lắm! Em cũng không có đói...cho lắm.
Ọooocccccc....

Bụng nó réo lên biểu tình trước lời mời mọc của đàn anh, khiến Ngư vốn ngượng lại còn ngượng hơn, ôm cặp che mặt mình, lí nhí:

- Em xin lỗi...

- Haha! Không sao mà, anh chơi xong cũng đói lắm!! Mình đi ăn nhé? Kệ cha thằng Yết đó đi, anh thấy nó đi tắm rồi, có khi còn lâu mới xong cơ! Đi, đi, anh bao, rồi chở em về luôn cũng được! - Anh đưa tay xoa đầu thằng nhỏ, vò nhẹ khiến cho mái tóc mềm mại chốc xù lên, cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn, gò má phớt hồng, làm anh nghĩ trông nó dễ thương gấp bội lần. Song Ngư ngước nhìn lên, đôi đồng tử có chút rung động, cũng không gỡ tay anh ra.

- ...Được ạ, nhưng em có mang tiền, để em trả cho ạ! Coi như là để cảm ơn vì chở em về, dù sao nãy giờ em cũng làm phiền anh nhiều. 

- Hmmm, vậy cũng được!! Anh cũng chẳng phiền gì đâu, giúp đỡ đàn em là trách nghiệm của khóa trên mà! Thế đi thôi Ngư, kẻo quán đông chỗ, hết bàn mất!! 


-------------

 Bước ra khỏi phòng tắm của trường, tay vẫn cầm khăn lau tóc, chân đi về sân bóng rổ, Thiên Yết nhìn ngang nhìn dọc, mắt tìm kiếm ai đấy. 

"Đâu mất rồi...?" 

Rút điện thoại mình ra để gọi cho đứa nhóc nào đó, đập vào mắt anh là một tràng tin nhắn:

Đầu trâu mặt ngựa: 

Ê ê

Em hàng xóm mày, Song Ngư ấy

sao mày nỡ để ẻm đứng đợi lâu như vậy hả, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc

Nên tao xin phép rước ẻm nhé ;) Đưa về tận nhà luôn, yên tâm

Vậy nha, tụi tao đi ăn rồi, tắm xong về luôn đi ko cần tìm đâu!!


"Thằng cơ hội này..."

Thiên Yết tắt máy rồi thở dài, mặt cau có, đáng lẽ ra anh phải biết Nhân Mã sẽ ở đó chứ. Thằng nghịch tử đó luôn luôn tăm tia những đứa ngây thơ như Song Ngư mà. Mai phải chửi cho nó một trận mới được. Nhà Song Ngư và nhà anh cùng 1 tầng, ngay cạnh nhau nên cũng gọi là thân thiết, cả anh và Cự Giải đều coi nó như em trai cùng cha khác ông nội vậy (ủa?). Năm nay Ngư vào cùng trường với cả hai, dĩ nhiên anh Giải rất mừng, luôn miệng nhắc em trai mình chở nó cho cẩn thận mỗi khi anh dắt xe khỏi nhà. Nó thì ngại ngùng từ chối, xong kết cục thì vẫn trèo lên ngồi đằng sau anh, miệng hứa sẽ học chạy xe nhanh nhất có thể để không làm phiền ai nữa. Vừa đi vừa hồi tưởng lại chuyện cũ, anh bắt gặp một người rất quen, đi cạnh một người anh không quen cho lắm, cả hai đang trò chuyện rất sôi nổi. 

- Thiên Bình đấy à. 

- Sau đó...- A? Yết?? - Thiên Bình kia ngẩng lên, cắt ngang lời chính mình, đoạn quay sang người bạn lạ kia gì nói nhỏ gì đó - Lâu lắm mới gặp mày! Từ lúc bắt đầu nghỉ hè tới giờ nhỉ, mày cao lên nhiều quá! 

- Ừ, còn mày thì...trông chẳng khác gì mấy. 

- Này! Trông tao đẹp trai hơn rõ ràng, mày có thấy vậy không, Xử Nữ? 

- Tôi cũng thấy ông chẳng khác gì. - Tên con trai thấp hơn buột miệng nói một cách lạnh lùng, dường như trông xấu hổ vì đứa bạn này, làm cho Thiên Bình một mẻ quê, bĩu môi làu bàu.

- Chúng mày hùa nhau bắt nạt tao. 

- Đâu dám đâu, ai mà có gan bắt nạt Trương Thiên Bình, hotboy trường mình chứ? 

- Khục-- 

- Chúng mày được lắm! Chưa biết gì nhau mà đã đồng tâm hợp ý vậy rồi, đây đích thị là duyên số chăng?! - Thằng chả nhanh trí chọc lại cả hai, cười nhe răng như đang ủ ấp âm mưu gì đó, xong vỗ lưng tên Xử Nữ kia cái chát to, báo hại cậu ta giật mình, cái lưng vốn đã nhức mỏi vì học nhiều nay càng thêm đau. Cậu ta lườm xéo "đứa mất dạy" ấy, nhăn mặt nhéo má nó trả thù. 

- Oái-!! Xử Nữuu-! ĐAU TÔI!

Bỏ ngoài tai tiếng la của Thiên Bình, cậu ta liếc nhìn Thiên Yết, giới thiệu bản thân:

- Tôi là Trần Xử Nữ, cùng lớp với thằng Bình này. Ông là Thiên Yết? Tôi nghe mấy đứa con gái cùng lớp bàn tán về ông nhiều lắm.

- Rất vui được gặp ổng, Xử Nữ. Ừm,...con gái lớp hai người nói gì về tôi vậy?

- Không có gì nhiều, chỉ là về độ ngầu và...đẹp trai sáng ngời của ổng trên sân thôi. 

- ??? - Anh tròn mắt nhìn, ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Xử, đúng là Thiên Yết biết rằng anh đã được 'bế' lên confession trường vài lần để hỏi intư, nhưng đến cả con trai cũng nói anh vậy, có chút...vui? Cảm thấy gáy mình nóng ran, anh  lầm bầm trong cổ họng câu cảm ơn, còn cậu ta chỉ nhún vai đáp lời thay cho không có gì. Hai người bỏ đi cùng nhau, cười cười nói nói vui vẻ trong khi rảo bước trên hành lang đầu nắng vàng.


-...Ủa, sao hình như tao làm bóng đèn luôn nè trời? 


-----------
Author's Note:
Xin chào, mình là Xủy đây. Cảm ơn bạn vì đã đọc xong hai chương đầu tiên của Sau vạt nắng. Chủ yếu mình đã giới thiệu sơ qua về 12 nhân vật, hoàn cảnh và một vài mối quan hệ của vài người. Mình sẽ gtnv lại ở chương sau: Hồ sơ học sinh. 
Tạo hình của các cung sẽ do mình tự des và vẽ, mong mọi người sẽ đón chờ <3

Mình viết vì sở thích nên sẽ không có lịch đăng cụ thể, có thể nhiều chỗ không được hay, mình xin nhận tất cả góp ý ạ.

Nếu có thắc mắc gì về câu chuyện, mọi người hãy cmt cho mình nhé. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro